Bờ vai ấy rộng lắm, mênh mang như thể bất cứ lúc nào và ở đâu, nếu cần em có thể tựa vào mà không phải phân vân, đắn đo khiên cưỡng.
Một đứa con gái thừa hồ nghi và thiếu hụt hy vọng như em đã nghĩ hẳn sẽ phải lòng bởi một vài điều giản đơn thành thực. Thế mà, bỗng dưng lại lạc lòng vì một bờ vai rộng thênh thang.
Em hay để ý đến bàn tay của những cô gái. Sự dịu dàng đôn hậu, đẹp xinh hay khổ cực lao đao phần nào thể hiện qua đôi bàn tay. Có cô gái sống trong bảo bọc giàu sang nên bàn tay mềm mại thon dài không tì vết, bàn tay được nâng niu như đóa hoa quý trên cành. Bàn tay người con gái tảo tần không đẹp như vậy nhưng ấm áp gấp ngàn lần hơn.
Với đàn ông, em hay để ý đến bờ vai. Đó là nơi mà người phụ nữ thường nghĩ về như bến an toàn neo đậu cho con thuyền mình bớt tròng trành chao đảo. Ví như lúc mệt mỏi chán chường, chỉ cần thủ thỉ rồi vỡ òa rưng rức lên bờ vai ấy thôi. Bởi dầu mạnh mẽ đến đâu, người phụ nữ vẫn cần một bờ vai ấm êm của riêng mình.
Bờ vai anh rộng, hay tại em tưởng thế vì khi bên anh em thấy mình bé nhỏ. Em từng hình dung nhiều về một bờ vai sẽ chở che mình đi qua những ngày tháng chẳng còn son trẻ, hình dung mãi cho đến ngày gặp anh.
Những bờ vai rộng luôn cho người ta cảm giác an tâm vững chãi, ít nhất là khi nép mình vào đó cảm giác như thế giới này hẳn bình yên, bao giông gió ngoài kia cũng chẳng là gì.
Bờ vai mênh mang của anh sẽ nhắc em khép lại dư âm nỗi buồn cũ, cùng anh nhìn về phía trước của chúng mình. Rồi cứ thế mình đi, mọi chuyện ngày sau cứ để thời gian lo bớt, ta lo lắng trầm tư làm gì.
Bờ vai này, mỗi khi dạo phố em sẽ ngồi phía sau rồi tựa cằm lên, ta nói những chuyện dông dài bất tận. Em tựa vào vai trốn gió lạnh hay ẩn mình vào đó giấu nụ cười e ấp đằng sau. Và những lúc mệt mỏi của cuộc đời, chỉ cần ngồi bên nhau nép mình vào anh thơ ngây hồn nhiên bé nhỏ, nghe anh bông đùa tếu táo như bản tính hài hước vui vẻ của mình, chỉ cần thế thôi đã biết cuộc đời vẫn còn lắm ân cần tha thiết.
Những bờ vai chẳng nói lên được cả con người, như thể chẳng bao giờ ta bắt được tâm tính của một người qua nụ cười hiền hay ánh mắt dịu. Những thứ bên ngoài chỉ góp phần tô điểm bày vẽ hoặc che đậy cho những thật thà bên trong. Thế nhưng em vẫn luôn tin “hạnh phúc không chỉ nụ cười mà còn là giọt nước mắt trên bờ vai tin cậy”. Khi mình tin, ắt hẳn niềm yêu đã được gầy dựng một nửa.
Mỗi ngày qua, khó khăn còn hiển hiện ở đó, những u buồn và đơn độc vẫn luẩn quẩn đâu đây nhưng em chẳng còn trốn tránh và hoài nghi nhiều như ngày xưa cũ. Lại nghĩ tới một mai nào đó mình xa, khi đời người vốn đã nợ duyên đâu từ tiền kiếp, hẳn tới hồi xuôi tay nhắm mắt, em sẽ nhớ một bờ vai mình từng muốn dựa vào trong những ngày hoang hoải, bất an.
Tự bao giờ, em biết rằng mình có thêm một điểm tựa bình yên là bờ vai anh. Và tin rằng, những gì chân thành sẽ đến được với con tim mình hằng mong mỏi.
Kết Thúc (END) |
|
|