Dưới bóng cây bàng, những tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá. Không gian tràn ngập tiếng ve. Hè về. Chiều nắng vàng gió nhẹ thổi, thổi cho tình bạn nó và hắn đi xa hơn, bay cao hơn, gắn chặt mãi mãi không rời.
Trên chiếc ghế đá sân trường Tú Lan gục đầu trên vai Dũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Gió khẽ lay nhẹ hàng mi cong vuốt của nó.
- Dậy rồi hả??
Dũng mỉm cười, nụ cười như làn gió mát.
- WHAT? Nãy giờ tao ngủ trên vai mày đó hả?
- Ờ, sao?
- Bình thường mày có để yên cho tao đâu. Hôm nay có lòng tốt cho tao dựa. Bạn tốt. HE HE
Tú Lan vừa lấy tay xoa đầu hắn miệng nhe răng cười. Nó và Dũng luôn là vậy. Nhiều năm học chung và thân thiết với nhau đã quá đủ để nó và hắn hiểu nhau, thẳng thắn vô tư với nhau.
- Bỏ cái tay ra. Mà cái đầu mày nặng khiếp - Dũng đưa tay bóp lấy cái vai của mình
- He he, có 42 kí thôi mà, ăn thua gì. - Lan cười trừ, lấy tay vỗ vỗ lên vai Dũng an ủi
- Ngủ cả tiếng đồng hồ trên vai tao. Mỏi. Mày đền đi
Lan đưa nắm đấm làm dáng trước mặt Dũng nhếch môi cười nham hiểm
- Đâu đến nỗi đó. Cái này được không???
- No...No...cái này cơ - Dũng nghiêng khuôn mặt, tay chỉ chỉ vào má.
- W.T.F??? Đệch Thôi,cũng được.
Dũng mỉm cười, đợi chờ một nụ hôn ngay vào má từ Lan. Tú Lan xích lại gần , ghé sát mặt Dũng.
- Á á. Đau. Con điên này
Lan cắn vào tai của Dũng một cái thật mạnh khiến Dũng đau điếng. Còn Lan cứ thế mà ôm bụng cười nghiêng ngả.
- Sao mày chơi ngu vậy?
- HA HA HA HA..Thế mà có thằng ngu bị lừa???
- Được đấy, cẩn thận mất nụ hôn đầu đời nghe con
- Thử phát xem, mất hàm là có - Lan chu môi hồng đỏ, hếch mặt với Dũng thách thức
Ngay lúc này, Dũng chẳng quan tâm lời đe dọa, dần ghé sát vào mặt Lan. Dũng chuẩn bị thực hiện hành vi cướp hôn. Mặt Lan chuyển dần màu đỏ khi Dũng ngày càng tiến sát hơn, tim nó đập thình thịch, chắc nhảy ra lồng ngực mất thôi.
- Tú Lannnnnnnnnnnnnnnnnnn.
Lan giật mình, đẩy Dũng thật mạnh ra phía trước, hí hửng chạy thật nhanh đến chỗ Khánh Đăng - người vừa phát ra tiếng gọi vừa rồi.
- Người yêu ơi. Sao anh lại vào đây? Đã bảo đứng ngoài cổng trường chờ em rồi mà.
- Đợi nãy giờ. Em với Hoàng Dũng đang làm gì vậy?
- Oánh nhau thôi
- Đúng là rõ trẻ con. Hai đứa sắp 19 tuổi đầu rồi mà vẫn như thế.
- Thế thì sao? Không yêu nữa chứ gì? - Tú Lan làm vẻ mặt hờn dỗi
- Thôi nào, đùa em vậy thôi, lên xe đi.
- Ực, tính xui em cúp học hả?
- Cuối năm rồi, thi xong cả rồi, không sao đâu.
- Ừ nhỉ, he he.
Lan leo lên xe Khánh Đăng, mặt cười rạng rỡ vẫy vẫy cánh tay tạm biệt Dũng.
- Lan, mày định cúp đấy à. - Dũng gọi với theo
- Bé bé cái mồm thôi tao cho ăn guốc giờ. Lát xin tao với,. Bái bai cưng._Vừa nói lớn, nó vừa dùng tay túm chiếc guốc dưới chân lên vẫy, mặt hếch lên làm ngầu.
Hoàng Dũng nhìn theo, mặt tắt ngấm nụ cười khi mà chiếc xe chở người con gái mà cậu yêu đi mất. Hai năm trước, chính vì sự rụt rè của Dũng mà cậu đã để Khánh Đăng cướp mất người con gái có nụ cười tỏa nắng. Có lẽ cậu chỉ có thể ở bên Tú Lan giống như một người bạn thân như từ trước tới nay cậu vẫn từng làm. Luôn ở bên lúc vui hay buồn. Lan là một cô gái tinh nghịch, bướng bỉnh nếu không nói là đanh đá. Hắn yêu Lan, yêu sự ngây thơ hồn nhiên của Lan, yêu sự nghịch ngợm, cả cái tính trẻ con của nó. Hắn đã chọn ngôi trường này vì hắn muốn học chung với Lan, được nhìn nó mỗi ngày. Nhưng có lẽ Lan sẽ chẳng bao giờ biết được hắn yêu nó đến thế nào. Dũng nhìn ra xa, ánh mắt buồn.
-----------------
- Ê, DŨNG, đang làm gì thế?
- Ngủ. Mới sáng sớm ra đã gọi rồi
- Lát qua nhà tao chở tao đi chơi nha. Chủ nhật buồn chết được. Khánh Đăng lại bận rồi.
- Đéo, hôm nay tao mệt.
- Thằng cờ hó này, sao dạo này mày hay kêu mệt thế?
- Thôi. Chiều tao qua đón. Sáng nay tao bận.
- "Nghe thế còn được. Bye"
Nó cúp điện thoại cái rụp. Dũng lắc đầu cười buồn. Hắn lại làm vật thay thế cho Khánh Đăng rồi. Biết lúc nào Lan sẽ chủ động gọi hắn đi chơi trước khi gọi cho Khánh Đăng. Dũng vứt chiếc điện thoại trên đệm, lấy trong hộc bàn ra đủ thứ thuốc cho vào miệng rồi uống hết. Hắn nằm vật ra giường.
Chiều, Dũng cố gắng lết xuống khỏi chiếc giường, ngoài trời chắc sắp đổ mưa. Giữ đúng hẹn, Dũng lái xe đến đón "Nữ Hoàng" của trái tim hắn. Trên đường đi, Dũng huýt sáo vui vẻ, có lẽ vì hắn sắp được đi chơi với nó. Nhưng mặt hắn đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy một người trong rất quen. Hắn giảm ga lại, cố gắng đi thật chậm để có thể quan sát kĩ hơn người đàn ông đó. Và giờ thì có thể khẳng định là hắn không nhìn nhầm khi mà anh ta quay lại bắt gặp ánh mắt hắn liền vội quay đi.
- Rùa bò à? sao chậm vậy, chán chết được.
- Đi đâu mày?
- Hay đến khu vui chơi đi, đến đó nhiều trò lắm.
Nó tí tởn cười đùa vui vẻ trong khi ở trong lòng hắn đang có một cơn bão sắp ập đến nhưng lại bị nụ cười của nó xoa dịu xuống.
- Này, mày thích Khánh Đăng đến thế cơ à?
- Ờ, sao hỏi lạ vậy. Mày cũng thấy tình cảm tao với Khánh Đăng trong hai năm qua còn gì.
- Ừ. Mà hôm nay hắn ta bận gì mà không đưa mày đi chơi?
- Anh yêu tao bảo là hôm nay đi thực tập hay gì gì đấy. Mấy hôm nay bận suốt. Chán như con gián.
- Nếu lỡ một ngày Khánh Đăng phản bội mày thì sao?
- Mày điên à? Đang nói gì thế. Không bao giờ có chuyện đó.
- Tao chỉ nói nếu thôi, mày trả lời đi
- Im đi, tao không muốn nghe.
Nó giận hắn. Nó không hiểu sao hôm nay hắn lại tò mò chuyện của nó. Thực lòng nó rất yêu Khánh Đăng, nó không muốn nghe đến chữ nếu như hắn vừa nói. Nó thấy sợ, sợ điều đó sẽ xảy ra.
- Hôm nay tao vừa gặp Khánh Đăng - Hắn hạ giọng.
- Nói dối, hôm nay Khánh Đăng bắt chuyến xe đi thực tập từ sáng sớm, không có ở đây.
Hắn vẫn tiếp lời mặc cho nó cố cãi.
- Khánh Đăng và một cô gái, nếu tao không nhầm thì người con gái mà Khánh Đăng đi cùng cũng chính là con bé lần trước mà mày với tao đã bắt gặp Khánh Đăng ngồi cùng ở quán cafe hôm nọ.
- Dù có thế thì...
- Tao hiểu, mày đang định nói đó là em gái hắn ta chứ gì? Khánh Đăng lừa mày đấy. Thằng chó khốn nạn ấy tao nghĩ mày nên chia tay sớm.
- Dừng xe. - Tú Lan hét lớn
Hắn không hiểu nó định làm gì. Chiếc xe giảm ga rồi dừng sát bên lề đường.
- Mày đi đâu vậy??
- Về. - Nó gằn giọng, vẫn cố gắng giữ chút lạnh lùng trên khuôn mặt, nhưng thực chất khóe mi nó đang rất cay. Nó sẽ không nghe, không bao giờ tin những gì vừa rồi hắn nói. Nhưng sao những lời nói đó cứ chạy quanh trong đầu nó.
- Lan, tao xin lỗi. Tao không nói nữa mà
Nó vẫn tiếp tục đi, tự nhủ là sẽ không nghe bất kì lời nói nào của hắn.
- Lên xe đi, trời sắp mưa rồi.
Nó dùng tay bịt tai lại rồi chạy đi. Nó sẽ không nghe, không nghe điều gì hết. Còn hắn vẫn cứ vừa dắt xe vừa cố đuổi theo. Nước mắt nó trào ra cũng là lúc cơn mưa ập đến.
- RÀO...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó vẫn chạy, chạy vào khoảng không gian mờ ảo của cơn mưa tạo nên. Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó xa dần. Hắn biết rằng nó đang khóc. Khi mà cơn mưa kéo đến thì nụ cười tỏa nắng của nó cũng sẽ tắt. Nó bề ngoài là một đứa hay cười, nhưng sẽ chẳng ai biết bên trong nó là một trái tim dễ bị tổn thương. Nó cũng như một tấm kính, bề ngoài cứng nhưng chỉ cần buông tay ra thì nó sẽ vỡ tan.
Đêm. Ngoài trời mưa vẫn rơi.
Từ lúc về nhà đến giờ nó không rời chiếc điện thoại. Bàn tay nó vẫn không ngừng nghỉ bấm số gọi cho Khánh Đăng, nhưng đáp lại đầu dây bên kia chỉ là tiếng "Tút...Tút" dài vô hạn. "Tại sao Khánh Đăng không bắt máy?" - câu hỏi tự đặt ra trong đầu nó. "Phải chăng là...". Nó lắc đầu cố xua đi những lời nói của hắn ban chiều. Nước mắt nó lại rơi. Nó chẳng hay rằng Dũng đã ngất lịm đi khi cố đuổi theo nó, giờ nó chỉ biết đến Khánh Đăng.
-----------------
Lan đến lớp, không thấy hắn.
Hôm nay hắn không đến lớp, tiết học trôi qua thật nặng nề đối với nó. Nó nghĩ đến Khánh Đăng, cả hắn nữa. Đột nhiên điện thoại nó rung lên.
"Lan, anh muốn gặp em. Anh đang đợi trước cổng trường"
Mắt nó rực sáng lên khi nhận được tin nhắn của Khánh Đăng. Nó đã mong Khánh Đăng biết nhường nào. Nó chạy thật nhanh về phía cổng trường, nơi mà trái tim nó đang mong mỏi. Nụ cười rạng rỡ trên môi khi vừa nhìn thấy Khánh Đăng.
- Anh - Nó gọi lớn
Khánh Đăng quay lại nhìn nó.
Tại quán cafe.
Lan và Khánh Đăng ngồi đối diện nhau. Nó nhìn Khánh Đăng, lòng nó chợt lo lắng. Khánh Đăng im lặng, tay mân mê cốc cà phê, mắt nhìn về phía con đường dòng người tấp nập qua lại.
- Hôm qua em gọi mãi mà anh không bắt máy. Anh sao vậy? - Lan lên tiếng hỏi đánh tan cái không khí ảm đạm như sự ngăn cách giữa nó và Khánh Đăng nãy giờ.
- Lan à, thực ra... - Khánh Đăng ngập ngừng
- Anh nói đi, em vẫn nghe nè. - Mặt nó cố gượng cười mặc dù nó vẫn dự cảm một điều không hay xảy ra.
- Anh đã có bạn gái mới. Anh xin lỗi.
Tú Lan tắt nụ cười trên môi. Đôi mắt trở nên vô hồn nhìn Khánh Đăng. Nó khẽ run lên, nấc nghẹn ngào. Nó cố gắng lấy lại chính mình. Nó không được khóc trước kẻ phản bội. Nó tin lầm người rồi.
- Thời gian qua anh lừa dối em ư? Em đã làm gì sai?
- Em không làm sai điều gì cả.
- Vậy tại sao...?
Nó chưa nói hết câu thì Khánh Đăng đã ngăn lời bằng một câu kết thúc.
- Mình chia tay đi
Nó im lặng một lúc, nhếch môi cười nhạt, khuôn mặt trở nên vô cảm.
- OK. Chia tay. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa.
Nó bỏ đi. Nó đã cố gắng , nhưng tại sao Khánh Đăng lại cứ đẩy nó ra. Trái tim nó đau thắt.
-----------------
- Tú Lan
Nghe tiếng gọi, nó quay ra phía Dũng, đập vào mắt nó là con rắn. Nó nhìn tròn cả mắt.
- Rắn giả, tưởng tao ngu à? Dẹp mấy cái trò quái đảng lại đi
- Mất cả hứng. Thấy cái mặt mày lạnh tanh suốt nên tao mới bày trò chứ bộ.
Lan lặng thinh. Kể từ ngày nó chia tay với Khánh Đăng, từ một đứa hay cười, hay nói giờ trở nên lạnh lùng, vô cảm, không tin vào tình yêu. Dường như bất cần với tất cả những gì trước mắt. Còn hắn cứ cố gắng bày đủ trò để có thể thấy nó trở lại như trước kia, một con bé có nụ cười tỏa nắng.
- Lan này
- Lại gì nữa??
Nó bắt gặp ánh mắt Dũng đang nhìn nó chăm chú. Chẳng hiểu sao nó lại vội quay đi.
- Ngày mai mày đi chơi với tao, được chứ???
Dũng nhìn Lan đợi chờ một câu trả lời.
- Mệt, tao muốn ở nhà.
- Hôm nay buổi học cuối cùng. Mai nghỉ hè rồi còn gì. Mỗi buổi ngày mai thôi.
Hắn cố năn nỉ.
- Lúc khác đi, nghỉ hè thì tao với mày vẫn còn gặp nhau mà. Sao cứ nhất thiết ngày mai. Bữa khác đi. - Nó nhíu mày, tay cứ tô tô vẽ vẽ lên quyển vở.
- Lỡ tao với mày sẽ không gặp được nhau nữa thì sao?
- Mày đang nói vớ vẩn gì đấy?
- Không có gì. Đi với tao nhá, mỗi sáng mai thôi. Đi mà.
Nó quay sang nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mắt hắn thêm lần nữa.
- Mấy giờ?
Mặt hắn bỗng trở nên rạng ngời như vớ được vàng.
- Bảy giờ, sáng mai tao qua đón.
- Ờm.
- Yêu mày quá cơ - Hắn chớp lấy thời cơ lúc nó không để ý đặt lên má Lan một nụ hôn.
Nó thoáng ngạc nhiên nhìn hắn rồi mặt từ từ chuyển gam màu.
- Mày...!!!..mày...!!! - Nó tức ước xì khói lỗ tai ra.
- HÊ HÊ, trả thù lần trước mày cắn tao thôi mà - Nói xong hắn vọt lẹ ra khỏi lớp.
- Đồ đểu..! - Nó quát lớn
Hắn quay lại, khuôn mặt gian xảo cười đắc chí như muốn chọc tức nó.
- BỤP...!!!
Chiếc dép bay nhanh lao thẳng mặt hắn. Lần này thì người phát ra tiếng cười lại là nó. Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- May mà hôm nay tao mang dép...HAHA...chứ không thì...! HAHAHAA...
Hắn tỏ ra hậm hực rồi bỏ đi trước mặt nó, nhưng đằng sau hắn nở một nụ cười. Cuối cùng thì hắn cũng đã khiến nó cười trở lại. "Mặt trời" của hắn lại lên rồi...
-----------------
- Oáp, vì mày mà mới sáng ra tao đã phải dậy sớm. Buồn ngủ chết được. - Lan uể oải
- Được tao đưa đi chơi rồi còn than thở.
- Là mày năn nỉ tao mới đi đấy nhá.
- Ừ ừ...là tao năn nỉ.
- Nhưng xe mày đâu? - Nó nghiêng đầu cố tìm kiếm chiếc xe
- Đi bộ.
Nó trợn tròn mắt nhìn hắn khó hiểu.
- Đi thôi. - Thấy Lan cứ đơ ra, hắn lại gần nắm tay nó kéo đi.
- Buông cái tay ra. Tao tự đi được. - Nó giựt mạnh bàn tay nó ra khỏi tay Dũng. - Nhưng mà đi đâu?
- Công viên.
Nó và hắn lặng bước cạnh nhau, mỗi người đeo đuổi ý nghĩ riêng.
- Ế, khoan.
-???
Nó lướt ánh mắt từ đầu đến chân Dũng mặt biểu lộ rõ sự bất ngờ.
- Hôm nay mày ăn mặc oai ghê nhỉ? Có gì HOT?
- Tao lúc nào chả oai - Dũng gãi gãi đầu, cười méo mó.
- Tự tin ghê
Nó đột trỏ vào bụng hắn rồi chạy đi mặc cho hắn cau có vừa ôm bụng vừa đuổi theo. Nó và hắn cứ thế, rong chơi hết trò này đến trò khác trong công viên. Xích đu, đạp vịt, tàu xoay cao tốc...nó và hắn đều thử qua.
- Oái...! - Nó kêu lên khi bị một vật lạnh áp vào má.
- Kem này, ăn đi.
- Ố Ồ, kem, đang thèm.
- Thấy mệt chưa?
- Mệt, nhưng thú vị phết.
Dừng chân trên chiếc ghế đá. Dũng nhìn nó và nó lại bắt gặp ánh mắt hắn lần nữa.
- Sao mày nhìn tao? Có gì trên mặt à? - Lan đưa tay lên che mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Lan này...
- Nói.
Hắn ngập ngừng, ánh mắt vẫn không thôi nhìn nó.
- Nếu tao nói là tao yêu mày... thì mày có đồng ý không???
Nó như bị dòng điện xẹt qua người. Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, không có gì là đùa trong câu nói của hắn. Nó nhìn sang hướng khác, làm lơ ánh mắt của hắn. Nó thấy rối bời trong khi đó Dũng vẫn đang hồi hộp mong chờ câu trả lời của nó. Im lặng một lúc lâu, nó đưa ra câu trả lời.
- Tao...!
- Tú Lan.
Tiếng nói thân quen chợt vang lên bên tai nó cắt ngang lời nói. Nó ngước mặt nhìn, là Khánh Đăng. Khánh Đăng đang đứng trước nó, bất chợt theo phản xạ nó đứng dậy. Hắn cũng đứng dậy theo nó.
- Anh muốn gặp em một lát, được chứ??
Khánh Đăng và hắn cùng nhìn nó, cả hai đều đang đợi một câu trả lời từ nó. Nó gật đầu nhận lời với Khánh Đăng, để lại hắn ở đó.
- Không được, mày chưa cho tao câu trả lời. - Hắn nắm tay nó kéo giật lại.
- Tao xin lỗi. Tao đi một lát thôi. - Nó hất tay Dũng ra bước đi theo Khánh Đăng.
Hắn nhìn theo ánh mắt buồn, nó lại để hắn cô đơn nữa rồi. Hắn cười nhạt, nụ cười chua chát.
-----------------
Nhưng rồi nó thất vọng khi thấy chiếc ghế đá trống không. Hắn không còn ở đó. Nó chưa trả lời cơ mà. Tại sao hắn không đợi nó chứ? Lòng nó thấy buồn, cảm thấy hụt hẫng.
-----------------
- Nói đi, Hoàng Dũng đang đợi - Mặt nó lạnh tanh không chút cảm xúc
- Chúng ta làm lại từ đầu nhé?
Khánh Đăng phát ra từng chữ nhẹ nhàng nhất có thể để xoa dịu lòng nó bấy lâu.
- Em dám...?
Một cốc nước lạnh dội thẳng vào mặt Khánh Đăng. Nó nhếch môi khẽ để lộ rõ sự khinh bỉ đối với con người nhanh thay đổi lòng dạ.
- Chết chưa anh? Có mát không? Em đã cảnh cáo rồi.! Thách thức em à?? Một cốc nước lạnh như thế cũng giúp a tỉnh điên rồi nhỉ:)) Nước sạch đấy:))
*- Tất cả giờ chỉ còn là kỉ niệm. Kết thúc nhé!!!~*
Nó quay lưng bước đi. Đi về bên Dũng.
-----------------
Nhưng giờ nó lại lặng lẽ bước đi. Dũng biến mất rồi.
"Lần đầu tiên em cố gắng vun đắp cho một tình yêu. Lần thứ hai em yêu một người hơn chính bản thân mình.
Em tin là đôi chân em đã đi đúng đường
Trái tim em đã đi đúng hướng"
Trái tim nó như mách bảo, nó phải chạy đi tìm hắn. Nó phải cho hắn câu trả lời ngay bây giờ. Không hiểu sao nó lại có cảm giác như sắp mất hắn...Nó phải gặp hắn...
-----------------
- Bác ạ.! Cháu đến tìm Dũng - Nó nở một nụ cười thật tươi lễ phép chào mẹ Dũng.
- Dũng nó đi rồi.
- Đi??? Đi đâu cơ ạ?
Giờ nó mới để ý. Trên khuôn mặt mẹ Dũng có ngấn lệ, có lẽ vừa khóc.
- Nó đi chữa bệnh.
Lan giật mình, "Dũng bị bệnh ư?" Nó nhớ lại nhiều lần Dũng từng bảo mệt những lúc nó đòi đi chơi. Nhưng nó chưa nghe hắn có nhắc đến rằng hắn bị bệnh.
- Bệnh gì ạ?
- Ung thư máu, tỉ lệ thành công rất ít... - Mẹ nó ngập ngừng, nước mắt lại rơi.
Nó dường như bị một cú sốc lớn. Nó không tin vào tai mình nữa. Giờ thì nó hiểu tại sao nhất thiết phải là hôm nay. Tim nó như ngừng đập. Có gì đó khiến nó đau nhói trong tim. Cố trấn tĩnh lại, nó tiếp lời.
- Dũng đi nước nào vậy bác?
- Singapore. Giờ chắc Dũng nó cũng sắp lên máy bay rồi.
Nó vội bắt xe đến ngay sân bay. "Không được đâu Dũng ơi. Mày chưa nghe câu trả lời của tao mà. Tại sao mày lại giấu tao. Mày phải đợi tao đến đấy nhé????..." Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu nó. Nước mắt nó trào ra. Nó cố lau đi nhưng sao nước mắt nó cứ chảy, chảy mãnh liệt, phải chăng con tim nó sợ mất Dũng. Lâu nay nó đã vô tâm. Nó thật ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân nó. Tại sao nó không phát hiện ra rằng Dũng yêu nó chứ? Tại sao nó lại không biết rằng Dũng bị bệnh cơ chứ?
Chiếc xe đỗ xịch trước sân bay rộng lớn với hàng ngàn người đang đứng. Nó chạy thật nhanh đi tìm hắn. Sân bay rộng lớn, nó biết tìm đâu ra hắn bây giờ? Nó vẫn cứ chạy, chạy đi tìm bóng dáng quen thuộc của hắn. Nó gục ngã, khóc òa lên. Nó không tìm thấy hắn...Nó bị bỏ rơi thật rồi...
- Khóc xí lắm. Người ta khóc thấy xinh, mày khóc giống như con điên ấy.
Giọng nói đó, cả cách nói quá đỗi quen thuộc đối với nó.
- Kệ tao.
- Kệ sao được, sắp lụt sân bay rồi.
- Mày định bỏ rơi tao mà không nói lời nào ư? Đồ chó chết. Cút đi.
Nó vẫn không ngước nhìn hắn,. Nó vẫn giữ tư thế ngồi sụp xuống nền, hai tay bưng mặt khóc.
- Vậy tao đi nhá.
Nó nghe bước chân xa dần, Dũng lại bỏ nó thật sao? Nó đứng phắt dậy gọi với.
- DŨNG...!
Hắn dừng bước quay lại nhìn Lan. Nó chạy nhanh đến ôm chầm lấy hắn, khẽ khóc nấc lên.
- Tao đi rồi sẽ về, mày ngoan chút đi nào, khóc xấu chết đi được.
Hắn đưa tay quệt lấy nước mắt của nó cười hiền.
- Mày sẽ về thật chứ? - Nó nghẹn ngào
- Chỉ cần mày nói "sẽ đợi" thì nhất định tao sẽ "trở về". Cho dù khoảng cách có bao xa....thời gian có bao lâu...hì nhất định tao sẽ trở về...
Hắn khẽ hôn nhẹ lên mái tóc hạt dẻ của nó.
- "Mời quý khách nhanh chóng lên máy bay để chuẩn bị cất cánh."
- Tao đi nhé! Bố tao đang chờ.
Nó gật nhẹ đầu.
Hắn vội quay lưng bước đi cho kịp chuyến bay.
- Dũng..! TAO BIẾT RỒI, TAO YÊU MÀY. Thật đấy.
Nó hét thật to mặc cho mọi người nhìn nó. Hắn dừng lại, không quay về phía sau nhìn nó vì hắn không muốn để nó thấy rằng hắn đang xúc động đến nhường nào. Bốn năm yêu đơn phương hắn tưởng chừng sẽ mãi mãi, nhưng hôm nay nó đã thừa nhận nó yêu hắn. Thế là quá đủ đối với hắn.
- TAO SẼ CHỜ. - Nó vẫn tiếp tục hét
Lần này thì hắn cố nén xúc động, quay lưng lại nhìn thẳng vào mắt nó.
- TAO SẼ TRỞ VỀ. Hứa đấy. - Hắn vẫy tay tạm biệt nó.
Nó đã nghe, và nó sẽ nhớ, nó nhất định sẽ chờ. Nó mỉm cười, nụ cười tỏa nắng.
Còn hắn. Nhất định hắn sẽ cố gắng vượt qua vì hắn biết một người con gái đang chờ hắn.
Bóng hắn xa dần. Chiếc máy bay cất cánh mang hắn đi xa, đi đến nơi sẽ quyết định lời hứa của hắn và nó, để lại nó đứng đó, một niềm tin dai dẳng và một lời hứa mãi mãi.
"Nhất định nó sẽ chờ. Hứa là phải quay lại đấy biết không?".
Kết Thúc (END) |
|
|