Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Con Mèo Của Người Cô Đơn Tác Giả: Đồng Trang    
    Tôi là một thằng trai mới vào lớp mười và đối mặt với cái gọi là tuổi dậy thì.Vì vậy mà tâm lí tình cảm cũng thay đổi nhiều hơn. Tôi may mắn được trời phú cho một gương mặt khá thu hút, nên không tránh khởi việc bị người khác giới nhòm ngó. Trong khi đó lớp tôi có khá nhiều bạn nữ mặc dù là lớp chuyên toán. Bị để ý nhiều như vậy, nhưng người thực sự khiến trái tim tôi trở nên tăng động một cách bất thường lại chỉ có một.
    Lần đầu tôi để ý đến cô ấy không phải trong lớp học mà ở lớp học thêm môn hóa, khi chúng tôi được xếp ngồi cạnh nhau. Ấn tượng đầu tiên của tôi là người cô ấy toàn…mèo. Mũ có hình mèo, áo có hình mèo, túi, hộp bút, bút chì, tẩy, bộc sách đều có hình mèo, chỉ riêng chiếc quần jean là có từ Cat (hình như là cô ấy tự thêu). Tôi thật sự choáng ngợp rước binh đoàn mèo của cô ấy.
    Lúc đang học thấy cô ấy luôn im lặng, tôi có hơi ngại (và vẫn hơi sốc) cho nên tôi cũng chẳng nói năng gì. Cuối cùng không giấu nổi sự tò mò, tranh thủ lúc còn lại ít phút trước khi về, tôi đã bắt chuyện với cô ấy:
    -Này, cậu thích mèo lắm hả?
    -Ừ! Thích lắm, mà không chỉ có mèo đâu, còn nhiều loài khác nữa!
    -Ví dụ? – Thấy cô nàng cũng dễ nói chuyện tôi dễ thở hơn.
    -Chó này, thỏ này, hamster, nhím, …ừm… à cả rắn và nhện nữa!...
    -Rắn và nhện nữa á…?
    -Ừ còn nhiều lắm! Sói, báo, linh miêu, cú,…
    -À rồi cậu không cần kể nữa cũng được. – Tôi đã dừng ngay câu chuyện này lại trước khi cô ấy “triệu hồi” cả vườn thú. Đúng lúc đó thầy cho lớp giải tán.
    Một cô gái thú vị. Cũng nhờ câu chuyện đó mà tôi thấy rõ được mặt cô ấy hơn. Gương mặt chuẩn gu của tôi – đậm chất Châu Á – với đôi mắt biết cười khi cô hào hứng kể về bộ sưu tập động vật của cô. Tuy nhiên cái điều cơ bản mà quan trọng nhất thì tôi vẫn chưa kịp hỏi, đó là tên cô gái ấy.
    
- o O o -

    Hôm nay tôi quyết định đến lớp sẽ hỏi tên cô ấy ngay, nhưng điều không tưởng là cô ấy xin nghỉ học buổi hôm đó. Tôi bắt đầu lo lắng và không ngừng nghĩ về cô ấy, mặc dù đó chỉ là cô gái tôi mới chỉ trò chuyện được có một lần.
    Cô ấy tiếp tục nghỉ hai ngày nữa.
    Đã là ngày cuối tuần, mấy ngày nay tôi vẫn chưa thể thoát khỏi hình bóng của cô ấy. Sáng đó, tôi vừa đi mua giúp mẹ một số thứ, tiện thể lang thang một chút cho tỉnh táo. Bất ngờ tôi gặp cô ấy ở trạm xe buýt gần nhà. Tôi mừng muốn khóc, làm như gặp được bụt vậy.
    Tôi chạy đến và ngồi cạnh cô. Nhưng dường như cô không nhận ra tôi. Ánh mắt của cô đang hướng đến một con mèo đang nằm trong vòng tay cô. Một con mèo màu đen trắng. Tôi thấy mặt cô có vẻ buồn. Chính vì vậy mà tôi chẳng dám mở lời. Mười phút trôi qua mà vẫn là một sự im lặng khó chịu. Tôi đang nghĩ gì vậy, chả nhẽ lại còn đợi cô ấy quay sang nhìn thấy tôi và chào tôi trước ư? Trong khi tôi là một thằng trai? Ý nghĩ làm tôi có động lực để mở lời:
    - Này!
    …
    Cô ấy không trả lời sao? Chắc là vì run khiến tôi nói bé quá nên cô ấy không nghe thấy. Tôi bắt đấu thấy quê kinh khủng. Đợi khoảng ba phút sau tôi đã bạo hơn, vỗ vào vai cô ấy:
    - Này! – Ơn trời, lần này cô ấy đã quay sang.
    - À cậu ở lớp học thêm đúng không! – Cô nở một nụ cười tươi khác hẳn vẻ mặt khi nãy.
    - Ừ. Mà còn ở cùng lớp với cậu cơ!
    - Ồ vậy sao? Xin lỗi nhé, mới vào lớp mình vẫn chưa kịp nhớ hết mặt mọi người.
    - Hì, không sao đâu. – Tôi bắt đầu thoải mái hơn, không khí nặng nề bỗng tan biến. Cô cũng không có gì là quá ngại ngùng, lại còn tặng cho tôi nụ cười chết người ấy nữa.
    - Mà này sao mấy ngày nay cậu nghỉ học thế?
    - Ừm… Tại con mèo mình bị ốm ấy mà.
    - Con mèo này hả? – Tôi chỉ vào con mèo trên tay cô.
    - Ừ. Nó gắn bó với mình từ hồi mình mười tuổi cơ. Mình không thể bỏ mặc nó được.
    - Vậy sao. Mà con mèo này xinh phết nhỉ? Nó tên là gì vậy?
    - Bò.
    -Hả?...
    - Nó tên là Bò.
    - Ha ha, tại nó có màu đen trắng hả?
    - Ừ. Hì hì.
    -Vậy sao không đặt tên cho nó là Bò Sữa.
    - Mình yêu thích sự súc tích. – Cô nàng gật gù. Rồi chúng tôi bắt đầu cười phá lên.
    Cô gái này thực sự khiến tôi điên mất. Thú vị hết sức mà!
    Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc thì có một chiếc xe ô tô đi tới, cô ấy đưa con mèo vào trong một chiếc lồng và đứng dậy tiến về chiếc xe đó.
    - Chào nhé! Mình về đây!
    - À… chào!
    Cô ấy mở cửa xe, tôi mới sực nhớ ra tôi vẫn chưa hỏi điều quan trọng nhất:
    -Khoan đã! Tên cậu là gì? – Tôi gọi với theo.
    -Mình tên là Trăng đấy. – Cô mỉm cười, leo lên xe và mất hút.
    “Trăng”. Cái tên vừa lạ vừa đẹp.
    
- o O o -

    Tối đó, trước khi đi ngủ tôi có lên trang web nhà trường và tìm thấy tên cô ấy ở danh sách học sinh lớp tôi. Tên đầy đủ của cô là Lê Ánh Trăng. Cô là một cây viết trẻ được khá nhiều người biết đến với nghệ danh Moon. Những câu chuyện của cô thường xuyên được đăng lên báo. Tôi có đọc truyện của cô, những câu chuyện về mèo với vũ trụ. Một con mèo nhìn lên bầu trời đầy sao và tự hỏi mình đang ở đâu trong cái vũ trụ bao la ấy. Cô viết chuyện rất hay làm tôi càng không hiểu sao cô lại thi vào lớp chuyên toán.
    Dần dần tôi và cô ấy thường xuyên nói chuyện hơn cả ở trên lớp và lớp học thêm. Tôi hiểu cô ấy nhiều hơn và thấy cô ấy rất thân thiện và vui tính. Vậy mà không hiểu sao cô ấy rất ít khi chơi với bất kì ai trong lớp, kể cả với các bạn nữ. Giờ giải lao thì cô chỉ ngồi một chỗ và đọc sách. Tôi thì không thể lúc nào cũng tới chỗ cô ấy được, vì mỗi khi chuông ra chơi vừa reo thì “500 anh em” đã tới và vây kín chỗ của tôi trong khi tôi còn chưa kịp cất sách vở.
    Nhưng bù lại những ngày nghỉ tôi luôn rủ cô ấy đi chơi, đi xem phim, đi ăn,…Tôi cũng nhận ra tôi thích cô ấy nhiều lắm rồi. Nhưng chỉ vì cái tính hay ngại của tôi, tôi vẫn chưa thổ lộ với cô ấy. Cô cũng cho tôi biết nhiều hơn về bản thân mình. Tuy nhiên môi khi nhắc đến gia đình, cô ấy đều lảng sang chuyện khác, và nụ cười luôn trở nên gượng gạo hơn. Tôi biết thế nên cũng cố gắng không nhắc đến nó. Cho nên tôi chọn cách sẽ để cô tự nói với tôi khi cô ấy thực sự đặt niềm tin ở tôi.
    
- o O o -

    -Trăng này! – Tôi đưa cho cô ấy cốc chocolate nóng mà cô nhờ tôi mua hộ. Hôm nay chúng tôi đã cùng nhau đi thư viện.
    -Ồ…ừm. Thanks!
    -Cậu đọc sách gì mà chăm chú thế?
    -Sách của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đấy! Mình thực sự hâm mộ bác ấy lắm luôn!
    -À thì ra vậy. – Tôi đã biết thêm được một sở thích của cô. Tôi sẽ ghi nhớ nó.
    -Mà này, ngày mai là sinh nhật tớ đấy! – Tôi hồi hộp nói. Có cảm giác mặt tôi muốn nổ ra đến nơi.
    -A! Vậy hả? Happy Birthday! Hì hì.
    -Ngày mai cơ mà!
    -Thì chúc trước! – Cô trêu tôi.
    -Thế là mai không chúc nữa à?
    -Có chứ! Mai sẽ chúc thêm lần nữa! – Cô tiếp tục cười khì khì. – Mai mình sẽ tặng cậu một món quà thật đặc biệt!
    
- o O o -

    Sinh nhật tôi, tôi chưa bao giờ mong nó đến nhanh như thế. Tâm trạng tôi đã bồn chồn từ tận hôm qua đến giờ. Sáng ngày hôm nay tôi cũng đã dạy sớm hơn bình thường tận hai tiếng. Tôi đã chải chuốt chọn vẹn hai tiếng đó. Sau đó gần như bay đến trường để đợi cô ấy.
    Tuy nhiên đến khi chuông vào lớp tôi vẫn chưa thấy cô xuất hiện. Rồi cả ngày hôm đó, khi tan trường, khi tôi cùng chúng bạn đi chơi, đi ăn,… tôi cũng không thấy bóng dáng cô ấy. Tôi thấy buồn và lo lắng. Sao cô lại nghỉ học ngày hôm nay? Câu hỏi ấy luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi đến tận tối.
    Khi tôi đang trằn trọc trên giường không sao ngủ được, thì điện thoại tôi báo tin nhắn. Số lạ: “Mình đang ở dưới nhà cậu đấy!”. Có phải cô ấy không – người tôi mong chờ nhất ngày hôm nay? Cô đến đây lúc mười một giờ đêm ư?... Tôi vội vàng xuống mở cửa (suýt chút nữa ngã cầu thang) mang theo một mớ bòng bong trong đầu. “Cạch.”
    Là cô ấy!
    Cô ấy cười tươi và ôm chầm lấy tôi. Tôi bất động tại chỗ. Tôi cảm nhận được hơi ấm của cô. Một hơi ấm yên bình.
    - Xin lỗi vì đến muộn. – Cô thì thầm vào tai tôi với một lời nói dịu dàng – Mình xin lỗi cậu nhiều lắm. Cảm ơn cậu vì tất cả…
    Cô ấy đang khóc sao? Vai áo tôi đang ướt đẫm.
    - Mình thích cậu… Đó chính là món quà đặc biệt của mình đấy. Chúc mừng sinh nhật!
    Tim tôi đập rộn lên. Vừa vui vừa bất ngờ. Cô buông tôi ra, khuôn mặt cô chan hòa nước mắt.
    - Cậu sao thế…sao lại khóc?
    - Tại mình vui quá mà. – Cô lại cười thật tươi, giọt nước mắt của cô long lanh trên khóe môi. – Còn một món quà nữa đó!
    Cô bắt ngờ đưa cho tôi cái lồng mèo mà cô đựng con Bò – con mèo yêu quý của cô.
    - Chăm sóc nó dùm mình nhé?
    - Tại…tại sao cậu lại tặng nó cho tớ chứ?
    - Nó lưu giữ cả cuộc đời mình đấy!
    Tôi thẫn thờ nhận lấy món quà tứ tay cô, con mèo vẫn đang ngủ yên trong đó.
    - Thôi, mình về nhé. Tạm biệt! – Cô quay đi, nở một nụ cười rạn rỡ. Đến cuối cùng tôi vẫn chẳng thể nói thêm được gì. Tôi thích cô ấy và cô ấy thích tôi, vậy là quá đủ. Đây là sinh nhật tuyệt nhất đời tôi.
    
- o O o -

    Hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng tốt nhất từ trước đến giờ, mong muốn đến lớp sẽ nói luôn với cô ấy rằng tôi thích cô nhiều đến mức nào.
    Nhưng điều không tưởng là cô ấy không đến lớp. Cô giáo còn nói bố mẹ cô ấy nói rằng cả ngày hôm qua cô ấy không ở nhà và đến hôm nay cũng không thấy đâu. Có chuyện gì vậy, vậy là sao? Tôi còn không biết có nên nói với cô giáo chuyện tối qua không.
    Đêm đó, tôi đã thử gọi cái số mà cô ấy nhắn cho tôi, nhưng lần nào cũng là máy bận. Tôi bắt đầu lo lắng tột độ.
    Cô ấy đang ở đâu?
    
- o O o -

    Đã là ngày thứ tư cô không đến lớp.
    Hôm nay là một ngày rất đẹp. Nhưng chuyện xảy ra thì đang bóp nát trái tim tôi. Cô ấy đã ra đi, bỏ lại cả thanh xuân dang dở. Tôi vẫn không thể tin được khi nghe cô giáo thông báo chuyện đó. Tôi đã khóc rất nhiều.
    Cả lớp tôi đến viếng cô ấy, ngôi nhà khang trang nhưng lại chứa đầy tiếng khóc đau thương. Tôi được biết rằng cô ấy đã kết thúc cuộc đời mình tại dòng nước xanh thăm thẳm của biển khơi. Cô ra đi ngay tối hôm đó, hôm mà tôi tưởng là ngày tuyệt nhất đời mình. Cả nhà cô vẫn không biết tại sao cô ấy lại lựa chọn một kết thúc quá bi thương cho cuộc đời mình như vậy.
    Tại sao? Tại sao cô lại làm thế? Cô nói thích tôi nhưng lại không cho tôi cơ hội trả lời. Cô vẫn luôn luôn cười cơ mà…
    “Nó lưu giữ cả cuộc đời mình đấy!” Con mèo, chắc chắn cô có để lại thứ gì đó ở chỗ con mèo! Tôi chạy vội về nhà, con mèo đang nằm ngoài cửa buồn chán nhìn trời. Có lẽ nó biết được câu chuyện của cô ấy. Tôi bế nó lên phát hiện ra cái vòng cổ của nó có một chiếc máy ghi âm nhỏ xíu. Tôi tháo nó ra và bật lên.
    “Chào bé Bò! Chị không của bạn bè ở trường hay bất cứ đâu hết nên từ nay bé sẽ là bạn thân của chị nhé![…]Hôm nay là ngày đầu tiên chị chuyển đến trường mới, một cơ hội tốt để kết bạn. Nhưng bé biết không, chị thấy tức bản thân mình kinh khủng vì ngay cả người ngồi cùng bạn chị cũng chẳng dám bắt chuyện nữa, còn mong sao người ta mở lời trước…Suy nghĩ của chị cũng khác người nữa hay sao, mà ai cũng gượng gạo khi nói chuyện cùng chị.[…]Ở lớp thật chán, về nhà thì bố mẹ lại phàn nàn rằng tại sao lại không thể đứng trong top 5 của trường khi là con của một ông bố chính trị viên.[…]Ôi, câu chuyện chị viết được đăng lên báo rồi đấy! Đây chính là nơi mà chị có thể thoải mái viết hết tâm tư của mình. Nếu được biến nó trở thành một bộ phim thì hay đến mấy! Chị quyết định rồi, chị sẽ trở thành một biên kịch.[…]Bé còn nhớ ước mơ của chị không, bố mẹ đã dập tắt nó.[…]Bé ơi, bố vừa đánh chị đấy, vì chị đã cãi lời bố khi bố nặng lời với mẹ. Bố còn nói phải tuyệt đối nghe và làm theo những gì bố nói, không thì hãy biến ngay khỏi nhà vì dù sao bố cũng không tha thiết gì một người con như chị. Sao bố nỡ thốt lên lời nói đó chứ?[…]Mẹ thật quá đáng, sao mẹ cũng bắt chị phải y như lời bố nói chứ, mẹ cũng biết bố đối xử tệ với mẹ mà, mẹ lại còn mắng thêm nữa chứ.Lần nào mẹ cũng vậy, chị cảm giác thuộc lòng những gì mẹ phàn nàn với chị và so sánh chị với người khác.[…]Hôm nay, một cậu bạn đã bắt chuyện với chị đấy. Có vẻ cậu ấy không khó chịu với những gì chị nói. Mừng quá![…]Chị luôn cố gắng trở thành một người thật vui vẻ trước mặt câu ấy, vì ở bên cậu ấy chị luôn muốn có thật nhiều niềm vui. Cho nên chị chẳng bao giờ muốn cậu ấy nghe những chuyện phiền lòng của chị đâu.[…]Chị vừa đọc bức thư đoạt giải nhất cuộc thi viết thư UPU quốc tế. Bức thư kể về cậu bé thiên thần 3 tuổi người Syria khi ở trên thiên đàng. Biển cả thật bao dung.[…]Bố lại mắng chị đấy, bố kêu chị bỉ ổi không ra gì, không xứng đáng làm con của bố, lại còn mong chị chết đi thì hay biết mấy. Chị đã khóc, vừa buồn vừa giận bố.[…]Chị càng ngày càng giận bố, chị đã không nghe theo bố nữa. Chị đã giận dữ cực độ và cãi nhau với bố. Chị đã không còn là chị nữa hay đây mới là bản chất của chị đây?[…]Bé ơi, chị khó chịu chết mất, giá như chị được ra đi thanh thản như em bé ấy, được biển cả bao bọc, và không phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa…chị cũng thích màu xanh nữa.[…]Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chị thích cậu lắm, nhưng một mình cậu không đủ níu giữ chị ở lại cuộc sống này đâu. Chị cảm thấy thật cô đơn.
    Hết rồi. Một mình con người bé nhỏ của cô đối mặt với sự thay đổi trong tâm lí rối loạn của tuổi trẻ. Nhưng lại không muốn kể với ai, chỉ vì cô mong sao tôi sẽ chỉ là niềm vui của cô. Đáng lẽ tôi phải quan tâm tới cô nhiều hơn…Lòng tôi thắt lại. Tôi đang khóc.

Kết Thúc (END)
Đồng Trang
» Không Bình Thường
» Con Mèo Của Người Cô Đơn
» Nhân Sinh Chỉ Là Thoáng Qua
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Bố Chồng
» Làm Mẹ
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Quà Giáng Sinh
» Người Dưng Làm Má
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bầu Trời Của Người Cha
» Bên Bờ Biển
» Người Thứ 79
» Hoa Học Trò