Chẳng phải dối lòng mình làm gì, không có hạt bụi nào bay lạc vào mắt An. Ừ, An khóc đấy! Anh có cười không khi biết rằng cô đang khóc vì anh? Có lỗi gì đâu khi đấy là nước mắt của yêu thương?
Một ngày mệt nhoài sau hàng tá bài tập và công việc, An lê mình về phòng, muốn ngã ngay vào giường nhưng rồi sực nhớ đầu óc đãng trí của cô quên quyển sổ ở giảng đường. Cuốn sổ viết bài thôi nhưng thi thoảng hứng lên lật lại những trang sau, buồn vui An đều trải lòng ra đó, phải chạy lên tìm lại. Mở cửa ra, cơn gió lạnh thốc vào mặt lạnh buốt An vẫn thu mình cố chạy.
Đứng cửa lớp, An thấy một người con trai đang cầm trên tay cuốn sổ của mình, chạy lại giật ngay cuốn sổ cô giương mắt với anh: "Sổ này của tớ, tớ để quên, cho tớ... tớ... xin". Lúc đó chắc An trông ngố tàu lắm nên anh cứ cười, anh bảo: "Tớ... tớ... không cho cũng có người giật lại, xem ra cuốn sổ này quan trọng lắm, hậu tạ gì đây?". An xấu hổ, cứ lúng túng không nói được câu gì, dù thật ra An cũng không phải là đứa con gái dễ bị cứng họng như thế, nhưng lần này An đã lỗ mãng, An phải im lặng. Dường như hiểu được suy nghĩ đó, anh nói: "Thôi, anh đùa đấy, em về đi, anh học trước em một khóa đấy không có "tớ tớ" đâu nha. Định xem cô gái có cuốn sổ cá tính này là ai lại được gặp em. Anh gặp rồi, em về đi không phải lo hậu tạ". Chỉ chờ có thế An chạy biến quên cả lời cảm ơn. Về tới phòng rồi tim cô vẫn đập mạnh. Mệt. An ngủ và sáng hôm sau quên luôn tối qua đã có chuyện gì, lại tung tẩy cặp sách lên giảng đường.
Những ngày đầu tuần trôi qua bình lặng như cuộc sống học tập của cô vẫn vậy. Sáng lên giảng đường, chiều về phòng, tối là thời gian tự học. Đang thời gian ôn thi, tối tối cô lại lên trường tìm cho mình một góc nơi giảng đường, nhưng chỗ ngồi quen thuộc hôm nay bỗng có thêm người. An tò mò và mạnh dạn bước tới, thôi kệ, mình học việc mình không ảnh hưởng, dù lúc đó trong cô cũng hơi có cảm giác cái người ngồi đó với cô có nét gì quen quen. Đang lật giở từng trang giáo trình thì bỗng: "Cô bé vô tình thế, gặp ân nhân cũng không một lời chào.". Ngước mắt nhìn xung quanh và hình như anh ta đang nói chuyện với mình (?), An nghiêng đầu nhìn về phía người kia: "Anh bảo tôi???".
- Vậy ở đây còn có ai sao? Xem ra bé quên hết rồi. Buồn.
- Bé??? Anh gọi tôi là bé? Chúng ta quen nhau sao?
- Ừ, không quen đâu chỉ biết tí thôi mà. Có người giật sổ chạy í mà.
-... Ối, anh...
- Anh thôi, đừng ối.
- Anh là người nhặt được cuốn sổ của em? Em... em xin lỗi, trời tối em không nhìn rõ anh. Em cảm ơn!
- Trời tối hay có ai đỏ mặt không giám ngước lên mà rút chạy nhỉ? Mà em cảm ơn gì thế???
- Em cảm ơn vì hôm trước, em vội quá phải đi nên chưa kịp cảm ơn anh. Cũng muốn gặp lại anh nhưng mãi chưa gặp được, may thế hôm nay lại được gặp ở đây.
- Ồ! Vậy à? Thế là anh em mình cũng có duyên rồi đây.
Và sau đó là màn chào hỏi, lý lịch trích ngang... từ biết đã thành quen. Cũng từ đó, hàng tối An và Khương lại cùng nhau lên giảng đường học rồi cùng về. Thi thoảng căng thẳng cả 2 lại cùng nhau dạo bước, chuyện trò trong sân trường. Cô và anh cứ bên nhau vô tư, trong sáng tới một ngày họ nhận ra cả hai không thể vắng nhau. Mỗi giọng nói, tiếng cười, thói quen của Khương, An đều nhớ rõ và Khương cũng vậy. Cứ như thói quen, cứ mỗi sáng thức dậy là người này bấm số máy người kia, có khi chỉ là một tin nhắn để nhắc nhau dậy đánh răng, ăn sáng rồi cùng đi học nhưng như thế cũng đủ để vui cười mỗi ngày.
Chuyện tình đẹp của họ cứ lớn dần đầy tươi vui và trong sáng với những lần đi chơi, thả bộ trên từng góc phố Hà Nội, những cái nắm tay bẽn lẽn, những tin nhắn nhắc nhau giờ ăn, giờ ngủ, những lần hẹn nhau cùng lên giảng đường học ôn thi. Tình cảm của họ đẹp đến độ những người có yêu An cũng chỉ biết lặng nhìn cô hạnh phúc bên Khương và những cô nàng kết anh chàng Khương đàn giỏi, hát hay cũng đành giữ lại mối tình đơn phương ấy.
4 năm trôi qua, Khương lúc này đang bận rộn với những đồ án tốt nghiệp. An vẫn bên Khương, cô mang đến cho anh nụ cười, xóa đi những mệt mỏi căng thẳng, áp lực của chàng sinh viên năm cuối.
Tình yêu của An và Khương lúc này đã bước qua năm thứ 3. Từ khi anh đang là anh sinh viên năm 2, An mới ngơ ngác vào trường vậy mà giờ đây, anh sắp là một kĩ sư. Anh ra trường đi làm còn An tiếp tục vật lộn với những con số thêm một năm nữa. Yêu và tin tưởng người yêu nhưng An không khỏi lo lắng cho khoảng thời gian tới, rồi sẽ như thế nào? Tình cảm của anh có còn dành cho An như trước? Hiểu được ý nghĩ của An, Khương ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về: "Em phải tin anh, tin tình cảm đẹp đẽ, bền vững của hai đứa đã có, anh mãi yêu em. Anh đi làm và sẽ chờ em ra trường, sẽ không có gì thay đổi được tình cảm ấy. Bé ngốc của anh không được nghĩ linh tinh, vớ vẩn, học tốt và phải ngoan đấy, không được để ai dụ đâu không là anh ăn thịt em đó. Ngốc lắm!". Những lời nói đó từ Khương đã cho An thêm vững lòng. Dụi đầu vào lòng Khương, An ngoan ngoãn nằm trong vòng tay rắn chắc của anh cô thấy mình thật hạnh phúc và yêu anh thêm biết bao. Cô sẽ mãi là bé ngốc của anh, chỉ riêng anh thôi và anh cũng vậy, sẽ là Khương của riêng mình An.
Ngày tốt nghiệp cũng tới, anh tốt nghiệp loại Giỏi và trong thành quả của ngày hôm nay chắc chắn không thể không nhắc đến tình yêu của An. Năng lực giỏi, giao tiếp tốt, ra trường anh đã được công ty lớn trong thành phố mời về làm việc. An mừng cho anh và cũng coi đó là động lực để An cố gắng. Giờ này năm tới, An cũng sẽ được đứng trên bục đó nhận tấm bằng đỏ như thế. An phải cố gắng, chỉ một chút nữa thôi, sự nghiệp tương lai và cuộc sống của cô sẽ trong tay cô.
Thế nhưng, những thay đổi của cuộc sống nào ai có thể ngờ được. Cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi có một ngày như bây giờ, càng không tin Khương của cô, mà không - Khương từng là của cô thôi với tình yêu sâu đậm, với những lời yêu thương nay lại có thể đổi lòng.
Cô đúng là ngốc thật mà, chung thủy trọn tình với Khương, dành hết mọi quan tâm, lo lắng cho Khương vậy mà cái An nhận được thì sao nào?
1 tháng sau khi ra trường, hễ có thời gian rảnh Khương đều liên lạc với cô, dù bận thế nào nhưng ngày cuối tuần Khương vẫn dành cho An, vẫn rong ruổi bên nhau trên con đường phủ đầy kỉ niệm trong những ngày ngập nắng hay những hôm gió lạnh về. Bên Khương, chưa bao giờ cô thấy lạnh mà chỉ còn lại hơi ấm, niềm vui.
2 tháng sau khi ra trường. Những tin nhắn, cuộc gọi ít hơn một chút thôi vì công viêc bận rộn. An hiểu và càng thương anh hơn. Cuối tuần không có cả ngày bên anh nhưng dù gì cô vẫn được gặp anh chút ít.
3 tháng sau khi ra trường. Lời xin lỗi vì lỡ hẹn anh dùng nhiều hơn những lời mong nhớ. Vẫn tự nhủ lòng chỉ vì anh quá bận rộn với công việc chứ không phải cố ý đâu. Cả tháng anh chỉ đến bên An vào một thoáng bất chợt nào đó, cái hôn vội rồi anh lại đi. Ừ, anh đi làm rồi mà, sau này mình đi làm chắc cũng sẽ bận như anh. Không sao.
5 tháng sau khi ra trường. Rất suôn sẻ, anh đã có chút vị trí trong công ty, anh không còn chạy dài ở những công trình nữa, anh được làm trơ lý đắc lực cho giám đốc bộ phận. Đỡ mệt hơn cho anh, cô thấy vui. Nhưng... anh chìm đắm trong những cuộc kí kết trên bàn nhậu, anh bận đi với người này người nọ, với cô thư kí bên đối tác. An gọi, anh bảo anh gọi lại sau rồi tắt máy. Chờ mãi mới thấy anh gọi lại: "Dạo này anh bận quá, tối về mệt nên ngủ quên, có gì anh sẽ chủ động liên lạc với em nhé! Đừng lo anh ổn, yêu em nhiều.". Không kịp để An nói thêm gì đầu dây bên kia đã tút tút. Lúc này cô nhận ra hình như khoảng cách giữa cô và anh ngày càng xa, có phải là công việc bận rộn đến thế không anh? Anh vẫn ổn thật sao? tình cảm anh vẫn như xưa phải không anh?
6 tháng sau khi ra trường. Cuối tuần anh và An đi chơi, cùng nhau dạo quanh công viên Thống Nhất, cô nhí nhảnh chạy trước nhặt lấy mấy cái lá khô rồi vẫy vẫy anh. Anh cười, nụ cười mang chút gượng gạo, lâu lâu anh lia nhìn đồng hồ. Anh lại bận. Đi bên cô hình như là trách nhiệm chứ không phải vì anh muốn vậy nữa.
- Anh ơi, mình về đi, hình như anh đang bận, mà em cũng có bài tập chưa làm xong nữa.
- Ừ, anh xin lỗi, anh đang có cuộc hẹn quan trọng. Vậy em về làm xong bài tập đi rồi hôm nào anh lại qua dẫn đi chơi nhé!
6 tháng 12 ngày sau khi anh ra trường. Một ngày nắng nhạt, căng thẳng với kì thi, An một mình đạp xe trên phố. Bất giác quay mặt ngó nghiêng phố xá cô chợt nhận ra dáng hình quen, chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh... cánh tay quàng lên vai cô gái mặc chiếc váy hồng công sở. An ngỡ như nhìn nhầm, dừng xe, quay hẳn người lại. Không thể. Khương... không thể nào... Sao đó lại là anh, tại sao là anh? Cô gái anh đang vui vẻ cười đùa kia là ai?
An bất động, chẳng còn chút cảm giác. Ghen, tức giận, uất nghẹn... không... chẳng có cảm giác gì. Chỉ có cái gì đó nhẹ bỗng, hư không, trước mắt cô nhạt nhòa mọi hình bóng. Khương đã thấy cô, anh khững lại, nhìn cô gái bên cạnh, nhìn cô và rồi anh im lặng bước đi, cái ngoái đầu cuối cùng trở nên thừa thãi, vô nghĩa.
An rõ rồi. An thấm rồi. Đừng dối lòng mình làm gì. Mặc cho nước mắt tuôn rơi, cô không thể bật khóc nên lời, nhấn phê đan và đạp xe đi vun vút...
6 tháng 19 ngày sau khi anh ra trường. An trở về với cuộc sống của mình, lao đầu vào học, vào những bài tập lớn bé, vào đồ án tốt nghiệp. Không có anh, An vẫn phải là An. Thôi khóc. Khương không đáng để được cô khóc. Số máy của anh, những tin nhắn yêu thương cô vẫn nâng niu nay chỉ còn là dĩ vãng. Delete all, F5 lại mình. Yêu thương vẫn còn đó gửi anh, nhưng An quyết không níu kéo những gì không thuộc về mình. Cô không hối tiếc tình cảm của mình đã dành cho Khương. Chôn chặt một góc kí ức đẹp.
Có hàng nghìn lí do để yêu nhau thì cũng có hàng nghìn lí do để chia tay. Giải thích giờ là vô nghĩa. Vẫn cảm ơn anh, bởi anh đã cho An biết cái gọi là "tình đầu", cảm ơn kỉ niệm, cảm ơn giảng đường, cảm ơn những hàng cây vẫn ngày ngày nhẫn nại lắng nghe câu chuyện tình yêu của cô. Cảm ơn anh đã tốt nghiệp sớm, cảm ơn 6 tháng 12 ngày để cô nhận ra một tình yêu. Cảm ơn cái ngày nắng nhạt kia đã sớm đến để cô không lãng phí thêm thời gian và tình cảm của mình.
Tình yêu không có lỗi. Nước mắt và nỗi nhớ của cô không có lỗi. Không ai sai cũng chẳng ai đúng. Chỉ biết rằng, tình yêu kia đã không còn. Vậy thôi!
Kết Thúc (END) |
|
|