Tôi vẫn sống không phải ở giây phút nghỉ ngơi mà ở ngay lúc làm việc. Mình đâu có bán thời gian và sức lao động của cuộc đời để đổi lấy tiền. Mỗi công việc đều có ý nghĩa riêng của nó mặc cho nó không phải là việc làm lí tưởng, đáng tự hào.
- o O o -
Chợt mở mắt mọi thứ sao khác quá chỗ mình ngồi rõ ràng không có cửa sổ mà. Nhưng sao lại im ắng đến vậy? không có tiếng máy may hay tiếng ồn ào nói chuyện. Rồi dần dần nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường êm ái trong ngôi nhà thân thuộc của mình. Những ngày đầu đi làm chứa đầy điều mới lạ đến nỗi trong vô thức đã không thể phân biệt được đâu là nhà đâu là xưởng làm việc.
Vậy là mình đã đi làm trở thành người lao động, kiếm được tiền không còn là một đứa trẻ ngày ngày đến trường học, phụ thuộc vào người lớn nữa. Mới hôm nào thôi còn vô tư bên bạn bè, miệt mài bên đống sách vở vậy mà giờ đây những thứ đó sẽ không còn trong cuộc sống của mình. Thi xong, lễ bế giảng kết thúc tiếp theo không còn là một mùa hè sôi động được tự do vui chơi tạm thời quên đi đóng sách vở bài tập. Mười hai năm học khiến cho một đứa trẻ ngây thơ thay đổi rất nhiều, quãng đường gắn bó kéo dài tưởng như mãi mãi cũng có lúc phải dừng lại, trường học đã ôm ấp uốn nắn những đứa trẻ để trở thành một người lớn.
Học sinh ở quê tôi đều có chung một hướng đi khi tốt nghiệp cấp ba, như một con đường đã trải ra sẵn chỉ đợi mình bước vào, nhiều công ty mở ra tạo cơ hội cho rất nhiều người lấy nông nghiệp là nguồn thu nhập chính có nguồn thu nhập ổn định hơn. Làm công nhân là công việc đơn giản nhất mà ai cũng có thể làm không cần phải bằng cấp học thức hay trí thông minh lao động bằng tay chân cuối tháng được trả lương. Ngày đi tuyển dụng giống như đi nhập học tại một ngôi trường mới mọi người cũng theo thứ tự làm thủ tục giấy tờ và được hướng dẫn. Đầu tiên được làm quen với máy móc, một chút lạ lẫm một chút khó khăn. Mọi người vào vị trí cố định của mình có người chỉ dẫn và quản lý ra vào đúng thời gian quy định khá giống với đi học ở trường chỉ khác là mình phải làm việc hết 8 tiếng đồng hồ mới được đi về và mỗi ngày được trả lương thay vì phải đóng học phí.
Làm công nhân chẳng vẻ vang hay đáng tự hào chút nào đó là một công việc bình thường và đơn giản nhất. Ngày trước khi đứng nhìn dòng người tấp nập ở cổng các công ty ồn ào và lộn xộn tôi đã nghĩ cuộc sống như vậy thật là chán. Làm suốt ngày đến tối mịt mới về tôi đã sợ mình chẳng thích nghi được và chẳng thể làm được công việc ở đó. Thế rồi dòng thời gian cũng chạy theo đúng quy luật của nó ai cũng phải trưởng thành. Là học sinh tôi đã vô tư thoải mái miệt mài ôn bài và phấn đấu đạt thành tích, ba năm cấp 3 qua nhanh vội vã mỗi đứa đều phải tự lựa chọn cho mình một hướng đi riêng, đứa lên đại học đứa thì học nghề hoặc đi làm luôn. Chẳng ai giống ai trước kia có thể có nhiều đam mê hoài bão lắm nhưng giờ đây còn phải nhìn vào một thứ quan trọng hơn: thực tế cuộc sống. Công ty rộng lớn dòng người đông nghịt hối hả và mình từ lúc nào cũng đã lẫn vào trong đám người đó. Sáng dậy đi làm không cần phải cầm sách vở làm hay nhẩm bài cũ như lúc trước. bước vào phân xưởng, làm công việc được giao. Ở đây tôi đã học được nhiều điều thì biết thêm được nhiều thứ. Làm công nhân không hề nhàm chán và vô vị như tôi vẫn nghĩ chẳng phải là những con robot được gắn những mã số riêng, làm việc suốt 8 tiếng đồng hồ rồi đi về. Ở đây cũng có bạn bè nhiều người đáng tuổi cha mẹ mình nhiều người cùng tuổi còn vụng về và thiếu kiên nhẫn. Mọi người cùng chia sẻ công việc và giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người một việc riêng để cùng tạo nên một sản phẩm chung. Tôi đã biết được quá trình để tạo ra một chiếc áo là như thế nào, không quá khó để tạo ra nó, chỉ cần quen tay làm sai rồi sửa dần dần mọi việc cũng trở nên dễ dàng.
Khi trời sầm tối ánh điện sáng trưng từ những cột đèn thắp lên mới là lúc ra khỏi công ty, tăng ca liên tục, thời rảnh dường như chẳng có. Nếu như trước đây mỗi buổi chiều đều được thoải mái ở nhà chuẩn bị cơm nước thì giờ đây khi tất cả các ngôi nhà đều lên đèn trời tím biếc và ánh sao sáng rực bắt đầu một buổi tối của mình. Nhận tháng lương đầu tiên mới biết làm ra đồng tiền không hề dễ dàng chút nào.
Tôi vẫn sống không phải ở giây phút nghỉ ngơi mà ở ngay lúc làm việc. Mình đâu có bán thời gian và sức lao động của cuộc đời để đổi lấy tiền. Mỗi công việc đều có ý nghĩa riêng của nó mặc cho nó không phải là việc làm lí tưởng, đáng tự hào.
Ngày ngày trôi qua quen dần với mọi người, với việc mình làm biết thêm nhiều bạn mới. Chẳng nhớ đã bao lâu chưa làm một bài toán bao lâu chưa viết một bài văn. Suốt ngày làm việc trong xưởng cũng chẳng biết cái lạnh đã tràn về lúc nào. Cơn mưa phùn đầu mùa càng làm cho không khí thêm lạnh cóng, buốt giá. Giờ này năm trước còn háo hức cùng đám bạn đan khăn len mũ len rồi vội vã bên đống sách vở cần học thuộc đến phát ngán cho kì thi. Mọi thứ thay đổi thật nhanh, suốt 12 năm bên cây bút quyển vở đâu dễ nào quên, vẫn muốn lại được làm học sinh hồn nhiên không lo nghĩ không áp lực. Nhưng cuộc đời học sinh đẹp đẽ đó phải để cho nó thành kỷ niệm, cất sang một bên và tiếp tục với cuộc sống mới của riêng mình là một người trưởng thành lao động từ chính công sức của mình. Làm công nhân chẳng bao giờ là ước mơ đẹp đã cả, đó là thực tế. Dù không hào nhoáng rực rỡ nhưng thực tế sẽ luôn đẹp hơn giấc mơ. Công việc gì đâu quan trọng quan trọng là mình làm tốt việc và yêu lấy việc mình là biết được việc mình làm cũng tạo ra một điều ý nghĩa.
Lại một buổi sáng sớm tinh mơ không cần phải bận tâm đến bài vở, bước ra khỏi nhà đến nơi làm việc. Từng giây phút làm việc là từng giây phút được sống hòa nhập cùng mọi người và cải thiện bản thân tạo ra thành quả tốt nhất. Làm công nhân đi sớm về muộn nhưng đâu có nghĩa là lãng phí thanh xuân. Công việc đầu đời để tiến đến hành trình trưởng thành hơn, để những ngây thơ vụng về dần đầy về đẩy về phía sau để phía trước có bao khó khăn mệt mỏi vẫn sẽ luôn mỉm cười đón nhận. Sau một ngày dài đi làm, khi về nhà đường phố vẫn đông đông vui và nhộn nhịp, bóng tối càng làm cho những căn nhà thêm đầm ấm bởi ánh điện sáng trưng. Hương vị của chiều tối của bầu trời quang đãng sau một ngày dài ở trong nhà làm việc mới được cảm nhận thật tuyệt vời biết bao. Mình phải sống khác đi, sẽ không còn có nhiều thời gian để xây dựng những ước mơ ngày trước nhưng hi vọng vẫn luôn tràn ngập, nắng chiều vẫn rất đẹp ngay cả khi mình ra ngoài khi mặt trời đã lặn. Cuộc sống mới của tôi đã đến từ khi nào mình đã làm quen với nó ra sao tôi không còn nhớ rõ chỉ biết rằng mình sẽ sống khác và sẽ không ngừng cố gắng.
Kết Thúc (END) |
|
|