Rồi nhiều đêm sau đó, có đêm anh bất chợt tỉnh giấc thì thấy Thương Huyền đang ngồi ngay bên cạnh, cô ấy cứ trân trân nhìn anh, gương mặt không biểu cảm.
- o O o -
Em vẫn đi qua những nơi mà chúng ta đã từng qua, nơi nào cũng thấy thấp thoáng bóng dáng anh trong kí ức em. Từng con đường, từng ngõ ngách đối với em đều trở nên thân thuộc. Mình đã từng nắm tay nhau bước trên con đường xanh mướt hai hàng cây, vậy mà giờ này chỉ còn những chiếc lá khô rơi rớt trên vai em.
Em vẫn ngồi một mình trong quán cà phê ấy, nhớ hôm nào anh còn ngồi nhìn em qua làn khói hương cà phê mong manh, nhưng bây giờ chỉ còn mình em với cà phê đắng và tiếng vĩ cầm buồn da diết. Em vẫn đi tìm anh với trái tim nặng nề, tìm trên những con phố khuya hiu hắt ánh đèn, tìm trong kỉ niệm, trong nỗi nhớ. Em lang thang như người mộng du.
Và em đã dừng chân ở nơi đó. Nơi đầu tiên anh nói tiếng yêu em, nơi chúng ta thường hò hẹn và cũng là nơi anh nói câu chia li.
Đó là một cánh đồng hoa bồ công anh, loài hoa mà em yêu nhất.
Còn nhớ không anh những buổi chiều mình ngồi bên nhau nhìn những cánh hoa bay? Anh đã nói là anh sẽ yêu em mãi mãi, yêu một mình em thôi. Lời nói gió bay đã theo anh đến tận phương trời nào. Em đã tự nhủ lòng là phải quên anh đi, nhưng em không thể nào lừa dối trái tim mình. Em nhớ anh nhiều lắm.
Làm sao em có thể quên nụ cười ấy, giọng nói ấy, hình bóng ấy. Làm sao em quên những vòng tay siết chặt và những nụ hôn ngọt ngào. Anh đã bước vào cuộc đời em rồi bất chợt bước ra đi, cho em bất ngờ hụt hẫng.
Chiều lộng gió, chỉ còn mình em ngồi đây giữa không gian cao vời vợi. Hàng ngàn cánh hoa bồ công anh bay tan trong gió, nhiều quá, đẹp quá. Em ngồi đây chờ anh nhé. Trái tim em nặng trĩu và đôi chân đã mỏi mệt rồi. Em sẽ chờ đến khi nào bồ công anh thôi bay.
Nhưng, ô kìa, em thấy anh vẫn đứng đó, đứng giữa cánh đồng bồ công anh vẫy tay gọi em như mọi khi. Anh đã về đấy ư? Hay là em đang mơ? Phải rồi, thì ra là anh chưa bao giờ rời xa em cả. Tất cả chỉ như một cơn ác mộng thôi phải không anh? Chờ em nhé, em sẽ chạy đến và ôm anh thật chặt, để anh không bao giờ rời xa em nữa.
Cô ấy đã nhảy. Không, cô ấy không nhảy. Cô ấy chỉ bước về phía anh ấy, cô ấy bước về phía yêu thương.
- o O o -
Nhật Nam trở về nước sau mấy năm du học. Đi qua con đường này anh có cảm giác rất đỗi thân quen. Đang miên man suy nghĩ thì anh nhìn thấy có một cô gái đang vẫy tay xin đi nhờ xe. Trông cô ấy rất quen, hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Phải mất mấy giây suy nghĩ anh mới nhận ra cô ấy chính là Thương Huyền. Đã bảy năm trôi qua, đến giờ họ mới có dịp gặp lại nhưng không ngờ lại trong tình huống này. Thương Huyền cũng đã nhận ra anh nhưng cô ấy không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.
Cô vẫn chào hỏi bình thường rồi ngỏ ý xin đi nhờ xe. Anh thấy Thương Huyền vẫn trẻ đẹp như ngày nào, đôi mắt vẫn trong veo như thế. Còn anh, sau chừng ấy năm lăn lộn ở xứ người, thời gian đã phủ một lớp bụi phong trần lên vẻ bề ngoài.
Thấy Thương Huyền ngồi yên lặng nhìn xa xăm, anh chủ động lên tiếng:
- Mấy năm qua em sống thế nào?
- Em sống mà như không sống.
Câu trả lời của cô đầy ẩn ý, phải chăng cô đang trách móc anh.
- Anh xin lỗi. Chắc vì anh mà em đau khổ nhiều lắm.
Lúc này cô mới quay sang nhìn anh hỏi:
- Tại sao anh làm tan nát trái tim em?
Nhật Nam bỗng giật mình. Hẳn là cô ấy vẫn chưa quên được.
- Anh xin lỗi. Anh...Mà em định đi đâu?
- Anh cứ đi đi. Khi nào đến nơi em sẽ bảo.
Vừa đến nơi mà Thương Huyền bảo dừng, anh quay sang nhìn ra bên ngoài. Nhưng chẳng biết nơi nào mà sương khói mờ mịt, lại qua lớp kính xe, anh cũng không định hình được. Anh quay sang định hỏi Huyền thì đã thấy ghế bên cạnh trống không. Chắc cô đã im lặng xuống xe lúc anh mải nhìn ra ngoài.
Chần chừ một lúc, Nhật Nam bước ra khỏi xe.
Trước mặt anh là một cánh đồng hoa bồ công anh, hàng ngàn cánh hoa bay tan trong gió đưa anh trở về miền kí ức. Chuyện cũ đã qua lâu rồi, anh cũng đã tìm được một tình yêu mới, kí ức xưa nhạt dần trong tâm trí anh. Vậy mà không hiểu tại sao khi đứng đây, tất cả những kỉ niệm cũ như ùa về.
Anh nghe trong gió những âm thanh của ngày xưa dội về như oán than, như trách móc. Ngày ấy, anh vô tình quay bước đi, để lại nỗi đau cho một người con gái. Cô ấy đã yêu anh bằng cả trái tim mình. Ngày hôm nay trở về, anh bỗng thấy day dứt, xót xa.
Đang miên man trong dòng kí ức thì anh chợt nhìn thấy một nấm mộ nhỏ bên đường. Mắt anh hoa lên khi thấy trên bia mộ là cái tên Đặng Thương Huyền được viết bằng máu tươi đang nhỏ từng giọt xuống đất. Đúng là máu thật, anh không nhầm.
Hoảng sợ, anh bỏ chạy nhưng càng chạy càng không tìm ra lối thoát, anh cứ chạy, cứ chạy cho đến khi không còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm trên giường bệnh, có người bắt gặp anh đang nằm thoi thóp trong rừng nên đã đưa anh vào viện.
Ra viện, anh vội tìm đến nhà Thương Huyền.
Trên bàn thờ khói hương nghi ngút, tấm di ảnh của Thương Huyền trông thật rạng rỡ, cô ấy cười tươi quá, đôi mắt nhìn sáng quá. Anh cứ như bị xoáy sâu vào đôi mắt ấy. Cắm nén hương nên bàn thờ Thương Huyền, anh chắp tay khấn vái mấy câu rồi trở ra nói chuyện với mẹ cô ấy.
Bà gạt nước mắt kể cho anh nghe về cái chết của con gái.
"Từ ngày anh đi nó cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, công việc nó bỏ bê hết. Ngày nào nó cũng đi lang thang khắp xó xỉnh, có hôm đi đến đêm mới về. Tôi đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lí nhưng cũng chẳng khá hơn, nó nói nó không sao. Tôi cũng nghĩ nó đi để giải tỏa rồi dần sẽ bình tâm trở lại.
Thế rồi một hôm nó bảo đi tìm cánh đồng bồ công anh nào đó, mà quả thực làm gì có cánh đồng bồ công anh nào. Giá như hôm ấy tôi cản nó...Thế rồi...", giọng bà nghẹn lại, "công an đến nhà tôi thông báo là người ta phát hiện ra xác nó ở chân đồi, họ nói rằng nó đã tự tử".
Nhật Nam chết lặng khi nghe những lời đó. Ngày hôm đó anh đã nói những lời tuyệt tình để cô ấy sẽ căm hận anh mà quên anh đi, vì cô ấy yêu anh quá. Không ngờ cô ấy lại tìm đến cái chết.
Chính anh, là chính anh đã đẩy cô ấy đến với cái chết.
Ngày hôm sau, Nam tìm đến mộ Thương Huyền, anh đặt lên đó những bông hoa hồng trắng. "Anh biết là em không thích hoa hồng đâu nhưng đến một bông hoa bồ công anh anh cũng không thể hái cho em. Anh xin lỗi. Anh không xứng với tình yêu của em. Hãy yên nghỉ em nhé".
Những giọt nước mắt của anh nhỏ xuống nấm mồ lạnh lẽo.
- o O o -
Một đêm khuya, Nhật Nam đang ngủ thì có tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Tiếng gõ cửa ngày một dồn dập.
Anh bước ra khỏi giường, khi anh mở cửa thì thấy Thương Huyền đang đứng ngay trước mặt.
Anh hoảng sợ cực độ nhưng không tài nào hét lên được, đôi chân cũng như bị chôn tại chỗ, không chạy nổi.
Cô ấy đứng nhìn anh một lúc rồi biến mất.
Rồi nhiều đêm sau đó, có đêm anh bất chợt tỉnh giấc thì thấy Thương Huyền đang ngồi ngay bên cạnh, cô ấy cứ trân trân nhìn anh, gương mặt không biểu cảm.
Từ ngày về nước, không một đêm nào anh có một giấc ngủ yên ổn. Dần dần anh sinh ra chứng mộng du, cứ đi lang thang ngoài đường giữa đêm. Anh trông thấy Thương Huyền ở phía trước nhưng khi anh đến gần thì cô ấy lại tiến ra xa hơn. Có lần anh hoảng hồn, hoảng vía khi tỉnh dậy thấy mình vừa ngủ gục bên mộ Thương Huyền.
Nhật Nam không phải là người mê tín nhưng với những chuyện kì lạ xảy ra quanh mình, anh bỗng thấy hoang mang.
Anh đem những chuyện này kể với người bạn thân nhưng người bạn đó không tin mà còn cho rằng anh bị hoang tưởng. Người yêu của anh cũng mệt mỏi khi nhiều lúc anh cứ ngây người ra như bị ai cướp mất hồn.
- o O o -
Một buổi chiều, Nhật Nam băng qua đường để đến chỗ người yêu đang đứng đợi.
Đi đến nửa chừng, đôi chân anh như bị tê liệt, không sao bước tiếp được. Có một sức mạnh vô hình nào đó đang níu bước chân anh. Một chiếc ô tô lao tới, không kịp phanh. Nhật Nam bị hất tung lên rồi rơi xuống, nằm quằn quại giữa một vũng máu.
Anh được đi cấp cứu nhưng các bác sĩ nói rằng anh khó lòng qua khỏi. Nhịp tim của anh đang giảm dần. Anh thấy mình bay lơ lửng trên không trung, bên dưới các bác sĩ vẫn đang ra sức dùng xung điện ép lên ngực anh, cơ thể anh nảy lên từng hồi, nhưng anh không còn cảm nhận được gì nữa.
Trên cao, một ánh sáng thần tiên ma quái đang mời gọi anh. Anh bước về phía ánh sáng đó trên những bậc thang dài, thật dài, những nấc thang đưa anh đến một thế giới khác. Từ trên cao, Thương Huyền đang vẫy gọi anh, cô ấy chìa bàn tay ra, anh đã nắm lấy bàn tay đó.
"Anh ấy không qua khỏi. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức", các bác sĩ dừng công việc và đi ra ngoài.
Bên giường bệnh, bố mẹ và cả người yêu của anh đang khóc lóc vật vã. Bất ngờ anh tuột khỏi tay Thương Huyền và rơi vào khoảng không vô tận. Cô ấy đã buông tay.
"Bíp bíp", máy theo dõi nhịp tim bắt đầu có tín hiệu. Các bác sĩ vội cấp cứu. Nhật Nam dần dần tỉnh lại.
Có lẽ Thương Huyền đã hiểu ra rằng yêu một người không có nghĩa là người đó phải thuộc về mình. Yêu một người là để cho người ấy đến với hạnh phúc đích thực của họ. Cô ấy mỉm cười, hồn phách tiêu tan theo hàng ngàn cánh bồ công anh.
Kết Thúc (END) |
|
|