Mười năm đăng đẳng em rời đi
Bỏ lại nơi đây những thứ gì
Trọn cả tấc lòng tôi ấp ủ
Nâng niu từng chút, giữ từng ly!
Và còn tàn nhẫn nào hơn nữa
Đỏ hỏn nằm kia, núm ruột mà
Chịu đói sữa chờ, chờ kẻo kẹt
Kêu gào, khóc thét, tím lòng cha
Em vui vật chất bã kim tiền
Dưới ngọn đèn màu bán chữ duyên
Hoan lạc, bướm ong, chè rượu chén
Thỏa thuê biển rộng mộng du thuyền…
Tôi ôm đau khổ biết bao nhiêu
Chuỗi sống hầu như chỉ bóng chiều
Phủ ám mịt mờ bao lối ngõ
Vạn sầu lặng lẽ bước chân xiêu
Vừa kiếm miếng ăn vừa giữ con
Sớm hôm tất bật cuộn quay tròn
Năm dài ròng rã cằn khô khốc
Teo tóp trơ xương cái mảnh hồn!…
Bây giờ em lại trở về đây
Đứng giữa đìu hiu quạnh quẽ nầy
Có phải vấn vương thời dĩ vãng
Hay tàn lá rụng giạt vào cây?
Tôi vẫn không quên kỷ niệm tình
Bao lời rót mật dưới trăng thanh…
Bao lần ửng lệ sầu trong mắt
Bao giận hờn dai đợi dỗ dành…
Nhưng nay nước đổ cạn khô rồi
Vá víu vụn tàn cũng rách thôi
Bếp lạnh canh khuya đà hết củi
Làm sao có lửa để đun sôi
Con thơ em cứ trải yêu thương
Bù đắp bao năm bỏ nó buồn
Còn giữa chúng ta đành chỉ có
Trọn đời nẻo vắng nấm mồ chôn…
Kết Thúc (END) |
|
|