1. Tệ hại. Nhục nhã. Tôi không bao giờ ngờ được có ngày tôi lại làm cái công việc này.
Từ nhỏ sống dưới cái bóng của một cô gái xấu xí, nhưng dù sao tôi vẫn luôn lạc quan vì được giáo dục nào là "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn" nào là "Cái nết đánh chết cái đẹp"... nên luôn cố gắng hoàn thiện phần nội tâm của mình để bù đắp lại những thiếu sót của vẻ bề ngoài.
Học đến đại học năm thứ 4, bạn học cặp kè đầy rẫy, tôi vẫn chẳng có anh nào theo đuổi, đành đem tất cả tâm trí của mình dồn vào việc học, hy vọng sau khi ra trường có thể tìm được đất dụng võ. Háo hức mong chờ đến ngày đó. Nhưng cuộc đời thật không giống như trong sách vở, tôi đã đi hết thất vọng đến thất vọng khác khi mà tất cả các cánh cửa đều không mở ra cho tôi, mọi cuộc phỏng vấn đều thất bại khi người ta trông thấy tôi.
Nỗi u uất dày lên không nói được với ai, tôi lên mạng click vào diễn đàn quen thuộc để tâm sự kể lể, hy vọng tìm thấy sự đồng cảm từ một ai đó xấu xí như tôi. Cư dân cộng đồng mạng đa số tốt bụng lắm, chẳng thấy có ai giống tôi cả, nhưng vẫn có những sự hồi đáp an ủi, cũng có vài người ác tâm "ném đá" tôi tới tấp.
Mặc kệ. Tôi chán rồi, đúng hơn là tuyệt vọng rồi ! Tôi cho rằng trong số những người an ủi tôi kia biết đâu lại chẳng có kẻ trong buổi phỏng vấn chiều nay vừa đóng sầm cửa lại với mình, còn người "ném đá" thì hẳn rồi. Xấu thì bị ném thôi, chẳng thế mà đời lại sinh ra môn xem tướng.
Cay nghiệt thay ! tôi cái gì cũng xấu. Từ mặt mũi đến người ngợm. Tôi khoả thân tự nhìn mình trong gương từ đầu đến chân, uh, 9 phần ngợm 1 phần người ! Hai giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt, tròn ung ủng, thế đấy, người xấu đến giọt nước mắt cũng xấu, giọt nước mắt của người ta thì thuôn thuôn một đầu tròn một đầu nhọn, phải như giọt ngọc trai ấy chứ, thế mà giọt nước mắt của tôi, tròn vo.
Trời sập đến nơi rồi ! Một cái tin nhắn gửi riêng cho tôi từ một thành viên trên diễn đàn, Chị Thanh, nói công ty chị có việc làm cho tôi, lương cực cao, đặc biệt cần người như tôi. Chị để lại địa chỉ và số điện thoại. Không ảo, cả chị và địa chỉ của chị, tất cả đều có thực. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nghe có tiếng người Alô từ đầu dây bên kia, và tôi đến gặp chị.
Đến nơi tôi mới biết công ty của hai vợ chồng chị là một cái quán café rất trông rất tao nhã. Khách đến đó không chỉ có những đôi nam thanh nữ tú mà rất đông những quý bà sang trọng.
Chị Thanh trông cũng thanh lịch như cái tên của chị vậy. Chị dẫn tôi vào trong và nói về công việc của tôi.
Hoá ra đằng sau cái quán café này là một tổ chức chuyên cung cấp bạn trai cho các quý bà thấy cô đơn. Trên bàn vẫn còn nguyên tờ quảng cáo cần tuyển các chàng trai có khả năng làm bạn tâm tình từ 18 đến 45 tuổi, cao lớn khỏe mạnh, lương 30 triệu/tháng... Còn tôi, nhiệm vụ của tôi là thử nghiệm và đánh giá khả năng của những người đến xin việc, dùng đúng từ chuyên môn là "Trai bao".
"Chỗ chị cần một người như em bởi đa số nhân viên sẽ phải phục vụ những quý bà nhiều tuổi, mà phụ nữ nhiểu tuổi thì không còn sức hấp dẫn nữa nên rất khó gây được cảm hứng với người khác giới, chuyện đó là thường tình thôi, nhưng nếu nhân viên của mình mà để xảy ra chuyện như thế thì tiếng tăm của chị trong giới sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng. Mà chuyện ấy thì không thể đánh giá dựa trên dáng vẻ bề ngoài được, nên chị mới nghĩ ra cách chọn người phụ nữ thật sự không có chút nhan sắc gì để thử xem khả năng ấy của nhân viên mà mình tuyển dụng như thế nào. Coi như là bài kiểm tra đầu vào thôi."
Lúc đầu tôi kiên quyết không nhận làm công việc này, nhưng chị Thanh lại nhăn mặt nhăn mày chân thành nói với tôi: "An này, em cần phải biết rằng nhan sắc của người phụ nữ sớm muộn gì cũng đi theo thời gian, nhưng tiền bạc thì..."
Tôi buồn bã rời khỏi quán cafe của chị Thanh, chuyện cũ lại hiện ra trước mắt như một thước phim quay chậm, khuôn mặt một chàng trai tuấn tú lớp trưởng lớp năm cuối trung học của tôi hiện ra rõ nét, tôi đã viết thư tình cho cậu ấy, và rồi cũng nhận được hồi âm: "Nếu bạn là con gái nhà giàu thì tớ còn nể nang chút ít mà bỏ qua cái dung nhan của bạn, miễn cưỡng chấp nhận sự theo đuổi của bạn, nhưng bạn lại không phải như thế. Cho nên tớ tặng bạn câu nói này nhé, hãy học thuộc lòng đi: Lá rụng đừng có học đòi nảy thành cây." Rồi chuyện này đồn ra khắp lớp, bạn bè chế giễu tôi: "Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, đũa mốc đòi chòi mâm son !"
Những lời nói lạnh lùng của cậu bạn học như lưỡi dao rạch vào trái tim tôi, trở thành vết thương không bao giờ lành được. Nên tôi cũng chẳng còn e ngại ai nói mình xấu nữa, nhưng tôi sợ nhất ai đó nói tôi vừa nghèo rớt mùng tơi vừa xấu như ma làm.
Những lời chị Thanh nói về nhan sắc và tiền bạc, giống như chiếc chìa khoá mở ra những khát khao về tiền bạc đối với tôi. Tôi nghĩ, nếu có thật nhiều tiền thì cho dù người ta có thấy tôi xấu thật nhưng cũng sẽ có cách nghĩ uyển chuyển hơn về tôi.
Một tuần sau, tôi ôm cái tư tưởng lành làm gáo vỡ làm muôi miễn là có tiền, bước vào cửa quán cafe của chị Thanh, trở thành cánh tay phải của chị ấy.
2. Hôm đầu tiên đi làm, theo yêu cầu của chị Thanh tôi trang điểm cho mình trông xấu đến ma chê quỷ hờn. Ngồi hơn 1 tiếng thì có người đến xin việc. Anh ta qua vòng phỏng vấn của chị Thanh thì sẽ đến lượt tôi kiểm tra.
Mặc dù bước chân vào đây, tôi đã quyết tâm thả chữ trinh vào thùng rác, trước mắt chỉ còn lại hai chữ kim tiền, nhưng nghĩ tới sẽ khoả thân trước mặt một người đàn ông, tôi vẫn thấy trong lòng bất an.
Lát sau chị Thanh dẫn vào một người thanh niên trông còn sáng lạn thư sinh hơn cả cậu bạn cùng lớp tôi ngày trước.
Chúng tôi 4 mắt nhìn nhau, trong lòng tôi hơi run, nghĩ lần đầu tiên của mình trao cho người sạch sẽ thế này thì cũng không hối tiếc. Chàng trai trẻ chỉ vào tôi hỏi chị Thanh: "Cô ấy là người kiểm tra đầu vào của em sao?"
"Đúng thế, chỉ cần cô ấy thấy ổn, thì từ ngày mai cậu có thể đi làm, có việc ngay." Giọng chị Thanh đều đều.
Tôi thấy mặt mình nóng ran lên, cảm giác xấu hổ và căng thẳng mơ hồ vít chặt lấy tôi, còn chàng trai trẻ thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cân nhắc, một lát, rồi mới nói tiếp với chị Thanh: "Lẽ nào nhất định phải qua ải này mới được đi khách sao?"
Chị Thanh nhẹ nhàng giải thích: "Này chàng trai, nếu diện mạo của cô gái trẻ này còn khiến cậu không chấp nhận được, thì cậu cũng sẽ không chấp nhận được những người phụ nữ tuổi sồn sồn đâu. Nếu không làm nổi thì chọn nghề khác vậy, chị không ép cậu đâu."
Chàng trai lắp bắp: "Nhưng mà, nhưng..."
Câu "nhưng mà" của cậu ta đã chạm đến giới hạn lòng tự tôn của tôi, không biết dũng khí từ đâu ào đến khiến tôi đứng phắt dậy tiến đến trước mặt cậu ta, rít lên qua kẽ răng: "Cậu nghĩ mình là hoàng đế đang tuyển phi à?"
Chị Thanh giơ ngón tay cái lên với tôi, mỉm cười hài lòng bước ra ngoài.
Như một bài kiểm tra tâm lý bắt buộc, khi đã quyết định dùng vốn tự có để kiếm tiền, thì phải chuẩn bị tinh thần chấp nhận tất cả. Vả lại, cậu ta cũng đã biết rõ, nếu không qua được cửa ải của tôi thì sẽ chẳng bao giờ được chị Thanh giới thiệu khách.
Nên khi chỉ còn lại hai chúng tôi, cậu ta lí nhí xin lỗi: "Xin lỗi chị, lúc nãy em không có ý đó, em chỉ muốn bà chủ nhanh chóng giới thiệu khách cho em thôi."
Tôi không muốn nghe cậu ta nói thêm bất kỳ thứ gì nữa, tôi chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước vào một cuộc sống khác tôi hoàn toàn.
Không khí trong phòng cũng dần có chút sinh khí cùng với những câu chuyện vô vị của chàng trai trẻ, cậu chàng tiến gần tôi từng chút một., tôi cảm nhận rõ hơn dần hơi thở của cậu ấy. Rồi những vuốt ve của cậu ấy khiến người tôi run bắn lên. Tôi thở dài hơn và sâu hơn, khép hờ mi mắt nằm xuống giường, cậu chàng cũng thuận tư thế đè lên người tôi, một tay cậu luồn lách tháo rất nhanh cái khuy cài chiếc bra của tôi, rồi vồ vập lấy bộ ngực lép kẹp như con bé con mới dạy thì của tôi. Tôi thầm thắc mắc: đến cả bộ ngực như đàn ông của mình mà cũng không làm anh ta mất hứng ư? Rồi những thắc mắc qua nhanh bởi những cảm xúc kích thích tôi chưa từng trải qua lan toả từ dưới những ngón tay của chàng trai trẻ...
Khi chàng trai rời khỏi có thể tôi, thấy vết máu hồng trên tấm khăn trải gường cậu ta tròn mắt lên lắp ba lắp bắp: "Tôi, chị là lần đầu ư? tôi, tôi không biết..." rồi đi mất.
Tôi nằm đần ra trên giường, cũng nuối tiếc vì lần đầu tiên của mình không phải dành cho người đàn ông mà mình yêu thương, nhưng đây là dành cho bước chuẩn bị của linh hồn truỵ lạc.
Ngay đêm hôm đó, chàng trai trẻ đã được chị Thanh giới thiệu khách sộp ngay. Tất nhiên là chị Thanh được hưởng phần trăm từ cả hai phía, chàng trai trẻ và quý bà sang trọng. Chị Thanh vui vẻ nói với tôi: "Sau này em chịu khó giúp chị nhé, chị nhất định sẽ không để em thiệt thòi đâu."
Lúc đó trong lòng tôi lạnh như băng, cảm nhận thấy rất rõ mình chỉ là cỗ máy giám định trong tay chị Thanh mà thôi. Chị ta đã lợi dụng sự xấu xí của tôi để củng cố tiếng tăm của mình trong giới, còn những người đàn ông trẻ trung đẹp đẽ tội nghiệp kia trước khi bị tống lên giường của các quý bà quý cô để đổi lấy tiền bạc thì buộc phải bước qua cái cơ thể xấu xí bẩn thỉu của tôi.
3. Nếu không bước vào nghề này thì tôi sẽ chẳng bao giờ có thể biết được trong cái thành phố này mỗi đêm có biết bao nhiêu người phụ nữ giàu có bị chồng bỏ bê, cô đơn đến tận cùng, phải che mặt ra ngoài thuê bạn.
Và mỗi ngày có nhiều người đàn ông muốn dùng vốn tự có của mình để mưu sinh đến thế, kể cả những kẻ tỉnh lẻ thất nghiệp cho đến sinh viên, giới áo trắng cổ cồn complet càvạt thắt cả ngày, tối đến cũng đi làm thêm.
Thỉnh thoảng tôi cũng hỏi chuyện họ những câu chuyện ngoài lề, nghe họ ca thán: "Chẳng có cái quy tắc nào trên đời này không bị phá vỡ cả, khi thật sự không còn gì để tồn tại nữa thì đành phải dùng đến tấm thân thôi." Nhưng, theo những gì chị Thanh nói thì làm nghề này những người đàn ông dù đẹp đẽ đến đâu cũng không thể sánh được với các cô gái, bởi "các cô không phải lúc nào cũng muốn nhưng lúc nào cũng có thể được, còn các chàng thì dù lúc nào cũng muốn nhưng không phải lúc nào muốn cũng có thể được", vì vậy mà đàn ông trong nghề này phải "phi thường" trong chuyện ấy mới được.
Tôi nhanh chóng thích ứng với nghề. Tôi dùng cơ thể xấu xí của mình để đưa ra phán quyết "qua" hay là "trượt" cho những người đàn ông đến xin việc chỗ chị Thanh.
Một hôm, chị Thanh đưa một người đàn ông trung niên đến phòng tôi. Chị kéo tôi ra hành lang thầm thì: "Hắn ta nằm nì chị suốt từ sáng đến giờ, chị không muốn nhận vì thấy tố chất hắn thiếu lắm, không làm nổi đâu. Em xem, dày vò cho hắn trượt đi nhé."
Chị Thanh đã từng nói, những người đàn ông mà tôi cho "qua" đều được khách hàng khen nức nở, còn những người đàn ông nào thấy không ổn là chị bảo tôi "Hãy cho hắn thấy khó nhằn mà từ bỏ ý định nhập môn đi". Còn tôi cho dù có đồng tình với những người đàn ông này đi chăng nữa, nhưng thực tế thường phũ phàng, nghề này có tính đặc thù của nó, người đàn ông có diện mạo và dáng người quá bình thường thì không thể có được ngày ving quang, đã rất nhiều lần tôi làm theo ý của chị Thanh, làm quá lên những điều mà người phụ nữ có thể làm để khiến họ tự động rút hồ sơ.
Nhưng người đàn ông mà chị Thanh dẫn đến ngày hôm nay, tôi không nỡ dùng bạo lực như thế, có lẽ là do cái vẻ thật thà đến tận xương tuỷ của anh ấy, khiến tôi chỉ muốn dành cho người đàn ông này những xúc động dịu dàng. Cho nên, khi anh đụng vào tôi giống như đang hào hứng với khách, tôi đã hỏi: "Trông anh cũng không còn trẻ nữa, tại sao lại muốn làm nghề này?"
Câu hỏi của tôi đã đụng vào nỗi đau của anh, nước mắt trực trào ra, anh đáp: "Cô biết không? Vợ tôi bị ung thư vú, giai đoạn cuối rồi, chẳng sống được bao lâu nữa, cái ngày cô ấy sẽ rời xa tôi giờ chỉ còn đếm từng ngày thôi. Tôi muốn tranh thủ kiếm chút tiền, mua những ngon nhất cho cô ấy và đưa cô ấy đi du lịch một vòng khắp đất nước mình..."
Mỗi một người đàn ông bước chân vào đây, chắc chắn đều có nỗi khổ không nói ra. Nhưng người đàn ông này và nỗi đau trên khuôn mặt anh khiến tôi chỉ muốn ôm lấy anh mà khóc. Vợ của anh có được một người chồng yêu thương mình đến như vậy, cho dù có bị ung thư, nhưng chắc chắn chị đã sống những ngày tháng đầy hạnh phúc và ý nghĩa bên chồng và con. Tôi ước gì mình cũng được như chị ấy. Tôi nén xúc động của mình nhìn thẳng vào mắt anh và nói: "Anh đừng tốn công sức nữa, nghề này thật sự không thích hợp với người như anh đâu. Anh không nên tự làm nhục chính mình."
Thật không ngờ người đàn ông này quỳ xuống dưới chân tôi mà van xin, giây phút ấy tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa, ôm người ấy vào lòng, vuốt ve mái tóc và dịu dàng nói: "Anh đi đi, tối gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho anh mượn tiền, khi nào trả cũng được, bây giờ thứ duy nhất tôi không thiếu là tiền..."
Tối đến, tôi nhận được điện thoại, anh nói tên là Nghiêm Lực.
Để khiến tôi tin rằng sớm muộn gì anh cũng trả lại tiền cho tôi, anh dẫn tôi đến cơ quan anh, đến cả trường nơi con gái anh học.
4. Tôi cất cái giấy vay tiền của Nghiêm Lực đi, rồi lại tiếp tục làm cánh tay phải cho chị Thanh. Nhưng cứ sau mỗi lần kiểm tra xong một người đàn ông, cảm giác tội lỗi lại trào lên trong tôi từ trong sâu thẳm.
Đầu xuân năm nay, Nghiêm Lực gọi điện thoại tới nói muốn trả tôi tiền, trong lòng tôi thấy ấm áp hẳn lên, nhưng không dám đi gặp anh, chỉ đọc cho anh số tài khoản ngân hàng bảo anh chuyển tiền vào đó.
Đặt ống nghe xuống tôi thẫn thờ mất một lúc, rồi lại tự cười mình: "Có cái gì đáng tiếc đâu chứ? Mình trở nên đa tình từ lúc nào thế không biết. Làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận được cái vẻ 9 phần khỉ 1 phần người này cơ chứ."
Nhưng tối hôm sau, tôi lại nhận được điện thoại của Nghiêm Lực, anh nói phải mời tôi đi ăn cơm bằng được, tôi nhận lời, trong lòng khấp khởi hồi hộp.
Đến chỗ hẹn, tôi thấy Nghiêm Lực đã ở đó cùng với một cô bé, là con gái của anh. Anh nói thẳng không vòng vo, vợ anh đã đi rồi, anh muốn tìm cho con gái một người mẹ, nếu tôi không chê anh sẽ đem tất cả tình cảm trước đây dành cho vợ chuyển sang cho dành cho tôi.
Lúc đó tôi vẫn chưa hết sững sờ vì không thể tin chuyện này lại có thể xảy đến với mình. Ước gì tôi có thể nói cho cả thế giới biết rằng: Người xấu xí như tôi cuối cùng cũng đã có được bến bình yên.
Nhưng cảm giác tự ti và nhục nhã vì nghề nghiệp lại ào lên như một cơn sóng. Tôi cúi đầu, nói với Nghiêm Lực: "Tôi xấu người, nghề nghiệp lại ti tiện. Tôi không xứng đáng với anh đâu."
Nghiêm Lực siết chặt lấy tay tôi, nói: "Vẻ đẹp của người phụ nữ nằm trong tâm hồn mới đáng trân trọng, còn nghề này cô đừng làm nữa, Tôi sẽ không để tâm đến quá khứ của cô, hãy tin tôi, tôi sẽ làm tất cả để cô được hạnh phúc !"
Thế là tôi trở thành vợ anh và mẹ của bé con nhà anh vào mùa thu vùa rồi. Nghiêm Lực là người đàn ông tốt và rất có trách nhiệm. Có lần tôi tự nhắc lại chuyện xấu xa của mình, anh đã nhẹ nhàng nói: "Ai cũng có một quá khứ đau buồn, nếu em không có quá khứ ấy chắc gì anh đã gặp được em. Hãy đóng cửa quá khứ và hướng tới tương lai." Tôi biết ơn anh, nhưng vẫn không ngừng cầu nguyện cho chuyện quá khứ đừng bao giờ biến thành trở ngại cho hạnh phúc hiện có của tôi.
Kết Thúc (END) |
|
|