Mưa mỗi lúc một lớn khiến nó thấy lạnh. Tâm trạng nó hôm nay không tốt, ngày mà nó thấy buồn nhất bỗng dưng lại thích thơ thẩn nhìn mưa như thế này. Cảm giác đứng một mình trong đêm nhìn những trận mưa xối xả, dữ dội trút thật nhiều nước xuống mặt đường giống như tâm trạng của nó lúc này muốn khóc thật to để lòng bớt đau nhưng hiện tại nó mệt mỏi quá rồi chỉ thích đứng nhìn mưa như thế.
- o O o -
Nó là một cô gái mạnh mẽ, lanh lợi. Tóc cắt ngắn nhìn có vẻ rất cá tính nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài thôi, nó cố tình như vậy để che đi sự yếu đuối trong lòng. Vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên chính bà ngoại là người chăm sóc, nuôi nấng nó. Nó biết tự lập và trưởng thành hơn các bạn cùng trang lứa. Không muốn làm bà ngoại lo lắng nên lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ giống như một đứa một đứa con trai vậy.
Ở lớp nó có rất nhiều bạn, nó thân thiện, lạc quan và rất dũng cảm. Trong danh sách bạn bè của nó hầu hết là con trai, là con gái nhưng nó chơi giỏi hầu hết tất cả các môn thể thao, ngày nào nó cũng cùng các bạn nam trong lớp chơi đá bóng. Lâu dần nó được các bạn xem như là một đứa con trai bởi nó còn ra tay để bảo vệ những bạn nữ bị ăn hiếp. Nó thích cuộc sống như vậy thích được sống một cách vui tươi, hồn nhiên, dũng cảm mà có chút tinh nghịch. Nó tự tạo cho mình lớp vỏ để mọi người thấy bản thân mạnh mẽ, vui vẻ, luôn tràn trề sức sống nhưng sâu trong lòng nó vẫn là một cô gái chứa đầy những nỗi buồn. Đến một ngày, có một chàng trai xuất hiện đã làm cho bản thân nó sống thật với chính nội tâm của mình. Vốn dĩ nó rất muốn có ai đó ở bên cạnh quan tâm, bảo vệ, chăm sóc. Bố mẹ mất vì một vụ tai nạn giao thông khi nó mới ba tuổi. Lúc ấy, nó đã mất đi sự yêu thương và chăm sóc trong vòng tay của bố mẹ. Lớn lên trong sự mặc cảm, tự ti nó luôn cảm thấy ganh tị với các bạn, nó không hiểu sao ông trời bất công với mình đến như vậy.
Năm mười bảy tuổi, có một bạn học sinh nam chuyển đến lớp nó, cậu ấy tên Minh Khang. Khang là một người có vẻ ngoài trầm tính nhưng cậu ấy biết ầm thầm quan tâm đến mọi người xung quanh. Khang có một vẻ ngoài khá điển trai, tính tình thì rất hiền lành, thành tích học tập lại rất tốt. Khi được chuyển đến, cô đã xếp cho Minh Khang ngồi cạnh nó. Với tính cách hòa đồng, cởi mở nên nó đã bắt chuyện trước. Dù là người ít nói nhưng mỗi lần nói chuyện với nó Minh Khang nói cũng nhiều, nhìn vào ánh mắt của nó cậu ấy cũng biết được rằng nó không hề mạnh mẽ như vẻ bên ngoài.
Trong một lần học thể dục, nó bị trượt chân ngã bong gân đi không được. Vì là bạn cùng bàn vả lại cũng khá thân nên Minh Khang đưa nó về nhà. Trước giờ, nó chưa từng dẫn bạn về nhà, Minh Khang là trường hợp đầu tiên. Ngôi nhà nằm trong hẻm nhỏ, Khang cùng nó vào nhà. Đến tâm sự cùng bà ngoại, Khang mới biết nó là cô gái đáng thương. Biết được nó mồ côi bố mẹ, cậu ấy quan tâm nó nhiều hơn. Nó học khá tệ, cậu ấy thường đến nhà dạy kèm, trò chuyện cùng nó. Được nói chuyện với Minh Khang nó như được làm chính mình, nó còn kể về kí ức tuổi thơ của mình muốn một lần được bố mẹ dắt đi chơi. Lần đầu tiên nó cảm nhận được cảm giác có ai đó quan tâm mình. Bắt đầu nó muốn để tóc dài, cố gắng học giỏi để Minh Khang để mắt tới. Nó đã thích bạn cùng bàn. Ngày nào đến lớp nó cũng chải chuốt, luôn cố kiếm chuyện để làm cậu ấy cười. Vì Khang nó đã thay đổi rất nhiều. Nó thích Minh Khang được một năm. Hiện tại nó mười tám tuổi, nó giờ đây đã nữ tính hơn trước, trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng và thùy mị hơn. Vì muốn đậu cùng trường đại học luật với Minh Khang mà nó chăm chỉ học tập và thành tích cũng khá lên khá nhiều. Hôm nay là ngày cuối của năm học cấp ba nó đã dũng cảm tỏ tình với Minh Khang. Nhưng cậu ấy không thích nó. Cậu ấy đã để ý một cô bạn khác mất rồi. Sự quan tâm và lo lắng mà cậu ấy dành cho nó chỉ là như một người bạn thân bình thường. Vì thấy hoàn cảnh của nó như vậy nên Minh Khang muốn giúp nó tiến bộ hơn trong học tập cũng như muốn quan tâm nó như một người bạn tốt. Nhưng nó đã lầm tưởng,phải chăng nó rất muốn có ai đó bên cạnh.
Mùa đông về, mưa mỗi ngày một nhiều. Nó thấy lòng trĩu nặng, muốn khóc thật to nhưng lại nuốt ngược nước mắt vào trong. Nó bây giờ tại sao lại yếu đuối thế này. Từ khi cậu ấy xuất hiện, cuộc sống của nó đã thay đổi, nó không còn là một cô gái mạnh mẽ, vui tươi, nhí nhảnh nữa rồi. Cuộc đời này bất công thế nhỉ? Nó khao khát một lần đi mua sắm cùng mẹ và được cha tập cho đi xe đạp thế mà cũng không được. Giờ nó muốn có Minh Khang bên cạnh, cùng cậu ấy học bài, tâm sự, được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy mỗi ngày nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà chẳng bao giờ trở thành hiện thực được. Nó cảm thấy tim mình đau lắm. Có lẽ nó không xinh đẹp, không tài giỏi, không giàu có, không xứng với cậu ấy. Đời không như là mơ, nó thấy chán. Gía như lúc này có ai đó có thể chia sẻ nỗi buồn này nhưng không có ai làm điều đó, nó thấy mình cô độc quá. Lần đầu tiên nó biết được nỗi đau cay đắng của một kẻ thất tình. Trước đến giờ bản thân nó chưa từng cảm nhận được cảm giác được bảo vệ, lo lắng. Nó hi vọng những năm đại học có ai đó ở bên cạnh để cùng trò chuyện, chia sẻ nhưng chắc không ai muốn làm điều này cùng nó. Tâm trạng buồn, cảnh vật xung quanh buồn, bản thân thấy cô đơn nhưng cũng chỉ một mình. Lòng nó như thắt lại nhưng vẻ mặt cố dồn nén để không khóc. Mong rằng lần này là lần cuối cùng mà nó đau như vậy. Sau chuyện này nó sẽ biết cách tự đứng lên và bước tiếp bởi nó biết rằng nỗi đau nào dù đau đến mấy cũng có ngày nó sẽ qua thôi.
Có lẽ thanh xuân của mọi người luôn tười đẹp nhưng nó thì khác. Người nó yêu thương đã không dành tình cảm đặc biệt cho nó. Chuyện gì cũng có hai mặt cả dù đau nhưng nó vẫn có được rất nhiều từ việc thích cậu ấy. Trưởng thành hơn, biết tự vực dậy sau khi vấp ngã, trở thành một cô gái dịu dàng và có được một tương lai tươi sáng. Nó cũng không cảm thấy hối hận khi đem lòng thích cậu ấy. Nó tự nhủ với lòng:Hà cớ gì phải đau lòng như thế, đến một ngày người thích hợp sẽ xuất hiện thôi.
Kết Thúc (END) |
|
|