Quan trọng là phải đẹp trai. Vì đơn giản là điều đó thật dễ chịu.
- o O o -
Tôi xin lỗi vì đã bắt đầu y nguyên như trong "Eat pray love" nhưng thật tình không thể nào diễn tả một cách cụ thể và rành mạch những gì xảy ra hơn thế. Cậu ấy ngồi ở ngay đối diện, đang thong thả hút thuốc và từ tốn thở vào đêm.
Tôi chưa bao giờ từ chối việc mình thích những chàng trai trẻ, mạnh mẽ chủ động, hoang dại một chút càng tốt, và nhất định là phải đẹp trai theo một kiểu nào đấy. Nghệ sĩ cũng được, playboy cũng được mà trí thức cũng được. Quan trọng là phải đẹp trai. Vì đơn giản là điều đó thật dễ chịu.
Cậu ấy trông khá được. Theo cái kiểu một chàng thanh niên hai mươi tư tuổi lúc nào cũng muốn "Chị ơi em sẽ chăm sóc chị!". Đó là một thứ cảm nhận ấm áp có thể khiến bất kì người phụ nữ hai mươi sáu nào cũng chao đảo, nhất là người phụ nữ hai mươi sáu liên tục vấp ngã trong tình yêu.
Tôi gặp cậu ấy tại một bữa tiệc mà không hiểu có ai thân thiết với ai hay không. Đó là một phần phù hoa của đời sống đô thị chộn rộn. Tiệc tùng, tiệc tùng rồi lại tiệc tùng. Ai cũng phải đẹp và lung linh khác nhau, nói cười và hỏi han nhau nhưng khi bước khỏi cửa là quên mất luôn vừa nói gì. Cậu ấy ở đấy, khác biệt với chiếc quần jean rách và áo sơ mi trắng Van Laack không cài đủ nút.
Tôi đến bữa tiệc một mình sau khi cãi nhau với bạn trai. Hôm ấy tôi mặc một chiếc váy hở lưng màu xanh nước biển, đến nơi thì mới nhận ra mình sơ ý mà trở nên lạc lõng trong một buổi tiệc cuối năm toàn màu đỏ. Cậu ấy mỉm cười với tôi.
Vào ngay khoảnh khắc ấy, tôi như vớ được một kẻ đồng minh bất đắc dĩ. Cậu ấy tiến đến gần, đưa cho tôi một cốc vang đỏ và nói " Trông chị thật đặc biệt!". Tuổi trẻ mang lại cho cậu ấy sự tự tin quyến rũ. Có thể cho đến đây bạn vẫn chưa thấy có gì đặc biệt, nên tôi nghĩ mình nên trình bày hoàn cảnh rõ thêm một chút.
Tôi. Phụ nữ hai mươi sáu tuổi, có công việc ổn định, thu nhập đủ tốt để sinh sống thoải mái, mua sắm được những gì mình thích, thỉnh thoảng đi du lịch, hẹn hò bạn bè ở những nơi sang trọng. Bạn trai tôi là một người đàn ông nằm trong vòng tròn xã hội ấy. Nghĩa là nói hay nhìn một cách nào đó, chúng tôi là một cặp đôi tương xứng. Chúng tôi đủ thẩm mỹ để luôn xuất hiện hoàn hảo và cân đối cạnh nhau. Chúng tôi đủ thông minh để câu chuyện giữa hai người không bao giờ bị chênh vênh quá mức. Chúng tôi đủ kinh nghiệm để dàn xếp tình cảm và lí trí trong tất cả những mối bận tâm riêng hay chung. Nhưng chúng tôi lại không đủ nhiệt huyết để yêu.
Bạn sẽ thấy điều này là nực cười? Hay bạn cũng có thể thấy đó là bệnh chung của một xã hội đầy đủ? Rằng khi người ta đã quá thừa vật chất, tình cảm cũng trở nên hời hợt đến ngỡ ngàng?
Thực ra không đúng. Tôi vốn dĩ như tất cả những người phụ nữ trên thế giới này. Nghĩa là đều mơ ước và run rẩy trước những điều lãng mạn ngọt ngào. Hãy tin tôi đi! Nếu có người phụ nữ nào nói với bạn rằng cô ta dị ứng với những thứ "sến" thì cô ta đang không hoàn toàn nói thật đâu. Cô ta có thể không tin vào chúng nhưng nếu chúng được dành riêng cho cô ấy từ một người mà cô ấy thích hay thậm chí là chỉ cần không ghét thôi cũng đủ để cô ấy cảm thấy chân không còn chạm đất.
Phụ nữ rốt cuộc rất dễ thỏa mãn. Và tôi thừa nhận điều đó. Nhưng khi người đàn ông tôi đã đồng ý để anh ý bước vào cuộc đời mình là một người đàn ông không có thói quen bày tỏ tình cảm của mình ra ngoài thì tôi cũng phải tự nhủ với lòng rằng mối tình này là như thế. Những trải nghiệm đã qua, những nỗi đau và hạnh phúc đã nếm trải trong suốt nhiều năm va chạm với xã hội đủ khiến tôi có bản lĩnh để gạt bỏ những mong muốn mơ mộng của các cô gái mới lớn. Đàn ông trưởng thành đánh giá đó là điểm mạnh khi yêu một phụ nữ hai mươi sáu tuổi.
Tuy nhiên, chấp nhận không có nghĩa là những mong muốn ấy sẽ chết đi. Tôi biết vậy và chính thức nhận ra vậy khi cậu ấy tiến đến gần, mùi đàn ông xa lạ quyến rũ thấm đẫm vùng không khí xung quanh tôi. Đàn ông xa lạ trầm tĩnh, ít nói, lông mày dài và rậm, khi ngước nhìn như có ma lực đầy gợi tình. Đàn ông xa lạ nắm lấy tay tôi và nói "Chúng ta đi khỏi nơi này đi!". Và như thế, tôi đi theo. Không hề toan tính gì. Không hề sợ hãi gì. Không hề nghi kị gì.
Cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi đi trên phố. Những ngày cuối năm, thành phố chộn rộn người. Lúc băng qua một đám đông, cậu ấy một tay vòng qua lưng, một tay đưa ra trước mở đường bảo vệ như thế tôi đã là người đàn bà của cậu ấy vậy. Chúng tôi cứ đi. Cho đến lúc rẽ vào một phố bớt người. Cậu ấy hỏi.
"Chị có đau chân không? Chúng ta uống rượu và ăn chân gà nướng đi! Nếu chị đau chân, K có thể bế chị. Cũng không xa đây lắm đâu!"
Đàn ông trẻ tuổi xa lạ sẵn sàng bế một người phụ nữ trên phố. Vậy thì có lí do gì để phụ nữ hai mươi sáu tuổi đang chán ghét đời sống nhợt nhạt của bản thân từ chối đi uống rượu và ăn chân gà nướng? Tôi biết thứ lô gic đầy mùi phiêu lưu tình ái này không hợp tai cho lắm. Nhưng ai quan tâm nữa!
Chúng tôi mua rượu nếp, ngồi thật gần nhau ở vỉa hè. Trời se sắt lạnh. Cậu ấy choàng tay qua vai tôi khẽ nói. "K biết chị lạnh mà!". Chúng tôi chỉ mới nhìn thấy nhau vài tiếng trước. Thậm chí cậu ấy có lẽ còn chưa biết tên tôi. Nhưng hình như không ai trong chúng tôi màng đến cả. K uống rất chậm rãi. Những đường gân mảnh nơi cổ nhẹ nhàng chuyển động. Rồi cậu ấy dựa đầu vào vai tôi. K hát. Cánh buồm đỏ thắm.
"Ngỡ ngàng phút giây em đến ngập tràn hồn anh..."
Giọng cậu ấy ấm áp như một buổi chiều mùa đông tháng mười hai ngập tràn nắng. Nhịp tim bạn rung lên. Tôi thấy những ngón tay mình từ lúc nào đã đang mơn man trên má K mất rồi. Rượu nếp nồng.
"K có hạnh phúc không?"
"Chị đang buồn à?"
"Sao K lại hỏi vậy? Trông chị buồn đến thế sao?"
"À không, tại vì chỉ có những người đang buồn mới hay hỏi người khác có hạnh phúc không thôi!"
"Vậy K có hạnh phúc không?"
"Ngay bây giờ thì có."
Đó là những lời ngọt ngào nhất mà tôi được nghe và cảm thấy thực sự xúc động sau nhiều năm. Phải, không có gì đáng tin cả. Nhưng vào lúc đó tôi cũng không nghĩ có gì ngăn cản được bản thân cảm thấy như có ngọn lửa nhỏ thắp ở trong lòng.
"Chị ơi, K ôm chị được không?"
Ai sẽ nói không với một người đàn ông như thế? Nhất là khi vào lúc đó tận sâu trong tim mình, tôi nghe thấy một khát khao mãnh liệt đang gào thét. "Hãy hôn cậu ấy đi! Hãy hôn cậu ấy đi!"
Chuyện hoang đường gì thế này? Bạn đang nghĩ thế phải không? Hay cũng có thể tôi đã đoán sai? Bởi vì khi tôi bỏ qua hết mọi rào cản, vướng mắc, định kiến, nghĩa vụ, quyền hạn, chức trách, đắn đo, e ngại...thì K là một vùng ánh sáng hoàn toàn kì diệu. Tôi cúi xuống, đặt môi mình lên môi cậu ấy. Vị men, vị xa lạ, vị e dè, vị thách thức...tất cả tạo nên một nụ hôn dài bất tận miên man. Mà một khi đã bắt đầu hôn. Bạn sẽ không thể nào ngừng lại. Sẽ có lần thứ hai, thứ ba sau đó.
"Chị có muốn đi biển không?"
"Ngay bây giờ?"
"Ừ ngay bây giờ"
"Làm thế nào? Đi xe cũng phải hơn hai tiếng."
"Chỉ cần chúng ta muốn thôi. Đã có quá nhiều thứ chúng ta muốn mà đều thỏa hiệp để không làm rồi. Hôm nay hãy bỏ hết! Hãy đi cùng K đi!"
Giọng cậu ấy thật dứt khoát. K đứng lên kéo tôi đi bộ về hướng bãi đậu xe. Hoàn toàn không do dự, chúng tôi đi về phía biển, hi vọng sẽ được nhìn thấy bình minh. Trong suốt quãng đường, cậu ấy luôn nắm lấy tay tôi, những ngón tay không ngừng vuốt ve dịu nhẹ.
Đó là thời điểm mà bạn sẽ hoàn toàn chỉ nghĩ đến bản thân mình, yêu thương bản thân mình và bỏ quên tất cả. Như khi mà K dừng xe, chúng tôi nằm sát bên nhau trên bãi cát vắng, hơi thở thật mềm quấn chặt lấy nhau. Như khi bạn biết tim mình đập vội vã, không hẳn là vì người đàn ông bên cạnh, mà vội vã vì những đam mê ngủ quên thức dậy đầy cảm tính.
Mặt trời đã bắt đầu lấp ló. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới lấp lánh trên đầu ngọn sóng trắng bàng bạc. Tôi nằm yên trong lòng K, ngoan ngoãn như một buổi sáng mùa xuân yên ả. Bất giác K hỏi.
"Chị không sợ à?"
"Chị chưa kịp có đủ thời gian để sợ."
"Thế bây giờ đã sợ chưa?"
"Bây giờ thì chắc đã quá muộn rồi!"
"Vậy K bắt chị đi luôn nhé!"
"K có thể đưa chị đi luôn đến tận đâu?"
"Phải đi cùng thì mới biết được."
"K đang muốn chạy trốn ai hay cái gì à?"
Cậu ấy im lặng sau câu hỏi. Trời đã dần sáng hẳn, gió cũng nhẹ hơn, vờn những lọn tóc nâu đang cù cù vào má tôi nhồn nhột. Khi ở thật gần K, tôi nghe thấy tiếng tim cậu ấy dịu dàng những nhịp đập thật yên an.
"K chỉ muốn chạy trốn khỏi những thói quen."
Hóa ra, tất cả mọi người đều chán ghét thói quen và chỉ cần đợi cơ hội để bỏ chạy dù biết sẽ vẫn phải quay về, nhưng nếu được, tất cả chúng ta đều sẵn sàng chạy. Một khắc, một giây, hay một ngày đều đủ để đặt một chân ra khỏi vòng xoay đều thường nhật.
Cuối cùng tình yêu là gì? Khi mà bạn loay hoay không biết nuôi dưỡng đam mê từ đâu?
K lái xe đưa tôi về thành phố. Bạn thấy đấy, chúng tôi rồi cũng phải quay về. K mở cửa xe, đưa tôi vào tận cổng chung cư. Lúc chia tay, K kéo tôi vào lòng siết chặt. " Chị khiến K muốn quan tâm đến chị thật nhiều!". Cậu ấy đặt vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ, dặn vào nhà rồi hãy mở ra xem.
K đi mất. Không hỏi tên tôi đến một lần. Tôi mở chiếc hộp ra xem. Bên trong là một cái mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá màu xanh thẫm và một mảnh giấy gấp tư.
"K đã nhìn thấy chị cũng đúng ngày này năm ngoái trong buổi tiệc cuối năm của công ty R. Và K cảm thấy mình thật may mắn vì đã tìm thấy chị giữa bao người..."
Công ty R là công ty của gia đình bạn trai tôi. K đã ở đó ư? Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Lúc quay lại đã thấy bạn trai mình đứng đấy. Anh tiến lại gần, cất giọng từ tốn hỏi.
"Em và K, em họ anh, quen biết nhau à?"
Bạn thấy không. Trong thực tế, chẳng có điều kì diệu nào hết. Kể cả những cuộc bỏ trốn cũng chỉ để khiến bạn nhìn thấy rõ hơn thực tế xung quanh mình.
Hãy tin tôi đi!
Kết Thúc (END) |
|
|