Tình yêu là vậy, đôi khi không cần phải vai kề vai , tay sát tay...
- o O o -
Dạo này tiết trời Sài Gòn trở nên đỏng đảnh đến lạ. Mới hôm qua trời còn nóng ấm và ánh nắng trải dài khắp con phố một màu vàng lấp lánh. Thì sáng nay khi vừa thức dậy, cái lạnh đã ùa về bất chợt qua khung cửa sổ. Lạnh, một cảm giác ren rét khiến cho tôi phải tỉnh giấc. Mặc cho chuông điện thoại khẽ reo lên từng tiếng bíp khô khốc, tôi vẫn lười biếng nằm trên giường với ý nghĩ: "Ráng thêm năm phút nữa, còn sớm chán".
Tôi nằm đó, hai mắt mở to nhìn chầm chập lên trần nhà. Một vài ý nghĩ thoáng hiện ra trong trí tưởng tưởng đầy mộng mơ trong tôi. Một vài chú thằn lằn đang nằm im thin thít. Mấy chú nhện đang cần mẫn giăng tơ. Không gian ẩm thấp và trở nên chật chội hơn bởi những tấm lụa mỏng tanh được dệt nên bởi những chú nhện cần mẫn. Năm phút nhanh chóng cũng trôi qua. Dù không muốn nhưng tôi cũng phải chui ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp để chuẩn bị cho một ngày học tập ở giảng đường. Mặc vội chiếc áo đã mua được từ tháng trước, tôi khẽ mỉm cười hài lòng khi ngắm mình trong gương.
Tôi đang say sưa nhẩm theo một giai điệu yêu thích thì chuông điện thoại bỗng vang lên. "If only you could see the tears in the world you left behind. If only you could heal my heart just one more time...."
- A lô! Na nghe đây ạ!
Đầu dây bên kia im bặt một hồi lâu, một tiếng thở dài khẽ phát ra mặc dù người gọi đã cố gắng rất nhiều để tôi không nghe thấy- Đó là cảm nhận của tôi vì có thể đó là tiếng gió thổi mà ra. Rồi không để tôi đợi lâu, một giọng nói trầm ấm và hơi ngập ngừng vang lên:
- Chào bạn, bạn khỏe chứ?
- Tớ khỏe! Cảm ơn cậu nhưng tớ không biết cậu là ai.
- Tớ là một lãng tử đa tình thích rong ruổi bốn phương để tìm một người bạn thân đã lâu chưa gặp mặt.
- Thế quí công tử đã tìm được người mà mình mong mỏi chưa?
- Thế gian rộng lớn, đời người chật hẹp. Công tử đây sau bao năm chu du thiên hạ đã tìm thấy bạn tri kỉ cần tìm.
- Nghe công tử nói vậy tỉ đây lấy làm tò mò và muốn biết danh tính của công tử là ai. Tôi lờ đi câu nói của anh vì đoán được câu nói sau đó là gì. Tôi không phải là một cô gái đẹp. Nhưng thành thật mà nói, tôi là một cô nàng bướng bỉnh và có duyên. Ai cũng bảo tôi có một sức hút đặc biệt khi trò chuyện với tôi. Đôi mắt mơ màng với hàng lông mi cong vút. Khuôn mặt tròn tròn với hai lúm đồng tiền là cái duyên tự nhiên mà tôi may mắn có. Tôi mím môi giọng có phần đanh đá:
- Thế xin công tử cho biết danh tính là gì?
- Hi hi! Na không nhớ tớ là ai à? Tớ là Quân đây. Giọng người thanh niên có vẻ rất vội. Một hồi chuông leng keng từ đầu dây bên kia vang lên kéo dài. Có tiếng xôn xao của nhiều người phát ra. Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân thình thịch nện vào đất. Chuông điện thoại phát lên bít bít rồi tắt hẳn...
- o O o -
Chiều! Một chiều thu trời trở lạnh. Gió nhè nhẹ thổi làm cho tôi chốc chốc phải xoa hai tay lại với nhau cho đỡ rét. Nền trời màu xám tro, âm u và những đám mây ùn vào nhau tạo nên những hình thù khá ngộ nghĩnh. Con đường tôi đi học khá xa. Bởi vậy việc tự tạo cho mình một niềm vui nho nhỏ từ việc ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đã hình thành trong tôi từ rất lâu. Tôi cứ lang thang bước đi trong cái lạnh đang thống trị. Tâm trí tôi tĩnh lặng không một chút suy nghĩ mặc dù cách tôi một sải tay thôi, dòng xe đang tấp nập đi lại. Một cảm giác mơ hồ tôi chưa từng có. Trán tôi nóng dần và tôi bắt đầu cảm thấy mệt.
Tôi mở cửa bước vào phòng. Thấy tôi có vẻ hơi mệt, mấy đứa bạn sống chung hỏi tới tấp:
- Sao thế? Mày có chuyện gì mà mặt mày ủ rũ thế kia?
- Hi hi! Chắc nó đang thất tình đấy tụi bây. Tiếng con Loan nhanh nhảu vang lên. Vừa nói nó còn lấy tay vung vẩy để phụ họa cho lời nói của mình được sinh động.
- Bà không sao đó chứ? - Giọng Lan Hương nhỏ nhẹ và xen một nỗi lo lắng. Hương nhìn tôi bằng vẻ ái ngại khi thấy trán tôi đã nhễ nhại mồ hôi.
- Bà bị ốm rồi! Để tôi đi mua thuốc cho.
Tôi chỉ mơ màng và nhớ được chừng đó hình ảnh và âm thanh từ những đứa bạn xa quê. Và căn phòng chật chội, nép mình trong một con ngõ hẹp là ngôi nhà nhỏ sẽ che chở cho chúng tôi trong 2 năm học tiếp theo. Rồi dần dần hai mi mắt nặng trĩu, tôi mơ màng chìm dần vào giấc ngủ.
- Ê...ê...lêu lêu...tụi bay ơi! Thằng Quân con bà tư kìa!
Tiếng cười nói xôn xao, tiếng trêu chọc của mấy đứa nhỏ chừng mười, mười lăm tuổi mỗi lúc một ồn ào. Giọng tôi có vẻ to nhất trong đám trẻ cố gằng lên:
- Không cho nó chơi cùng nghen các cậu?
- Không cho thằng đó chơi, ha ha.
Tiếng những đứa trẻ vang mãi, vang mãi rồi hiện lên hình ảnh một bãi đất rộng mênh mông. Bãi đất nằm vắt vẻo phía sau hợp tác xã là nơi tụ tập của bọn nhỏ chúng tôi. Khi trước, đó là bãi đất trồng sắn của hợp tác xã nhưng từ khi giá sắn rớt như cho không thì không ai trồng gì trên đó nữa. Bởi vậy, cứ mỗi chiều về, sau khi đã cho lũ bò uống nước no nê thì chúng tôi lại kéo nhau đến đó để chơi chuyền, nhảy dây và cả đá bóng nữa.
Hầu như trong đám trẻ trong xóm, tôi là đứa to lớn và học hành khá nhất. Bởi vậy, tôi được bọn chúng tôn lên làm đội trưởng. Các hoạt động của cả đội từ trò nhảy dây đến đá bóng đều do tôi chia nhóm và lựa chọn thành viên. Đối với tôi được cả đội gọi là thủ lĩnh và được nhận những lời khen từ bọn chúng là một điều thật tuyệt.
Trái với những lời tán thưởng từ những đứa bạn thân, mẹ thường phàn nàn rất nhiều về tôi. Mẹ thường đem tôi so sánh với thằng Quân, một đứa trẻ theo suy nghĩ của tôi vừa không cha lại học hành hơi tệ. Bởi vậy, tuy nhà hai đứa cách nhau chỉ một hàng râm bụt nhưng chưa bao giờ tôi sang nhà cậu ta chơi. Tôi ghét Quân một phần vì hay bị mẹ so sánh với cậu. Phần do cậu là một đứa con không cha. Ở quê tôi, việc một người phụ nữ không chồng mà có con thì sẽ bị mọi người bị xa lánh và chỉ trích. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng việc mẹ Quân làm vợ cho trăm họ thì tôi không hề thích tí nào. Mọi người trong xóm đều cho cô là một điều không tốt. Việc gặp cô vào sáng sớm được coi là đen đủi. Bởi vậy, dù Quân có thể là một người bạn đáng tin cậy đi chăng nữa thì tôi cũng không ưa Quân.
Ngôi nhà nhỏ của Quân gần như bị cô lập với cả xóm. Ngoại trừ những lần người ta đến để hỏi tiền nợ hay nhờ mẹ nó làm công. Cả ngày hầu như cửa đều được khép hờ. Thỉnh thoảng mẹ tôi có sai tôi sang để cho trái cây thì tôi cũng chỉ đứng ở ngoài mà kêu vào. Khi đó cậu ta sẽ vui vẻ chạy ra nhìn tôi cười và không quên mời tôi vào. Nhưng đáp lại nụ cười thân thiện từ Quân, tôi lại chạy một mạch về nhà và không quên văng lại một câu ngắn củn: Còn lâu!
Có lẽ những suy nghĩ của tôi về Quân cũng không hề thay đổi nếu giữa chúng tôi không xảy ra một việc mà tôi chưa hề nói cho ai cho đến tận bây giờ.
Đó là một buổi chiều muộn cuối thu. Sau khi tôi học hết tiết năm thì trời cũng nhá nhem tối. Không khí trong lành và thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của hương lúa đang trổ đòng. Lũy tre kẽo kẹt. Tiếng chó cắn nhau kêu ăng ẳng. Con đường từ đầu làng đến nhà tôi khá vắng. Hai bên đường chỉ um tùm là tre và cỏ dại. Mùa mưa người ta cũng ngại đi trên con đường này vì sợ gặp phải oan hồn của cô Sáu, một người phụ nữ trẻ đẹp đã tự tử và chết ở đây. Bởi vậy, tôi cố đạp xe về nhà. Nhưng chiếc xe đạp trở chứng thủng lốp.
Tôi thoáng trong đầu những hình ảnh rùng rợn về những bóng người mặc bộ đồ trắng, tóc dài tới cả gót chân dần dần định hình một cách rõ nét trong tâm trí tôi. Đang dắt vội chiếc xe đạp thật nhanh để về nhà thì trước mặt tôi hiện lên là hình ảnh của một người đàn ông ốm yếu. Ông ta đang say rượu và nằm cong veo bên lề đường. Có vẻ người đàn ông đã quá say và không thể tự về nhà được. Phần vì sợ, phần vì muốn về nhà sớm nên tôi lờ đi ông ta và dắt xe đạp đi tiếp. Đi được một đoạn thì tôi quay trở lại vì cảm thấy không an tâm. Và những gì xảy ra trước mắt khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Trước mặt tôi là hình ảnh Quân đang loay hoay gọi người đàn ông tỉnh dậy. Hai người đã nói điều gì đó một hồi lâu. Sau đó, người đàn ông và Quân dìu nhau đi về phía làng.
Không dám bước ra giúp Quân, tôi núp trong bụi cây một hồi lâu. Đợi cho bóng Quân và người đàn ông nhỏ dần về cuối xóm, tôi mới lững thững dắt xe về.
Vừa đến cổng, tôi đã nghe tiếng nói chuyện giữa mẹ với một ai đó có vẻ thân mật. Mẹ bảo đó là bác tôi. Bác đi đám cưới ở xóm bên và ghé vào nhà tôi chơi. Nhưng vì uống quá nhiều rượu nên đã trúng ban trên đường. Nếu không gặp Quân thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mẹ tôi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Tôi còn nhớ lúc đó, tôi đã không nói nên lời nào. Mắt tôi rưng rưng và tôi òa lên khóc nức nở. Tôi thấy mình thật tệ và cảm giác ăn năn cứ thế dâng lên.
Từ đó, tôi dần dần thay đổi thái độ với Quân. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường sang nhà cậu ta để giúp Quân học tập. Và việc học của cậu ngày một tiến bộ. Những ngày đến trường tôi không phải lo lắng về việc đi trên con đường vắng bởi Quân luôn đồng hành cùng tôi. Sự quan tâm của Quân đã giúp tôi thay đổi rất nhiều về cách nhìn nhận về mọi người xung quanh. Tôi không còn khinh bỉ mỗi khi thấy mẹ cậu nữa. Mà thay vào đó là sự cảm thông và quí mến cô. Mẹ tôi cũng không còn so sánh tôi với Hưng nữa. Tôi đã cảm nhận được sự hài lòng của mẹ về tôi. Thì ra chỉ khi nào bạn biết yêu thương và thông cảm cho người khác thì khi đó bạn mới thật sự trưởng thành. Tôi còn nhớ có lần tôi đã hỏi Quân:
- Nếu có một điều ước, cậu muốn được làm gì?
Lúc đó Quân không vội trả lời ngay, cậu nhìn tôi cười. Rồi bằng cái giọng của một thằng con trai đang vỡ giọng, Quân nói:
- Nhường Na trả lời trước đó, thế cậu sẽ làm gì?
- Tớ muốn có thêm một đôi cánh để có thể chu du đến nhiều nơi trên trái đất này.
- Còn cậu? Tôi vừa nói vừa nghêu ngao hát , một bài hát không tên do tôi tự nghĩ ra.
- Tớ muốn được làm một người tốt và có ích. Tớ muốn ở mãi bên Na để giúp cậu bất cứ lúc nào.
- Chíu! Điều ước của Quân đã được thực hiện. - Tôi vừa nói vừa lấy hai tay chỉ lên trời ra dáng y hệt một vị tiên nhân.
Từ đó phần vì hai đứa bận học, phần vì tôi còn giận Hưng nhiều chuyện khác nữa nên chúng tôi ít nói chuyện với nhau. Ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển cũng là ngày Hưng xa nhà để lên đường nhập ngũ. Quân đã chọn môi trường quân đội. Cuộc sống xa nhà, học tập căng thẳng và nhiều lí do khác nữa khiến chúng tôi xa, xa mãi. Tôi đã dần quên thằng bạn đã bao lần đợi tôi hàng tiếng đồng hồ chỉ để dẫn tôi về nhà. Hay chính là người sẽ sẵn sàng đi mua cho tôi hai cây kem lạnh buốt trong những lúc tôi nài nỉ...
Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt, tôi tỉnh giấc. Những hồi ức của tôi về Quân chưa bao giờ tắt. Nó như một lớp than âm ỉ, tưởng chừng như đã tắt, chỉ cần một cơn gió thổi qua thì lớp than kia sẽ bén lửa và búng cháy dữ dội. Quân! Thì ra chàng lãng tử kia chính là cậu. Cậu đã đi khắp nơi để tìm một người bạn thân và lẽ nào người đó chính là tớ? Một cảm giác hạnh phúc đến nghẹn ngào. Chàng trai bộ đội với quân phục màu lá là cậu phải không Quân? Tớ nhớ cậu rất nhiều...
Tôi vội bấm số máy đã gọi cho tôi vào 2 ngày trước. Một bài hát ngân lên du dương: "Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta mà ta phải hỏi rằng ta đã làm gì cho tổ quốc thân yêu..."
- Cho Na hỏi có phải số của Quân không ạ?
- Đúng rồi đó bạn! Nhưng đồng chí Quân không có ở đây! Đồng chí đang khắc phục hậu quả sau bão cho đồng bào miền trung. Chị hỏi đồng chí ấy có chuyện gì không tôi sẽ thưa lại ạ?
- Dạ! Em là Na, bạn của Quân thưa đồng chí.
Một tiếng cười giòn tan, mừng rỡ vang lên từ đầu dây bên kia. Sau đó là những câu nói không ngớt vang lên. Giọng người lính trẻ hơi khó nghe nên tôi chỉ loáng thoáng nhớ được chừng ấy câu nói:
- Quân hay kể về chị rất nhiều. Anh ấy lớn hơn em hai tuổi. Anh là một tấm gương sáng để cho mọi người noi theo đó chị. Năm ngoái anh đã đạt danh hiệu chiến sĩ thi đua xuất sắt và đại diện cho cả đại đội tham dự Đại hội các chiến sĩ thi đua giỏi. Trận bão số 12 và bão Haiyan vừa rồi đã gây thiệt hại lớn cho đồng bào ta. Bởi vậy, anh và cả đại đội đã đi khắc phục từ tuần trước. Em cũng mong muốn được góp sức với mọi người nhưng chẳng may bị thương ở chân nên không tham gia được. Nếu chị muốn gặp anh thì chị gọi vào số này nè....
Cậu thanh niên chỉ cho tôi một cách tỉ mỉ và cẩn trọng những thông tin về Quân. Mặc dù chưa từng tiếp xúc với cậu nhưng trong trí óc của tôi đã hiện rõ dáng vẻ trẻ trung và tin thần lạc quan của người lính trẻ.
- Thế khi nào Quân về phiền đồng chí nhắn lại giúp mình nghen.
- Dạ! Em mong chị sớm được gặp anh Quân.
Bất chợt tôi nghĩ đến câu nói của Quân: "Tớ muốn làm một người tốt và có ích". Và giờ đây ước mơ của Quân đã trở thành hiện thực.
- o O o -
Các bạn à! Ai cũng có một cuộc tình để nhớ và cuộc tình của tôi đã kéo dài đã rất lâu. Một cuộc tình không đầy nước mắt, không đau đớn và khổ tâm. Cuộc tình của tôi nhẹ nhàng và trong sáng bởi chúng tôi yêu nhau nhưng chưa hề nói cho nhau biết. Nỗi nhớ thương tôi giữ kín trong lòng. Để rồi khi cái lạnh bất chợt ùa về, tôi lại nhớ đến anh. Tình yêu là vậy, đôi khi không cần phải vai kề vai , tay sát tay, tôi yêu anh bởi một lẽ thường tình: Anh là sắc lính trong lòng tôi.
Kết Thúc (END) |
|
|