- Đặt tay phải lên tim và nhắm mắt lại.
Quyên nhón chân nhẹ nhàng hôn lên má trái của Thành. Đây không phải trong mơ cũng chẳng phải gián tiếp qua điện thoại như bao lần. Đây là hiện thực trực tiếp, họ có thể ôm nhau và cảm nhận được hơi thở của nhau. Nhưng thật trớ trêu, sự gặp nhau này quá ngắn ngủi để giờ đây, chỉ còn vài phút nữa là Thành phải lên đường, rời xa Việt Nam, rời xa người con gái anh yêu.
- o O o -
Một năm trước, khi Thành và Quyên có cuộc gặp gỡ đầu tiên, chẳng ai nghĩ họ sẽ yêu nhau bởi cái khoảng cách về địa lý xa xôi và trên hết là sự tin tưởng không dành cho nhau, họ nghi ngờ nhau rằng rất có thể đối phương đang lừa dối mình. Ai cũng có quyền được nghĩ như vậy, tại sao không? Ở một thế giới ảo, một không gian mạng rộng lớn ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta đặt trọn niềm tin vào đó. Nhưng rồi thời gian kéo theo nó những thay đổi. Qua các cuộc trò chuyện Quyên nhận thấy ở Thành một con người tâm lý và sâu sắc, sự từng trải giúp anh có được những nhận xét khách quan ở mọi vấn đề. Anh chia sẻ và lắng nghe Quyên một cách dịu dàng. Anh giúp Quyên nhìn đời rộng hơn và trưởng thành hơn. Còn đối với Thành, Quyên như một nguồn động lực cho anh trong cuộc sống. Cô hài hước và vô tư, cô đáng yêu ngay trong giọng nói, ngay trong tích cách, cô líu lo với anh đủ thứ chuyện trời ơi của mình. Sự vui tươi, nhiệt tình của Quyên kéo anh đến một vùng đất bình yên và ấm áp. Anh yêu cô mất rồi, yêu tự bao giờ không biết nữa chỉ biết là càng ngày anh càng không muốn xa rời cô. Anh thấy nhớ ánh mắt tinh nghịch mỗi lần cô nhìn anh, thấy thật rộn ràng khi cô cười giòn vang bên tai, thấy nhiều lo lắng lúc cô bệnh mà không chịu uống thuốc, cả những hờn dỗi và cả những ghen tuông.
"Anh yêu em!" Thành đã nói với Quyên điều đó lúc cả hai đang nhìn nhau qua màn hình máy tính. "Chỉ là bạn, được không anh?" Quyên nhắn trả. Cô biết anh buồn và cô cũng buồn nhưng nỗi buồn của cô khác anh. Thật khó để yêu một ai đó nếu chưa nhìn họ thật rõ dưới ánh mặt trời. Cô đang chờ, chờ ngày anh ra gặp cô, khi mặt đối mặt, khi cảm xúc chạm cảm xúc cô mới có thể biết chính xác đấy là tình yêu, hay đơn thuần chỉ là sự thân thiết của hai tâm hồn cô đơn bắt gặp nhau. Cô đợi, đợi khoảng cách của cô và anh xích lại gần, gần hơn. Nhưng đó là điều không thể, bởi cuộc sống của chúng ta là một chuỗi các quan hệ ràng buộc, anh không thể ra với cô vì công việc đòi hỏi anh phải luôn có mặt để xử lý, anh không thể bỏ việc và nó liên quan đến nhiều người khác nữa. Quyên hiểu điều đó, nhưng sao cô vẫn thấy như bị lừa dối, anh hứa sẽ ra gặp cô mà đã hơn môt năm rồi cô vẫn không thể chạm tay được lên khuôn mặt anh. Niềm hy vọng trong cô đổ vỡ: "Kết thúc đi anh. Mình đừng liên lạc nữa!". " Nhưng, tại sao?". Anh hỏi cô, cô lại hỏi chính mình. Tại sao? Tại vì "chán!". Thành đã hứa khi nào Quyên chán anh, anh sẽ dừng lại và đây chính là lúc: "Ừ! Anh sẽ cố!". Câu trả lời của Thành làm mọi thứ lặng im. Có cái gì như nước mắt, rơi.
Vậy là đã qua hai ngày Thành không nhắn tin, không điện thoại, Quyên cảm thấy rối bời, cô bắt đầu thấy nhớ anh. Hết thật rồi ư? Cô tự hỏi mình trong tiếc nuối. Quen nhau hơn một năm, tình cảm của anh có thật không mà sao dứt khoát đến vậy. Một tuần, hai tuần nữa lại trôi qua, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, điện thoại cô trống quá, im lặng quá. Anh là kẻ lừa đảo! Cô tự hứa với lòng sẽ quên anh, nhưng làm sao đây, vì cô đã quen rồi tự lâu có anh bên cạnh, giọng nói ấm và nụ cười hiền, sự lo lắng cùng quan tâm nhắc nhở, những giận hờn, những la mắng, những nhớ nhung yêu thương. Phải làm sao? Cô không quên được. Cô nhớ, khi anh muốn hôn cô, anh sẽ nói: "Đặt tay phải lên tim và nhắm mắt lại" rồi anh hôn cô một cái, "chụt!". Âm thanh! Chỉ là âm thanh thôi mà cũng thấy ấm long và hạnh phúc. Giờ không còn nữa, cô lại khóc, cô nhớ anh!
Vào một sáng ngày đầu đông, Thành gọi cho Quyên, cô mừng rỡ khôn xiết nhưng rồi thật nhanh một nỗi buồn vô hạn xâm chiếm tâm hồn, cố gắng kiềm chế, cô hững hờ: "Vậy à! Vậy chúc anh thượng lộ bình an!". Máy tắt. Quyên lặng im, mọi thứ nhòa đi, anh đúng là kẻ dối trá thật sự, anh nói yêu cô, anh nói sẽ ở bên cô và quyết tâm cưới cô làm vợ, vậy mà giờ anh lại sang Mỹ định cư. Khốn kiếp! Cô bật lên nức nở. Đầu Quyên quay cuồng. Cô thấy sao ghét Thành quá, nếu gặp được anh nhất định cô sẽ đâm chết anh, nhất định thế, nếu như gặp được. Ừ! Gặp được một lần, chỉ một lần thôi. Bỗng! cô nín thinh, cô chợt nghĩ đến một điều. Đúng rồi! Cô sẽ đi gặp anh, dù biết sẽ chẳng làm được gì nhưng ít ra Quyên cũng nhìn rõ được cái mặt thật của Thành nó như thế nào, nó dối trá đến mức nào. Cô nhanh chóng đặt vé, bay ngay vào Hồ Chí Minh. Đến nơi, Quyên gọi cho Thành. Tiếng anh như reo mừng: "Anh đang ở sân bay, em vào đây làm gì vậy? Tiễn anh hả? Em đang đứng ở đâu đó?". Trong lúc Quyên đang loay hoay chỉ Thành chổ mình đứng thì đột ngột một cái ôm làm cô thót mình. Là Thành. Cô sững người lặng im.
- Em yêu anh đúng không?
Nước mắt Quyên trào ra, cô đang chìm trong hỗn loạn cảm xúc: hồi hộp, vui mừng, sợ hãi, giận dỗi, nghi ngờ. Cô không nói nên lời.
- Em yêu anh? - Thành hỏi lại một lần nữa.
Quyên nhìn anh, cô cảm thấy hoang mang, cô yêu anh không? Nếu không tại sao lại nhớ, phải chăng nỗi nhớ ấy chỉ là thói quen, thói quen có anh luôn bên cạnh mình. Còn nếu yêu tại sao lại khó nói đến vậy, cảm giác nói ra là dối trá. Dường như đọc được điều gì đó trong mắt Quyên Thành cất tiếng nghẹn ngào:
- Tới giờ rồi, anh đi đây.
Thành đã chờ rất lâu, đã cố kiềm chế cảm xúc mình trong suốt những ngày qua để không nhắn tin, điện thoại cho Quyên, anh nhớ Quyên đến ốm người vậy mà ông trời vẫn lạnh lùng với anh. Anh gượng bước đi để mình không khụy chân gục ngã. Quyên nhìn Thành xa cô, xa cô dần. Đột nhiên, Thành dừng lại và chạy nhanh về phía Quyên.
- Anh biết, em không yêu anh, nhưng em có thể hôn anh không? Em có thể xem nụ hôn đó là tình bạn, đồng ý nhé!
Quyên không thể từ chối lời đề nghị của Thành. Cô nhẹ nhàng hôn anh và không quên nhắc anh đặt tay lên tim và nhắm mắt. Chính anh đã nghĩ ra điều này nhưng anh không thể ngờ nó lại kì diệu đến vậy. Thế giới thật tuyệt đẹp! Lòng anh ngập cảm xúc. Anh muốn thời gian ngưng lại nhưng không thể, thời gian vẫn trôi và anh phải đi, hơn nữa với Quyên, anh chỉ là bạn. Thành quay người bước nhanh. Quyên sững sờ. Có thứ gì đó dâng trào trong cô, khác lạ, giống như là không muốn rời xa.
- Em sẽ yêu anh, nếu anh ở lại. (Quyên hét to)
Thành không quay đầu lại, mọi người xung quang đang nhìn ngó Quyên vậy mà anh không nghe thấy sao. Quyên ôm mặt nức nở. Chợt, cô thấy lưng mình ấm áp. Thì ra Thành đi vòng, anh muốn ôm cô từ phía sau:
- Nếu anh ở lại, em phải là vợ anh (Thành thì thầm vào tai Quyên)
Quyên xoay người ôm chặt lấy anh. Cảm xúc chạm cảm xúc. Môi chạm môi.
- o O o -
Câu chuyện khép lại tại đây để mở ra một tình yêu mới với muôn vàn cảm xúc của con tim, để lúc về già họ sẽ mỉm cười vì những khoảnh khắc ngọt ngào của thời tuổi trẻ. Nhưng có điều không ai biết, chuyến đi Mỹ của Thành thật ra chỉ là kế hoạch để bắt gọn trái tim Quyên.
Kết Thúc (END) |
|
|