"Đan Bình, cô chọn tâm hồn tôi hay thân xác tôi?". Tiếng vị sư trẻ ngắt quãng qua từng hơi thở gấp...
- o O o -
1.
Buổi hoàng hôn có lá rụng đầy sân, giờ mới chớm mùa sang thu, gió từ mặt hồ thổi làn hơi nước trong lành dịu mát. Sân chùa hoa lá cỏ cây cứ mặc sức đua chen cùng gió trời vi vút. Ở chốn cô tịch, những chiếc lá dường như chỉ dám đậu nhẹ xuống mặt đất như sợ dẫm mình lên cõi bình yên.
Có cô thiếu nữ lặng lẽ đến vãn cảnh chùa vào buổi hoàng hôn, thân hình mảnh mai, nhan sắc đẹp u hoài đang lặng lẽ bước chân trên nền gạch cũ, chỉ sợ dẫm lên những chiếc lá khô làm phát ra tiếng động..
Nàng thắp nén nhang, đôi môi thanh tân hồng hồng khẽ mấp máy. Nàng chắp tay khấn rì rầm, dáng cô liêu trước những bức tượng từ bi.
Khấn xong, nàng bước ra, đi một vòng quanh chùa, thỉnh thoảng khẽ quay mặt ra phía hồ, so đôi vai như cảm thán chút buồn của cơn gió heo may chiều muộn.
Nàng mải miết với tâm trạng lững lờ phiêu đãng như lạc vào chốn bồng lai..một chiếc lá rời cành từ trên cao rơi xuống đậu vào tay nàng, nàng tung nó lên rồi lại đuổi theo hứng lấy. Cứ như thế, nàng vô tư đùa với chiếc lá..
Nàng mải nghịch cho đến khi nghe thấy tiếng tụng kinh vọng ra. Một giọng nói thanh tao trang nhã như vút lên tận tầng mây, nàng càng chú ý lắng nghe thì càng thấy những giai điệu trong bài tụng như một khúc nhạc êm ái buổi chiều tà khiến tâm hồn người tịnh như mặt hồ vào một ngày không gió. Nàng khe khẽ bước chân vào gian điện phía trong, len lén nhìn vị sư trẻ đang ngồi tụng kinh..
Nàng khẽ giật mình, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Tướng mạo ấy không đẹp như Đường Tam Tạng, cũng không oai nghiêm đĩnh đạc như thiền sư Liễu Đạt, thậm chí còn phảng phất nét buồn nhưng cuốn hút bội phần. Đôi mắt của nhà sư khép hờ, khóe miệng mấp máy ngân nga. Nàng thiếu nữ như chết lặng trước con người tu hành ấy, đâu đây nghe lá rụng sân chùa nhẹ bẫng mà tiếng sét ái tình như đã đánh trúng con tim.
Nàng chẳng màng đến thời không, chỉ đứng đó đắm chìm cho đến khi vị sư trẻ đứng dậy, không hề để ý đến chung quanh, cuí đầu lễ Phật rồi bước ra khỏi gian điện. Nàng vội vã bước theo sau, khẽ khàng chắp hai bàn tay búp măng trước ngực:
"Nam Mô A Di Đà Phật, xin sư thầy cho con hỏi...". Vị sư trẻ dừng bước quay đầu nhìn lại. Trước mắt nhà sư là một cô nương xinh đẹp thanh khiết, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng trước sân chùa. Nhưng vẻ đẹp đó cũng không khiến ngài động tâm. "Xin thí chủ cứ hỏi". Nàng không biết hỏi gì, ở khoảng cách gần, hình như có một mùi hương hoa ngào ngạt tỏa ra từ chiếc áo nâu khiến nàng ngây ngất. "Nếu thí chủ không muốn hỏi thì..". Nhà sư khẽ dợm bước đi, nàng vội níu lấy tay áo khiến ngài vội vã nhích ra xa một chút, giữ lễ. "Mỗi ngày con đều đến vãn cảnh chùa vào giờ này, liệu có gặp được thầy hay không?". "Thí chủ xin cứ đến đây, nhà chùa luôn có chỗ cho tất cả các chúng sinh Phật tử".
Ngài cúi đầu như từ biệt rồi bước vội vào trong. Mùi hương vẫn phảng phất quanh đây, hình như là hương từ những loại hoa mọc trong chùa, hay hương tỏa ra từ người ấy..Nàng bâng khuâng bước ra khỏi chùa, một phần tâm hồn đã ở lại.
Kể từ hoàng hôn ấy, nàng thường xuyên vãng lai đến thăm chùa, đứng hàng giờ trước sân để nghe tiếng tụng kinh của nhà sư trẻ vọng ra từ gian điện. Chờ ngài bước ra và ngắm nhìn một cách say mê, không dấu diếm. Dường như đôi lần bắt gặp ánh mắt ấy, nhà sư đều đã hiểu tâm ý của người con gái trẻ. Ngài cố tình lảng tránh nhưng cứ bị nàng bám riết. Nàng hỏi rất nhiều điều về kinh Phật, bắt ngài giảng giải kỹ càng và việc hiểu được bao nhiêu đối với nàng không quan trọng, quan trọng là nàng có cái cớ để được ở gần ngài lâu hơn.
Nàng tên là Đan Bình. Nhà sư hiệu là Thanh Phong
Nàng đã yêu một người xuất gia, tình yêu đơn phương ấy vừa làm nỗi nhớ trong nàng giày vò khủng hiếp, vừa cho nàng thấy mật ngọt cõi nhân gian. Cảnh vật nơi này lúc chỉ là mây bay lá rụng, lúc nhạt nhẽo buồn tênh qua mỗi cái nhìn hờ hững nếu nàng đến mà không gặp được sư thầy Thanh Phong. Hoa cỏ đủ sắc màu khi thì tươi thắm rực rỡ, lúc thì ngào ngạt hương bay nếu nàng đến mà được nhìn thấy bóng hình.
Thấm thoát đã một năm trôi qua, mối tình đơn phương dường như quá sâu đậm. Một ngày nàng nói với Thanh Phong tâm ý của mình và tha thiết xin chàng hoàn tục nhưng chỉ nhận được một lời từ chối.
Hôm ấy, hoàng hôn sầm sập đổ xuống rất nhanh, cơn mưa tới trĩu hạt, nàng đang ngồi nghe sư Thanh Phong giảng kinh bên mái hiên, bỗng nàng ho lên một tiếng rồi lả đi. Nhà sư luống cuống đành đỡ lấy nàng nằm xuống trên nền ghạch. Nàng hé mắt, thều thào nói. "Con bị hen suyễn, nhờ thầy lấy thuốc giúp con". Trên người nàng vận một chiếc váy dài quá đầu gối và khoác thêm áo mỏng, tuyệt nhiên không thấy nàng để thuốc nơi đâu. Khi ấy mắt nàng đã long lên, mở to và miệng hắt ra một hơi thở như sắp chết, nhà sư càng lo lắng bội phần. "Thuốc.. con để... ở túi phía trong...ngực áo". Ngài nhắm mắt, miệng niệm chú rồi run run thò bàn tay vào phía trong chiếc áo khoác mỏng lần sờ tìm thuốc. Bỗng bàn tay nàng đặt lên tay ngài, kéo những ngón tay run ấy ấn sâu vào lớp áo trong cùng. Một làn da nóng bỏng và gò ngực thanh tân phập phồng từng nhịp, ngài giật mình rút tay ra, nhưng dường như cả bàn tay đã bị Đan Bình ôm cứng lấy, giữ chặt để ở tư thế ôm ấp ngọt ngào nhất. Nàng khẽ nói, âm ngữ phảng phất trong tiếng mưa rào: "Tại sao không cho em một cơ hội". "Nam Mô A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi... xin cô buông tôi ra". "Như thế này là phạm giới rồi, xin anh hãy hoàn tục". Thanh Phong cố gắng rút lấy bàn tay rồi vội vã bước vào trong điện, áo nâu phất phơ tà khuất lấp sau cánh cửa.
Đan Bình đứng đó dưới mái hiên mặc cho những giọt nước lạnh buốt tuôn xối xả làm ướt đầm khuôn mặt yêu kiều. Đâu đó những giọt lệ nhỏ ra từ trái tim si tình hòa lẫn trong mưa.
Vạn vật hữu hình dường như khó đứng vững và tồn tại trước những cơn thịnh nộ của bão tố, còn trái tim con người khó hờ hững trước những khổ lụy của nhân gian. Thế nhưng, đôi khi đâu đó cũng có những cành hoa bé nhỏ yếu ớt đã sẵn sàng trụ lại sau những cơn cuồng nộ của tự nhiên, như trái tim sắt đá không chịu chuyển rời
Trái tim của Thanh Phong phải chăng được làm từ đá?
Hôm sau, Đan Bình lại đến nghe giảng kinh, tuyệt nhiên không đả động gì tới chuyện hôm trước. Sau mỗi bài giảng, giữa họ chỉ có sự im lặng. Những trang kinh giở đều theo tiếng rì rào bâng khuâng của đám cỏ cây. Mặt đất vẫn thanh bình giữa mênh mông của cảnh chiều trôi..
Mỗi ngày trước khi ra về nàng luôn hỏi lại câu hỏi cũ: "Tại sao không cho em một cơ hội? Trên đời này đâu có thiếu những mối tình nơi cửa Phật. Ngọc Anh công chúa chẳng yêu Liễu Đạt Thiệt Thành đó thôi. Tây Lương Nữ chẳng phải rất si mê Đường Tam Tạng?"
"Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt, khổ đau. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời. Nhân danh tình yêu, người ta làm khổ nhau. Chuyện đó vẫn thường xảy ra. Xin cô hãy hiểu tâm ý của người tu hành mà hẹn kiếp sau".
Nếu khi yêu mà con người luôn tỉnh táo để hiểu tất cả, liệu tình yêu đó có đắm say cháy bỏng? Khi yêu mà chẳng làm khổ nhau thì thế gian chẳng còn chữ yêu đích thực. Đâu khổ là một trạng thái của tình yêu để người ta cảm nhận được hạnh phúc khi yêu. Nàng chỉ biết yêu nhiều đến thế, nếu như ai đó có thể dẫn nàng đến cõi cực lạc để mà không phải yêu thì thà nàng chọn ở lại cõi hồng trần để được đau khổ mãi.
Một buổi chiều thanh khiết với đám mây bồng hờ hững trên bầu trời, nàng lại lên chùa. Sau khi nghe giảng kinh, nàng đứng tựa vào cánh cửa đã cũ, nhìn ra xa phía mặt hồ mênh mông nói như thầm nhủ: "Có thể em sẽ chết dưới hồ kia, để hồn mình lửng lơ trước sân chùa hàng ngày nghe anh tụng kinh cho lòng nguôi nỗi nhớ". "Chết chỉ là một cách thức luân hồi". Nàng không nói gì, lặng lẽ bước ra phía bờ, nơi có cây si ngàn năm xanh mát ngả bóng. "Em sẽ làm như thế, nếu anh nhất quyết không thể yêu em". Ánh mắt nàng quyết liệt đến nỗi nhà sư không thể chỉ coi đó là một lời đùa cợt mang tính chất dọa dẫm được nữa, chàng chạy vội ra phía nàng, dơ tay cản lại: "Đan Bình, cô đừng làm thế, không thay đổi được gì đâu". Lần đầu tiên nàng nghe thấy chàng gọi tên mình, trong lòng cảm thấy hóa giải được phần nào niềm u uẩn. Nàng khẽ mỉm cười mãn nguyện: "Đã không thay đổi được gì, thì càng nên chết". Nói xong, nàng quay mình nhảy xuống nước...
Ngôi chùa có thể vì cảnh tượng hôm nay, rồi sẽ chỉ còn là chút mờ sương đọng lại trong ký ức khách vãng lai. Cuộc hành trình trong kiếp luân hồi dường như chỉ mới bắt đầu. Dù sao thì lá vẫn xanh, bầu trời vẫn toả sáng, và đời người thênh thang trong nẻo sống vẫn cứ phải ươm mầm cho bao chồi non khác...
Dưới mặt đất lá vàng vẫn rơi rụng, ngày tiếp ngày hằn sâu thêm vóc dáng một đời người như cát bụi thời gian. Trò chơi nhân thế mãi loanh quanh bể khổ trần ai....
Tình yêu bao nhiêu là đủ, bao nhiêu là đầy, chẳng ai biết..
2.
Cô bé và cậu bé đứng trên lan can tầng 2, trước cửa lớp. Cô vân vê chiếc nơ trên cổ của chiếc áo đồng phục trường trung học.
"Cậu yêu tớ chứ".
Cậu bé đỏ mặt, khẽ gắt gỏng
"Không, tớ không yêu cậu đâu".
"Tớ cũng xinh đẹp, cũng học giỏi và ngoan, tại sao cậu từ chối tớ".
"Tớ không từ chối cậu, chỉ là tớ không yêu cậu mà thôi".
"Cậu nói thật chứ".
"Thật".
Cô bé leo lên lan can, đứng chơi vơi, vẻ mặt đau khổ đầy thách thức:
"Cậu nói lại lần nữa coi, tớ sẽ nhảy xuống đấy".
"Cậu là đồ ngốc".
Cậu bé nói thế rồi đi vào lớp, chẳng thèm đoái hoài đến lời dọa dẫm trẻ con của cô bé. Bỗng những tiếng kêu thất thanh vang lên ngoài hành lang, cậu vội vã chạy ra..
Dưới sân trường, cô bé nằm đó với chiếc áo đồng phục trắng đã nhuộm mầu đỏ, mãi tóc xóa bung ra..
Khi ấy là mùa thu, chỉ một tích tắc thôi, vài chiếc lá rời cành đã bay xuống đậu trên gò ngực đang thoi thóp trút hơi thở cuối cùng. Cô bé nhìn lên, thấy cậu bé gọi tên mình trong nỗi đau tuyệt vọng. Môi cô khẽ hé nở nụ cười...
Tình đơn giản là thế, khi người ta chẳng sợ cái chết, chỉ sợ chết đi mà người mình yêu không biết đến tình yêu của mình.
Càng lớn, cậu bé lại càng không thể quên được thời khắc ấy, trong đầu cậu luôn nghĩ "giá như..". Không phải là giá như cậu yêu cô bé, chỉ là giá như cậu không quay lưng để cô phải nhảy xuống tự vẫn..ký ức đau buồn như một mũi dao khoét sâu vào tim cậu...cho đến một ngày cậu đến ngôi chùa cổ và cậu ở lại..
Mọi ký ức tưởng đã lãng quên nơi cửa Phật bỗng chốc hiện về ào ạt khiến Thanh Phong không sao kiềm chế được. Ở ngoài dòng nước lạnh kia, Đan Bình đang chới với..
"Hãy nói đi lần cuối, anh có yêu em không?"
Quá khứ lặp lại ngay ở nơi chàng đang tìm quên quá khứ, thật trớ trêu thay.
Chàng không kịp nghĩ nhiều, vội vã nhảy xuống nước, hai cánh tay ôm lấy Đan Bình đã lả đi vì đuối nước. Chàng đưa nàng lên bờ khi toàn thân nàng ướt sũng run lên từng hồi.Vòng tay người con gái như hai mảnh lụa mỏng víu chặt lấy cổ chàng, hơi thở phập phồng qua gò ngực thanh xuân đang áp vào chiếc áo tu hành tựa không muốn rời.
Dưới tán cây si già, chàng ngồi bất động hai tay giữ chặt thân nàng như sợ nếu buông ra Đan Bình sẽ lại trẫm mình lần nữa...
Thời gian như nước chảy mây trôi, trăng đã lên cao, tán cây si như che chở cho tội lỗi phàm trần, họ như đôi tình nhân đang ôm ấp dưới trăng..
Đan Bình muốn kéo dài mãi phút giây đó, hoặc là nếu nàng được chết trong tư thế được chàng che chở. Chẳng phải nàng muốn chết đi, thậm chí nàng còn khao khát được sống dài lâu để được nhìn thấy người nàng yêu. Chẳng phải nàng có thể chết đuối dưới nước vì thậm chí nàng còn bơi rất giỏi. Chẳng qua vì tình nên nàng đành dùng khổ nhục kế đó thôi.
Nàng khẽ vòng tay ôm lấy thân chàng, xiết chặt tựa như muôn đời muôn kiếp cũng không chịu buông ra rồi ngủ thiếp đi trong giấc mơ hoa. Khi nàng tỉnh lại, Thanh Phong đã đặt nàng gối lên hai chân chàng đang xếp bằng, hai tay chàng chắp lại, miệng lầm rầm khấn vái "..nguyện cầu cho con xin được giải trừ nghiệp chướng tội lỗi của con từ vô thủy đến nay, từ vô lượng kiếp đến kiếp này, xin đức Phật từ bi khai minh khai sáng cho con được thoát khỏi u mê....".
Quần áo đã được hong khô trên hai thân thể ấm nóng, nàng cảm thấy đâu đây mùi hương nước từ phía hồ thoang thoảng bay gần lại. Mùi hương từ chiếc áo nâu chàng mặc cũng tỏa ra một niềm say đắm. Vòng tay kia rất gần, đôi môi kia cũng rất gần và thân thể chàng đang ở sát ngay bên. Nàng muốn đặt vào đôi môi ấy một nụ hôn hồng trần da diết nhất. Chỉ cần nụ hôn ấy thôi, sẽ kéo chàng ra khỏi kiếp tu hành khổ hạnh, chỉ một nụ hôn ấy thôi, chàng sẽ trở lại nhân gian để cùng nàng say đắm trong giấc mộng tình...
Khi ấy, Thanh Phong lòng đầy bấn loạn, tiếng niệm Phật của chàng mỗi lúc một nhanh và dồn dập hơn.
Đan Bình khẽ cựa mình, định hôn lên môi mắt ấy thì bỗng Thanh Phong đứng bật dậy, chắp tay cuí đầu:
"Cô tỉnh rồi à, giờ cũng đã muộn rồi, cô vào trong nghỉ tạm rồi sáng mai về nhà sớm". Ý định không thành, nàng tỏ ra tiếc nuối phút giây vừa qua. Đâu đây vầng trăng khuyết đã trôi về đỉnh núi báo hiệu đêm sắp rời đi..Nàng không chịu ngủ cũng không chịu về. Nàng vòng ra phía sau ôm lấy chàng, tựa vào lưng chàng như một loại phong lan hoang dại dựa vào thân cây cổ thụ để tiếp tục sống, tiếp tục nở hoa.
"Nhẹ nhàng thiếp hỏi Thánh Tăng.
Thiếp có đẹp chăng? Thiếp có đẹp chăng?
Nói gì quyền quý cao sang.
Sợ gì giới luật thanh quy
Chỉ mong mãi mãi, thiếp với chàng bên nhau
Yêu nhau yêu nhau, nguyện kiếp này mãi bên nhau"
Đan Bình khe khẽ hát lên khúc hát của Lương nữ Vương khi nàng trao gửi nỗi lòng với ngự đệ ca. Lời ca ấy nói lên câu chuyện của Lương Nữ vương, dù nàng đã đưa ra bao viễn cảnh tươi đẹp, quyền lực giàu sang, an nhàn êm ấm, mà Đường Tăng vẫn không xiêu lòng. Chỉ đến khi viện ra một chữ tình, mới thấy ánh mắt người đã tu hành thảng thốt..Đan Bình chỉ hy vọng, tình ý dạt dào, ánh nhìn mê đắm của nàng sẽ khiến Thanh Phong lay động, và quả nhiên, ánh mắt chàng dường như có chút ngơ ngẩn mông lung trước khi từ biệt.
Vài ngày sau, Đan Bình trở lại tìm Thanh Phong nhưng chàng đã đi. Nghe nói chàng phạm giới nên đã tự mình lên núi sống đơn độc. Sau khi hỏi được nơi ấy, nàng vội vã lên đường.
Mất một ngày đi xe đò lên phía Bắc, mất thêm một ngày đi bộ vào một bản làng xa xôi, và thêm một ngày leo lên đỉnh núi quanh năm mây phủ, nàng mới tìm thấy một túp lều.
Ở đây phong cảnh hữu tình, gần như lánh xa cõi trần gian. Sư Thanh Phong đang cuốc đất trồng rau vừa trông thấy Đan Bình, lòng chàng thảng thốt. "Sao cô lại tìm đến đây, mau về đi". Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đọng lại trên mi chàng khiến lòng nàng càng thêm yêu. Nàng chỉ muốn chạy lại ôm trầm lấy thân hình khổ hạnh ấy cho bao nhớ nhung vơi dần. "Nếu anh về cõi Trời thì em không theo được, chứ anh còn ở lại cõi hồng trần hay bị đày xuống địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh em cũng sẽ theo anh đến cùng".
"Cô còn trẻ, đừng vì chút tình riêng không thuận lòng trời mà tự đày đọa thân mình. Hãy nghĩ đến tương lai của cô, nghĩ đến cha mẹ cô, họ sẽ ra sao nếu mất cô".
Họ lại có dịp ngồi bên nhau trong khu rừng vắng, ánh nắng hoàng hôn xuyên qua những tán lá thông, đánh rơi những điểm nắng tinh nghịch, nhẹ nhàng đung đưa trên lá tạo thành âm thanh xào xạc, như những lời thủ thỉ của người tình.
Sau một đêm chuyện trò dưới ánh lửa bập bùng, Thanh Phong khuyên nàng hãy trở về. Con đường xuống núi thật khó đi hay lòng người chẳng muốn về. Chân Đan Bình vì mấy ngày đi bộ đã phồng rộp lên, thậm chí chỉ đứng xuống đất là đã khiến nàng đau đớn chảy nước mắt. Dẫn nàng xuống núi được một quãng là đã không thể đi nổi. Mỗi khi Đan Bình nén chịu đau không được khẽ kêu lên là Thanh Phong lại cảm thấy đau xót trong lòng. Cuối cùng chàng nói: "Hãy để tôi cõng cô xuống núi". Chàng quỳ xuống, tự nhiên đưa cánh tay ra sau đỡ lấy nàng. Gục đầu trên vai chàng nghe tiếng róc rách của dòng suối chảy qua khe núi, nghe tiếng chim hót lanh lảnh giữa từng không, nàng cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện..
Nhưng yêu bao nhiêu là đủ, bao nhiều là đầy?
Lòng người vốn là vực sâu không đáy, nàng chẳng hề có ý định bỏ cuộc khi chưa có được người mình yêu, hoặc tình yêu đã quá đắm say, nếu không có chàng, cuộc sống sẽ chẳng còn ý nghĩa..
3.
Nửa tháng sau không thấy Đan Bình quay trở lại đỉnh núi xa xôi ấy, tâm của Thanh Phong phần nào đã tĩnh lại. Có lẽ nàng đã hiểu ra..
Nhưng mấy ngày sau, lại có một người đàn ông trung tuổi đến tìm Thanh Phong trên núi nói rằng: "Đan Bình hiện nay rất nguy kịch. Cô ấy đã có sẵn bệnh trong người, chỉ chờ ngày về chốn tuyền đài. Trước khi chết chỉ có tâm nguyện gặp lại nhà thầy lần cuối. Nhờ thầy trở về siêu độ cho cô ấy".
Không thể từ chối, Thanh Phong rời núi đi theo người đàn ông trở về mà lòng như có lửa. Nơi Đan Bình sống giống như một lâu đài cổ rộng rãi ở ngọai ô với những vệt rêu xanh trên tường vôi đã cũ. Phía bên trong rất tiện nghi, vắng vẻ. Chàng chợt hỏi người đàn ông kia: "Cô ấy ốm thập tử nhất sinh mà không có người chăm sóc ư? cha mẹ cô ấy đâu". "Cô ấy chỉ có một mình, vợ chồng tôi là người giúp việc. Cha mẹ cô ấy cũng không còn nữa". Trong lòng Thanh Phong dội lên một cảm giác khó tả. Nàng cô đơn quá.
Đan Bình đang nằm trong phòng, khuôn mặt nhợt nhạt như chìm nghỉm trong chiếc giường rộng mênh mông. Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở nhè nhẹ yếu ớt. Nàng như chiếc lá mong manh sợ bứt khỏi cành trước cơn gió nhẹ. Không cầm được lòng, chàng khẽ ngồi xuống bên cạnh,nắm lấy bàn tay xanh xao.
Một người phụ nữ bước ra, trên tay bưng cốc nước mát đưa cho Thanh Phong: "Mời thầy uống nước. Hãy đợi cô ấy tỉnh dậy". Chàng cảm ơn rồi cầm cốc nước lên uống, một tay vẫn nắm lấy tay Đan Bình như cố truyền cho nàng sự sống.
Bỗng chốc mắt chàng hoa lên, đầu óc quay cuồng. Chỉ một vài giây chàng gục xuống.
Đan Bình ngồi dậy, nhìn chàng mãn nguyện. Nàng nhan nhẹn bước ra khỏi giường, kêu người giúp việc dìu chàng lên chỗ nàng vừa nằm rồi bảo họ ra ngoài. Trong căn phòng rộng, ấm áp ngào ngạt hương thơm của ái tình chỉ còn hai người. Thanh Phong cố gắng mở mắt ra nhưng chàng vội nhắm mắt lại, trước mắt chàng, Đan Bình đã cởi bỏ quần áo khoe tấm thân vệ nữ. Tâm trí tuy tỉnh táo nhưng tác dụng của cốc nước có chứa thuốc mê và kích dục khiến chàng không thể điều khiển được tứ chi, đành nằm đó, cố kiềm chế dục vọng như cơn sóng gầm gào dội đến.
Đan Bình cởi chiếc áo nâu trên người chàng, khẽ hôn lên vầng ngực trần thơm ngát rồi nàng áp mặt vào đó, thấy thiên đường như đang sà xuống ôm lấy thân mình.
Lần này chàng đã mắc mưu, nàng rắp tâm không buông tha.
"Đan Bình, cô chọn tâm hồn tôi hay thân xác tôi?". Tiếng vị sư trẻ ngắt quãng qua từng hơi thở gấp.
Nàng đã lao tâm khổ tứ vì một chữ Tình, nàng đã không màng danh phận trăm phương nghìn kế dùng sắc dục rắp tâm chiếm đoạt người mình yêu, lẽ nào cho đến tận cùng cũng may ra chỉ có được thân xác chàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, hai dòng nước mắt của nàng chợt tuôn rơi ướt đầm trên ngực chàng.
Tâm hồn hay thân xác? câu hỏi đó cứ vang lên nghẹn ngào trong tâm trí nàng, dường như giờ đây nó là câu hỏi giăng mắc, dùng dằng, nghịch lý nhất thế gian. Thân xác là thứ hư vô, có thể có hôm nay nhưng lại mất ngày mai. Tâm hồn thì như khiêm cung ẩn dấu vô thường...
Nàng rời tấm thân chàng, cài lại khuy áo cho chàng rồi mặc lái áo quần. Nàng kéo chăn đắp lên ngực chàng, khẽ vỗ về như ru chàng vào giấc ngủ bình yên. Chàng thiếp đi, khuôn mặt ấm áp trong sáng như tấm gương phản chiếu từ bi..
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em chỉ cần tình yêu của người là đủ. Dù tình yêu đó có câm lặng đến muôn đời, chỉ cần em biết và người cũng biết". Nàng hôn lên môi chàng lần cuối.
4.
Một ngày trời trong xanh như giọt lệ, nắng đẹp như hoa.
Nàng thả bộ trên bờ hồ trong lòng miên man một khối tình. Phía trong kia, dưới tán đa rợp bóng trăm năm, ngôi chùa cổ nằm thanh bình bên sóng nước, nơi đó có một người mà nàng yêu đến trọn đời, và nàng biết, trái tim ấy đã ôm trọn lấy tình nàng câm lặng.
Buổi chiều tà, nơi ấy vẫn vọng ra tiếng tụng kinh gõ mõ, âm thanh như vút trên trời cao làm cho cây cối, chim muông phải lắng nghe, cho cơn gió ngưng thổi ngang lưng trời.
Nàng đã hiểu ra, Hoàng cô Ngọc Anh vì yêu mà khiến Liễu Đạt phải tự thiêu đó thôi, Tây Lương Nữ Vương cũng đành phải ôm mối tình đơn phương trọn kiếp với Đường Tam Tạng. Có cuộc tình nào ở chốn tu hành mà tròn vẹn được đâu.
Khi thực sự yêu ai đó, thì ta không thể làm tổn hại người ta yêu. Ta phải biết nâng niu người ấy, phải biết tôn trọng người ấy cả thể xác lẫn tâm hồn, và tôn trọng cả những ước mơ, chí nguyện chân chính của người ấy nữa.
Nàng hướng mắt về phía ngôi chùa cổ, chắp tay lại khấn nguyện một lời sám hối trong ánh chiều tắt lịm. Thế nhưng nàng biết rằng ngày mai, khi vầng thái dương vừa tỏ rạng, thì cuộc sống mới sẽ tiếp diễn, tình yêu vẫn đầy ắp nhân gian.
Lúc này lòng nàng mới cảm nhận hết sự thanh thản bình yên trong ánh đạo từ bi luôn rộng mở.
Kết Thúc (END) |
|
|