"Lucky I'm in love with my best friend"
- o O o -
Một buổi tối chẳng an lành như nó vốn dĩ từ lúc con Thùy bước chân vào cái ổ lợn đội lốt căn phòng ngủ của Huy.
Bây giờ đã qua hai tiếng tính từ khi con dở hơi kia xồng xộc xông vào phòng hắn đúng kiểu đòi nợ máu rồi chẳng đợi thằng bé hết bàng hoàng và thảng thốt, bật ra khỏi miệng đúng bốn từ, tính cả tên hắn được nhắc đến trong câu nói đầy cảm thán ấy:
- Huy, tao bị đá.
Ngoài bốn từ ấy ra Huy thề là hắn không thể nghe nổi con dở hơi kia nói cái vẹo gì ngoại trừ "ứ, ứ, hứ hứ".
Chính Huy cũng hơi bị bất ngờ về việc mình có thể kiên nhẫn ngồi đây nghe con Thùy lải nhải những thứ chảng có lấy một phần trăn liên quan tới hắn.
- Thế rốt cuộc chuyện là cái thằng... ờ ờ, thằng ấy tên gì nhỉ?
- Thắng... ức ức ức TxT
- Thắng.
Rốt cuộc giờ nó đá mày vì một con khác, còn mày thì ngồi đây, lải nhải đau đớn, có tới mức ấy không Thùy?
- Mày thì biết cái gì? Tao không muốn nó đối xử với tao như thế... Mày hiểu không?
Huy nhấc chân, quay chiếc ghế xoay.
Hắn quay lưng lại với Thùy. Thật lòng mà nói nếu đứa đang ngồi trong phòng hắn lải nhải về một bi kịch tình yêu thấm đẫm nước mắt và nước mũi kia không phải bạn thân hắn thì Huy thề hắn sẽ tung một cước cho con kia bay xuống tận cuối phố. Đây chẳng phải lần đầu con Thùy như thế này. Huy thừa biết mà. Hắn vẫn còn nhớ, với những "mối tình" – ta tạm gọi như thế - với những mối tình thế này, Thùy chẳng bền lâu với bất kì một ai mà nó cũng chẳng thể đau lòng quá lâu với bất kì một ai. Mẫu người Thùy thích có thể là bất kì ai đó – trừ Huy – theo suy nghĩ của hắn. Huy còn nhớ mang máng một vài thằng từng là người yêu của Thùy: một anh đội trưởng bóng rổ lớn hơn 2 tuổi, 1 cậu bạn cùng lớp tiếng Anh, thậm chí là một thằng nhóc con kém một tuổi. Ai cũng có thể trở thành người yêu Thùy miễn có thể làm nó vui. Chẳng bao giờ Thùy hiểu cách yêu đương của nó có ảnh hưởng gì tới những người xung quanh – như Huy – hay không.
Huy quen Thùy từ đầu cấp hai, tới nay cũng được gọi là gần chục năm.
Hắn chắc là thằng con trai duy nhất không được chứng kiến những điệu bộ dễ thương, những lời nói ngọt như nước mía pha đường phèn của con bạn thân. Thay vào đó, trong suốt gần chục năm qua là những "mày- tao" "con điên - thằng dở" v... v... Nếu lối sống yêu đương vô tội vạ là sở thích của một đứa bạn thân thì nhắc nhở vài lần Huy sẽ phát chán mà không quan tâm nữa bởi vốn dĩ Huy chẳng bao giờ muốn quan tâm tới những việc chẳng liên quan tới mình. Nhưng với một người bạn thân hắn thích gần chục năm qua thì khác...
Huy nhớ ngày hắn gặp Thùy, chả hiểu ý trời thế nào lại làm cho con bé trắng ngọt, có đôi mắt cười kia lọt vào tâm trí hắn.
Tới cuối năm, với tâm tưởng năm sau sẽ chia lớp nên Huy rút hết can đảm của mình, nhét vào balo Thùy một cái kẹo mút cầu vồng với tờ giấy gấp tư: "Làm bạn gái tớ nhé!" Sáng hôm sau con bé tới lớp, ném vào mặt Huy tờ giấy, tim thằng bé như quả bóng da bị đập liên tọi xuống sàn xi măng bám bụi, Thùy chẳng buồn quan tâm tới vẻ mặt của Huy, nó phán câu xanh rờn: "Mày xem hộ tao cái này của thằng nào phát! Tỏ tình mà cho mỗi cái kẹo mút, kẹt sỉ. " Kể từ giây phút đó Huy hiểu nếu không đập thẳng vào mặt thì Thùy chẳng bao giờ biết cái thằng kẹt sỉ ấy tên Huy.
Thế rồi thời gian cũng cuốn chúng nó đi, khiến cho bức năm nào giờ mục ra trong ngăn bàn của Huy.
Tới năm cuối cấp, khi vừa thi Tốt nghiệp xong, Huy cũng không thể nghĩ hắn và Thùy sẽ lại tiếp tục vào chung một trường Đại học như bây giờ. Đêm hôm tiệc chia tay lớp kết thúc, Huy trở về và nhắn tin cho Thùy:
"Nếu bây giờ tao nói thích mày thì sao?"
"Mày sẽ không nói đâu."
Huy suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nhắn lại hai chữ:
"Ngủ đi."
"Từ bạn thân thành người yêu thì dễ chứ ngược lại thì khó Huy ạ.
Mày biết con người tao mà"
Vì câu nói đó mà Huy không bao giờ nghĩ tới việc sẽ nhắc lại tình cảm của mình trước mặt Thùy.
Thùy nói đúng, Huy biết con người Thùy mà, cứ yêu rồi có vẻ đau đớn nhưng nó chẳng đau như những gì nó thể hiện đâu. Nó không muốn mất đi một ngươi bạn như Huy để đổi lấy một thằng người yêu mà cũng sẽ giống như bao thằng người yêu khác từng đi qua trước đó...
Dòng suy nghĩ của Huy bị cắt đứt khi tiếng con Thùy bỗng như xé vải:
- Mày bơ tao à? Mày không thấy tao đang đau khổ à? Mày phải an ủi tao chứ?
Không hiểu sao trong lòng Huy dâng lên cái gì đó chua chua như giấm, hắn cảm thấy khó chịu kinh khủng.
Một buổi tối lẽ ra đã rất tuyệt vời đối với hắn khi được ôm con laptop nằm ì trong phòng cùng với sự cộng hưởng của chiếc loa mini nhai đi nhai lại mấy bài của Will. i. am. Nếu không có Thùy. Đúng. Nếu không có Thùy thì hắn đã chẳng có những lúc cay cú khi nhìn người mình yêu gắn mác bạn thân đi cùng thằng khác, ôm ấp thằng khác trước mặt mình. Nếu không có Thùy thì hắn đã chẳng phải hơn chục lần soi gương mà hét lên rằng: "Mày hèn lắm Huy ạ!!!" Thế mà bây giờ Thùy còn xông vào phòng hắn, ăn vạ về một thằng chết tiệt nào đấy và trắng trợn đòi hắn phải an ủi. Hơ, an ủi cơ đấy. Huy vẫn chẳng thèm quay lại nhìn Thùy lấy một cái, nói như không:
- Chia buồn với mày.
- Mày cũng chỉ nói được có thế thôi à?
Huy quay phắt lại:
- Thế giờ mày muốn thế nào? Muốn tao khóc cùng mày, muốn tao đi đánh nhau với thằng đá mày hay muốn tao... mày về đi, tao mệt lắm, nói chuyện sau.
Thùy nhìn Huy với vẻ mẳ khó hiểu nhưng cũng không nói thêm gì.
Nó bỏ về, một câu cũng không nói nữa. Huy nhìn ra cửa sổ, nhìn xuống cổng, đúng lúc Thùy nhìn lên. Gặp ánh mắt Huy, nó cúi đầu xuống đi tiếp. Huy thở dài.
Một chiếc xe máy dừng lại bên cạnh Thùy:
- Để tao đưa mày về.
- Mày nói mệt.
- Lên đi.
Thùy trèo lên xe Huy.
Cũng chẳng khó để nó đoán được Huy sẽ chạy theo và đòi đưa nó về như thế này. Nó cũng biết rất rõ, với Huy, nó không chỉ là một người bạn thân. Nó cũng không biết bao nhiêu lần muốn Huy nhắc lại câu nói ngày ấy để nó được gật đầu, không biết bao nhiêu lần nó nhớ tới mảnh giấy ấy, muốn được nhét vào túi áo Huy một tờ giấy gấp tư khác chỉ vỏn vẹn một chữ "Ừ". Nhưng rồi lại thôi. Một chút thoáng qua không đáng kể đánh đổi một tình bạn như của nó và Huy. Nó vẫn cứ rung động trước những anh chàng mà nó nghĩ mang cho nó cảm xúc giống với Huy. Nó cứ yêu như thế, yêu rồi lại chia tay, lại tìm tới Huy như bao lần. Lại được ở bên Huy những lúc nó buồn. Được tới mọi nơi cùng Huy, được bước vào khu ổ của Huy bất cứ lúc nào, được biết mọi việc Huy làm mà không cần hỏi như một đứa người yêu quản bạn trai. Bởi vốn dĩ, chúng nó là bạn thân.
Khi vừa trèo lên xe Huy, Thùy khẽ đưa tay vào túi áo khoác của Huy rồi ngả đầu vào lưng nó như mọi lần nó vẫn làm.
Bạn thân mà... và những lúc ấy nó thật sự mong người khác hiểu nhầm chúng nó là một cặp. Dừng trước của nhà Thùy, Huy hạ chân chống nhưng vẫn không thấy Thùy phản ứng gì. Huy im lặng một chút rồi khẽ gọi:
- Thùy.
- Một phút thôi, ngồi yên đi.
Huy thật muốn biết trong cái đầu màu hạt dẻ sau lưng hắn đang hỗn loạn những suy nghĩ vô tổ chức nào mà hắn không thể đoán ra nổi.
Hắn ngồi yên như Thùy mong muốn. Thời gian ấy với Huy như dài ra thêm rất nhiều. Chỉ là bạn thân thôi. Trong đầu Huy nhấn mạnh từng chữ một. Hắn không muốn một lần nữa bồng bột mà nói ra câu nói hắn cố dặn lòng không được nói lâu nay. Biết đâu được nếu hắn nói ra câu nói ấy thì sẽ chẳng bao giờ Thùy còn ngồi sau xe hắn, thật gần như thế này.
Cuối cùng Thùy cũng rút tay ra khỏi áo Huy, xuống xe, ấn mũ bảo hiểm vào tay hắn, cười nhẹ:
- Về cẩn thận.
Huy nhìn Thùy quay lưng lại phía mình, vị chua của giấm lại ngập lên tới tận cổ họng hắn.
Một câu nói vươn ra khỏi miệng Huy trước khi hắn kịp suy nghĩ:
- Tiếp theo sẽ là người như thế nào?
Thùy hơi ngoái lại:
- Ai?
- Người tiếp theo Thùy chọn là người thế nào?
-...
- Để Huy làm người tiếp theo được không?
Có được hay không? Liệu Thùy còn trốn tránh câu hỏi lần nữa không? Huy chỉ thấy Thùy nhìn nó nhưng không đọc nổi suy nghĩ trong Thùy.
Huy im lặng, hắn hiểu cái nhìn của Thùy như câu nói năm nào.
Coi như Huy vừa chơi một ván bài lớn.
Hắn thua.
Hắn mất Thùy, cả với tư cách một người bạn. Huy nhấn ga...
- Ừ - Tiếng Thùy nhẹ như cơn gió đầu đông...
- o O o -
"Nếu tình yêu này kết thúc thì sao?"
"Sao là sao?"
"Không thể làm bạn?"
"Không biết."
- o O o -
Trời đông Hà Nội vừa lạnh vừa bụi, Thùy vật vã trèo sang nhà Huy.
Vừa ra mở cổng, thằng bé nhìn người yêu nó phán hồn nhiên:
- Ngụy trang đi đanh trận à?
- Bụi thấy bà nội luôn, ngụy ngụy cái đầu gối mày.
Mẹ đâu?
- Trong nhà.
Vào mà làm giúp mẹ đi, con dâu gì mà ngày rằm gọi nát điện thoại mới mò đến.
- Tao móc mắt mày cúng rằm đấy Huy ạ.
Ngày lễ Tết mẹ Huy thường gọi Thùy sang làm cơm.
Bà chẳng biết mối quan hệ giữa chúng nó là gì nhưng từ lâu bà đã coi Thùy như con cái trong nhà.
Bà còn bắt Thùy gọi bà là mẹ thay vì là bác giống như những đứa bạn – là – con – gái – khác của con trai bà.
Lúc Thùy giúp mẹ Huy rán lại chả nem vừa cúng, Huy cầm chiếc khăn lau bàn trên tay bước vào.
Hắn nhón tay cầm luôn một cái, vừa ăn vừa thổi phù phù.
Thùy trợn mắt:
- Mày bẩn như chó ấy Huy ạ, sao không lót luôn cái giẻ lau bàn ấy vào cầm cho đỡ nóng mà ăn.
Đứng lúc đó mẹ Huy bước vào:
- Sau này con nào lấy thằng này thì nó đúng có vấn đề.
- Mẹ chửi mày kìa Thùy.
- Tao thèm vào lấy cái loại mày.
- Nhớ cái mồm.
Tao không rước mày thì chó nó rước.
Mẹ Huy phì cười:
- Vâng, cho tôi xin, hai anh chị là nhất được chưa?
Trong Thùy dâng lên một xúc cảm lạ lắm.
Tai nó như muốn nóng lên, hai má như muốn đỏ lựng. Hà hà, được mẹ chồng yêu quý là một cảm giác tuyệt cú mèo.
Tối ăn cơm xong, Huy đèo Thùy đi hít gió đông Hà Nội.
Ngồi sau lưng Huy, Thùy làm bộ sụt sịt rồi bôi nước mũi vào áo thằng cu.
- Mày tin tao ném mày từ càu Long Biên xuống sông Hồng không Thùy?
- Tao biết bơi, đếch chết đuối được đâu.
- Không chết đuối thì cũng chết rét, trời này mà xuống sông Hồng chả khác gì chui vào tủ lạnh đâu, mày yêu tâm, tao tính cả rồi, thế quái nào mày cũng chết.
- Đội ơn mày, tao không nghĩ mày tốt với tao thế đâu.
- Đời tao có mỗi một con vợ, không tốt với nó thì tốt với ai?
Một vài phút im lặng.
Không thấy Thùy lên tiếng, Huy hơi nắm chặt bàn tay đang để trong túi áo mình, hỏi:
- Đâu rồi?
- Đây, chưa nhảy xuống sông Hồng đâu, yên tâm.
- Tự nhiên lại im.
- Đang nghĩ.
- Gì?
- Tao bảo này.
Nếu tao với mày có cãi nhau ấy, hoặc là lúc nào đấy tao dỗi mày thì mày vẫn cứ ôm tao nhớ. Dù tức thế nào thì vẫn cứ ôm chặt tao nhớ, tao đẩy thì cũng đừng buông.
- Đếch đâu ra lí lẽ ngược đời thế?
- Đếch đùa, nói thật.
- Biết rồi.
- Hứa đi.
- Hứa.
- o O o -
Đêm về, Thùy trằn trọc mãi không ngủ được.
Chắc là do lúc ở nhà thằng Huy nó trót dại uống cốc chè xít đây mà.
Nhìn đồng hồ, gần 1h đêm. Thùy rút điện thoại ra nhắn tin:
"Chó chồng, tao không ngủ được, cứu tao T_T"
Ngay lập tức có tin trả lời:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
"
"Tao dỗi mày chó.
"
"Tao nhớ mày.
"
"Tự nhiên nói câu chẳng liên quan gì thế?"
"Lúc nãy mẹ hỏi tao là mày yêu tao rồi à? Tao bảo sao không đợi đến lúc tao cưới rồi hẵng hỏi.
"
"Mày tính cưới tao thật à?"
Tin nhắn gửi đi chưa lâu thì máy Thùy có cuộc gọi đến, nó không thèm nhìn màn hìn mà nghe máy luôn:
- Sao? Hỏi khó quá nên chồng tao không trả lời được à?
- Em đang đợi điện thoại của ai sao? – Giọng 1 người con trai khác vang lên làm Thùy giật mình nhìn lại màn hình.
Là số máy không lưu tên vì trong lúc tức giận nó đã xóa đi.
- Anh gọi cho em có việc gì không? Vào lúc muộn thế này? Anh Thắng?
- Thùy, mình quay lại nhé.
- Anh đùa em đấy à? Sao thế? Cô bạn gái mới không khiến anh hạnh phúc à? –Thùy nói bằng giọng mỉa mai nhất có thể.
- Anh và Hiền không phải người yêu.
Anh chỉ muốn làm em ghen 1 chút để anh biết là em yêu anh nhiều thế nào, nhưng em lại bỏ đi và không nghe điện thoại của anh để anh được giải thích.
Thùy vẫn còn nhớ lúc anh ta và cô bạn tên Hiền kia ôm ấp nhau trước mặt nó.
Nó chẳng nói chẳng rằng, nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi bỏ đi.
Vốn dĩ nó chẳng như thế.
Kết thúc 1 tình yêu nào đó đối với Thùy cũng nhẹ nhàng vậy thôi.
Nhưng nó luôn muốn làm quá lên, thật thương tâm trước mặt Huy để được Huy an ủi và được bên Huy những lúc không vui như thế.
- Vậy thì em có lời khen cho trò đùa của anh đấy.
Sao? Kết quả có như anh mong đợi không?
- Thà rằng em cứ đánh anh, khóc lóc trước mặt anh còn hơn em bỏ đi và biến mất như thế.
Thùy à, anh xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên làm như thế với em.
Vắng em anh...
- Vắng em anh không sống nổi à? Hay vắng em anh ăn không ngon ngủ không yên?
- Anh biết mình đã làm em tổn thương, hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em.
Về bên anh được không Thùy? Anh cần em.
. Đúng là vắng em anh không thể sống nổi.
Lạy chúa! Thùy nhủ thầm trong lòng, từ ngày yêu Huy nó đâm ra phát sợ những câu nói sến súa đến buồn nôn này, nó cố giữ cho giọng lịch sự tới câu cuối cùng:
- Nếu cảm thấy không sống được anh có thể ra cầu Long Biên và nhảy xuống.
Anh yên tâm, trời này không chết đuối thì cũng chết rét.
Làm ơn, đừng gọi tới máy em nữa.
Tạm biệt.
Tắt điện thoại và không để cho Thắng nói thêm câu nào.
Thùy thở dài. Đúng là trên đời không có gì là không thể. Rồi ngay lập tức nó giật mình khi trông thấy một đống tin nhắn được gửi đến lần lượt như sau:
''Cuộc thứ nhất, máy bận, con vợ đang buôn với ai thế?''
''Cuộc thừ hai, máy vẫn bận, Thùy ơiiiiiiiiii!!!!''
'' Sáu cuộc, ý mày là gì hả Thùy?''
''Alô=='''
"Tròn mười cuộc, máy bận hơi bị lâu nhỉ.
''
Thùy bấm nút gọi lại:
- Ngủ chưa?
- Chết rồi =.
='
- Xin lỗi mà.
- Nói chuyện với thằng nào à?
- Uhm.
Sao? Giận à?
- Ngủ đi.
- Xin lỗi rồi mà.
- Nói " Chồng ơi, em xin lỗi".
- Chồng ơi em xin lỗi:x
- Mày yêu tao không Thùy?
- Có.
Nhiều lắm.
Em yêu anh.
- Thế thì lần sau vào giờ này đừng nói chuyện với thằng nào ngoài tao nghe chưa?
- Vâng.
Mà không hỏi là ai à?
- Không.
Ngủ ngoan đi.
Yêu lắm.
- o O o -
- Giờ mà có thằng nào tán tao thì sao hả Huy?
- Thì chẳng sao.
Có phải lần đầu tiên có người tán mày đâu.
- Nói với mày tao nói với đầu gối còn hơn.
Tức như bò đá.
- Thế sao? Có thằng nào tán mày à?
- Không.
Thích hỏi thế.
( cười nhăn nhở )
Thùy định nói nhưng lại thôi.
Nó chẳng có ý giấu Huy chuyện Thắng sau tối hôm đó còn gọi cho nó rất nhiều lần, nhưng nó không muốn Huy nghĩ linh tinh nên lại thôi.
Tối hôm qua Thắng cũng gọi cho nó.
Hắn hỏi có phải nó yêu người khác rồi không.
Thùy chẳng buồn trả lời nhưng có 1 câu nói của Thắng khiến nó phải suy nghĩ:
- Anh nói em hiểu, lúc trước anh nghi ngờ tình cảm của em là vì anh yêu em và anh sợ mất em, sợ không biết lúc nào em thay đổi nên muốn thử em.
Vì yêu em nên anh sẽ làm mọi cách để em trở lại bên anh.
Vì yêu nên mới nghi ngờ.
Vậy Huy có nghi ngờ nó không? Nó có nghi ngờ Huy không? Chúng nó có thật sự yêu nhau không? Tình cảm của Huy đối với nó cũng rất lâu rồi, vậy có còn như ngày nào không?
Huy chẳng quan tâm tới việc có ai để ý tới Thùy hay không.
Theo Thùy nghĩ là thế.
Hắn dửng dưng với những tin nhắn của bọn con trai làm quen với Thùy.
Hỏi thì hắn bảo tin tưởng Thùy, hơn hết, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy người khác tán tỉnh người yêu hắn. Cũng chẳng ít lần Thùy cố phơi những tin nhắn sướt mướt mang đậm phong cách đò đưa do những người con trai khác gửi cho nó ra trước mặt Huy nhưng thứ duy nhất nó nhận được từ Huy là câu nói:
- Không cần phải khoe ra đâu, tôi biết cô " Đào hoa" rồi.
Rồi cứ thế cười mà không thèm ghen lấy 1 tí làm Thùy tức sôi máu.
Đỉnh điểm của câu chuyện tin nhắn là khi Huy tình cờ cầm máy Thùy thì có tin nhắn gửi tới. Huy chỉ nghĩ đơn giản là những tin nhắn tán tỉnh làm quen từ số máy lạ nào đó nên hắn mở ra đọc. Tin nhắn từ Thắng. Đọc xong tin nhắn Huy để máy trở lại chỗ cũ. Khi Thùy quay lại, Huy nói lạnh nhạt:
- Có tin nhắn đấy, xin lỗi vì đã đọc trộm.
Thùy không nói gì, nó nhìn Huy rồi mở tin nhắn:
"Anh vẫn còn nhớ nụ hôn ấy, nó là của riêng anh, đúng không em?"
- Thắng, người yêu cũ.
- Ừ.
– Huy đứng dậy: - Về đây.
- Anh ghen à? –Thùy nói với tâm trạng không biết nên lo hay nên vui.
Lo vì Huy đọc được những dòng chữ này và đang giận nó hay vui vì cuối cùng cũng chịu ghen vì nó.
- Không có gì.
Giải quyết dứt khoát chuyện cũ đi không đến lúc lại lằng nhằng.
Rồi hắn đi luôn.
Thùy chẳng hiểu được Huy đang nghĩ gì. Rốt cuộc hắn có yêu Thùy như bao lâu nay Thùy vẫn tưởng không? Hay tình cảm này chỉ là thứ ngộ nhận bởi 1 chút rung rinh từ ngày xưa xa xôi nào đó để lại trong Huy? Thùy chán nản nhắn tin lại cho Thắng:
"Anh làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
- o O o -
Hôm nay Huy không đưa Thùy tới trường.
Thùy tới sau nên không gặp Huy lúc đầu giờ.
Hết tiết, nó cầm đồ ăn sang lớp Huy và chẳng hiểu trời xui đất khiến hay cuộc đời nó ngày càng Hàn Quốc hóa mà đập vào mắt nó một em tóc vàng chóa chọe ngồi ngả đầu vào vai Huy còn bố Huy nhà mình thì gục xuống bàn ngủ ngon lành. Ngứa mắt nhất là lúc con bé Chóe Chọe kia quay mặt vào phía Huy, đặt lên vai hắn một nụ hôn nhẹ nhưng đủ khiến Thùy phun trào núi lửa. Thùy phi xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn Huy:
- Huy ơi, vợ anh bảo anh về trông con.
Huy và Chóe Chọe cùng ngửa mặt lên nhìn Thùy.
Thùy đặt túi đồ ăn xuống bàn, gằn từng chữ:
- Ăn cho hết.
Còn nữa. – Chỉ tay vào vai Huy: - Cái này là của Hoàng Diệu Thùy, mày cho đứa khác động vào cẩn thận tao cho mày tuyệt đường làm bố.
Chóe Chọe hết nhìn Thùy rồi nhìn Huy:
- Người yêu Huy à?
Huy với lấy túi đò Thùy mua, nói thản nhiên:
- Không.
– Nhìn Thùy: - Vợ đấy.
– Cười.
Chóe Chọe nhếch mép đứng dậy:
- Không cần giữ chặt thế đâu, chẳng phải đồ quý giá tới mức phải xù lông lên như thế.
- Chẳng phải đồ quý thì vẫn phải giữ.
Đến cục xương đáp ra đường còn có chó nó tha cơ mà, huống gì...
Chóe Chọe nguýt Thùy dài cả cây số rồi bỏ đi.
- o O o -
"Cho anh gặp em được không? Anh hứa sẽ không làm phiền em nữa.
"
Thùy cho Thắng một cái hẹn ở "Cà phê cuối ngõ".
Như Thùy vẫn biết, Thắng ngồi trong góc khuất, trên bàn là ly nâu nóng và một bao thuốc.
Thùy bước vào, ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngay bên cạnh Thắng.
- Anh đợi lâu chưa?
- Em uống gì??
- Chanh muối.
Một khoảng lặng rơi xuống giữa hai người, cái sự im lặng ấy còn nhấn chìm cả âm thanh vang vang của chiếc cát xét cũ trong góc quán.
Cuối cùng đến lúc Thắng vừa mở miệng:
- Thùy...
Tiếng chuông điện thoại của Thùy vang lên.
Là Huy.
- Anh đợi em chút.
– Bắt máy: - Alo.
- Đang đâu thế? Ra "Cà phê cuối ngõ" đi, đang ở đấy rồi này.
- Đang...
Thùy vừa mới nói được tới đó thì Thắng giật điện thoại ra khỏi tay nó, đặt nhanh tay lên vai Thùy, Thắng quay mặt Thùy về phía mình và hôn nó thật gấp, thật mạnh như thể muốn nuốt Thùy vào trong nụ hôn của mình.
Thùy đặt tay lên ngực Thắng đẩy ra nhưng Thắng quá khỏe để nó có thể làm thế.
Sau sự mạnh mẽ ấy, Thắng nhẹ nhàng buông Thùy ra, miết ngón cái lên môi nó:
- Em vẫn ngọt như những gì anh biết.
Thùy sững sờ vài giây rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó quên cả phản ứng với Thắng, lập tức quay về phía cửa.
Huy đứng đó.
Nhìn nó xa xăm như thể một người lạ nào đó mà trong phút chốc hắn không thế nhớ ra.
Tay Thùy trượt khỏi ngực Thắng.
Nó đứng bật dậy một cách chậm chạp nhất có thể, mắt nó vẫn không bỏ sót một giây tia nhìn nào trong mắt Huy. Nó thấy hốc mắt mình nóng rực, cổ họng như bị chặn cứng lại, có cái gì đó thắt lại trong lồng ngực nó, một cơn sợ hãi ập đến, thậm chí bàn tay nó còn run rẩy, Thắng nhìn nó như vật thể lạ rồi nhìn sang Huy, đáp trả hắn là một cú đấm đẹp như trong phim hành động Mỹ của Huy. Huy nói:
- Đừng tùy tiện đụng vào cô ấy!
Huy quay sang nhìn Thùy.
Ánh mắt hắn nói hắn đang tức điên lên:
- Có lẽ chúng ta chỉ nên là bạn thân thôi Thùy ạ.
Thùy như chết đứng với câu nói của Huy, Huy nói xong quay lưng đi thẳng ra khỏi quán.
Nhìn bóng Huy cứ thế xa và mờ dần Thùy mới nhận ra là nước mắt nó rơi lúc nào nó không hay biết.
Thắng đứng lên, đặt trả điện thoại vào tay Thùy:
- Người yêu em?
- Để tôi yên.
Thùy nói rồi xách túi đi thẳng.
Đi trên đường nước mắt nó cứ rơi như thế mà nó chẳng thể hiểu tại sao và cũng chẳng thể biết cái gì đang chặn trong ngực nó mà đau đến không thở nổi như thế.
Nó đau thật. Không giống như những lần chia tay với những người con trai trước, những lần ấy nỗi buồn trong lòng nó không quá đáng như những gì nó thể hiện ra bên ngoài, còn bây giờ... bây giờ nỗi đau của nó đau gấp trăm lần những giọt nước mắt đang rơi tức tưởi trên khuôn mặt nó kia.
Cả buổi tối hôm ấy, Thùy ngồi trong phòng, ôm chiếc gối vào lòng, khóc ướt đẫm một góc chiếc gối ấy.
Bài hát trong hearphone cứ chạy đi chạy lại trong tâm trí nó khiến nước mắt trong tim càng dễ lăn ra hơn, làm cho nó tức tưởi hơn.
"... You're always where, you're everywhere
But right now I wish you were here...
Damn, damn, damn
What I'd do to have you here, here, here... "
- o O o -
Thùy đứng dưới cổng nhà Huy, nó cầm điện thoại ấn số Huy.
Một hồi chuông dài trước khi nó nghe thấy tiếng thưa máy mệt mỏi của Huy:
- Em ở dưới cổng nhà anh, anh xuống được không?
Huy tắt máy.
Hắn đứng ở cửa sổ nhìn xuống bóng dáng bé nhỏ đứng dưới cổng đang cố ngước lên tìm hình bóng Huy sau tấm rèm cửa tầng hai.
Huy cứ đứng nhìn cô bé ấy trong một khoảng thời gian dài.
Thùy vẫn không có ý định rời đi.
Huy nhìn đồng hồ.
Gần một tiếng.
Điện thoại Huy lại reo lên lần nữa:
- Em đợi anh!
Nói rồi Thùy cúp máy.
Huy tưởng nó sẽ gào lên bắt Huy xuống nhưng khi nghe thấy ba từ nhẹ nhàng ấy của Thùy trái tim Huy như tan ra.
Cố làm mặt mặt lạnh với Thùy nhưng hắn chẳng thể che giấu trái tim hắn lúc nào cũng nhớ Thùy tới phát điên.
Nói ra hai chữ "bạn thân" ấy liệu Thùy có biết hắn cũng đau lắm không? Thùy nói hắn là của riêng Thùy vậy Thùy là của riêng ai? Hắn hay một thằng con trai nào đó mà Thùy không coi là "bạn thân"???
"Huy ơi, em khóc rồi, xuống ôm em đi. "
Chỉ với tin nhắn ấy thôi, bàn chân Huy tự ý chống lại ý chí của chính hắn.
Huy chạy như bay xuống cổng. Thùy nghe tiếng bước chân, quay mặt lại, nhìn thấy Huy. Khi Huy tiến lại gần nó, định nói gì đó thì nó chạy lại gần, nhón chân lên, choàng tay ra sau cổ Huy, đặt lên môi Huy một nụ nụ hôn ấm áp pha chút mặn của nước mắt. Nụ hôn dài kết thúc nhưng những giọt nước mắt của Thùy vẫn không ngừng rơi. Huy đưa tay lau nhẹ đuôi mắt Thùy. Thùy cho tay vào túi áo lấy ra một mẩu giấy gấp tư, đặt vào tay Huy nói khẽ:
- Dù là muộn nhưng đây là câu trả lời cho cây kẹo mút cuối năm lớp 10...
Một mảnh giấy gấp tư chỉ vẻn vẹn một chữ "Uh"
Thùy chẳng để cho Huy nói thêm điều gì, nó đặt vào tai Huy một bên hearphone, chạy chầm chậm trong tai Huy là những câu hát ngọt ngào của Jason Mraz:
"... Lucky I'm in love with my best friend
Lucky to have been where I have been... "
Yêu bạn thân đôi khi lại đem lại một sự an yên đến kì lạ.
Nếu có thể, đừng ngại ngần để vuột mất một người bạn thân có khả năng đem lại cho mình những ngọt ngào hơn những gì mình đã nhận.
Kết Thúc (END) |
|
|