Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Ngắn » Nàng Không Yêu Hoa Tím Tác Giả: Vũ Phi    
    Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san sẻ, và một chút xuyến xao không ai dạy nàng cách để quên...
    Con gái thường nói họ thích màu tím, nhưng nàng người con gái ấy, nàng không còn yêu màu tím nữa!
    
- o O o -

    Nơi nàng ở đẹp như một thiên đường nhỏ! Nhà nàng xây bằng gạch đỏ không trát và lợp bừng ngói đỏ của quê nàng. Nhà nàng ở ven sông, nàng vẫn đi về dọc con đường đầy cỏ và hoa đồng nội. Nhà nàng nhỏ nhưng không gian phía trước mênh mông không bao giờ khuất hết tầm mắt, nàng thường ngồi trước cửa nhà, cảm thán nhìn trời đất.
    Nàng ở cùng mẹ, mẹ nàng không nhìn thấy từ khi sinh nàng ra. Bao nhiêu ánh sáng của mẹ nàng mang đi theo mình. Nàng vẫn nghĩ như thế.
    Từ khi có nàng, thế giới của mẹ nàng không còn ánh sáng, nhan sắc của mẹ trao sang cho nàng, cả nỗi buồn của mẹ cũng theo nàng lớn lên. Người đàn ông giàu có là cha nàng, đã đi qua đời mẹ nàng, để lại nàng cho bà, để lại cho nàng ngôi nhà ấy, con đường ấy và con sông ấy. Con đường ấy nàng vẫn thường đi, con sông ấy nước vẫn chảy và bờ sông đầy hoa tím nàng trồng, và hoa vẫn nở như ngày nào... Chỉ có mẹ nàng là yên lặng, mẹ lặng lẽ tới mức nhiều khi nàng tự hỏi mình: Mẹ có biết nàng đang sống bên cạnh mẹ hay không? Trong đôi mắt đẹp buồn và thăm thăm bóng tối ấy, nàng không thấy bóng mình bao giờ.
    Nàng yêu hoa màu tím, nàng nói chuyện với chúng mỗi buổi chiều tan học trở về nhà. Mỗi buổi tối trước khi nàng đi ngủ và những lúc buồn vui... Nàng thích nhất là trêu đùa những cây trinh nữ, mỗi khi nàng chạm tới, chúng đều khép mình lại. Nàng cũng giống thế chăng? Nàng không có bạn bè, hay nói đúng hơn là nàng sợ họ, nàng sợ những ánh mắt nhìn thương hại, sợ những tiếng xì xào nho nhỏ khi vắng mặt nàng hay là khi nàng vô tình ngang qua, nàng sợ những ánh nhìn soẹt qua của người lớn và âm thanh mỉa mai nàng đã nghe từ khi nàng hiểu: nàng là đứa con hoang, là đứa con không có cha! Khi xưa, nàng thường trốn mình ở một góc nào đó và lặng lẽ khóc một mình. Nhưng bây giờ, nàng tự tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, lạnh lùng tới mức không ai có thể khiến nàng tổn thương thêm nữa.
    Đôi mắt nàng đẹp như mắt mẹ, nhưng mắt nàng đầy màu tím, màu buồn, một nỗi buồn mà nàng không bao giờ biết gọi tên nó là gì. Chỉ biết trong trái tim nàng có một nỗi hoang hoải mênh mông mà không thể nói cùng ai.
    Nàng chỉ biết cặm cụi trồng tất cả những loại hoa màu tím ở từng ô nhỏ mà nàng ngăn ra trên bờ sông, cũng là chiếc vườn dài thật dài của nhà nàng. Đó là niềm vui thích duy nhất nàng có từ bao nhiêu năm nay. Còn khi buồn, nàng nghe nhạc: "Nàng yêu hoa tím tôi chuộng hồng, nàng thì ưu tư tôi thì rất yêu đời..." đó là những lời trong bài hát nàng thích nhất!
    Nàng thích cả những chú gà con lông mịn màng và êm dịu. Nàng thích nhìn chúng chạy lích tích kiếm ăn trong những bụi hoa màu tím. Nó cho nàng chút cảm giác bình yên hơn, ấm áp và dịu dàng hơn...
    Mỗi buổi chiều mẹ nàng thường ngồi yên lặng dưới giàn hoa tigôn nàng trồng, bà không biết đó là hoa gì, chỉ là bà lặng yên như thế mà thôi. Bao nhiêu năm rồi, kể từ ngày nàng hỏi: Tại sao mẹ lại ngồi đó? Và mẹ không bao giờ trả lời nàng, thì nàng đã từ bỏ ý định hỏi mẹ nàng rồi. Nàng coi đó như là một thói quen khó bỏ của mẹ.
    Có những khi trời mưa, nàng vẫn thấy mẹ ngồi yên ở đó. Nước chảy dài trên mặt bà. Nàng không biết đó là nước mắt hay là nước mưa. Chỉ là im lặng quá nên nàng không tin là mẹ nàng khóc.
    Nàng sắp học hết cấp ba. Nàng có thể đi khỏi nơi này không khi mẹ nàng như thế, mẹ nàng cần nàng ở bên cạnh suốt cả đời này. Nàng có thể ích kỉ sống cho mình không?
    
- o O o -

    Những buổi chiều nàng thường lặng nhìn dòng sông, lâu rồi, trên con sông này đã vắng tiếng khua mái chèo đuổi cá, mà sao chiều nay lại rộn ràng đến thế. Nàng tò mò đứng lên nhìn xem người nào đã chèo thuyền chiều nay?
    Bóng chiều đã xuống, trên sông ngập tràn ánh hoàng hôn, những con sóng xô nhau thêm hối hả... Nàng tò mò lấp sau những vồng hoa tím nhìn trộm người đánh cá. Rồi nàng đã không biết mình đứng đó tự bao giờ và đến bao lâu, thời gian như ngưng đọng trong trí óc của nàng. Người ấy không phải là một người đánh cá già nua như nàng nghĩ mà là một chàng trai, một chàng trai tuấn tú như vừa bước ra từ trong câu truyện cổ tích nào đó khiến trái tim thiếu nữ trong nàng thổn thức, cái cảm giác thật kỳ lạ, thật khó quên.
    Người ấy không đánh cá mà có lẽ là đi du ngoạn trên sông. Khi nhìn thấy nàng sau vồng hoa tím, chàng trai đó không rời ánh mắt khỏi nàng. Bộ dạng hai kẻ xa lạ ngây ngô nhìn nhau không nói chợt khiến nàng hoảng hốt. Nàng bỏ chạy vào trong nhà ngồi cạnh mẹ, nàng cố nén lại không thì mẹ nàng sẽ phát hiện ra nàng đang thở rất mạnh và gấp gáp, và đôi môi nàng đang khẽ run.
    Trong cuộc đời này, nàng chưa hiểu thế nào là yêu và chưa hiểu thế nào là định mệnh, nhưng nàng hiểu thế nào là nỗi cô đơn, nỗi trống trải trong trái tim người thiếu nữ. Nó cũng như những con sóng trên sông, suốt đời trôi nổi, muốn tìm một điểm dừng nhưng dường như là nỗi bất lực triền miên, nỗi câm lặng bào mòn cảm giác bình yên, chỉ còn nỗi trông trải hoang hoải không viết thành lời hàng ngày ngặm nhấm trái tim bé bỏng của nàng.
    Nhiều khi, mà không rất nhiều lần nàng tự hỏi mình rằng tại sao mẹ nàng lại không yêu nàng như những người mẹ yêu người con gái của mình với sự bao dung và đồng cảm? Nhưng khi hỏi mãi vẫn không bao giờ có câu trả lời thì người ta cũng dần nghĩ đó là một điều hiển nhiên không cần chất vấn. Nàng tự nghĩ, có lẽ đó là cách riêng mà mẹ nàng yêu nàng. Có thể, tất cả những bà mẹ sẽ có một ai đó yêu con gái của mình một cách đặc biệt không giống ai lắm chứ! Như mẹ nàng vậy!
    Nàng ngồi, lặng nghe tiếng khua mái chèo ngày càng xa hơn, nhỏ dần rồi vắng lặng. Nàng bỗng nghĩ về mẹ nàng, người đàn bà không nhìn được, bà chỉ có thể lắng nghe và chắc chắn bà nghe rất tinh tế, liệu bà có nghe thấy tiếng mái chèo khua trong trái tim bé bỏng của nàng và đang dần xa vắng trong một cảm xúc nàng không thể gọi tên.
    Để rồi mỗi buổi chiều nàng cùng mẹ ngồi dưới giàn hoa tím, hai người phụ nữ ngồi, trông ngóng những điều bí mật của riêng mình. Và bây giờ nàng lại hiểu tại sao mẹ nàng không thích nói gì khi ngồi ở đây. Bà sợ hãi, sợ hãi hơn nàng vì chỉ cần một chút ồn ào nhỏ bà sẽ không thể nghe được thứ mà bà trông mong.
    Còn nàng, nàng muốn được nghe thấy âm thanh nào đó từ xa nhất, từ khi đôi mắt nàng còn chưa nhận ra. Nhưng con sông những ngày sau đó vẫn yên ắng đến lạnh lùng, đôi khi có những tiếng ngõ mạn thuyền nhưng không phải là tiếng ngõ nàng đợi, tiếng khua nước nàng mong, không phải người nàng trông ngóng, một nỗi ngóng trông vời vợi mà con tim nàng không thể nào từ chối! Nụ cười của một người đàn ông dành cho nàng ám ảnh tới mức đó sao?
    Nàng trốn mẹ đi thi Đại học, nàng cũng có những ước mơ của riêng mình, nàng muốn được như cánh chim trời bay thật xa, thật xa nỗi cô đơn của nàng và đưa mẹ nàng tới một nơi khác trốn thật xa nỗi khắc khoải rã rời như hiện tại và những ngày đã qua! Nàng đã lặng lẽ sống bên mẹ như một sự hiện hữu đơn độc không gắn kết. Nỗi buồn con gái không có ai dạy nàng gọi tên, niềm vui con gái không có ai bên nàng san sẻ, và một chút xuyến xao không ai dạy nàng cách để quên...
    Nàng ngập ngừng rất lâu, nàng đã tưới bao nhiêu lần những luống hoa, nàng sợ có một ngày nào đó sẽ không còn ai tưới nước cho chúng nữa, nàng đã bước vào cửa rồi lại bước ra rất nhiều lần. Nhìn dáng mẹ cô đơn trên chiếc giường rộng, nàng không dám mở lời. Mãi khi nàng nằm cạnh mẹ, nàng mới ấp úng: Mẹ, con đỗ đại học rồi, nhưng nếu mẹ không muốn con đi thì con sẽ ở lại! Mẹ nàng không nói gì, nàng chỉ thấy mẹ trở mình quay lưng lại phía nàng. Còn nàng nằm im, nước mắt lăn rơi xuống mé tai. Giá như có thể, nàng muốn được ôm mẹ, hoặc là muốn được mẹ ôm, hoặc là muốn được ai đó ôm lúc này...
    Sáng hôm sau, mẹ nàng dậy sớm hơn thường lệ, bà thu dọn căn bếp trong khả năng của mình và nấu món gì đó. Khi nàng thức dậy thì đã thấy đồ ăn bày sẵn trên bàn. Đã lâu lắm rồi mẹ nàng mới lại nấu cho nàng ăn. Mắt nàng đỏ hoe nhìn mẹ. Thứ ấm áp lạ lùng chút nữa thì khiến nàng bật khóc. Nàng lặng lẽ lau nước mắt chảy trên má mình!
    Nàng ngắt một bó hoa màu tím cắm trong lọ, nàng lau dọn nhà cửa sạch sẽ hơn mọi khi, nàng chải tóc cho mẹ và búi cao hơn. Nàng tần ngần ngắm mẹ từ đằng sau, chiếc cổ dài thanh tú, nước da vẫn con trắng dù xanh xao, đôi vai mẹ nàng gầy và thật mỏng manh... Trong trái tim nàng dâng lên một cảm giác yêu thương khó tả. Một phần da thịt của nàng chính là của mẹ, hơi thở của nàng chính là của mẹ nàng dành tặng, dù bất cứ lí do gì, nàng vẫn là con gái của mẹ nàng. Nhưng nàng không dám ôm mẹ, người đàn bà đẹp lạnh lùng và xa cách. Ở bên cạnh mẹ mà nàng lúc nào cũng thèm khát mẹ.
    Ngày nàng đi, con sông vẫn yên ắng như mọi ngày, người nàng chờ không trở lại, người nàng mong không nhớ nàng, người nàng nhớ có lẽ đã quên nàng... Còn nàng thì chật vật trong nỗi xuyến xao lạ lùng mà không dám tỏ cùng ai. Có lẽ lớn lên bên mẹ, nên nàng cũng sống khép kín giống như mẹ nàng. Chỉ là nàng không hiểu tại sao, giữa bao nhiêu người con trai nàng gặp, nàng lại có cảm giác như nghẹn thở vì một ánh nhìn, vì một nụ cười của một người xa lạ...
    Mẹ tiễn nàng đi chỉ một câu duy nhất: Mẹ xin lỗi, rồi mẹ sẽ kể cho con tất cả. Đừng lo cho mẹ. Nàng không khóc, nhưng có cảm giác nghẹn ngào trong họng mình. Là lần đầu tiên mẹ nàng thổ lộ lòng mình với nàng, dù chỉ là những điều quá đỗi bình thường, nhưng với nàng nó thật đặc biệt. Nàng muốn, nhưng nàng vẫn không dám ôm mẹ. Nàng lặng lẽ lấy mỗi loại hoa trong vường một bông rồi ép trong cuốn nhật kí của riêng nàng. Tạm biệt căn nhà đầy hoa tím, tạm biệt mẹ nàng bước vào một cuộc sống khác với phấp phỏng lo âu và hồi hộp đợi chờ.
    
- o O o -

    Có những nỗi nhớ để quên nhưng có những nỗi nhớ muốn quên thì lại càng nhớ thêm. Mùa xuân, cái tết năm ấy dường như hiu hắt hơn vì mưa. Mẹ nàng gầy hơn xưa, nhưng nàng nhận thấy những dư âm vui vẻ dù là bé nhỏ nơi mẹ nàng mỗi lần có nàng bên cạnh. Bà đã thôi ngồi một mình bên giàn hoa tigôn trước cửa, thay vào đó bà thường làm việc gì đó cho nàng như: nấu cho nàng ăn những món nàng vẫn thích, ngồi bên cạnh nàng nghe nàng kể về cuộc sống mới của nàng dù bà chỉ lặng lẽ nghe, đan cho nàng những đôi gang tay để nàng bớt lạnh... nàng chưa bao giờ thấy lòng mình ấm áp đến thế.
    Đêm giao thừa nàng chạy ra bờ sông nhìn những lợt pháo hoa rạng rỡ trên bầu trời, nàng thầm nói với mẹ: Mẹ biết không năm nay pháo hoa đẹp lắm! Nhưng trái tim nàng vẫn nhói lên khi nghĩ tới một hình ảnh chợt đi qua cuộc đời nàng trong giây phút nào xa ấy! Nàng ngồi ngắt bông hoa thược dược màu tím và ngắt cánh hoa đếm: người ấy nhớ, người ấy không nhớ, người ấy nhớ, người ấy không nhớ... nhưng rồi nàng chẳng có đủ can đảm để đếm tới cánh cuối cùng. Nàng sợ, dù nỗi sợ hãi đó thật mơ hồ, viển vông. Nhưng trái tim yếu đuối của nàng vẫn không dám chấp nhận!
    Nàng nằm gần mẹ nàng hơn, hơi ấm từ cơ thể mẹ khiến nàng cảm thấy bình an hơn. Nàng khẽ hỏi mẹ, nàng đã gần hai mươi tuổi, nàng có thể hỏi mẹ những điều này: Mẹ có yêu ba con không? Ông ấy đã đi đâu? Mẹ... mẹ nói cho con biết được không?
    Mẹ nàng im lặng, khoảng khắc ấy với nàng dài vô tận. Nàng ngỡ mẹ sẽ lại im lặng nên nàng cũng im lặng. Nhưng không, mẹ nàng đã kể cho nàng nghe tất cả:
    Tại sao mẹ lạnh lùng với nàng? Hóa ra là thế, vì nàng là con gái nên mẹ đã mất người mẹ yêu, người ấy chờ đợi ở mẹ một đứa con trai nối dõi nhưng mẹ đã không làm được. Tình yêu của mẹ cũng không thể níu kéo được bước chân của một thủy thủ tàu viễn dương. Người ấy bỏ mặc mẹ trong cơn chuyển dạ đớn đau. Khi nàng ra đời, là khi người ấy ra đi mãi mãi, để lại cho mẹ nàng số tài sản đủ để hai mẹ con nàng sống đầy đủ, nhưng mẹ nàng không cần những thứ ấy, bà khóc, khóc tới khi không khóc được nữa, không nhìn được nữa. Bà ngoại chăm nàng suốt những năm đầu đời, mẹ nàng không cho nàng bú dù nàng có ngào khóc vì khát sữa tới cỡ nào, bà dường như trở thành gỗ đá. Tình yêu đôi khi biến con người ta thành kẻ độc ác với người khác như thế. Mẹ nàng hận nàng, mẹ đã hận đứa con đáng nhẽ ra bà phải yêu thương gấp nhiều lần.
    Khi nàng năm tuổi thì bà ngoại nàng mất, nàng khóc vì nhớ bà như những đứa trẻ khác khóc đòi mẹ.
    Rồi mẹ cũng yêu nàng, nhưng thứ tình yêu muộn màng và câm lặng ấy như một thứ giao ước ngầm giữa nàng và mẹ. Nàng không dám đòi hỏi, mẹ nàng không có nhu cầu bộc lộ, chỉ là, họ sống bên nhau và dựa vào nhau như những ngày đã qua.
    Có lần mẹ đã hỏi nàng: Con trồng gì thể? Con trồng hoa. Hoa màu gì? Màu tím mẹ ạ. Con thích à? Vâng! Nàng giống mẹ nàng không chỉ hình dáng mà cả sở thích và cách sống nội tâm thầm lặng ấy. Hai người phụ nữ như thế sống cùng nhau chẳng trách nhu cầu giao tiếp với nhau lại càng ít. Nàng nghĩ mẹ xa cách, mẹ nàng thì lại không dám động quá sâu vào cuộc sống của nàng, bà chỉ lặng lẽ dõi theo nàng bằng đôi mắt không thể nhìn thấy và bằng sự nhạy cảm và bản năng người mẹ mà thôi. Đã từ lâu, bà không còn hận nàng nữa, nhưng nó cũng chỉ có thể trở thành một thứ tình yêu câm lặng không thổ lộ! Và trong đó có sự ân hận sâu sắc của mẹ nàng!
    Mẹ! Nàng ôm mẹ nàng, đó có lẽ là lần đầu tiên nàng ôm mẹ. Hóa ra chỉ là nàng chưa hiểu mà thôi. Người đàn ông, khi đã bước vào trái tim một người đàn bà bằng cả thể xác và tâm hồn thì tình yêu ấy hẳn có sức ám ảnh ghê ghớm tới mức nào, nhất là người đàn bà đa cảm như mẹ nàng, tình yêu đó phải sâu đậm tới mức khắc cốt ghi tâm. Mà càng yêu thì lại càng hận. Bao nhiêu năm qua, mẹ nàng sống bằng tình yêu vô vọng và hận thù hiện hữu, hẳn bà thực sự rất khổ sở và mệt mỏi. Nàng không muốn mẹ nàng phải tiếp tục sống như thế! Khi nỗi đau trong lòng người đàn bà đã chai cứng thì tình yêu tiếp theo là nỗi hoang mang sợ hãi và đề phòng...
    
- o O o -

    Tháng ba, hoa Sưa nở trắng cả sân kí túc xá nàng ở. Cả phòng nàng rủ nhau đi chụp ảnh hoa sưa. Nàng mặc váy và áo sơ mi trắng. Bằng sự nhạy cảm của người con gái, nàng nhận ra có người đang hướng ống kính máy ảnh về phía nàng. Khi người đó bỏ máy xuống, không gian như đông đặc quanh nàng, những bông hoa sưa mỏng manh như không thể rơi thêm nữa, tất cả mọi thứ quanh nàng đều ngừng chuyển động... Chính là người nàng ngày nhớ đêm mong. Ngày đầu tiên nàng gặp người ấy trong khung cảnh hoàng hôn gập tràn sắc tím, còn bây giờ là trong không gian ngập tràn hoa trắng!Trái tim nàng thổn thức tự bao giờ. Quá bối rối nàng không biết làm gì ngoài việc bỏ chạy về phòng. Như lần đầu tiên họ gặp nhau.
    Buổi chụp ảnh bữa đó vắng nàng. Nhưng phòng nàng thì bội thu, không mất tiền thuê thợ chụp ảnh! Và thông tin về nàng được mang bán như thế. Nàng ngoại mặt giả vờ trách cứ, nhưng trong lòng thì thấp thỏm vui mừng. Là nàng có duyên hội ngộ với người ấy thật sao?
    Cuối tuần, nàng đang ôm sách vở lên thư viện thì gặp người ấy. Anh nói chờ nàng. Nàng hỏi: Tại sao anh biết em lên thư viện mà chờ. Anh nói: Anh có nội gián! Nàng đỏ mặt. Anh gặp em có việc gì? Anh cười: Trả em ảnh, không thì mất bản quyền! Sao lại chụp em? Vì em giống một người con gái anh đã gặp. Đây là lần thứ ba mình gặp nhau, coi như là có duyên nhé! Nàng khẽ gật đầu!
    Nàng nghỉ hè, vườn hoa của nàng mẹ thay nàng chăm, mỗi chiều mẹ nàng lại phun nước cho chúng nên nhưng bông hoa violet tím vẫn rung rinh trong gió. Nàng thì thầm rất nhiều chuyện với chúng. Mối tình đầu của nàng chẳng phải chúng cũng cứng kiến sao? Và đúng là người ấy đã không quên nàng...
    Đã lâu, nàng mới lại được ở trong bầu không khí thoáng mát, trong lành và yên tĩnh đến thế. Nhìn dòng sông lấp lánh ánh trăng, nàng nhớ anh. Xa nhau một chút để nhớ nhau nhiều thêm. Nàng chợt buồn khi nghĩ tới mẹ nàng, bà đã sống bao nhiêu năm trong nỗi nhớ đằng đẵng ấy, nhớ nhung trong vô vọng thật là sợ hãi. Hơi ấm yêu đương chỉ còn lại trong kí ức nhưng cảm giác như mới ngày hôm qua, ngày hôm qua mãi không đi trong tâm tưởng mẹ nàng.
    Tiếng mái chèo khua nước cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. Không lẽ nào, chính là anh? Nàng chạy vội xuống cầu ao làm ở bên sông, anh ngồi trên thuyền và nụ cười ngập tràn ánh trăng. Nàng ngẩn ngơ vì hạnh phúc, anh nói to: Cô gái xinh đẹp, hãy bán cho tôi một bó hoa tím nào? Nàng đưa tay lên môi ra hiệu cho anh khẽ khẽ thôi. Anh đi thuyền lại gần nàng: Vậy không mua hoa nữa, mua em cười là được rồi. Nàng cười: Sao anh về đây? Anh lại về nhà bạn chơi sao? Không, anh về thăm em nhưng đi qua nhà thằng bạn. Nàng che miệng cười nhìn anh ánh mắt gập tràn niềm vui.
    Hai người ngồi cạnh nhau bên bờ sông lộng gió và ngập tràn ánh trăng. Anh khẽ nắm tay nàng: Đây là nơi đẹp nhất anh đã từng đến, như trong một câu chuyện cổ tích vậy: một ngôi nhà xinh, một vườn hoa tím, một bờ đầy gió, một trời đầy trăng và nhất là có em ở đấy! Nàng cười: Vì em yêu hoa tím mà! Bạn anh hỏi mày lấy thuyền đi đâu? Anh bảo: Đi mua hoa. Nó cười: Thằng này điên. Anh nói: Ừ, là anh đang điên, điên ngay từ lần đầu anh tới đây. Anh đã hứa với lòng là sẽ quay về đây, không ngờ lại có thể gặp em trên thành phố nơi chúng mình học.
    Nàng kể cho anh nghe về mẹ, về cuộc sống ở đây, về cái ngày nàng nhìn thấy anh và quyết định lên thành phố học của nàng. Và hôm đó, lần đầu tiên nàng được ôm trong vòng tay của một người đàn ông, cảm giác bình yên và ấm áp lạ lùng. Nàng muốn cả đời này được anh ôm như thế.
    Đêm ấy, nàng không ngủ được vì không thôi nghĩ tới anh, mẹ nàng cũng không ngủ được, nàng thấy mẹ trở mình liên tục, tới quá nửa đêm nàng mới thiếp đi. Nàng không biết mẹ ngủ khi nào, chỉ biết khi tỉnh dậy, nàng thấy mẹ nàng ngồi dưới giàn hoa lặng lẽ, trên bàn, bữa sáng cho nàng mẹ đã dọn sẵn.
    Mẹ nhìn nàng khẽ hỏi: Con đang yêu sao? Nàng chút nữa thì đánh rơi cốc nước xuống nhà. Nàng luống cuống không biết trả lời mẹ nàng sao. Im lặng lúc sau nàng mới khẽ khẽ đáp: Dạ! Là người con đã ngóng trông đó sao?Dạ! Con hiểu gì về người đó chưa?Người đó tốt mẹ ạ! Tốt thôi chưa đủ đâu Diên Vĩ ạ! Dạ!
    Mẹ nàng không nói gì thêm, ánh mắt bà hướng vào một không gian vô định nào đó mà nàng cũng không xác định rõ, nhưng khuôn mặt bà thoáng nét buồn lặng lẽ. Là nàng đã lớn thật rồi sao? Nỗi buồn của người mẹ khi con gái lớn, nỗi lo lắng của người mẹ khi con gái yêu, nỗi bất an của người mẹ khi con xa dần vòng tay, và giấu giếm những bí mật... Nàng có lẽ không thể hiểu được.
    
- o O o -

    Anh đưa nàng về nhà chơi, nhà anh cách trường hai người không xa lắm. Chiều ấy, trời bỗng đổ mưa, nàng không thể về trường như ý định, nàng đành ở lại nhà anh trong buổi chiều ấy. Nàng đi lạc vào một căn phòng mà nàng không bao giờ muốn mình đi vào đó lần thứ hai trong cuộc đời này, ở đó, nàng nhìn thấy bức ảnh của mẹ nàng bên những vồng hoa tím. Mẹ nàng đẹp vô cùng, nhất là đôi mắt ấy, hóa ra, mắt nàng là của mẹ. Đôi chân nàng như thể không đứng vững nổi trong nhưng phút giây ấy. Nàng lặng lẽ quay trở lại phòng khách, anh ra ngoài chưa trở lại.
    Nàng không biết mình đã đi dưới mưa bao nhiêu lâu chỉ biết khi nàng tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của kí túc xá. Mắt nàng ngay khi trong cơn mê tỉnh, nó vẫn khóc. Không lẽ đây là định mệnh, cái định mệnh trớ trêu mà nàng phải chịu sao? Nàng cứ nghĩ, những điều này chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, vậy mà nó có ngay chính trong cuộc sống của nàng, trong sự trớ trêu của định mệnh.
    Nàng và mẹ nàng chưa đủ cho sự trớ trêu ấy sao? Trái tim nàng còn có thể chịu đựng thêm bao nhiêu những áp lực của quá khứ? Chỉ riêng sự ra đời của nàng thôi cũng đã là một bất hạnh rồi, vậy mà ngay cả sự tồn tại của nàng cũng lại là nguyên nhân của một nỗi bất hạnh nữa sao? Và thứ tình cảm đầu đời nàng có cũng là một oan trái? Sao cuộc đời nàng lại giàu có những điều đó tới vậy? Nàng có thể hận ai? Những người nàng muốn hận lại là những người nàng muốn yêu, và luôn thèm khát tình yêu từ họ!
    Nàng trở về nhà ngay ngày hôm ấy, nàng biết, mình muốn trốn chạy anh. Làm sao nàng có thể yêu người ấy được, khi họ có chung một người cha! Nàng đã yêu chính anh trai của nàng.
    Giữa trời mưa, nàng lặng lẽ nhổ hết những luống hoa tím nàng trồng, nhổ hết những nỗi đau bám rễ trong trái tim nàng, nhổ hết những kí ức của ngày qua cho con sông kia trôi mãi ra biển lớn và tan đâu đó giữa đại dương. Trái tim cô đơn của nàng đã lầm lỗi mất rồi. Nàng khóc, nàng khóc dữ dội nhưng không thành tiếng. Nước mắt nàng có lẽ còn nhiều hơn cả nước mưa. Nàng muốn gào hét lên, nhưng nàng không thể làm như thế.
    Giàn hoa tigôn trước nhà, nàng không nhổ, không phá, nàng chỉ lặng cắt một nhát dao cho ngốc cây đứt lìa! Nàng không yêu hoa tím, nàng ghét nó, ghét cả quá khứ tuổi thơ nàng, ghét những trớ trêu trong cuộc đời nàng. Nàng không giống mẹ nàng, nàng không yêu hoa tím. Nàng không muốn suốt đời nàng lại khổ sở vì một người đàn ông như mẹ nàng. Và thật nực cười, khi người đàn ông ấy lại chính là anh trai nàng. Không ai dạy nàng khi thật sự đớn đau, người ta phải làm như thế nào, từ khi bé nàng biết, dù đau đớn hay tủi hổ nàng cũng chỉ im lặng mà thôi. Nàng thấy, sao trái tim nàng lại nhức nhối đến thế!
    Và ngoài xa kia, có một người đứng nhìn nàng, người ấy không yêu hoa tím như cha mình, nhưng anh yêu vô cùng người con gái yêu hoa tím ấy. Nếu đó đã là định mệnh thì đó là một định mệnh đau đớn nhất trong cuộc đời anh! Anh có thể sống cùng một ngôi nhà với người con gái anh yêu, với người cha nuôi và người đàn bà mà ông yêu và cũng là người mà ông đã từ bỏ trong day dứt và đau đớn suốt bao nhiêu năm qua? Liệu cô có thể tha thứ cho ba, người đã từ bỏ quyền và nghĩa vụ làm cha với cô và đi làm cha của một đứa trẻ không phải máu mủ của mình chỉ vì danh dự của một người đàn ông không? Cái thứ danh dự mà ông phải trả giá bằng chính tình yêu và hạnh phúc của chính mình và của ba người phụ nữ. Rồi chính ông lại phải sống trong nỗi khắc khoải và ân hận suốt cả đời mình. Và khi ông nói sự thật rằng anh không phải là con ruột của ông, anh thấy trái tim mình thật sự tan nát. Hóa ra, anh đã cướp tất cả mọi thứ của người con gái anh yêu, hóa ra chính anh mới là kẻ đáng thương ngu ngốc!
    Nàng ốm, lần đầu tiên trong đời nàng ốm mà không dậy nổi, không ăn gì và không nói một lời nào. Và cũng là lần đầu tiên trong đời, mẹ nàng khóc vì nàng. Bà ngồi bên cạnh và lặng lẽ khóc. Hai người phụ nữ lặng lẽ khóc mà không biết an ủi nhau như thế nào. Dường như mọi âm thanh lúc này đều có thể trở thành một kẻ vô duyên nhất. Lần đầu tiên con gái khổ sở vì yêu, nhưng chính bà cũng không biết phải làm gì khi bao nhiêu năm qua, bà cũng đâu có thoát khỏi nỗi khổ vì tình đâu. Bà lấy tự tin nào mà khuyên con gái mình? Đó là nỗi bất lực của người mẹ mà bao nhiêu năm qua bà luôn phải chung sống cùng với nó! Bà chưa bao giờ nói với nàng yêu là đau khổ!
    
- o O o -

    Nàng không thể nghĩ rằng vòng ôm ấy là của một người anh trai dành cho người em gái, nàng không thể nghĩ rằng hơi ấm ấy là của anh trai nàng, nàng không thể trốn chạy nỗi nhớ ấy bằng cách nghĩ đó là nỗi nhớ của một người em gái dành cho anh trai mình... Nàng không thể, không thể nào làm được như vậy...
    Một buổi sáng khi nàng thức giấc, nàng không thấy mẹ nàng đâu. Đã từ lâu lắm rồi, mẹ nàng không hề ra khỏi nhà, vậy mẹ nàng có thể đi đâu và gặp ai được?
    Mẹ trở về nhà với khuôn mặt hoàn toàn khác ngày thường, nàng thấy có sự tự tin, có niềm vui tự hào thầm lặng thoáng hiện trên mặt mẹ. Nàng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Đỡ mẹ vào trong nhà, nàng chưa kịp hỏi thì mẹ đã đưa cho nàng một phong thư. Nàng dè dặt hỏi: Của ai gửi cho con thế mẹ? Của người con đang mong? Diên Vĩ giật mình, làm sao mẹ biết chuyện của nàng? Không, con không mong thư của ai! Mẹ hiểu, mẹ biết hết chuyện rồi, là ba con, ông ấy hẹn tới nói chuyện với mẹ. Ba ư? Mẹ nàng khẽ gật đầu. Nàng run run bóc lá thư, là của Hoàng Phong.
    Diên Vĩ em!
    Nếu đã là định mệnh thì xin em đừng chạy trốn anh được không?
    Là lỗi của ai trong quá khứ cũng không còn quan trọng nữa, anh chỉ biết rằng, lần đầu tiên trong đời anh đã thật lòng yêu một người con gái nhiều đến vậy. Hãy cho anh có cơ hội được ở bên em vì anh không phải là con ruột của ba, chỉ có em mới là con gái duy nhất của ba mà thôi. Bao nhiêu năm qua, ba không thôi nghĩ về em và mẹ. Ba giấu cho tới ngày em tới nhà và nhìn thấy bức ảnh của mẹ ở đó.
    Là anh và mẹ anh đã cướp mất tất cả của em, cướp mất tuổi thơ đáng nhẽ sẽ bình yên bên ba mẹ của em, cướp đi người ba vô cùng yêu thương em... anh và mẹ anh mới là người có lỗi lớn nhất với em. Mẹ anh mất rồi, hãy tha lỗi cho mẹ anh và hãy cho mình anh chuộc lỗi bằng cách yêu em cả đời này.
    Hãy cho anh thêm thời gian, ba năm thôi, chờ anh thêm ba năm nữa trong ngôi nhà của ba mẹ, của chúng ta được không Diên Vĩ??
    Gặp em là định mệnh, nếu đã là định mệnh, một lần nữa xin em, đừng chạy trốn anh, được không?!
    Anh yêu em! Lúc này, anh chỉ muốn được ôm em thật chặt!
    Nàng khóc, và lần đầu tiên, mẹ nàng ôm nàng vào lòng, bà khẽ xoa đầu cô con gái nhỏ bé bỏng của mình, dù gì, là con gái, mẹ vẫn là người thấu hiểu và bao bọc nàng, dù mẹ không bao giờ nói ra! Mẹ nàng khẽ thì thầm: Có người đợi con bên ngoài đấy!
    Dưới giàn hoa tigôn đã héo nhưng chưa úa, Hoàng Phong đứng đó đợi nàng. Anh gầy đi nhiều so với lần cuối hai người gặp nhau. Tình yêu là thế, cảm giác xót xa vô gần xâm chiếm trái tim nàng, anh đã khổ sở hơn cả nàng, ngay khi nàng có tất cả, là khi anh mất tất cả. Diên Vĩ không thể kìm nén được lòng mình nàng chạy ào tới ôm chầm lấy Hoàng Phong. Anh ôm nàng thật chặt, như thể sợ nàng có thể bay đi mất như một cơn gió vậy. Anh khẽ hỏi nàng: Là em nhổ hết hoa tím, là em cắt lìa cả gốc hoa sao? Nàng dụi đầu vào ngực anh khẽ gật. Em không yêu hoa tím nữa sao? Nàng lại gật đầu. Tại sao thế? Vì định mệnh đã định, em có thể chỉ yêu mình anh thôi. Bây giờ và mãi về sau, sẽ chỉ yêu mình anh thôi!Vậy hãy chờ anh nhé! Vâng! Diên Vĩ khẽ gật đầu.

Kết Thúc (END)
Vũ Phi
» Vì Em Đã Có Anh, Đừng Khóc
» Kẻ Kiêu Hãnh Ngốc Nghếch
» Vì Anh Bất Chấp Yêu Em
» Không Hẹn Trước Để Yêu
» Nàng Không Yêu Hoa Tím
Những Truyện Ngắn Khác
» Chữ Người Tử Tù
» Quán Chú Mùi
» Đau Gì Như Thể ....
» Làm Mẹ
» Bố Chồng
» Chén Trà Trong Sương Sớm
» Đời Như Ý
» Trên Đỉnh Non Tản
» Người Dưng Làm Má
» Quà Giáng Sinh
» Bông Hồng Vàng
» Bụi Quý
» Mùa Mắm Còng
» Báo Oán ( Khoa Thi Cuối Cùng )
» Đánh Thơ
» Bà hàng Xóm Da Đen
» Đời Khổ
» Bên Bờ Biển
» Bầu Trời Của Người Cha