Em phải nói với anh gì đây anh. Nói với anh là giờ em đang thích một người khác. Nói với anh là em nghĩ đến người đó nhiều hơn anh. Nói với anh là em đang dần quên anh và nhớ đến một người khác nhiều hơn nhớ anh à...
- o O o -
Hai giờ chiều, anh đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp như con sâu lười nhác không chịu chui ra khỏi cái kén vậy. Tiếng điện thoại reo lên những hồi chuông ngay bên tai anh. Anh mơ màng, khua khua chiếc điện thoại, cầm trên tay. Nheo mắt nhìn xem ai gọi anh vào giờ nay. Là điện thoại của cô, người mà bốn năm nay anh vẫn lưu trong danh bạ với hai từ mà anh cho là ý nghĩa nhất cuộc đời của một người đàn ông: "vợ yêu". Anh ngạc nhiêu vì từ khi anh và cô xa nhau tới giờ rất hiếm khi cô gọi cho anh vào giờ này, dù đó có là ngày chủ nhật như hôm nay. Anh cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng. Ánh nắng của ngày đông làm da anh khô rát khiến anh tỉnh táo hơn. Anh nở một nụ cười tươi như ánh nắng ngày hôm nay vậy.
- Alo... Anh cố làm ra cái giọng ểu oải nhất có thể như đang muốn nhận lại từ cô những gì yêu thương, ngọt ngào nhất.
- Chồng ơi! Em say rồi.
Cô cũng trẻ con không kém. Giọng cô như một đứa trẻ con bị đau đang muốn nhận được muôn vàn yêu thương từ anh. Cô luôn vậy, luôn làm cho anh cảm thấy yêu và được yêu. Anh hạnh phúc vì điều đó. Nhưng anh lấy lại giọng, bình thản nói với cô.
- Lại đi tiếp khách với cơ quan à.
- Chồng ơi! Em xin lỗi. Em xin lỗi.
- Biết thế thì uống ít thôi chứ. Anh có nhiều lỗi đâu mà suốt ngày cho em xin.
Anh biết cô cũng không thích mỗi lần phải đi tiếp khách như thế này. Cô không uống được nhiều mà lần nào đi cô cũng phải uống. Nhưng biết làm sao được, công việc đòi hỏi phải thế. Một nhân viên mới của văn phòng huyện ủy cô thường xuyên phải cùng với các anh chị trong văn phòng đi tiếp các đoàn khách trên tỉnh về thăm và kiểm tra. Nhiều khi những lần đi thực tế dưới các xã cũng phải như vậy. Trên miền sơn cước này mời nhau chén rượu là thể hiện lòng hiếu khách của người dân nơi đây nên khó có thể từ chối. Cô lại là người mloiws nên không thể trốn tránh được. Anh hiểu và thương cô nhiều hơn. Nên thi thoảng gọi điện anh cũng chỉ nhắc nhở cô uống ít thôi. Anh lo cho sức khỏe của cô. Và anh nghĩ con gái thường xuyên tiếp khách, uống rượu như thế cũng không được hay.
- Em muốn... nói với anh chuyện này
- Vợ nói đi.
- Em...
- Em nói đi. Đừng làm anh hồi hộp thế chứ. Hay bảo anh cưới hihihi...
- Thôi không có gì. Thế anh đang làm gì?
Với sự nhạy cảm của mình, anh biết được có chuyện gì đó cô muốn nói với anh. Anh hỏi lại cô.
- Em nói đi?
- Nói gì anh?
- Thì cái em đang định nói.
- Không có gì cả đâu. Anh ngủ tiếp đi. Em phải vào tiếp khách tiếp rồi mọi người đang gọi.
- Với anh mà còn úp mở thế à. Nói anh xem nào.
- Em phải nói với anh gì đây anh. Nói với anh là giờ em đang thích một người khác. Nói với anh là em nghĩ đến người đó nhiều hơn anh. Nói với anh là em đang dần quên anh và nhớ đến một người khác nhiều hơn nhớ anh à.
Đầu dây bên kia không còn là giọng nói nhẹ nhàng và ngân dài nữa. Những gì cô nói ra mạnh mẽ và dứt khoát hơn. Dường như cô đã lấy hết can đảm của mình để thối ra những lời chắc nịch như vậy. Anh cảm nhận được có chuyện gì đó đang xảy ra nhưng anh không nghĩ rằng cô sẽ nói với anh những lời này. Đến khi nghe những lời này từ cô anh cũng không thể nào tin được. Anh như chết đứng. Từng lời cô nói anh nghe rõ một một, anh nhận thức được rất rõ những điều cô nói không chỉ bằng tai, đi vào não bộ mà còn cảm nhận bằng cả con tim. Chính anh cũng đang không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh không còn biết được bầu trời lúc đấy như thế nào. Anh chỉ cảm thấy một màu xám xịt trước mắt anh, miệng anh cứng lại, cổ họng anh khô khốc và đắng ngắt. Ngực anh như có một vật gì đè nặng lên làm anh không thể nào thở được. Bức tường phía sau lưng anh là cái duy nhất giúp anh không ngã quỵ. Đầu dây bên kia, cô cũng im lặng. Tiếng xin lỗi, xin lỗi được lặp đi lặp lại của cô làm anh trở về với thực tại. Anh không biết nước mắt của mình rơi tự khi nào. Lấy hết bình tĩnh anh mới có thể nói lên được:
- Em nói tiếp đi.
Đầu dây bên kia vẫn im lặng. Anh nhắc lại trong tiếng nấc nghẹn:
- Em nói tiếp đi.
- Em xin lỗi. Nhưng tình yêu em dành cho anh không còn như trước nữa. Bây giờ trong em đã có người khác.
Câu nói này của cô lại khiến tim anh quặn đau hơn, khiến cho nước mắt anh rơi nhanh hơn, nhiều hơn. Anh luôn yêu cô, luôn tin tưởng tình yêu của anh và cô sẽ có một cái kết đẹp sau bốn năm gắn bó. Dù xa cách nhưng anh càng yêu cô nhiều hơn. Mới xa nhau gần năm tháng mà mọi chuyện đã trở nên như vậy sao. Thời gian gần đây anh và cô ít gọi điện, nhắn tin với nhau hơn, nhưng anh nghĩ đó là do cả hai đều bận công việc. Vậy mà tại giây phút này đây cô lại nói những lời này với anh. Giờ anh mới hiểu bị phụ bạc đau đớn thế nào. Anh nói từng câu rời rạc trong nước mắt vì những cơn nấc nghẹn:
- Giờ em tính sao?
- Em yêu anh? Nhưng tình yêu của em không đủ lớn. Buông tay em ra đi anh.
Những lời cô nói với anh cứ như những liều thuốc độc đang phá đi tâm can anh, như con dao đâm vào anh từng nhát một. Đau đớn là thứ mà anh có thể cảm nhận rõ nhất lúc này. Ngoài đau đớn ra anh không còn biết được những gì đang diễn ra xung quanh anh.
- Em suy nghĩ kỹ chưa?
- Thôi em say quá rồi. Anh xem như em chưa nói gì nhé. Quên chuyện này đi. Em phải vào rồi. Khách đang chờ.
Câu nói vừa dứt, cô vội vàng tắt máy. Anh không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy. Anh không muốn mất cô. Anh không nghĩ tình cảm bốn năm qua giữa anh và cô lại chỉ như một giấc mơ. Bất chợt một trong hai người tỉnh giấc thì mọi thứ trở về thực tại với con số không. Họ chẳng là gì của nhau cả. Anh hoang mang, lo lắng sẽ mất cô. Nếu là giấc mơ xin hãy cho anh ngủ mải, ngủ mải. Anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Có phải cô sợ anh và cô không đến được với nhau? Có phải cô sợ khoảng cách 300km giữa anh và cô? Có phải cô đã có người khác? Anh suy nghĩ một lúc rồi gọi lại cho cô.
- Đấy có phải sự thật không. Em muốn buông tay anh thật sao?
- Em không muốn lừa dối anh. Đó là sự thật, buông tay đi anh nhé. Như vậy sẽ tốt hơn cho cả anh và em.
- Em suy nghĩ lại đi. Tình cảm bốn năm qua chỉ như thế thôi sao. Nói chia tay là chia tay sao. Coi như anh chưa nghe thấy em nói gì hết? Em suy nghĩ lại đi rồi hãy trả lời anh. Cuối tuần sau nhé. Em suy nghĩ lại đi cuối tuần sau trả lời anh. Được chứ.
Anh đang muốn níu kéo một cuộc tình đã hết hay anh vẫn đang cố bám víu lấy một chút niềm tin vào tình yêu mà cô dành cho anh.
- Không cần đâu anh. Em suy nghĩ kỹ rồi mới nói chuyện này với anh. Hãy buông tay em đi. Hãy hận em, ghét em thật nhiều vào.
- Làm sao anh có thể hận em được, hận em chỉ làm cho anh nhớ em nhiều hơn thôi, yêu em nhiều hơn thôi. Anh xin em, hãy nghĩ lại đi. Em không tìm được ai vừa ngoan, vừa hiền, vừa đẹp trai, lại yêu em nhiều như anh đâu.
Anh vừa nói, vừa cười trong nước mắt. Đó là câu nói mà anh vẫn thường nói cho cô nghe khi hai người ân ái bên nhau. Những lúc như vậy cô lại tựa sát vào anh và ôm anh thật chặt như muốn anh là của riêng cô.
- Anh biết em là người không dễ gì thay đổi quyết định mà. Em buông tay. Em không muốn lừa dối anh và càng không muốn có lỗi với người em đang quen. Thế nhé anh.
Đầu dây bên kia tắt máy. Anh thẩn thờ buông điện thoại xuống. Trước mặt anh chỉ còn là những mảng nhạt nhòa. Tim anh đau đớn, nước mắt vẫn cứ rơi theo những cờn nấc dài. Một lúc sau, anh hít những hơi thở thật dài và rồi trở vào phòng. Anh đang cố để thôi những cơn nấc nghẹn, để nước mắt thôi đừng rơi. Anh không muốn Nguyên - đứa bạn cùng phòng của anh biết chuyện và càng không muốn bạn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh.
Một lúc sau anh bước vào phòng. Ngồi xuống chiếc máy tính như không có chuyện gì xảy ra. Bật máy tính lên, anh vào trang mp3.vn, mở đại một abum lên. Cắm mặt vào máy tính như vẻ đang chăm chú xem một cái gì đó say sưa. Nguyên ngồi trên giường vẫn say sưa lướt face trên điện thoại mà không để ý đến đôi vai của anh đang run run. Đến giờ Nguyên đi làm, anh cũng chỉ mong đến giây phút đó để anh được sống thật với cảm xúc của mình. Anh đóng kín cửa, cuộn tròn người trong đống chăn. Tim vẫn đau nhói, nước mắt kìm nén nảy giờ cứ thế trào ra. Nhạc vẫn cứ vang lên. Rồi anh cũng thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc anh tỉnh giấc, trời cũng đã tối. Tự nhiên anh thấy sợ căn phòng này. Anh biết nếu anh còn ở trong căn phòng này một mình, anh càng thêm yếu đuối. Anh càng thấy đau đớn và nước mắt lại rơi. Anh không muốn thấy mình yêu đuối. Anh không được phép yếu đuối.
Nghĩ thế rồi anh lấy vội chiếc áo len khoác lên người và bước ra ngoài. Anh không đi xe, anh chọn cách mà anh vẫn thường làm mỗi khi có chuyện gì buồn hay có chuyện phải suy nghĩ. Đi bộ làm anh thấy tâm trí thoải mái hơn. Anh bước tưng bước chậm rãi. Anh chọn cho mình con đường dài và vắng vẻ vì anh cần sự tỉnh lặng để suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Thi thoảng lại có những cơn gió thổi qua làm cho đêm nay thêm giá buốt hơn. Những cơn gió mang theo cái lạnh của những ngày giữa đông đang lùa vào trong lớp áo len mỏng. Anh không khép hai vạt áo lại, để mặc cho gió thổi bay hai tà áo, mặc cho cái lạnh len lỏi qua lớp áo len mỏng vào lớp da anh tê cứng. Cái lạnh kia có thấm gì với cái giá lạnh trong tâm hồn anh lúc này. Suy nghĩ hiện lên trong đầu anh lúc này là phải gặp ngay cô để nghe trực tiếp nói ra. Bốn năm yêu nhau, có những lúc hiểu lầm nhưng chưa bao giờ anh và cô giận nhau quá hai tiếng đồng hồ, chưa bao giờ giận dỗi mà nói chia tay. Chẳng có lý do gì để cô nói lời chia tay cả. Anh không tin vào điều này. Anh nghĩ chỉ là cô suy nghĩ vu vơ thôi. Gặp nhau rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Trời đã khuya, anh cần phải về phòng, Giờ này Nguyên cũng đã đi làm về rồi. Anh không muốn bạn anh lo lắng và anh cũng cần chuẩn bị cho chuyến đi xa vào sáng mai. Về tới phòng Nguyên đã cuộn tròn trong chăn với giấc ngủ ngon lành. Nhìn vào điện thoại, đã gần sang ngày mới. Có 5 cuộc gọi nhỡ. Anh cũng chẳng quan tâm ai đã gọi anh. Anh đã mệt, đôi chân mỏi nhừ. Chẳng thèm tắm rửa, anh đặt mình xuống giường. Anh đã quá mệt mỏi. Anh không nghĩ được gì nữa và rồi anh chìm dần vào trong giấc ngủ.
Hôm sau anh bắt chuyến xe sớm nhất để lên gặp cô. Suốt bốn tiếng đồng hồ ngồi trên xe lòng anh như lửa đốt. Anh chỉ mong sao thật nhanh để đến bên cô, để nghe cô nói rằng tất cả những gì hôm qua chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của cô mà thôi, không có chuyện gì cả. Và rồi anh và cô lại cùng nhau rong ruổi đi lên con dốc ấy nhìn ngắm cảnh hoàng hôn.
- Alo em à! Anh đang ở bến xe. Em ra đây đi.
- Anh lên đây làm gì. Anh và em đã hết rồi. Anh lên cũng chẳng làm em thay đổi quyết định đâu.
- Anh không tin những gì em nói là sự thật. Anh muốn gặp em. Muốn trực tiếp nghe em nói. Làm sao anh có thể tin được chứ.
- Anh về đi.
- Không gặp được em anh không về. Anh chờ em trước cổng bến xe nhé.
Câu nói vừa dứt anh vội vàng tắt máy như không cho cô có cơ hội để nói lời từ chối. Anh ngồi chờ đợi, trong lòng anh vẫn lo lắng cô sẽ không ra gặp anh. 30 phút, rồi một tiếng trôi đi nhưng vẫn không thấy cô đâu. Anh vẫn kiên trì ngồi đó, đưa tầm mắt ra xa, hướng mà cô vẫn thường đi tới để đón anh mỗi lần anh lên thăm cô. Chiếc xe Vision màu trắng dừng ngay trước mặt anh. Cô bước xuống xe. Người đàn ông đèo cô phóng xe đi để cô ở lại. Đó là một người đàn ông khoảng chừng 28 – 30 tuổi, khá chững chạc và đẹp trai. Cô mặc chiếc váy xòe màu xanh mà anh vẫn thường khen cô mặc rất hợp. Nhưng chiếc váy giờ cô mặc không còn ôm lấy vòng eo của cô như trước nữa. Mới hai tháng không gặp mà cô đã gầy đi nhiều.
- Có chuyện gì anh nói nhanh lên. Bạn trai em đang chờ.
- Em... Em muốn chia tay thật sao? Anh có phải đang mơ không?
- Giờ em chỉ biết nói lời xin lỗi anh thôi. Tình cảm em dành cho người ấy lớn dần lúc nào em không hề hay biết. Em xin lỗi!
- Sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy chứ. Mới hôm qua anh còn có em, vậy mà giờ đây lại như vậy sao. Làm sao anh có thể tin được? Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này đây? Hãy quay lại với anh đi em.
Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Những giọt sương đọng lại trên vai cô ướt nhòe.
- Anh yếu đuối thế này sao? Người em từng yêu yếu đuối thế này sao? Anh phải mạnh mẽ lên ngay cả khi không có em ở bên. Em không xứng với anh đâu. Anh về đi.
- Đừng làm vậy với anh mà em.
- Anh về đi. Người yêu em đang chờ. Em phải đi rồi.
Câu nói "người yêu em" làm tim anh quặn thắt. Câu nói đấy trước kia là dành cho anh cơ mà. Giờ đây có phải là anh đâu. Anh đau đớn buông cô ra. Vậy là anh đã mất cô. Giờ đây cô đã có người khác.
Cả một tuần tiếp theo với anh là những ngày dài lê thê. Anh không buồn đi dạy nữa. Mối lần lên lớp anh thường cho bon trẻ chơi nhiều hơn là học. Anh không còn tâm trí nào để truyền đạt cho bọn trẻ. Anh cáu ghắt với chúng chẳng vì lí do nào cả. Có khi anh quên cả việc lên lớp. Có hôm anh lại đến rất sớm nhưng đến nơi anh mới biết hôm nay anh không có tiết dạy. Đó là những điều mà trước đây anh chưa từng phạm phải. Một vài lần anh đã bị nhắc nhở. Hôm nay chị giám đốc lại gọi anh lên. Anh không thể mãi thế này được nữa. Anh phải lấy lại tinh thần. Anh phải làm việc. Anh không thể để mất công việc mà anh đã rất vất vả mới kiếm được. Và hơn hết anh phải làm gì đó để đẩy cô ra ngoài tâm trí của anh. Anh tự hỏi phải làm gì để không nghĩ về cô. Đúng. Phải làm gì đó để không còn thời gian nghĩ về cô nữa. Nhưng thời gian rảnh của anh lại rất nhiều. Cả tuần anh có tám tiết dạy. Tính ra anh đi làm có 12 tiếng một tuần ( tính cả thời gian anh đi đi về về). Chính vì vậy mà anh có thời gian nghĩ về cô nhiều hơn, anh đau khổ và khó khăn hơn để quên đi chuyện này. Anh phải làm cho mình bận rộn để không còn thời gian nghĩ về cô nữa.
Không như những người đán ông khác, mỗi lần thất tình họ tìm đến rượu, thuốc lá và những thứ vô bổ khác. Họ uống cho say để quên đi tất cả. Anh là người sống lý trí, anh không làm như vậy. Anh ghét rượu. Anh ghét cái vị vừa cay, vừa đắng của nó. Nghĩ đến đây anh như chợt nhớ ra điều gì đó. Ánh mắt xa xăm buồn của anh đã thú nhận anh lại nghĩ về cô. Cô cũng ghét rượu như anh. Rượu làm cho con người ta mất đi tự chủ. Anh lại nghĩ về cô, lại buồn. Anh không thể mãi như vậy được. Anh đã lên kế hoạch cho những tuần làm việc tiếp theo.
Ngoài thời gian đến trường dạy, anh sẽ đến nhà người bạn thân của mình phụ giúp bạn anh bán hàng. Hi vọng không khí ở cửa hàng tạp hóa những ngày gần tết sẽ giúp anh tốt hơn. Dường như kế hoạch của anh đã phát huy hiệu quả. Cả chân tay và đầu óc của anh lúc nào cũng phải làm việc khiến anh không còn có thời gian nghĩ về cô nữa. Tối đến, hơn 10 giờ anh mới trở về phòng, tắm giặt và dọn dẹp qua một chút sau đó anh lại chuẩn bị giáo án cho tiết dạy ngày hôm sau. Lúc anh đặt lưng lên giường là lúc anh thừa mệt để có một giấc ngủ ngon lành tới sáng. Cửa hàng tạp hóa nằm gần khu sinh viên ở nên khá đông khách. Những hôm cuối tuần anh đến làm cả ngày phụ giúp bạn. Anh gặp gỡ và trò chuyện với một vài người khách quen. Anh cười nhiều hơn với khách hàng nhưng đó không phải là nụ cười tỏa nắng trước kia nữa. Anh cũng đã chú tâm hơn với công việc chính của mình và tìm lại được niềm vui với công việc dạy dỗ trẻ con. Một niềm vui trong công việc khiến anh tự hào vì không phải người đàn ông nào cũng có được. Niềm vui của một thầy giáo dạy mầm non. Công việc mà khi anh nói ra ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Đúng. Anh là giáo viên dạy Kỹ Năng Sống cho học sinh mầm non. Anh bắt tay vào soạn giáo án, chuẩn bị bài tập cho bọn trẻ, lên mạng tìn thêm thông tin,.. Anh rất thích trẻ con chính vì vậy mà anh không thấy áp lực với công việc của mình. Trái lại anh thấy vui vì mỗi lần đến trường bọn trẻ lại chạy ra nhốn nháo: Thấy Khôi. Thầy Khôi. Đưa thì ôm cố, đứa thì ôm chân. Cảnh tượng đấy khiến anh nghĩ đến cảnh các bạn trẻ thời nay bắt gặp thần tượng của mình vậy. Chính sự hồn nhiên đến đáng yêu của những đứa trẻ đã làm anh vui trở lại.
Bốn tháng trôi đi chậm rãi như chú rùa bé nhỏ cõng trên lưng chiếc mai khổng lồ vậy.. Công việc ở cửa hàng tạp hóa cũng cho anh thêm một khoản thu nhập. Anh thấy thấy vui vì điều đó. Anh suy nghĩ nhiều hơn về bản thân và về những gì đã qua. Anh không muốn ở lại đây nữa, bởi vì ở nơi đây chẳng còn gì để anh phải lưu luyến. Nơi đây với anh chỉ còn là niềm đau khi góc phố nào, con đường nào cũng gắn với hình bóng của cô. Anh cần phải xa nơi này tìm kiếm một nơi nào đó yên bình hơn. Anh làm đơn đăng ký tham gia chương trình tình nguyện ở các tỉnh miền núi khó khăn theo một chương trình của chính phủ. Bạn bè và người thân của anh hết lời khuyên ngăn nhưng với bản tính của anh thì chẳng thể nào thay đổi được quyết định của anh. Ngay cả thằng bạn thân từ thời còn cởi truồng của anh cũng không hiểu sao anh lại quyết định như vậy.
- Khôi à. Mày suy nghĩ kỹ chứa. Năm năm đấy, không phải mấy tháng hay một năm đâu.
- Mày luôn hiểu tao nhất cơ mà Nguyên.
- Nếu chỉ là vì một người con gái thì có đáng để mày làm như vậy không? Mày làm tao thất vọng quá Khôi ạ.
- Chỉ là một phần thôi. Tao muốn thay đổi. Tao muốn làm một việc gì đấy có ý nghĩa Nguyên ạ.
- Bao nhiêu người muốn ở lại thành phố này, còn mày mày lại chọn cách ra đi tới vùng núi xa xôi là sao?
- Tuổi trẻ phải trải nghiệm và cống hiến chứ. (Anh cười thật tươi như muốn nói với bạn anh rằng anh sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của anh).
Đành thua cuộc trước Khôi. Nguyên chỉ còn biết dặn dò, động viên bạn mình hãy cố gắng. Hai người cũng chẳng còn có nhiều cớ hội để ngồi cùng nhau nhâm nhi café vào mỗi dịp cuối tuần như thế này nữa. Tuy ở cùng nhau nhưng công việc của Nguyên khá bận rộn. Chỉ có những ngày cuối tuần Nguyên mới có thời gian dành cho mình.
Sau một tháng chờ đợi cuối cùng hồ sơ của anh được thông qua. Giờ anh chỉ còn việc chờ xem anh sẽ được phân đi đâu. Trong thời gian chờ đợi anh đi tìm cho mình một vài quyển sách để đọc. Anh đã tìm cho mình được 2 cuốn sách mà anh rất ưng ý: " Lễ hội truyền thống các dân tộc Việt Nam - các tỉnh phía Bắc" và quyển " Văn hóa Việt Nam truyền thống". Anh nghĩ rằng nó sẽ giúp ích cho anh trong công việc sắp tới. Hai tuần sau anh đã nhận được địa điểm công tác và thời gian bắt đầu nhận việc. Niềm vui đến với anh nhưng không trọn vẹn như anh mong muốn. Điều anh lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Anh được xắp xếp về huyện nơi mà cô đang công tác. Nhưng biết làm sao được đây khi anh đã ký vào bản cam kết và cả hợp đồng rồi. Trước khi lên đường, anh về nhà chơi và ăn bữa cơm chia tay cùng gia đình và những người bạn của anh. Nói là vậy chứ đó cũng là một dịp để bạn bè lâu lâu gặp mặt, hàn huyên.
Một ngày vui và bận rộn kết thúc bằng cảnh anh đang nằm lăn lóc trên giường và nồng nặc mùi rượu. Dù không thích tụ tập rượu chè nhưng ngày hôm nay anh đã uống khá nhiều. dù vậy cũng không đủ để anh quên đi mọi thứ. Khi say anh mới nhận ra một điều, rượu không là cho người ta quên đi hết sự đời như người ta vẫn nói. Rượu càng làm cho người ta nhờ rõ hơn mà thôi. Anh cầm điện thoại lên, nhập số điện thoại của cô. Đã bao nhiêu lần anh lặp đi lặp lại động tác ấy trong suốt thời gian qua, nhưng chưa lần nào anh có đủ dũng cảm gọi cho cô. Nhưng lần này thì khác, rượu đã làm cho anh có thêm dũng khí - đúng là một chất kích thích. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của anh là giọng nói ngọt ngào mà chẳng mấy ai muốn nghe của cô gái bên tổng đài và kết thúc bằng tiết tút tút. Anh đã gọi biết bao nhiêu cuộc chính anh cũng không nhớ nỗi. Ngày lên đường, anh mang theo niềm trăn trở của riêng mình.
Lên đây công tác việc gặp mặt cô là điều không tránh khỏi đó là điều làm anh sợ hãi. Anh phải làm sao đây trong khi suốt sáu tháng qua anh vẫn cố quên cô. Giờ đây cô ở gần ngay bên cạnh anh, cùng làm việc trong cùng một khu nhà. Anh làm sao chịu đựng được mỗi khi nhìn thấy cô. Anh sẽ cho cô thấy rằng anh sống thật tốt hay cho cô thấy một góc khuất ở nơi anh mà bấy lâu nay anh vẫn cố cất đi cho riêng mình. Đoàn của anh có 4 người được phân lên đây công tác. Hai người là con em trong huyện, còn anh và một cô gái chạc tuổi là từ dưới xuôi lên. Đây là lần đầu tiên bọn anh chính thức gặp mặt nhau. Địa bàn công tác là một huyện miền núi còn nhiều khó khăn. Huyện mới được thành lập nên còn thiếu thốn rất nhiều về cơ sở vật chất và nhân lực. Lãnh đạo địa phương đón tiếp rất chu đáo và thân mật. Trong đoàn tiếp đón, anh gặp lại người đàn ông ấy – điều mà anh không hề nghĩ tới.
Anh cứ nghĩ rằng cô là một trong những vị lãnh đạo sẽ đón tiếp anh ở đây nhưng không phải. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc gặp mặt cô ngày hôm nay. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ấy anh không khỏi sững sờ. Dường như ai đang hút hết không khí trong căn phòng này. Anh cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Phải rất lâu sau anh mới lấy lại được bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô.
Người đàn ông vẫn nhìn anh từ đầu buổi đến giờ. Đôi mắt anh ta buồn lắm. Qua giới thiệu, anh được biết anh ta là Quân - làm bên Văn hóa Thông tin của huyện. Dù trong lòng không thấy thoải mái nhưng anh vẫn đáp lại ánh nhìn của Quân bằng một nụ cười và cái cúi đầu chào từ xa. Sau khi được nghe giới thiệu và trao đổi về tình hình của địa phương anh và mọi người được Quân đưa đi thăm quan một vòng các phòng ban ở đây, cũng như khu ăn ở của cán bộ. Mọi người vẫn chăm chú nghe Quân giới thiệu, còn riêng anh anh đi lui hẵn về phía sau đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh mà không thèm để tâm xem Quân đang nói gì.
Khu nhà ở của cán bộ là một dãy nhà cấp 4 lụp xụp, không khác xa lắm so với tưởng tượng của anh. Với anh như vậy là có thể sống được. Anh thích đứng ở nơi này. Ở đây anh nhìn thấy một màu xanh của những ngọn núi cao, những thung lũng. Anh hít một hơi thật sâu để xóa đi những lo lắng bồn chồn trong anh. Quân tiến lại gần anh, nói với anh gì đó rất lâu. Quân đưa anh đi đến một nơi. Chính đoạn đường này, anh và cô đã từng nắm tay nhau đi. Vẫn những bông lau như những ngọn cờ phấp phới hai bên đường mà cô vẫn thường bảo anh hái cho cô. Trên đỉnh dốc này, cô và anh đã trao nhau những nụ hôn và những lời hẹn ước. Những mảnh ký ức bấy lâu nay anh vẫn cố giấu kín giờ đây hiện lên trong anh. Những khắc khỏi trong anh giờ đây đã vỡ òa.
- Đến nơi rồi anh. Cô ấy đã ra đi được hai tháng rồi. Trước khi cô ấy mất cô ấy muốn được chôn cất tại đây. Cô ấy vẫn thường ra đây ngồi một mình. Nhiều hôm tôi thấy cô ấy ngồi đây mà khóc. Cô ấy yêu anh và nhớ về anh nhiều lắm.
Anh gục xuống trước nắm mộ, tay khẽ đặt lên tảng đá khắc tên người anh yêu như cách anh vẫn thường vuốt ve má cô trước kia vậy. Anh nghĩ rằng khi chia tay cô anh đã vượt qua giới hạn chịu đựng của mọi sự đau đớn, nhưng giờ đây anh mới biết được tận cùng của nỗi đau là gì. Nước mắt anh không rơi. Nỗi đau này với anh là quá lớn. Anh giấu những giọt nước mắt vào tận sâu trong tâm khảm. Anh không muốn cô ở dưới suối vàng nhìn thấy anh buồn và đau khổ. Cô đã vì anh mà nói lời chia tay khi biết mình bị bệnh không thể qua nỗi. Cô muốn anh nghĩ cô là là người phụ bạc mà quên cô đi. Cô muốn anh có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cô đâu biết rằng hạnh phúc của anh là được ở bên cô. Anh nở nụ cười với cô, và khẽ nói:
- Anh lên với em rồi đây. Giờ đây anh và em sẽ không rời xa nhau nữa.
Kết Thúc (END) |
|
|