Đôi khi cuộc sống hiện đại làm người ta quên mất những yêu thương xưa cũ. Bận rộn, bon chen làm người ta tốt lên theo cách này nhưng xấu đi theo một cách khác. Giữa dòng đời nhộn nhịp, tôi vẫn giữ cho mình những nỗi niềm suy tư riêng, như một miền tâm hồn không thể mờ đi theo những bước chân trưởng thành. Và tôi nghĩ tuổi trẻ đều nên như thế, ít nhất là để thế giới rộng lớn này còn có những góc dành riêng cho cảm xúc.
- o O o -
1. Thu
Tím biếc...
Khi những bông hoa bằng lăng cuối cùng còn sót lại trên cành cây là lúc tôi chính thức bước vào lớp 12. Cuối cấp, bận bịu với những ca học thêm, những bài tập khó nhằn và bao nhiêu suy nghĩ về tương lai, nhưng tôi vẫn không bỏ được thói quen trầm ngâm hàng giờ trước những bông hoa tím thẫm. Sắc tím ấy vẫn thường đọng lại trong ánh nhìn của tôi với một chút lưu luyến-hoa cuối mùa, đẹp, nhưng nặng trĩu chia ly. Tôi đã từng cố nhìn thật kĩ để xem đằng sau lớp cánh mỏng tang ấy có gì mà khiến lòng người suy tư đến lạ, nhưng dù bao nhiêu lần nâng niu nó trên tay, nhìn nó chăm chú như nhìn một sinh vật lạ, thứ mà tôi nhận được chỉ là một màu tím không lời.
Màu tím đi qua những mùa học trò, màu tím cất giữ những tình cảm còn chưa thành lời, màu tím mang trong nó những miền kí ức riêng của tuổi hoa.
Một lần khi tôi đứng nghiêng mình dưới gốc bằng lăng, mắt không rời những bông hoa bé nhỏ trên cành, cậu khẽ lướt qua tôi, như một làn gió nhẹ nhàng. Tôi không rõ là cậu đã đứng phía sau tôi bao lâu, chỉ là lúc đi qua tôi, cậu kiễng chân lên và ngắt một chút sắc tím trên đó, thả vào lòng bàn tay tôi. Không lời. Cậu nháy mắt, mỉm cười, rồi bước đi như thế, bỏ lại tôi đứng trầm tư với bông bằng lăng nằm gọn trên tay.
Một cuốn sổ nhỏ xinh xắn được tôi chọn làm nơi lưu giữ bông hoa đó-một chút hương sắc cuối thời học sinh!
Năm cuối, tự nhiên lại đổi giáo viên chủ nhiệm, và chúng tôi được tự do chọn chỗ ngồi cho bản thân. Tôi chọn một góc gần cửa sổ, nơi tôi có thể nhìn thấy màu hoa tím, và có thể thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó ở tòa nhà bên kia. Nhưng thật không may, hình như chỗ ngồi lí tưởng ấy đã có chủ.
- Cậu có thể nhường cho tớ chỗ này được không?
Tôi nói với Huy, cậu bạn cùng lớp, ánh mắt như thỉnh cầu. Huy mỉm cười:
- Để làm gì vậy? Ngắm anh đẹp trai nào đó ở lớp bên kia chăng?
- À, không phải. Tớ chỉ muốn....
Tôi ấp úng, không biết nói thế nào cho phải. Mặt bỗng dưng đỏ khiến tôi càng ngượng hơn.
- Đây. Một sự ga lăng cho năm cuối.
Huy ngồi dịch vào trong và cười. Đôi lúc tôi cũng không hiểu tại sao nụ cười của cậu bạn lại thu hút cái nhìn của người khác đến thế. Tất nhiên, người khác ở đây không phải tôi, mà là bao nhiêu cô bé mơ mộng khác trong lớp, trường. Họ đều nói, Huy có nụ cười tỏa nắng, và "men" nữa. Huy ngồi cạnh tôi, nhưng tôi chẳng mấy để ý, vì đôi mắt của tôi luôn hướng ra phía ngoài kia, màu tím, và khung cửa sổ của lớp học bên ấy, những thứ đó đủ để tôi chăm chú nhìn suốt buổi học mà không chán.
Đôi khi cuộc sống hiện đại làm người ta quên mất những yêu thương xưa cũ. Bận rộn, bon chen làm người ta tốt lên theo cách này nhưng xấu đi theo một cách khác. Giữa dòng đời nhộn nhịp, tôi vẫn giữ cho mình những nỗi niềm suy tư riêng, như một miền tâm hồn không thể mờ đi theo những bước chân trưởng thành. Và tôi nghĩ tuổi trẻ đều nên như thế, ít nhất là để thế giới rộng lớn này còn có những góc dành riêng cho cảm xúc.
Có thể tôi là một cô bé lạc hậu, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thích nhìn cậu và lẩm nhẩm một vài câu thơ của Đỗ Trung Quân:
"Mối tình đầu của tôi có gì
Chỉ một cơn mưa bay bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về."
2. Đông
Tí tách...Mưa...
Lại một cơn mưa ập đến, như một thói quen thường nhật của mùa đông, dai dẳng và lạnh giá. Qua khung cửa sổ, tôi vẫn thấy cậu ngồi học bài chăm chú. Có lẽ điều làm tôi chú ý đến cậu chính là dáng vẻ thư sinh, có pha chút mọt sách. Nó khác với những đứa con trai còn lại trong trường. Cậu không quá điển trai, không mang vẻ cậu ấm, không có chiều cao lí tưởng, nhưng tôi vẫn cứ thấy thích thú mỗi khi nhìn gương mặt ấy, kể cả là nhìn qua làn mưa trắng xóa. Mùa đông cuối ở trường cấp 3, hình như lạnh hơn, và mưa nhiều hơn.
Thỉnh thoảng, tôi thích lắp tai nghe vào, để cho những ca từ ngân nhẹ bên tai, còn đôi mắt thì vẫn hướng về phía ấy.
"Có khi nhìn kim đồng hồ quay
Em tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây
Nếu ngày ấy vào một phút giây khác
Có chắc mình trông thấy nhau"
Một bên tai nghe của tôi bỗng dưng được gỡ ra. Huy lắp nó vào tai cậu.
- Lúc nào cũng nghe bài này. Cậu không thấy chán sao?
Tôi mỉm cười:
- Khi một thứ đã trở thành thói quen, ta sẽ thích nó nhiều hơn là chán.
Những trận bóng chuyền cuối cùng để chào mừng ngày 20-11. Con trai lớp cậu đấu với lớp tôi. Tất nhiên là tôi có đi xem, nhưng tôi không biết mình sẽ cổ vũ cho bên nào. Rõ ràng là tôi đứng bên hàng cổ động viên của lớp mình, nhưng mắt tôi chỉ hướng về phía cậu. Những cú đỡ bóng khéo léo và chuẩn xác dường như khiến tôi mê mẩn. Cậu liên tục ghi điểm, dù đứng ở vị trí nào. Nhỏ bạn bên cạnh ngạc nhiên nhìn tôi:
- Này, cậu cổ vũ cho bên nào đấy?
Tôi lúng túng:
- À, ừ. Tất nhiên là lớp mình rồi.
Cô bạn của tôi không biết, cậu không biết, và mọi người cũng không biết rằng mỗi trận bóng có cậu, cho dù là vòng loại hay vòng trong hoặc tứ kết tôi đều đến xem, và đứng ở nép một góc nào đó, đủ để nhìn thấy cậu. Đôi khi, hạnh phúc chỉ là những điều nho nhỏ lặp đi lặp lại hằng ngày; quan trọng là ta có cảm nhận được nó hay không mà thôi. Tôi nâng niu những ngày tháng cuối cùng được ở lại dưới mái trường này, những lần cuối cùng tôi được nhìn lén cậu, những chút hạnh phúc và mong ước nhỏ nhoi mà tôi gửi theo ánh mắt của mình.
Lớp cậu thắng, có lẽ tôi là người duy nhất ở lớp đối đầu vui. Tôi bước chân ra khỏi nhà thi đấu, trời đổ mưa. Vẫn định như mọi lần, chịu ướt và về nhà giữa cơn mưa tầm tã, nhưng tôi còn chưa kịp bước xuống sân thì trên đầu tôi đã có sẵn chiếc ô được cầm bởi bàn tay của một người khác.
- Cậu...
- Che chung với tớ nhé. Tớ về cùng đường với cậu.
Tôi có đang mơ không? Cậu ấy đang đứng bên cạnh tôi, rất gần, rất gần... Một cảm giác dịu ngọt nào đó vừa lan tỏa trong lòng tôi, và bỗng dưng tôi thấy ấm áp lạ thường.
3. Xuân
Trắng xóa...
Mưa bụi đấy, trời đã vào độ cuối xuân, nhưng vẫn còn lạnh lắm. Mưa che khuất đi phần nào đó tầm nhìn của tôi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cứ thấy rõ hình bóng ấy bên khung cửa sổ kia. Có lẽ, khi một điều gì đó đã lắng sâu trong lòng thì chẳng cần đến thị giác nữa ta vẫn nhìn thấy nó. Tôi cứ nhìn những hạt mưa trắng nhạt nhòa giữa khung trời mà hình dung ra nụ cười của cậu vào một chiều thu nào đó. Màu tím biếc lại loáng thoáng ẩn hiện trong tâm trí tôi.
- Có gì ngoài trời mà cậu cứ nhìn thế?
Huy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi không ngoảnh lại mà trả lời luôn:
- Mưa.
Huy không hỏi thêm điều gì nữa, nhưng tôi cứ cảm giác phía sau có ánh mắt đang nhìn tôi.
Khi đi về phía trước, người ta thường không có thói quen nhìn lại, nhưng nếu trong một lúc nào đó cô đơn, ta quay đầu lại, liệu có thấy ai? Một khoảnh khắc nào đó tôi quay lại, và dường như đã thấy ánh mắt Huy.
Nhưng tôi không muốn bận tâm nhiều, vì mọi suy nghĩ của tôi đều hướng về một người duy nhất. Tôi thầm ao ước một lần cậu thấy tôi nhìn cậu tha thiết, để rồi cảm động trước ánh mắt của tôi, nhưng tôi cũng sợ lắm nếu có một lần như thế, như kẻ vụng trộm sợ bị người ta bắt gặp. Rồi sẽ ra sao? Thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, vì tôi tin vào sự sắp đặt của cuộc sống. Dù là thích hay yêu, dù là đơn phương hay từ hai phía thì cũng là chút tình cảm trong sáng của tuổi học trò. Bằng cách này hay cách khác, nó cũng sẽ qua đi. Có thể sau này, nó chỉ còn là kí ức, cũng có thể nó sẽ còn tiếp diễn. Nhưng mặc kệ tất cả những điều đó, tôi vẫn tin rằng rồi mọi thứ sẽ ổn, vì tôi không có thói quen kháng cự lại những sắp xếp của cuộc đời.
16 giờ 41 phút ngày 14 tháng 2.
Tôi nhớ rõ mốc thời gian đó, bởi vì..... Hôm đó tôi đã đứng chờ rất lâu để mọi người trong lớp về hết, chỉ để tặng cho cậu một món quà. Phía bên kia cửa sổ, cậu vẫn còn ngồi đấy, trầm ngâm nghĩ một điều gì. Nhẹ nhàng rút hộp quà từ trong cặp ra, tôi nâng niu nó trên tay, rồi lòng tôi chợt chùng xuống. Nếu tôi tặng nó, liệu cậu có nhận không? Trong đó là chiếc khăn len mà tôi tỉ mẩn đan từng chút một, và chăm chút từ khâu chọn vải đến từng mũi kim. Nhưng nếu cậu từ chối thì làm thế nào? Tôi đứng phân vân mãi, cho tới lúc...
Một hộp quà xinh xắn được đặt xuống bàn cậu, chủ nhân của nó cũng là một cô bé xinh xắn không kém. Tôi đứng chết lặng tại chỗ, hai tay buông thõng xuống, và nhìn trân trối về phía bên kia. Cậu đã cười rất tươi với cô bé ấy. Và tôi thậm chí còn không nhớ hôm đó mình đã về nhà như thế nào.
Hình như trong cơn mưa bụi ngày ấy, tôi đã bị ướt, từ móng tay đến trái tim.
4. Hạ
Tím nhạt...
Những bông bằng lăng đầu mùa đã nở, một cảm giác xao xuyến cứ ấp ủ mãi trong lòng tôi. Cuộc sống vẫn luôn tồn tại những cảm giác không lời như thế, vì đôi khi, có những điều không nói ra lại làm cho ta thấy ổn hơn. Dù sao thì qua mùa bằng lăng này, mọi chuyện cũng sẽ qua hết.
Tôi vẫn giữ thói quen nghe nhạc và nhìn cậu trong mỗi giờ ra chơi.
"Có khi bước trên đường hun hút
Em tự hỏi mình ta đang đi về đâu?
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh
Không gặp nhau, giờ này ta thế nào." (*)
Một vài thói quen ta tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng lại rất khó bỏ. Có thể là vì thói quen ấy gắn với một niềm thương. Có thể là vì chính bản thân ta không muốn dứt ra khỏi nó. Nhưng chẳng sao, khi cuộc sống là hành trình dài với những điều mới lạ, giữ bên mình một vài thói quen sẽ giúp ta có một hành trang tốt hơn trên hành trình ấy. Chí ít là nó sẽ giúp ta không lãng quên quá khứ trên bước đường tới tương lai.
Sắc tím trên những bông hoa đã bắt đầu đậm đà hơn. Và cái ngày không mong muốn rồi cũng đến. Buổi học cuối cùng, đứa thì ngồi viết lưu bút, đứa chuyền áo trắng cho mấy thằng con trai kí, đứa thì mặc thử áo dài cho buổi chụp kỉ yếu... Tôi vẫn ngồi yên ở chỗ của mình, nhìn sang phía bên đó, trên tay cầm cuốn lưu bút đã có đủ lời của bốn mươi bảy thành viên trong lớp-một cuốn sổ có lưu giữ chút sắc tím của mùa hoa năm ngoái. Tôi khẽ thở dài, làm sao tôi có thể nhờ một người chỉ mới nói chuyện vài lần viết lưu bút cho mình được chứ. Thậm chí tôi còn chẳng biết cậu có còn nhớ là đã từng gặp tôi hay không.
Vẫn lớp học này, vẫn chỗ ngồi này, nhưng hôm nay mọi thứ có vẻ là lạ. Những bông bằng lăng ngoài kia như tím hơn, gió mát hơn, và trời cũng êm dịu hơn...
Một bông hoa được thả vào lòng bàn tay tôi. Một đôi mắt nhìn tôi và mỉm cười trìu mến. Là cậu ư? Cậu có biết tôi đã chờ ánh nhìn này từ lâu lắm rồi không? Cậu có biết gần một năm qua, tôi đã chờ đợi cậu trong vô thức không?
Bông hoa tím khẽ lay lay trong bàn tay tôi.
- Hoa bằng lăng rất đẹp phải không cậu?
- À...ừ.
- Một chút sắc tím...có lẽ đủ để nói lên tất cả.
Tôi thoáng thấy lòng mình nhẹ như chăng tơ, những sợi tơ mềm mại và dịu ngọt quá đỗi...
"Nếu thời gian có quay trở lại
Ngày em gặp anh, ngày cơn gió bồi hồi
Em sẽ vẫn bước về phía ấy
Phía tấm rèm buông khung cửa sổ nắng nơi anh ngồi." (*)
Tiếng nhạc vang lên bên tai làm tôi giật mình. Ơ...hóa ra tôi vừa ngủ gật! Tôi vừa mơ ư? Một giấc mơ mà tôi đã chờ nó trở thành hiện thực từ rất lâu rồi. Và có lẽ, đã đến lúc tôi khép lại giấc mơ của mình, bằng cách gửi vào màu tím ngoài kia một cái nhìn im lặng và trọn vẹn. Một chút sắc tím...có lẽ đủ để nói lên tất cả. Hoa bằng lăng, hãy cho tôi gửi vào màu tím ấy một mối tình học trò!
Khi mùa này qua đi, mùa khác lại đến, dù trong mùa mới còn đọng lại ít hương sắc của mùa cũ, giống như đầu thu vẫn còn sót lại vài bông bằng lăng cuối hạ. Tình yêu cũng như thế. Một mối tình qua đi, sẽ để lại nhiều lưu luyến, nhưng chỉ cần ta biết chôn dấu nó vào một góc trong tim, và mở lòng đón nhận những điều mới, ta sẽ thấy cuộc đời hạnh phúc hơn.
Rồi mọi chuyện sẽ qua đi, và trong ta còn ít nhiều kí ức. Và một cách chắc chắn, ngày mai, mọi thứ sẽ ổn.
Kết Thúc (END) |
|
|