Nghe tin người làng báo, ông Đồng là trưởng thôn phụ trách việc công đã nhanh chóng xuất hiện. Mặt ông ta đỏ bừng bừng thở dốc, hẳn là ông ta vừa mới trải qua một chầu rượu say nhòe rồi mới có mặt ở đây.
- Tất cả tránh hết ra xem nào, để người có thẩm quyền như tôi vào giải quyết!
Ông Đồng hét to, vừa đi vừa loạng choạng trực muốn ngã dúi xuống đất.
Vừa nhìn thấy cái bản mặt của ông Đồng xuất hiện, là đám người làng lập tức chuyển sang bu lấy ông kể lể. Có người trình báo nói hăng quá còn văng vãi cả nước bọt tứ tung:
- Sáng nay tôi vừa dắt trâu từ nhà ra đồng, thì đã thấy cái xác nó nằm ở đây rồi. Khổ thân cái người chết cháy, không biết cái quân ác độc dã man nào mà nó lại ra tay tàn bạo đến như thế!
Một người đàn ông vừa cầm cái thừng kéo con trâu, vừa chống tay một bên chỉ trỏ vào cái xác rồi nói:
- Tối qua tôi thấy lửa cháy rừng rực ở chỗ này này, còn tưởng là đứa nào đốt rơm cơ đấy. Hóa ra là chúng nó thiêu người chứ chẳng phải thiêu rơm à?
Một người đàn bà chanh chua cũng xen vào cuộc kể lể:
- Nhìn cái dáng người này, thì khéo là người làng khác chứ chẳng phải làng mình. Bởi làng mình thì làm gì có ai lại dám ra đồng vào ban đêm thế này!
Ông Đồng lắc đầu đến mấy lượt cho thật tỉnh hơi men rồi mới chợt quát to:
- Tất cả im hết đi, toàn nói vớ nói vẩn không có cái gì liên quan đến vấn đề cả!
Nói xong, ông Đồng lại nháo nhác nhìn quanh như tìm kiếm ai đó, rồi chợt rung vai cười hưng phấn chỉ về một phía gọi to:
- Cái thằng Quân đây rồi, mày phong tỏa hết chỗ này lại cho chú! Để lát chú đi trình báo trên xã, nhanh lên không người làng lùa trâu đi qua lại hỏng hết hiện trường bây giờ!
Một người đi ra từ trong đám đông, theo hướng mà ông Đồng vừa chỉ. Đó là một người thanh niên độ chừng hai mươi hai tuổi, lưng rộng dáng cao, có thân hình bệ vệ to lớn. Người này tên là Quân, là dân quân tự vệ của Vũ Thôn. Quân bỏ học từ nhỏ nên chữ nghĩa chẳng có, chỉ chuyên đi làm thuê quét vôi vữa khắp xã. Được dịp tuyển dân quân, ông Đồng thấy Quân to khỏe nên tuyển ngay anh ta vào đội dân quân tự vệ của thôn vì tính Quân vừa cù lì lại dễ sai bảo.
Nghe tiếng ông Đồng gọi mình, Quân đang ngồi xổm một góc quan sát cái xác cũng phải đứng dậy lùi lũi đi về phía ông, đầu hơi nghiêng nghiêng ra chừng không hiểu ý.
Ông Đồng thấy Quân dường như chưa rõ thì liền nhắc lại:
- Mày phong tỏa hiện trường lại cho chú, lấy mấy cái dây thừng buộc với bốn cái cọc gỗ rồi đóng cố định bốn góc vào để chắn cho người ta không dắt trâu qua! Rồi giải tán hết đám đông đi...
Quân nghiêm người hét to:
- Vâng thưa chú Đồng, cháu đi làm ngay đây!
Ông Đồng hơi giật mình vì hành động của Quân. Ông trợn mắt liếc xéo qua lừ anh ta một cái. Sau đó nhìn đám người làng rồi nói:
- Thôi, giờ thì ai về nhà nấy cả đi, ai có ra đồng thì nhớ là dắt trâu vòng qua chỗ này đấy biết chửa? Kẻo phá nát hiện trường là tôi kêu dân phòng kéo lên trên xã nhốt dăm bữa nửa tháng chứ chẳng chơi đâu. Cái tội phá nát hiện trường thì phải quy cho là đồng phạm với cái lũ tội phạm...
Nói xong, ông Đồng chân đi bắt chéo loạng choạng gật gù lao về phía cái chỗ xe đạp dựng gần gốc cây nhãn. Vì vừa rồi ông ta thấy dân tình bu ở quanh cái xác đông lắm nên mới gác tạm cái xe đạp vào thân cây ấy để đi xem xét nhanh cho kịp việc.
Ông Đồng trèo lên xe đạp rồi đạp xe đi mất hút ở cuối con đường mòn của thôn.
Đợi ông Đồng vừa đi khuất, Quân cũng hì hục đem mấy cái cọc gỗ chôn xuống dưới đất, rồi bắt đầu căng dây thừng xung quanh để đòi bảo vệ hiện trường.
Đến trưa, ông Đồng mới về. Lần này ông ta dẫn theo cả một đám người ở xã Cộng Hòa, nào là chủ tịch, phó chủ tịch, bí thư rồi đến cả trưởng công an xã để bọn họ về xem xét.
Nghe tin có người trong xã chết, ở trên huyện cũng cử công an tuyến huyện xuống để điều tra, nhưng cũng phải đến chiều thì mới xuống đến nơi. Trong thời gian ấy, cấp huyện ra lệnh cho cấp xã phải bảo vệ hiện trường và thu thập thông tin để khi có người phụ trách xuống thì còn báo cáo.
Ông Đồng hớn hở lắm, chạy lăng xăng khắp làng để hỏi han, vì nếu như ông mà moi móc được chút tin tức gì thì khéo lại lập công lớn. Cả làng Vũ Thôn đều bấn loạn, có người thì thào nói với nhau rằng:
- Cái xác chết này hệt như cái xác chết một năm trước vào dịp tết, cũng bị thiêu cháy đen hết cả người. Nhưng mà vụ việc ấy xảy ra ở Dương Thôn chứ chẳng phải là ở Vũ Thôn. Nghe bên Dương Thôn cũng đồn là mấy tháng trước cũng có đến vài người chết như vậy mà không rõ lý do. Giờ thì sự việc lan cả từ bên ấy sang bên này rồi cơ đấy!
Người khác lại nói:
- Nghe người ta đồn, cứ mỗi lần chuẩn bị có người chết cháy, là cả thôn bên ấy đều ngửi thấy cái mùi khét, mà khét lắm nhé, khét như mùi đốt nhựa mà cũng chẳng bằng đâu!
Một người lại gật gù nói:
- Thôn mình xưa nay có cái tục là cấm có ai đi đêm bao giờ, vì giờ ban đêm là giờ mà trùng đi bắt người. Ngày xưa làng mình chết mấy vụ như thế nên người ta kiêng lắm, bởi thế cho nên cái người chết cháy này không thể là người làng mình.
Người làng cứ râm ran bàn tán xôn xao, đến chiều thì ở trên huyện cử xuống một đội điều tra gồm ba người. Một người là trung úy công an Trần Chí Kiên, một người là thiếu úy Đinh Xuân Dũng còn một người phụ nữ nữa cũng khá trẻ đẹp mặc sắc phục công an là thiếu úy Hoàng Kiều Như...
Ba người được phòng cảnh sát hình sự thuộc công an huyện Hưng Hà cho xuống để đón đầu điều tra, nếu không tìm ra manh mối thì còn phải mời cả công an tỉnh Thái Bình, công an trung ương về chứ không phải là việc nhỏ.
Việc Dương thôn mấy năm nay có nhiều vụ án xác người chết cháy đen mà người ta không tìm ra lý do. Giờ sự việc lan cả sang Vũ thôn ở ngay cạnh đấy càng khiến cho dân xã Cộng Hòa hoang mang hơn. Có độ mấy nhà còn vì việc ấy mà còn bỏ làng chạy lên vùng cao làm ăn mà chẳng về nữa.
Nghe tin trên huyện cử ba người công an về, ông Đồng mừng lắm, chạy ra đón ngay ở đầu làng rồi tay bắt mặt mừng.
Kiên xuống xe đầu tiên, đi trước hai người còn lại lập tức tiến đến hiện trường để xem xét. Dũng thì lái xe vòng qua một bên còn Kiều Như thì cắp một cái cặp sát nách đang cầm một cuốn sổ gì đó để ghi chép lại vụ việc.
Ông Đồng được dịp vui sướng cười toe toét, cứ bám sau lưng Kiên mà kể lể:
- Được tin ba đồng chí xuống điều tra là tôi đã thu thập thông tin khắp làng rồi đấy. Làng này không có ai mất tích, vậy nên cái xác cháy đen này hẳn chỉ có thể là người làng khác chứ chẳng phải làng tôi.
Nghe ông Đồng giãi bày, Kiên hơi nhau mày suy nghĩ đến một vấn đề gì đó. Anh chui vào bên trong hiện trường, đeo găng tay cao su vào bàn tay rồi bắt đầu xem xét cái xác thật kĩ lưỡng.
Cái xác này là cái xác của một người phụ nữ, qua một số đồ vật trên người cô ta thì có thể đoán được cô ta vào độ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi gì đó thôi. Chân cô ta đi giày cao gót và đã bị cháy đen mất một nửa, trên mặt đeo một cặp kính cận cũng đã bị cháy gần hết. Qua nhận dạng sơ bộ cho thấy, người phụ nữ này rất có thể là bị đánh gục ở sau gáy, rồi hung thủ mới bắt đầu ra tay thiêu đốt cô ta. Không những vậy còn là thiêu sống cô ta chứ không phải là chết rồi mới hỏa thiêu.
Kiều Như đứng một bên ghi chép hiện trường, xong một lượt rồi chợt đi đến gần Kiên ghé sát tai anh và hỏi:
- Vụ án này giống hệt ba vụ án trước đó ở Dương Thôn, tình tiết không có gì thay đổi. Điểm khác lạ ở đây là Dương Thôn trước đây đều có người mất tích, còn sự việc lần này lại xảy ra ở Vũ Thôn nhưng lại cũng không phải là người trong thôn.
Kiên cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, tựu chung các cái xác đều có liên quan đến một cách giết người của kẻ sát nhân. Tên này rất có thể là một kẻ cuồng tín. Chuyên án DT26 này được lập ra cách đây ba tháng rồi, vậy mà vẫn chưa có manh mối nào để có thể tìm ra được hung thủ.
Dũng cũng vừa mới từ trên xe bước xuống, anh ta đảo mắt nhìn cái xác một lượt rồi nhìn Kiên nói:
- Vấn đề khó ở đây là việc các nạn nhân giường như đều không có mâu thuẫn gì với ai. Và kẻ sát nhân này ra tay hình như cũng chỉ như là một sở thích thú tính của hắn ta vậy!
Kiên lắc đầu không cho là đúng nói:
- Nếu chỉ là sở thích thì không hẳn, bởi vì các đối tượng mà hắn lựa chọn, lại chính là các cô gái đều còn rất trẻ, hơn nữa đều có một chiều cao quy chuẩn chung là khoảng một mét năm mươi.
Kiều Như chợt suy nghĩ đến một vấn đề gì đó, cô chợt nói:
- Hay là hung thủ muốn giết cô ta ở Dương thôn, nhưng vì sự việc bị vượt ngoài kế hoạch của hắn ta nên nạn nhân mới bị chạy đến đây. Sau đó hắn vì sợ bại lộ nên đã không kiêng kị gì hết mà giết nạn nhân ngay tại chỗ này?
Kiên gật đầu:
- Suy đoán của em rất đúng, rất có khả năng này! Cấp trên ra lệnh cho chúng ta phải báo cáo lại tối đa trong vòng bảy ngày nữa. Theo anh nghĩ, chúng ta nên nằm vùng ở đây một thời gian để điều tra sự việc thì mới kịp được!
Kiều Như cũng gật đầu đồng tình:
- Đúng vậy, nằm vùng là phương án tối ưu nhất. Hơn nữa em nghĩ để tránh hung thủ nghi ngờ, chúng ta nằm vùng ở ngay Vũ Thôn này chứ không phải ở Dương Thôn. Nếu chúng ta nằm vùng ở đây, gã hung thủ ở Dương Thôn sẽ không biết được. Vụ việc con cá lọt lưới hắn giết lan sang cả Vũ Thôn này rất có thể chỉ là một sự sơ xuất của hắn ta mà thôi.
Dũng lại hỏi:
- Vậy còn cái xác này thì sao?
Kiên trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
- Trước hết chúng ta đem xác nạn nhân chuyển về cục giám định pháp y để xác minh thân phận, đồng thời cử một người bí mật qua Dương Thôn dò xét xem có ai bị mất tích hay không, tránh việc nằm vùng bị bại lộ.
Nghe Kiên bài trí, cả hai người còn lại đều đồng ý nghe theo.
Sau đó, cả ba người đồng loạt rời khỏi hiện trường mang theo cái xác về cục công an tỉnh Thái Bình.
Hai hôm sau, cả ba người đều trở lại một cách bí mật và mặc thường phục. Họ cải trang thành ba người bán đổ một xe cam sành ở ngay đầu thôn, rồi lân la hỏi thuê một căn nhà vắng ở trong thôn để tiện bề hành sự. Nhưng thật không may cho họ là học không thể thuê được căn nhà ấy vì người chủ căn nhà ấy bệnh nặng nên người nhà không tiếp.
Cuối cùng bất đắc dĩ, ông Đồng vào sẩm tối đêm hôm ấy được đám người của Kiên triệu tập ra nhà văn hóa của thôn để bàn bạc.
Nhìn thấy mấy người Kiên, ban đầu ông Đồng còn hơi ngờ ngợ vì đúng là trước đó ông mới chỉ gặp họ có đúng một lần, mà lại chỉ gặp thoáng qua một chốc rồi họ đi ngay. Lần này đám người của Kiên về chỉ mặc thường phục, lại đứng ở đầu nhà văn hóa của thôn không tự giới thiệu nên ông Đồng cứ ngỡ mình gặp phải người lạ. Phải đến khi Kiên kéo ông ta quay lại nói thầm vào tai ông ta mật lệnh của cấp trên thì ông ta mới biết.
- Ôi! Thì ra là đồng chí công an huyện đấy à? Vậy mà tôi không nhận ra...
Kiên đưa ngón tay trỏ lên trước miệng ra giấu suỵt khẽ khàng nói:
- Ông nhỏ tiếng thôi! Bại lộ hết sự việc bây giờ, giờ chúng tôi cần ông sắp xếp cho một chỗ nghỉ ngơi tạm thời trong làng để nằm vùng điều tra, phải thật bí mật đấy ông biết chưa?
Ông Đồng hơi ngẩn người, rồi chợt như hiểu ra. Ông ta vội vã hồ hởi nói:
- Chuyện đấy thì không khó gì, mấy đồng chí cứ đến nhà tôi ở mấy hôm. Thôi, đi nhanh lên không kẻo trời tối mất!
Ông Đồng nói xong liền quay đầu, kéo tay Kiên đi theo cùng. Thì Kiên liền giữ tay ông ta lại rồi nói:
- Chúng tôi tạm thời chưa đi theo ông được, tối nay chúng tôi còn phải tranh thủ điều tra. Đến đêm khoảng hơn mười giờ ông lại ra đây đón chúng tôi về nhà ông nghỉ tạm.
Ông Đồng nghe thấy thế liền không đồng tình. Ông ta hoảng sợ xua tay nói:
- Không được đâu! Người làng này có cái lệ là trời tối thì không được đi ra ngoài vì sợ trùng bắt. Các đồng chí cũng nên thế, đi theo tôi về nhà nghỉ ngơi đi, rồi ngày mai đi điều tra vào lúc sáng sớm cũng được!
Nghe ông Đồng nói vậy, Dũng liền liếm môi hiếu kỳ hỏi:
- Trùng bắt à? Trùng là cái gì mà người làng ông sợ thế?
Kiên cũng gật đầu tỏ vẻ khó tin nói:
- Việc này liên quan đến án mạng người, không đùa được đâu, ông đừng có mà linh tinh với chúng tôi nhé!
Ông Đồng giãy nảy lên nói:
- Tôi nói thật chứ nào có chuyện nói đùa. Làng này ngày xưa có cái truyền thuyết về cái giống ấy thật. Mà nghiệm mấy đời nay dòng họ nhà tôi cũng cấm có sai bao giờ!
Kiều Như cũng rất hứng thú với việc này, cô liền nói:
- Vậy ông mau kể rõ mọi chuyện cho chúng tôi biết đi. Kể càng chi tiết càng tốt!
Ông Đồng nháo nhác nhìn xung quanh một chặp rồi nói:
- Thôi được rồi, kể thì cũng được thôi. Nhưng giờ đã sắp tối, sắp đến cái giờ cấm kị của làng rồi. Mấy đồng chí cứ theo tôi về nhà, lo cơm nước xong xuôi đã, rồi thì để đóng cửa ngồi trong nhà tôi kể cho mà nghe.
Thấy ông Đồng cứ nằng nặc khẳng định, đám người của Kiên không biết làm cách nào khác đành phải nghe theo. Bọn họ theo chân ông Đồng đi về nhà ông ta.
Về đến nhà, vợ ông Đồng là bà Chì, nhìn thấy chồng dẫn theo ba người rất trẻ về nhà, hơn nữa lại còn nói chuyện rất khách sáo thì liền biết là khách quý. Không chờ chồng dặn, bà Chì đã nhanh chóng thịt gà làm cơm tươm tất để đãi khách.
Khi bà Chì làm xong mâm cơm, bê mâm lên nhà trên là cũng vừa lúc trời đổ tối sầm. Bà Chì cho gà lên chuồng, sau đó đóng cửa cổng, cửa nhà lại. Rồi dặn cái Liễu con gái bà cũng ngừng việc vãi lúa ngoài sân mà nhanh chân vào nhà trên để cài then.
Cả nhà quây quần bên mâm cơm, trong đó có rất nhiều món quê mà nhà ông Đồng đem ra thết đãi ba người Kiên, Kiều Như và Dũng.
Trong mâm cơm quây quần, Dũng vừa gắp xong miếng thịt gà vào trong bát thì liền bỏ đôi đũa đặt xuống cạnh mâm, nhìn ông Đồng với vẻ sốt ruột rồi hỏi:
- Được rồi! Giờ thì chúng tôi đều đã ở trong nhà theo tục lệ của làng. Ông có thể đem việc ấy kể cho chúng tôi biết được chưa?
Hai người Kiên với Kiều Như cũng dừng hẳn gắp thức ăn, chăm chú nhìn ông Đồng và chờ ông ta giải thích.
Ông Đồng đem cái đũa quẹt qua miệng đến mấy lần để lau mỡ, rồi mới suýt xoa nói:
- Tôi nói các đồng chí ở trên huyện lại không tin, lại cho là dân Vũ Thôn chúng tôi mê tín, chứ quả thực là chuyện này có thật. Nó được để lại cái tục này từ thời cụ cố tôi kia, cho đến bây giờ thì cũng chưa từng có ai dám phạm vào. Mà người có từng thử phạm vào cái quy tắc ấy thì giờ cũng không còn sống để mà kể lại nữa.
Cái Liễu con gái ông Đồng ngồi bên cạnh bố cũng gật đầu phụ họa nói theo:
- Phải đấy các anh chị ạ! Hồi bé em còn tận mắt trông thấy có lần trùng bắt người nữa cơ mà!
Kiên hơi khẩn trương, giọng anh gấp gáp hỏi dồn:
- Thế trùng nó là cái gì? Ông giải thích rõ cho chúng tôi biết xem nào? Ông cứ vòng vo tam quốc mãi làm chúng tôi chẳng hiểu cái gì cả.
Ông Đồng cười, gãi đầu gãi tai nói:
- Thì cũng phải để tôi kể ngọn ngành mới rõ mọi chuyện được chứ! Liễu, đi vào trong buồng lấy mấy tập ảnh cũ của ông bà ra đây cho bố!
Nghe ông Đồng gọi, Liễu đang ăn liền vội bỏ bát cơm xuống mâm, rồi lẹ làng đứng dậy chạy vô buồng trong lấy ra một xấp ảnh rất cũ kĩ đen trắng, rồi đưa cho ông ta.
Ông Đồng đón lấy xấp ảnh, rồi nhấp một ngụm rượu cay xè nhăn trán rồi mới bắt đầu kể chuyện:
- Trùng này có lời kể từ xa lắm rồi, từ thời cụ nội tôi mà vẫn còn chỉ biết nó là cái tục không biết bắt đầu từ đâu. Nghe nói nó bắt nguồn từ cái nghiệp mà tổ tiên dòng họ cái người khai khẩn ra đất này. Người này vì khi sống trộm nhiều của cải bất nhân, nên khi chết bị người âm cho trùng về bắt hết con cháu cho tuyệt tử tuyệt tôn. Việc nếu chỉ có thế thì không nói làm gì, nhưng nghe đồn là con cháu người này khi chết đi, lại còn báo nhầm sang tên của người họ khác, thành ra là trùng cứ bắt nhầm, bắt loạn hết cả làng. Sau cùng thi nó không kiêng kị gì bắt theo tên họ nữa, mà cứ người nào ở trong Vũ Thôn này ban đêm mà ra ngoài là nó bắt tất!
Bà Chì cũng tiếp lời chồng:
- Phải đấy các chú ạ, người mà bị trùng bắt chết đáng sợ lắm. Miệng cứ há hốc hết cả ra, mà da thịt nó cứ nhợt nhạt hết cả lên. Tôi có thằng cháu họ, cũng phá lệ đi đêm về, thế mà cũng chỉ vì uống rượu thôi đấy, vừa về đến cổng là lăn ra chết đến nhăn răng.
Liễu cũng nói:
- Sau hôm anh ấy chết, trùng vẫn chưa chịu tha các anh chị ạ. Người nhà em đêm hôm nào cũng nghe thấy tiếng anh ấy gọi ra mở cửa. Là do trùng hóa thành, muốn lừa người nhà ra ngoài để nó bắt nốt đấy! Sợ lắm...
Ông Đồng hơi gật gù, lại kể thêm:
- Tôi nghe nói ở vùng khác hình như cũng có trùng. Chúng xuất hiện khi nhà mới có người chết, và thường hay hóa thành giống chim lợn đậu ở bờ rào ấy. Rồi đêm đến khi người ta ngủ say, chúng giả giọng người thân hay bạn bè người trong nhà gọi cửa. Nếu người ta mà đáp lại trả lời là chết với chúng ngay!
Ông Đồng vừa kể, lại vừa đem xấp ảnh cầm trên tay ra chỉ trỏ để thuyết trình:
- Đây này, ảnh này là ảnh bà nội tôi, cũng là cụ nội của con bé Liễu. Hôm ấy cũng chính mắt con Liễu nó nhìn thấy trùng bắt người. Liễu, kể lại cho các anh chị nghe đi con...
Ông Đồng vừa nói vừa hối Liễu kể lại tường tận.
Liễu tranh thủ uống một ngụm canh rồi cũng bắt đầu kể rành rọt:
- Em nhìn thấy thật đấy mấy anh chị ạ, hôm ấy cụ nội em sống chết đòi ra ngoài vại nước ở chỗ đầu sân. Cụ kêu là cụ nghe thấy tiếng ông gọi, cụ bảo là cụ nghe thấy cụ ông kêu cứu, là ra nhanh lên không cụ ông bị trùng nó bắt chết mất. Mà cụ ông thì lúc ấy vẫn ở trong buồng ngủ rõ ràng mà lại. Thế mà cụ bà như ma xui quỷ khiến thế nào, cứ đâm đầu ra thôi. Thế là ôi thôi, cụ ra ngoài chưa được chục bước thì em thấy có cái bóng lửa lập lòe ở chỗ bờ rào. Nó chồm về phía cụ, rồi cụ ngã lăn ra ở sân, miệng há hốc hết cả ra, mắt mở to mà da nhợt nhạt như người chết trôi. Lúc ấy bố mẹ em đi vắng hết, có mỗi ông bà ở nhà thôi. Em còn bé nên có biết cái gì đâu. Chỉ đòi ra kéo cụ vào nhưng ông bà em không cho. Đến sáng hôm sau mới có người dám ra đem xác cụ mang đi khâm niệm đấy!
Nghe Liễu vừa nhấn nhá kể vừa quyết liệt khẳng định, ba người Kiên tuy là công an trước nay đã từng đối mặt với nhiều tình tiết ghê rợn cũng phải hơi hơi gai người.
Một lúc sau, Dũng không cho là đúng, anh nói:
- Dân gian ta thường hay có mấy cái chuyện trùng hợp rồi mê tín, lại nói bà cụ chết, không khéo là trúng gió chứ chẳng phải là thứ trùng gì!
Kiều Như cũng hơi gạt mồ hôi, cô bình tĩnh suy xét mọi sự:
- Lại nói đến tình tiết của vụ án, tại sao nạn nhân không phải là người làng này. Rất có thể là vì hắn sợ cái tích chuyện trùng bắt người như thế này, nên không dám lộng hành ở Vũ Thôn. Chúng ta có thể nhân chuyện này, lấy đó làm vỏ bọc thật tốt để ẩn náu tại đây. Rồi hằng đêm bí mật đi qua Dương Thôn để điều tra, nhất định có thể sẽ có được manh mối!
Kiên gật đầu đồng tình với hành động của hai người rồi nói:
- Tình tiết vụ án sáng tỏ hay không mấu chốt nhất chính là vào lúc này! Ba tháng trôi qua, thời gian các nạn nhân chết ngày càng gần nhau hơn. Vụ án thứ hai cách vụ án thứ nhất một tháng, vụ thứ ba thì là nửa tháng, đến vụ thứ tư là một tuần. Thời gian các vụ án cứ chia nửa ra liên tục như một quy luật. Nếu tính toán là như vậy, thì đêm nay hẳn là hắn ta sẽ lại tiếp tục giết người nữa đây!
Kiều Như gật đầu tiếp lời:
- Khoảng thời gian cô gái tối qua chết giám định pháp y cho biết là vào đúng chín giờ tối. Như vậy tối nay cũng rất có khả năng hung thủ ra tay vào chính khoảng thời gian này.
Dũng cũng nói theo:
- Vậy chúng ta ăn xong nhanh đi, rồi còn phải qua Dương Thôn điều tra ngay thì mới kịp!
Nghe ba người nói như vậy, ông Đồng hoảng sợ xua tay không đồng tình nói:
- Mấy đồng chí tuyệt đối không được làm như vậy, việc mà chúng tôi kể ra đây là có thật. Mấy người không tin cũng không sao, nhưng cũng không nên đi, nhỡ xảy ra vấn đề gì thì tôi biết ăn nói sao với lãnh đạo huyện?
Kiên bình tĩnh cười, trấn an ông Đồng:
- Việc này sẽ có người ở chính quyền xã báo cáo thay ông. Chúng tôi là công an, không vì mấy cái lời kể mê tín này mà lung lạc được đâu. Giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng, hung thủ sắp ra tay giết người. Chúng tôi không ngăn cản được thì cũng như tội đáng phải chết. Vì thế nên dẫu có là bị cái giống trùng gì đó như ông kể hãm hại, chúng tôi cũng vẫn phải đi.
Ông Đồng thở dài, biết là không can ngăn được quyết định ba người nên chỉ dặn dò vài câu:
- Trùng bắt người đều có lý do cả đấy! Ba người đi ra ngoài vào ban đêm thì cũng được, nhưng nếu ở trong địa phận thôn này thì tuyệt đối đừng nói câu nào. Ra khỏi thôn rồi hẵng nói, mà có nghe thấy tiếng nhau gọi thì cũng đừng tin đấy là thật đấy nhé. Có thấy người bị nạn hay bị thương gì đó thì cũng đừng có chạy tới hỏi han, cứ làm ngơ đi cho tôi!
Kiên thấy mình không đồng ý với ông ta thì không xong, lại nghe ông ta lải nhải cả buổi nên bèn tặc lưỡi hứa chắc nịch với ông ta cho qua:
- Được rồi! Chúng tôi sẽ không nói gì hết, mà cũng không giúp ai hết. Ông yên tâm đi, đến lát nữa tối mịt bọn tôi về thì ra mở cửa cho bọn tôi vào!
Ông Đồng xua tay nói:
- Gọi tôi cũng chẳng dám mở. Đây, tôi đưa mấy tấm ảnh, khi nào về thì cứ luồn nó qua khe rồi gõ cửa, tôi trông thấy thì sẽ mở cửa cho mấy người vào!
Kiên đưa tay cầm lấy mấy tấm ảnh, rồi cẩn thận đút vào túi áo cho khỏi rơi.
Ăn xong bữa cơm, cả ba người bắt đầu chuẩn bị vũ trang đầy đủ để qua Dương Thôn phục kích hung thủ.
Ba người bước ra khỏi nhà ông Đồng, là đã lập tức rảo bước đi thật nhanh hướng tới Dương Thôn. Vì Vũ Thôn không có ai dám ra ngoài vào ban đêm như thế này, nên cả ba người không cần phải trốn tránh bất cứ ai phát hiện khi di chuyển, mà cứ đi lại nghênh ngang trên đường làng.
Đường đêm vắng vẻ tịch mịch, lại chỉ có thể nhìn thấy bóng đèn điện từ mấy hộ hắt ra mà không có đèn đường. Cả ba người phải cẩn thận đi sát vào nhau để tránh việc bị lạc, hơn nữa lại còn phải im hơi lặng tiếng cố gắng không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Mặc dù không tin lời của ông Đồng dọa dẫm lắm, nhưng cả ba người vẫn cố gắng rời khỏi địa phận Vũ Thôn rồi mới bắt đầu thì thầm bàn bạc với nhau:
- Đã tám giờ tối rồi, sắp đến giờ hung thủ hành động! Giờ này người Dương Thôn vẫn còn chưa ngủ, hai người đoán xem, hắn sẽ lựa chọn ra tay ở đâu?
Kiên ngồi cạnh một bụi cây, dùng giọng cẩn thận phân tích nói.
Hai người Kiều Như với Dũng cẩn trọng suy nghĩ, rồi cũng phát biểu đôi lời:
- Mọi lần trước đều phát hiện cái chết của những cái xác ở ở đường đê ven sông, như vậy thì lần này rất có thể cũng sẽ xảy ra ở đó!
Kiều Như khẳng định nói như vậy.
Kiên không cho là đúng, anh nói:
- Tôi lại nghĩ khác, cách mà hắn lựa chọn để thiêu đốt nạn nhân, giống như là thực hiện một nghi lễ tế nào vậy. Rất có thể hắn thuộc một loại tôn giáo nào đó trên thế giới, sùng về đạo, thờ cúng quỷ Satan chẳng hạn nên mới làm như thế. Việc hắn giết người theo quy luật, rất có thể là để gọi con quỷ lên để mưu cầu lợi ích cá nhân. Thế cho nên, hắn sẽ chọn một nơi khuất gió và kín người. Đường đê quá nhiều gió vì ven sông, mà thực hiện thiêu xác ở đó sẽ bị người ta phát hiện, cho nên không phải!
Dũng nhăn trán nhéo mày hỏi:
- Nhưng rõ ràng mọi lần những cái xác đều xuất hiện ở đường đê cơ mà, hắn không ra tay ở đó thì ra tay ở đâu?
Kiên gõ vào đầu Dũng một cái chửi xéo:
- Cậu dốt thật, học ngành công an mà không biết hung thủ còn có thể ngụy tạo hiện trường giả hay sao?
Dũng lắc đầu nói:
- Không phải là em không biết việc ấy, nhưng hắn không thể nào ngụy tạo hiện trường giả khi cả nền đất cũng bị đốt được! Không có lẽ...
Dũng đang nói nửa chừng liền tỏ vẻ kinh sợ, rồi không dám nói tiếp.
Còn Kiên thì gật đầu, trả lời nối tiếp cho suy đoán của Dũng:
- Cậu suy nghĩ chính xác rồi đấy, hung thủ chính là thiêu sống nạn nhân, rồi ép nạn nhân di chuyển khi cô ta đang bị cháy rừng rực lửa, một hành động cực kỳ tàn bạo.
Kiều Như nuốt nước bọt, trong cổ họng cô cảm thấy hơi kinh tởm vì thủ đoạn như vậy. Nhưng suy cho cùng, Kiều Như cũng là công an nên loại cảm giác vừa rồi cũng rất nhanh bị cô lấn át đi rồi biến mất không còn suy nghĩ đến.
Tám giờ bốn mươi lăm phút tối, còn chính xác đúng mười lăm phút nữa là khoảng thời gian mà hung thủ hành động. Cả ba người vẫn chưa đoán biết được hiện trường mà kẻ thủ ác chọn làm nơi gây án.
Cuối cùng, bọn họ bất đắc dĩ phải đồng ý. Tuy đường đê không phải là nơi đầu tiên gây án, nhưng cũng có thể trông thấy hung thủ, chỉ cần đến khi ấy bọn họ ra tay thật nhanh chóng, là vẫn có thể kịp cứu nạn nhân khỏi bị chết cháy, mà cũng có thể nhanh tay khống chế được hung thủ rồi bắt hắn ta về quy án.
Mọi kế hoạch được thống nhất một cách gọn lẹ, ba người trốn trong một cái chòi canh đê bị bỏ không. Rồi cẩn trọng chờ đến giờ hung thủ có khả năng xuất hiện.
Đúng như việc bọn họ dự đoán, tuy muộn hơn khoảng một phút thôi. Nhưng hung thủ đã thực sự ló mặt, và điều khủng khiếp hơn nữa là quả nhiên nạn nhân cũng xuất hiện theo. Như Kiên suy luận ban đầu, nạn nhân ấy đúng là đang bị bốc cháy rừng rực lửa. Một gã đàn ông chừng trung niên, đi một chiếc xe tải chở nạn nhân trói ném cô ta ở đằng sau thùng xe. Và khi đến giữa đường đê, gã ta lại tiếp tục đổ ben cho cô gái rớt xuống đất. Sau khi cô gái bị rớt xuống đất, gã ta còn cẩn trọng dùng chổi quét kĩ càng từng vết lốp bánh xe sau khi chiếc xe đi qua để xóa đi vết tích.
Đoàng!
Không chờ thêm được nữa, Kiên bắt đầu nổ phát súng đầu tiên phát động cuộc vây bắt truy lùng hung thủ. Dũng như chỉ chờ phút giây ấy, anh được phân công lao tới cứu lấy cô gái. Anh đã chuẩn bị sẵn một tấm vải thấm đẫm nước, khi Kiên vừa phát động tấn công là anh đã xông tới chùm kín chăn ướt vào thân người cô ta để dập lửa. Mọi việc được diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Kiều Như xông lên chĩa súng vào người đàn ông ngồi trong cabin chiếc xe tải kia để buộc hắn ta phải đầu hàng.
Nhưng gã quả là một người liều lĩnh, mặc cho Kiều Như uy hiếp bằng súng. Gã vẫn nhấn ga xe tô chạy như bay thoát khỏi tầm mắt cô.
Đoàng đoàng!
Hai phát súng nữa được Kiều Như bắn ra, nhưng hai loạt đạn ấy dường như chỉ làm bị thương vào cánh tay của tên hung thủ, còn việc ép hắn phải dừng xe lại thì không thành công.
Kiên tiếp cận định nhảy vô lên nắp thùng xe nhưng đã bị hung thủ mau lẹ đổ ben khiến anh lại ngã dội ngược trở lại.
Tức mình, Kiên chửi đổng một tràng:
- Mẹ khiếp thật! Gần như thế rồi mà còn vồ hụt.
Chiếc xe tải dần dần khuất bóng ở cuối đường đê. Dũng cũng đã thành công dập được lửa cứu cô gái bị thiêu cháy. Tuy vậy, tuy rằng cô ta không chết những cũng bị bỏng rất nặng.
Dũng đỡ cô ta dậy rồi nhân lúc cô ta còn đang tỉnh táo thì nhanh chóng khai thác thông tin về hung thủ, anh hỏi:
- Cô gái, cô có nhớ mặt hắn ta không? Cô có biết hắn ta là ai không?
Cô gái thì thào, cả người cô run lẩy bẩy:
- Tôi... có...
Cô nói được tấm hai tiếng ấy thì lăn đi ngất lịm, Dũng cố sức lay mãi mà cô ta chẳng tỉnh được. Bất giác Kiên đành phải chen ngang:
- Thôi đi Dũng, cậu đừng lay nữa. Cậu không thấy cô ấy kiệt sức rồi hay sao. Tạm thời cậu bế cô ấy lên trạm xá xã đi. Rồi đêm nay chúng ta thay phiên nhau canh gác cho cô ấy. Tôi đoán chắc hung thủ biết rằng cô ấy không chết, sẽ tìm đủ mọi cách để ra tay và giết cô ấy đấy.
Kiều Như cũng đồng tình, cô nói:
- Vậy trước để anh Dũng trông cô ấy đến khoảng hai giờ sáng. Chúng ta về Vũ Thôn nghĩ ngơi rồi thay phiên nhau canh chừng, đến sáng mai nhất định sẽ có xe cứu thương từ trên huyện xuống để đưa cô ấy đi chữa trị ở viện huyện.
Dũng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy hai người cứ về Vũ Thôn nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ canh chừng cô ấy, nếu có tin gì thì tôi sẽ gọi điện cho hai người. Hai người nhớ đừng tắt điện thoại đấy nhé!
Nói xong, Dũng bế cô gái chạy về hướng trạm xá xã. Trạm xá xã nằm ở ngay đầu Vũ Thôn và cũng ở ngay gần Dương Thôn, nó là nơi giáp danh của hai thôn này. Nếu có xảy ra việc gì, chỉ cần Dũng gọi điện là hai người Kiên và Kiều Như hầu như sẽ rất nhanh có mặt để hỗ trợ.
Nhìn bóng Dũng đi khuất, Kiên nhoẻn miệng cười nhìn Kiều Như rồi nói:
- Tốt rồi, cậu Dũng cũng đi rồi! Giờ thì chúng ta có thể thoải mái với nhau hơn chứ.
Kiều Như chợt hơi đỏ mặt nói:
- Đến lúc nào thì anh mới tính công khai chuyện chúng mình yêu nhau đây? Rồi cả anh Dũng mà anh cũng giấu nữa...
Kiên nhấn ngón tay trỏ vào cái mũi trắng nhỏ xinh của Kiều Như nịnh hót:
- Anh không sợ thì em sợ cái gì! Chỉ sợ là người anh yêu xinh đẹp quá bị nhiều chàng theo đuổi, lại bỏ anh mà đi thôi!
Kiều Như hơi quay đầu bẽn lẽn, cô đi trước giả bộ không thèm nói chuyện với Kiên. Kiên cười, anh chạy tới nắm tay Kiều Như, rồi cả hai cùng đi về hướng Vũ Thôn.
Trong lúc ấy, bọn họ không biết rằng chiếc xe tải vừa mới chạy thoát đã quay ngược trở lại. Người đàn ông ngồi trong cabin chiếc xe tải hút thuốc lá rơi rụng lả tả tàn thuốc. Gã ta nhìn hình bóng hai người biến mất vào màn đêm mà đôi mắt tỏ ra sắc lạnh đến lạ kỳ.
Về đến đầu Vũ Thôn, Kiều Như với Kiên vẫn nắm tay nhìn nhau liếc mắt đưa tình. Hai người bọn họ đi vào trong con đường của thôn, vừa đi vừa chậm rãi ngắm nhìn sao trời.
Đang trong phút giây tình tứ ấy, thì Kiều Như chợt nhìn thấy có một bà già ngã ngất gục ở bờ ao ngay cạnh con đường của thôn. Kiều Như liền quay sang gọi Kiên nói:
- Anh Kiên, hình như có người bị ngã kìa!
Kiên cũng ngoái đầu nhìn theo hướng mà Kiều Như vừa mới chỉ, anh liền gật đầu nói:
- Ừ, đúng là có bà cụ ngã thật! Chúng ta ra giúp bà ấy...
Nhưng Kiều Như chợt lay tay của Kiên rồi nói:
- Ông Đồng đã căn dặn rồi mà, là thấy có người khác mà có gặp nạn thì cũng không được ra tay cứu giúp, kẻo cứu phải trùng đó anh!
Kiên đột nhiên cười, rồi lấy ngón tay gõ nhẹ trán Kiều Như nói yêu:
- Em là công an mà lại dám ăn nói mê tín như vậy hả, có tin anh báo cáo lên cấp trên là sau này cho em khỏi thăng chức không?
Kiều Như hơi cong môi, nhe hàm răng khểnh cười duyên dáng, hai mắt cô díp nhỏ xíu trông rất tươi đẹp đáp lại:
- Vậy thôi nghỉ yêu!
Kiên vờ thảng thốt, trừng mắt bộ liếc xéo:
- A! Em dám!
Kiều Như che miệng cười rồi xua tay:
- Thôi không đùa cợt nữa, thế rốt cuộc là có giúp bà cụ hay không đây?
Kiên ưỡn ngực khẳng định:
- Giúp chứ sao lại không giúp.
Rồi anh xắn tay áo, lăng xăng chạy tới gần bà cụ hỏi han đỡ bà ta dậy, nói:
- Trời ơi cụ làm cái gì mà trời khuya trời khoắt như thế này còn mò ra ao chi vậy? Con tưởng là thôn mình kiêng kị cái trùng chiếc gì lắm cơ mà, cụ ra đây ngã thế này rồi con cháu có biết không?
Kiên đỡ bà cụ lên hỏi như vậy, Kiều Như đứng xa xa ở ven đường thấy Kiên hỏi bằng mấy câu như vậy thì liền che miệng cười thích thú.
Kiên thấy Kiều Như đứng ven đường cứ cười bèn nói:
- Cô kia con cái nhà ai, sao không giúp bà cụ mà cứ đứng đó cười mãi vậy, người gì đâu mà vô duyên.
Kiều Như vẫn cười, cô bẽn lẽn định đi tới gần chỗ Kiên, chỗ bà cụ để giúp đỡ. Nhưng vừa bước được hai bước thì chợt nụ cười trên môi cô dần tắt hẳn. Mà nét mặt của Kiều Như thoáng chuyển sang sự kinh hãi.
Kiên đang hỏi han bà cụ, chợt quay sang nhìn Kiều Như liền thấy cô có nét mặt như vậy thì vội hoảng hồn hỏi:
- Kiều Như, em làm sao vậy?
Kiều Như lắp bắp, miệng nói ngắt quãng, tay run rẩy chỉ nói:
- Anh Kiên, bà cụ... bà ta... không phải là người đâu...
Kiều Như nói xong mấy câu mà như muốn ngất xỉu. Kiên cười, cho rằng Kiều Như lại đang nhát mình, anh nói:
- Được rồi, người hay không phải là người thì cũng mời cô nương xuống đây giúp dùm đi chứ.
Kiều Như cứ há to miệng, như muốn nói lắm nhưng nói không sao ra miệng. Kiên chợt ngoái đầu quay lại nhìn thì anh giật thót mình.
Hỡi ôi, cái gương mặt bà cụ sao có đôi mắt đen sì sì, miệng bà ta đang mở ra nhe răng nanh dài nhếch mép đầy kinh tởm.
Kiên hãi quá, liền vung tay đẩy phắt bà ta xuống đất. Nhưng lạ thay cái cánh tay gầy gò của bà ta cứ ghì chặt vào thân người anh khiến anh không sao động đậy được. Cả thân người anh đơ cứng, đôi chân run run không sao đi nổi.
Đoàng!
Đúng lúc này Kiều Như liền nổ một phát súng như cứu nguy. Cả thân người Kiên chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cánh tay khoác lên vai anh cũng đã biến mất. Khi Kiên quay người nhìn lại thì cũng đã không thấy bà cụ đâu cả.
Anh hoảng sợ quá, liền kéo tay Kiều Như chạy như bay về phía nhà ông Đồng.
Về đến nơi, anh nhanh chóng rút tấm ảnh từ trong túi áo ngực ra định bụng đút qua khe cửa. Lúc này anh mới có dịp nhìn kĩ, cái người trong ảnh chụp này, lại chính là cái bà cụ vừa lúc nãy anh và Kiều Như gặp.
Kiên đập mạnh vô cửa nhà, rồi nhét nhanh tấm ảnh qua khe cửa gọi to:
- Ông Đồng, mở cửa cho chúng tôi nhanh lên!
Nghe tiếng động mạnh, ông Đồng hơi giật nảy mình. Nhưng ông ta cũng đã chuẩn bị trước tâm lý, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm. Rất nhanh, ông ta đã phát hiện ra tấm ảnh được nhét ở dưới khe cửa. Ông Đồng liền khẳng định cho rằng đó chính xác là đám người của Kiên. Nên ông vội vã gạt then cài cửa xuống rồi mau chón kéo cánh cửa xô lệch qua một bên.
Mở cửa ra, ông Đồng liền nhìn thấy dáng người của Kiên và của Kiều Như đang xuất hiện ở phía sau cánh cửa. Hai người tóc tai bù xù như vừa gặp phải thứ gì đó, lại còn thở dốc hốt hoảng.
Ông Đồng vừa nhìn liền đoán được ra ngay phần nào câu chuyện. Ông dáo dác nhìn một chặp quang cảnh bên ngoài rồi lập tức hối thúc hai người:
- Hai người vào nhà nhanh đi!
Kiên gật đầu, liền kéo cánh tay Kiều Như đi theo mình. Khi hai người vừa bước vào nhà xong là ông Đồng cũng đóng sập cửa lại.
Lúc này, ở bên ngoài sân, chợt xuất hiện một cái bóng người lòng khòng đang đi dần đến cái cửa.
Ông Đồng không hề để ý, là tự lúc nào, tấm ảnh được Kiên nhét qua khe cửa để dưới đất đang bị từ từ rút lại qua khe cửa và lôi ra bên ngoài biến mất.
...
Ông Đồng chờ cho hai người ngồi xuống thở đều cho thật đã rồi mới hỏi:
- Hai người có phải vừa gặp trùng rồi có đúng không? Rồi đồng chí còn lại đâu, đừng nói với tôi là đồng chí ấy bị trùng bắt mất rồi đấy nhé!
Kiên vừa thở vừa xua tay nói:
- Cậu ấy không sao! Cậu ấy đang canh gác ở trạm xá xã, hai người bọn tôi về đây để nghỉ ngơi một lát thôi. Nhưng mà...
Kiên nói được nửa chừng thì hết hơi, nuốt nước bọt không nói được tiếp nữa. Ông Đồng liền phân tích ngay:
- Nhưng mà nửa đường hai người đi về thì gặp trùng đúng không? Rồi lại còn giúp nó nữa chứ gì?
Kiều Như bình tĩnh, hồi sức lại được trước liền đáp lời ông Đồng, cô nói:
- Đúng vậy, chúng tôi gặp phải ma thật. Nó vờ làm một bà cụ bị ngã ở bờ ao, khi anh Kiên đỡ bà ta dậy thì...
Ông Đồng thở dài gào lớn:
- Đấy, tôi biết ngay là kiểu gì cũng có chuyện mà. Thôi đêm nay hai người ở lại đây đi, đừng có đi đâu cả. Tối nay kiểu gì con trùng nó cũng gọi cửa, rồi lúc ấy nó giả giọng là đồng chí kia thì cũng không được mở cửa đâu đấy!
Ông Đồng nói xong, xoay người, định nhặt tấm ảnh ở dưới đất lên thì không thấy tấm ảnh đâu. Ông bèn quay lại hỏi hai người Kiên, Kiều Như:
- Tấm ảnh của tôi đâu rồi?
Kiên ngơ ngác nhìn quanh rồi nói:
- Nó không ở dưới khe cửa sao?
Ông Đồng lắc đầu với vẻ hơi hốt hoảng nói:
- Dĩ nhiên là không có, không có lẽ...
Ông Đồng hơi run người, nhưng liền khẳng định lại ngay sau đó:
- Thôi chết rồi, là con trùng nó lấy mất tấm ảnh chứ không sai. Giờ thì nó đã mò theo về tới tận đây, đêm nay thì cái nhà này khó mà yên ổn được với nó!
Cộc cộc!
Ông Đồng vừa nói dứt lời xong, thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa vang dội. Ông Đồng run bắn mình không dám động đậy.
Kiên vội gọi với vọng ra ngoài:
- Ai vậy?
Bên ngoài liền lập tức có tiếng đáp lại:
- Em là Quân, dân quân tự vệ của thôn, em nghe chú Đồng báo có các anh trên huyện xuống điều tra nên nửa đêm mang ít đồ qua tính ăn chung với anh chị cho vui.
Kiên chợt trừng mắt quay qua nhìn ông Đồng nói:
- Sao tôi bảo là ông phải giữ kín bí mật chuyện bọn tôi đi nằm vùng cơ mà!
Ông Đồng gãi đầu gãi tai nói:
- Thì thằng Quân nó là dân quân tự vệ của thôn, nó biết thì càng tốt để hỗ trợ chứ sao, tôi cũng vừa mới gọi điện báo cho nó biết xong thôi. Nếu đã có tiếng nó trả lời như thế, thì chắc là không phải trùng đâu. Để tôi ra mở cửa cho nó...
Ồng Đồng mở cửa ra, tính mở cửa cho Quân đi vào thì thật không ngờ. Nào đâu cái người mà vừa đứng đằng sau cánh cửa chẳng phải Quân nào cả, mà lại chính là cái bà già khi nãy Kiên và Kiều Như cứu giúp.
Ông Đồng trợn mắt, chưa kịp nói câu gì thì sắc mặt đã chuyển sang tái mét rồi gục xuống đất.
Trong đêm có tiếng thét đầy kinh hãi vang lên, cả nhà ông Đồng đều bị đánh thức dậy. Tiếng thét vừa rồi là của Kiều Như vì cô quá sợ hãi khi nhìn thấy cái bản mặt của bóng ma kia khi xuất hiện.
Kiên cố kìm nén sự sợ hãi, anh nhanh trí kéo cả thân người ông Đồng vào trong rồi đóng sầm cái cửa nhà lại.
Nét mặt ông Đồng thất thần như người mất hồn, không hề nói câu nào. Ông ta tuy vẫn thở nhưng lại có sắc mặt tái nhợt như người đã chết vậy.
Một vài phút sau, hơi thở của ông Đồng cứ lịm dần, lịm dần rồi chuyển sang thoi thóp. Cho đến khi trong cổ họng ông khục khặc vài tiếng rồi tắt thở hẳn.
Con bé Liễu nhìn thấy cảnh bố nó chết thì liền không nhịn được mà gào lên:
- Bố ơi!
Rồi nó lao tới choàng ôm vào thân người ông Đồng, lay lay cái xác chết của ông mà gọi ông liên tục. Bà Chì thì cũng ngã lăn ngã lộn ra ngoài đất, gào khóc như điên như dại.
Mắt Kiên cứ nhòe đi, cứ mờ dần vì chính anh cũng đang khóc.
Ông Đồng đã chết chỉ vì lỗi lầm của anh với Kiều Như, giá như hai người bọn họ thực sự tin lời ông Đồng là thật, thì có lẽ ông ta cũng không bị thứ trùng kia giả giọng thành Quân mà bắt mất hồn.
...
Sáng hôm sau, cái tin ông Đồng bị trùng bắt đã lan ra cả Vũ Thôn. Người dân ở đây sớm cũng chẳng lạ gì với việc này vì xưa nay ở làng cái trường hợp người bất cẩn bị thứ trùng bắt rồi mất mạng cũng đâu có hiếm.
Hỗ trợ đám tang ma chay cho ông Đồng đến chiều, là Kiên cùng với Kiều Như cũng ra ngay trạm xá xã để gặp Dũng.
Dũng đã ngủ gục ở bên cạnh cô gái bị bỏng kia, cô ta vẫn còn sống nhưng hơi thở rất yếu. Chờ cho khi hai người Kiên và Kiều Như đến thì xe cứu thương từ trên huyện cử xuống cũng tới nơi.
Cô gái được Kiên xốc nách đưa lên xe cứu thương, rồi gọi Dũng tỉnh dậy hỏi chuyện:
- Đêm qua cậu có thấy gì kỳ lạ không?
Dũng vừa mới tỉnh lại vừa ngơ ngác vừa ngáp nói:
- Không có gì kỳ lạ cả, mà sao hôm qua hai người không ra đổi ca cho tôi thế. Làm tôi thức cả đêm đến sáng mới dám chợp mắt một tí...
Kiên thở dài đáp lời:
- Ông Đồng trưởng thôn chết rồi Dũng ạ.
Dũng đang mơ ngủ thì như bị dội một gáo nước lạnh bừng tỉnh trở lại:
- Anh nói cái gì? Ông Đồng chết rồi?
Dũng dụi mắt như không tin vào mắt mình, còn Kiều Như đứng bên cạnh Kiên thì cũng khẳng định nói:
- Đúng, ông ta chết rồi. Mà còn chết vì chính thứ mà chúng ta không tin... trùng!
Dũng cười không cho là thật nói:
- Hai người lại đùa tôi rồi, cái việc cợt nhả ấy của lão Đồng ấy mà cũng lừa được tôi sao? Đúng là khéo vẽ chuyện...
Kiên khẳng định nói:
- Chúng tôi nói thật đấy, làng này quả thật là có thứ trùng ấy. Đêm qua chính tôi và Kiều Như còn tận mắt gặp nó, hậu quả là chúng tôi đã làm liên lụy khiến ông Đồng phải chết.
Dũng như lặng người đi, anh còn cho rằng hai người này đùa cợt với mình hơi quá đà. Nhưng nhìn nét mặt nghiêm trọng của Kiều Như cùng với Kiên thì Dũng ngay sau đó cũng phải tin là thật.
Kiên lại hỏi:
- Hôm qua trong lúc cậu canh chừng cô gái, có biết được thêm thông tin gì không?
Dũng trả lời:
- Có một thông tin hết sức quan trọng đã được lộ ra. Cô ấy nói, kẻ sát nhân ấy không phải là người Dương Thôn, mà lại chính là người của Vũ Thôn!
- Người của Vũ Thôn sao?
Kiên hơi trầm ngâm suy nghĩ, rồi anh hơi giật mình nghĩ đến một vấn đề, anh phân tích:
- Nếu hung thủ là người của Vũ Thôn thì vấn đề có lẽ dễ giải quyết hơn rồi. Chính vì hắn là người của Vũ Thôn nên xưa nay thường dựa hơi vào cái tích chuyện trùng này để tạo vỏ bọc cho mình. Vì vậy cho dù xảy ra bao nhiêu vụ thảm án, hắn vẫn không bị phát hiện. Hơn nữa hắn lại còn chọn những nạn nhân là người Dương Thôn để đánh lạc hướng điều tra.
Kiều Như chợt nói:
- Nếu như thực sự hắn là người của Vũ Thôn thì thật dễ dàng giải quyết, bởi vì người của Vũ Thôn đều đi ngủ rất sớm, không có ai ra ngoài vào ban đêm cả. Chúng ta chỉ cần chia ra vị trí ba phía cổng ra của làng, núp sâu canh gác truy tìm. Chỉ cần thấy người nào của Vũ Thôn mà di chuyển trong đêm nay đi về hướng Dương Thôn, thì nhất định sẽ là hắn!
Kiên gật đầu đồng tình, nhưng lại tỏ vẻ khó xử nói:
- Vấn đề lớn nhất của chúng ta ở đây, không phải là có thể tìm được hắn hay không. Mà chính là về việc thứ ma trùng kia!
Dũng chưa gặp trùng bao giờ, cũng chưa từng sợ ma. Qua lời kể của Kiên và của Kiều Như, Dũng không mường tượng được sự khủng khiếp của trùng nên vẫn nói chắc nịch:
- Trùng chiếc thì sợ cái gì, cứ nghe theo lời ông Đồng trước đây, ba chúng ta mỗi người phục ở một góc, không được phát ra tiếng động, cũng không được chú ý đến bất cứ ai bị nạn mà lao ra cứu, chỉ cần phát hiện ra có người bất thường di chuyển ra khỏi Vũ Thôn đi về phía Dương Thôn, là lập tức nhắn tin để đánh động hai người còn lại cùng xuất phát. Nếu tuân thủ chắc chắn những điều ấy, thì trùng cũng không xuất hiện đâu!
Kiều Như cũng đồng ý với suy đoán của Dũng, cô nói:
- Rất có thể là vì tối qua chũng ta đã vô tình nói chuyện trong địa phận Vũ Thôn nên mới dẫn dụ con trùng đó ra, đêm nay chỉ cần chúng ta cẩn trọng hơn thì chắc là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!
Kiên thở dài, anh rất lo lắng mọi việc sẽ xảy ra theo chiều hướng xấu đi như đêm qua. Nhưng thời hạn báo cáo với cấp trên đã sắp tới, hơn nữa hung thủ sát nhân hàng loạt đêm nay lại hành động. Nếu ba người bọn họ không ra tay lúc này, sẽ lại có thêm một mạng người nữa phải chết theo cách thức thiêu rụi tàn độc của hung thủ.
Cuối cùng anh gật đầu đồng ý với phương án của hai người Dũng và Kiều Nhi đưa ra, anh nói:
- Được rồi, hành động trước hết thống nhất như vậy! Tối nay ba chúng ta phải phục ở ba hướng cổng làng, mỗi người ở một cổng. Thống nhất là khi ẩn nấp không được phát ra tiếng động, mà chỉ cẩn trọng quan sát. Đặc biệt là thấy người bị nạn thì tuyệt đối không được mủi lòng cứu giúp nghe chưa.
Hai người kia tán thánh với ý kiến của Kiên.
Tối hôm đó, ba người dựa theo kế hoạch mà ẩn núp sát vào những bụi cây ở cổng làng.
Kiều Như được phân công trực núp ở cổng phía Tây, Dũng ở cổng phía Nam, còn Kiên thì canh chừng ở cổng phía Bắc.
Đến khi ánh nắng chiều tắt rụi, là ba người bắt đầu cảnh giác chui vào trong bụi cây nấp sát khẽ khàng thở cố gắng không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Khi trời tối, những hộ trong thôn đồng loạt chạy gấp rút chui vào trong nhà đóng cổng cài then rất kĩ càng.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, từng tích tắc đồng hồ lướt qua mà từng giọt mồ hôi cứ thấm đẫm ướt vai Kiên.
Anh hy vong là suy đoán của mình lần này sẽ đúng giống như lần trước, kẻ sát nhân sẽ lộ diện ra khỏi bóng tối và anh có thể chấm dứt được chuỗi hành động tội ác của gã ta.
Đúng bảy giờ tối, một cái bóng đen lấp ló ở đầu con đường mòn của thôn. Kiên khẩn trương, nín thở cố gắng cho không gian lặng yên như tờ. Giường như trong không khí lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu ve vãn của mấy con muỗi chết tiệt mà thôi.
Từ trên trán Kiên, những giọt mồ hôi dần đổ xuống dày đặc và ngày càng làm lưng áo anh ướt đẫm. Kiên khẽ khàng rón rén rờ tay vào cái khẩu súng lục ở bên vỏ bao súng đeo bên hông. Rồi lặng lẽ chờ đợi cái bóng đen dần tiến tới.
Ở cuối con đường mòn, một cái bóng đen người đàn ông cứ bước dần những bước chân hết sức đều đặn mà không hề phát hiện ra dường như có người nào đó đang rình mò mình.
Người đàn ông cứ thế lướt qua chỗ Kiên ẩn nấp, trong cái bóng đêm nhá nhem tối khiến Kiên chẳng thể nhìn rõ mặt mũi của gã ta.
Chờ cho gã ta đi xa một đoạn, Kiên bắt đầu rón rén bám theo gã ta sát nút không rời.
Cái bóng đen người đàn ông cứ bước đi chậm rãi, dáng đi khoan thãi với vận tốc nhịp nhàng không đổi như một cái máy. Kiên cũng phải giữ cho vận tốc bám đuổi của mình phù hợp nhịp nhàng để đuổi theo gã ta cho làm sao vừa không bị phát hiện, vừa vẫn có thể bám đuôi gã không rời tầm mắt.
Đang trong lúc cố gắng gấp rút chú ý hung thủ như thế, Kiên liền vội lui giật lại một góc nhà ngay sát mép đường mòn của thôn để ẩn nấp. Điện thoại trong người anh rung lên báo hiệu có tin nhắn vừa gửi tới. Kiên hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng vội rút điện thoại ra đọc lấy dòng tin nhắn trong điện thoại.
Đó là tin nhắn của Kiều Như, cô ấy nói:
- Tại cổng phía Tây, phát hiện nghi phạm tiến về Dương Thôn!
Kiên giật bắn mình kinh sợ. Vì Kiều Như nói là cô đã phát hiện ra có nghi phạm xuất hiện, vậy cái người mà từ nãy đến giờ mà Kiên bám theo là ai? Gã ta là người nào mà lại xuất hiện đi lại trong đêm trên căn đường mòn của thôn nghênh ngang đến như vậy?
Kiên cẩn trọng cất ngược cái điện thoại trở vô túi quần, rồi tiếp tục ló mặt ra nhìn về phía con đường mòn đến cổng Bắc đi ra khỏi làng.
Tại con đường mòn ấy, người đàn ông đó vẫn xuất hiện, vẫn đi với tốc độ đều đặn đi ra khỏi làng. Kiên định tiếp tục bám theo để chắc chắn xem liệu có phải gã ta cũng có ý định đi về Dương Thôn hay không. Nếu như gã quả thật có ý định như vậy, thì rất có thể trong vụ án này, sẽ là nhiều gã hung thủ, là một nhóm tội phạm chứ không phải là một kẻ riêng biệt. Nếu sự việc là như vậy thì nó sẽ trở thành một vụ án lớn hơn mà ba người không thể nào phụ trách nổi. Nếu một người thì có thể dùng sức ba người để bắt gã về quy án. Nhưng nếu là một nhóm người thì cần phải có thêm người hỗ trợ, nếu không chỉ cần sơ xuất một chút là nhóm đối tượng sẽ có kẻ chạy thoát.
Kiên vừa cẩn trọng bám theo người đàn ông, vừa thi thoảng để ý động tĩnh điện thoại xem có còn rung báo tin nhắn nữa hay không, bởi nếu lại tiếp tục có tin nhắn thì hẳn là bên cổng phía Nam của Dũng cũng có phát hiện về nghi phạm.
Nhưng một đoạn thời gian lâu nữa mà vẫn không có tin nhắn báo về, Kiên liền chắc mẩm là cổng phía Nam của Dũng không xảy ra vấn đề.
Đang lúc anh xoay người chuẩn bị tiếp tục bám theo gã đàn ông kia, thì bất chợt cả thân người gã ta lại lừ lừ quay lại.
Kiên giật mình vội núp sát vào một bên bụi cây. Anh lại tiếp tục quan sát gã đàn ông kia, gã ta không tiếp tục đi về phía cổng Bắc của làng, mà đột nhiên lại quay đầu đi ngược lại. Kiên hơi hoảng sợ suy đoán, không lẽ gã ta đã phát hiện ra là có người bám theo?
Anh cố sức cẩn thận núp vào bụi cây quan sát tình hình. Lúc này, khuôn mặt gã đàn ông kia khi quay đầu dần dần lộ diện ra trước mắt Kiên. Kiên chăm chú quan sát lắm, cái dáng người đàn ông kia đi lại càng gần, lại càng gần chỗ anh hơn nữa.
Kiên nín thở cố gắng không phát ra tiếng động, rồi đến một khoảng cách nhất định. Cả khuôn mặt người đàn ông đó đều lộ rõ trong bóng đêm nhá nhem. Kiên há miệng muốn kêu lên thất thanh. Nhưng may sao anh lại cố kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cái người đàn ông mà từ nãy giờ anh vẫn luôn bám theo, thật không ngờ rằng... đó lại chính là... ông Đồng!!!
...
Hai mắt Kiên mở to tròn, căng hết cả mắt muốn lồi đôi con ngươi. Cả cuống họng anh cứ như muốn tắt thở vậy.
Thân người ông Đồng đang đi thẳng qua chỗ anh, bất chợt tới gần chỗ bụi cây mà anh núp thì liền dừng lại một lúc lâu.
Kiên thất thần, không lẽ mình đã bị ông Đồng phát hiện, anh hoảng sợ tự hỏi mình như vậy. Nhưng may sao, sau đó thân người ông Đồng lại di chuyển tiếp tục nhịp nhàng và không dừng lại. Ông ta đi ngược lại hướng mà ông ta xuất hiện như một cỗ máy vô hồn.
Kiên hoảng hồn thở dốc ngáp lấy ngáp để cho qua những phút giây chí tử vừa rồi. Ông Đồng như một quy luật, cứ lượn đi lượn lại trên con đường mòn của thôn. Sau cùng Kiên mới suy đoán được, là ông Đồng chết đã hóa thành trùng lang thang ở trong làng, chỉ chờ có người sơ hở là bắt mất hồn.
Kiên lại nhắn tin cho Kiều Như, hỏi xem nghi phạm mà cô nhắc đến liệu đã đi ra ngoài Vũ Thôn hay chưa. Nếu như nghi phạm chưa ra khỏi, thì đó rất có thể là một con ma trùng khác.
Nhưng Kiều Như nhanh chóng nhắn tin đáp lại, cô khẳng định chắc chắn đó là hung thủ. Vì cô bây giờ đã tận mắt nhìn thấy hắn ta lên chiếc xe tải nấp trong một bãi đậu hoang vắng gần bờ sông. Hơn nữa, trong cái thùng xe ấy cô còn có thể nhìn thấy nạn nhân tiếp theo. Cô đã thông báo việc này cho Dũng biết.
Kiên thở phào nhẹ nhõ, anh vẫn luôn lo lắng đến sự an nguy của Kiều Như. Lỡ cô bám theo nhầm phải một con ma trùng thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Vì trùng là ma cho nên cô có võ vẽ giỏi đến đâu cũng thành vô dụng. Còn kẻ sát nhân lại là người nên mọi nghiệp vụ công an đều có thể phát huy tối đa đối với hắn.
Chờ thêm một lúc nữa, Kiên đã nắm bắt được quy luật đi lại của ông Đồng. Nên nhanh chóng lẻn đi khỏi vị trí nấp rồi chạy đến địa điểm tập kết với hai người còn lại.
Tới nơi, anh thấy Dũng và Kiều Như đã đang nấp sẵn ở đó. Kiên mon men cẩn thận chui lủi tới vị trí nấp của hai người. Dũng thấy Kiên đến muộn như vậy, liền hỏi:
- Sao anh tới trễ vậy, bọn tôi chờ anh ở đây nửa tiếng đồng hồ rồi!
Kiên thở dài vuốt mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt nói:
- Tôi vừa gặp ông Đồng!
Kiên vừa nói xong, cả hai người Dũng và Kiều Như liền há hốc miệng suýt kêu lên. Nhưng Kiên ra giấu suỵt nhanh chóng cho hai người im lặng, anh nói:
- Cẩn thận chứ, lại để hung thủ phát hiện thêm lần nữa thì khó mà bắt nổi hắn!
Hai người kia cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lại bắt đầu chuyển mục tiêu chú ý lên tên hung thủ đang ngồi trong thùng xe tải.
Hắn ta nhìn trời sao gì đó, rồi cứ nhìn đồng hồ mãi. Trong lúc ấy, hắn cứ chạy vòng quanh trong thùng xe tải rắc lên những lớp bụi than đen rồi vẽ thành một cái hình thù kì quái gì đấy. Rồi tiếp đến, hắn bắt đầu đổ cả can xăng lên người cô gái.
Xong việc, gã lại bắt đầu châm thuốc lá và hút chờ đợi cho tới giờ thì phải.
Đúng tám giờ bốn mươi lăm phút, cách giờ gây án đúng mười lăm phút.
Gã bắt đầu khoác lên mình một bộ đồ công giáo. Đúng như Kiên suy đoán trước đó, gã hung thủ này có thể là một tên cuồng tín công giáo nào đó thờ phụng quỷ Satan. Xung quanh đây có rất nhiều nhà thờ, rất có thể vì hắn căm ghét công giáo nên mới đi theo thờ quỷ Satan vì một lý do nào đó.
Kiên có thể nom thấy, trong cái thùng xe bị hắn rắc bột than đá màu đen, vây quanh thân người cô gái thành một hình ngôi sao năm cánh.
Ngôi sao năm cánh ấy tượng trưng cho một ký tự nào đó mà tên sát nhân này nghĩ rằng dựa vào đó hắn có thể gọi được quỷ satan lên thì phải.
Không thể chờ thêm được nữa, lần này Kiên không chờ nổ súng để đánh động hung thủ, mà đã mau lẹ lẩn khuất sau những lùm cây tiến sát đến cái thùng xe tải.
Tương tự Kiều Như và Dũng cũng rẽ sang hai bên để đón đầu hung thủ.
Đúng tám giờ năm mươi phút, gã hung thủ bắt đầu châm lửa và chuẩn bị thả mồi lửa xuống để đốt cháy cô gái thực hiện nghi lễ tế tà ma ngoại đạo.
Nhanh như chớp, Kiên đã xuất hiện dùng một thế võ đẹp mắt đá bay mồi lửa trên tay gã rồi xông đến muốn túm cổ gã.
Tên hung thủ hoảng sợ vùng vẫy chạy trốn, hắn nhảy xuống thùng xe lao đi. Nhưng gã đã bị thế gọng kìm của hai người Kiều Như và Dũng tóm gọn, hắn bị túm chặt rồi tra còng tay số tám vào cổ tay.
Ba người vội vã vạch lớp khẩu trang đeo trên mặt gã hung thủ. Bọn họ lập tức liền kinh ngạc kêu lên tiếng âm thanh trong miệng. Họ phát hiện ra thì ra cái gã hung thủ mà họ vất vả tìm kiếm bấy lâu nay, lại chính là anh chàng Quân, người dân quân tự vệ cù lì dễ sai bảo mà ông Đồng tuyển dụng.
...
Qua lời khai của Quân cho biết, hắn là một thầy tu thuộc dòng công giáo thờ chúa quỷ Satan. Nhóm của cha hắn mười năm trước đã hoạt động nhưng bị truy quét dần dần, hắn là hậu duệ của một trong những thầy tu ấy và nối tiếp nghiệp cha mình, dùng lễ tế thờ cúng quỷ satan để mưu cầu một thứ viển vông là sau khi chết đi sẽ được phụng sự trung thành cho quỷ.
Ba tháng trước, hắn bắt đầu tìm hiểu xong các nghi lễ tế của dòng công giáo thờ quỷ này. Rồi bắt đầu bắt tay vào sát hại những cô gái, hắn khai vì làng của hắn không có con gái nên hắn phải chuyển đối tượng qua để lùng bắt những cô gái ở làng kế bên.
Lại hỏi vì sao hắn lại không sợ ma trùng, hắn nói rằng hắn cũng sợ, nhưng từ lâu đã biết được quy luật của giống loài ma trùng trong làng nên vẫn có thể đi lại về đêm an toàn mà gây án.
Kết thúc vụ án giết người đốt xác liên hoàn. Dũng, Kiều Như và Kiên trở về Hưng Hà.
Kiên sau đó đã công khai mối quan hệ với Kiều Như, hai người có một đám cưới hạnh phúc. Còn Dũng cách đó khoảng ba tháng thì lại bị điều lên Lạng Sơn để phối hợp điều tra với công an tại đó. Một chuyên án mới được mang tên chuyên án Ma Lửa được công an Lạng Sơn thành lập và tiếp tục truy tìm vết tích những hung thủ, vụ việc có liên quan tới nhóm công giáo thờ quỷ Satan tại Vũ Thôn nên Dũng phải tìm cách để hỗ trợ.
Về việc truyền thuyết giống loài ma trùng tại Vũ Thôn, người ta vẫn tiếp tục đồn đại về giống loài và ngôi làng kỳ lạ này mà tìm mãi không có lời giải. Không một ai có thể chấm dứt được sự ám ảnh của giống loài ma trùng dai dẳng trên vùng đất này.
Cho đến hai mươi năm sau, một sư thầy thuộc giáo hội phật giáo trung ương lập đàn tại đây, sự việc ma trùng ám ảnh cả Vũ Thôn mới được chấm dứt.
Kết Thúc (END) |
|
|