Duyên mình bạc bẽo chẳng tròn đôi
Ảo não từng đêm hận cứ bồi
Bão giật tiêu điều thân tủi bám
Giông càn rệu rã cảnh sầu bôi
Vì thương nghĩa nhạt đìu hiu để
Bởi ngóng tình xa lặng lẽ hồi
Khắc khoải tim này như rụng vỡ
Nghe vàng võ nhuộm đắng bờ môi.
Kết Thúc (END) |
|
|