Chỉ thoáng mắt ta đã đến mùa đông
Những dòng sông cũng hóa lòng băng giá
Những hàng cây khẳng khiu không còn lá
Melbourne buồn thành phố mùa gió giông!
Mắt dại ngây giữa khung trời mênh mông
Cơn mưa lạnh làm xôn xao phố vắng
Lữ khách xa, đôi mắt buồn trĩu nặng
Dõi mơ hồ con nước lạnh lùng trôi
Mãi mong chờ người ở xứ xa xôi
Mưa rét buốt như se thêm nỗi nhớ
Ánh chiều rơi nghe cõi lòng trăn trở
Có khi nào ta chợt gọi tên nhau?
Kìa sợi nắng vội đến rồi tan mau
Ảo ảnh nào khiến cho lòng buốt nhói
Vòng tay níu giấc mơ tan theo khói
Dẫu mơ hồ vì lời hẹn mong manh
Nơi đất khách ta muốn bước thật nhanh
Không để lỡ chuyến tàu xa hun hút...
|