Qua làng Uy Viễn Nghi Xuân
Nhìn về Hồng Lĩnh mây vần đỉnh xanh
Nghìn xưa đất nước địa linh
Biết bao thế phiệt trâm anh tuyệt vời
Với Nguyễn Du - Gió bụi đời
Tiếng thơ ray rứt kiếp người trầm luân
Mưa vần vũ bụi phong trần
Tướng công Uy Viễn dặm ngàn nổi trôi
Hoài bão lớn, trí trùng khơi
Suy tư về nỗi cảm hoài thế nhân
An bần lạc đạo cam phần
Nắng mưa mà chẳng biết hờn nắng mưa
Cảnh nghèo một thuở xác xơ
Nhà tranh mo vách bây giờ còn nao
Đầu kèo mọt tạc vẽ sao
Cửa giăng màn nhện gió vào nỉ non
Ba gian nhà cỏ mưa tuôn
Trúc ngăn nữa bếp, nữa buồng nương thân
Giường tre mối dũi đường vân
Góc tường lỗ chỗ giun tràn lối đi
Sĩ phu ở thuở hàn vi
Tu tâm dưỡng chí nam nhi giúp đời
An bang tế thế ý người
“Thái Bình Thập Sách” một thời tiếng vang
Vì dân vì nước lo toan
Phong lưu cốt cách vẹn toàn cả hai
Việc đời ngang trái ngoài tai
Ngao du sơn thủy an bài tuổi hưu
Cầm, kỳ, thi, tửu, người yêu
Tiêu dao nắng sớm mưa chiều thãnh thơi
Gió trăng biết thuở nào vơi
Trăng chênh chếch bóng, gió khơi vơi tình
Trọn đời mình vẫn là mình
Một vì sao sáng giữa mênh mông trời
Tiếng thơ phiêu bạt chơi vơi
Trăm năm một cuộc đổi đời lênh đênh
Hồn nghệ sĩ, chí hùng anh
Ngất cao một đỉnh thông xanh giữa trời
Bây giờ hậu duệ bao đời
Cháu con Uy Viễn về nơi Non Trà(*)
Tình thơ thắm - Nghĩa đậm đà
Tây Hồ thôn nhỏ một nhà mến yêu
Những vần thơ vẳng tiếng tiêu
Lưng đồi trăng dãi phiêu diêu cõi lòng
Sương giăng một giải bềnh bồng
Hồn thơ uy viễn dặm thông reo hoài
|
|
|