Đất trời xưa cũ thật xưa
Chợt đâu Xuân mới, mới vừa trổ hoa
Mưa còn ướt hạt đêm qua
Dâng em xuân ngát, thiết tha xuân đầu
Xuân hồng từ thuở yêu nhau
Lời âu yếm gọi, nghĩa sầu khổ vơi
Tay gầy vẫy nhẹ mưa rơi
Giọt xao xuyến đậu, hạt hời hợt bay
Chim ngàn quấn quít lá say
Gió lang thang níu mây bay cuối trời
Lòng thơ thới mở chơi vơi
Đêm ân ái ngọt, mộng mời mọc em
Đồi hoa thơ lót chân mềm
Gió xôn xao, nắng thì thầm, gọi nhau
Mùa xuân một thuở xa nhau
Lá đau rừng thẳm, chim sầu đầu non
Buồn treo đỉnh ngọn héo hon
Em thơ ngây hẳn chưa mòn gót xanh
Chiều im vắng, bãi tù binh
Hồn son sắt ẩn, lệ tình nhân tuôn
Một thời lửa đạn kinh hồn
Chim sa cơ vận, bỏ nguồn đi hoang
Ru đời nhau giữa cơn giông
Lòng thương phế tích, hồn sương khói tàn
Mùa xuân đất khách võ vàng
Thương hơi thở xót, buồn làn khói vương
Hồn tha phương mấy dặm trường
Dấu chân chìm nổi bước đường lênh đênh
Xa rồi một thuở truân chuyên
Cánh chim sợ gió, con thuyền sợ sông
Nước thôi có chảy về đồng
Phù sa vẫn nặng tình sông thuở nào
Chim ngàn hát khúc đồng dao
Cỏ, hoa, nắng, gió ngọt ngào đợi nhau
Giữa trời xa xứ mưa ngâu
Đêm ly quốc hận, ngày dâu bể cuồng
Vườn khuya phủ trắng hoa sương
Em và Thơ, với nỗi buồn lưu cư
Nhớ mùa Xuân, thuở tương tư
Đá xanh bỗng bật lời từ tâm kinh...
|
|
|