Xin từ giã một Đường Thu vắng lặng
Hàng cây buồn sầu lắng đứng bơ vơ
Tiển người đi ...còn ai nữa mà chờ...
Đường im gió nên thơ ...sầu não ruột ...
Lá vàng rơi trong buồn thương tê buốt
Rớt từ từ như hiểu được cỏi lòng tôi...
Lần thứ hai tâm sa lệ liên hồi...
Tôi muốn thét cho xé đôi Thiên Địa...
Bây giờ đây tim lòng càng thắm thiá
Tình là Thiên Đàng là Địa Ngục trần gian...
Là đau thương là chát đắng ...phủ phàng...
Là hạnh hỷ , là lụi tàn....sự sống...
|