Áo trắng ai bay phút tan trường
Hồn tôi mát dịu giữa đường trưa
Chao nghiêng một khoảng trời gió nắng
Đà Lạt lại bừng thêm ý thơ
Ơ này áo trắng đang đi vội
Tôi đang ngơ ngẩn biết cho lòng
Trong trắng một màu sương với khói
Chưa nhìn đã thẹn, ngộ ghê không ?
Ơ này áo trắng của tôi ơi
Xin mãi nhẹ bay trắng khoảng trời
Để hồn tôi dịu trong râm mát
Không phải buồn trong nắng cuộc đời ...
|