Em
Người đàn bà đi qua mùa thu
Mắt già hơn cánh lá
Tóc trắng như mây trời
Ngồi bên bờ nhân gian
Vớt bóng mình trên dòng sông xưa cũ
Em
Người đàn bà đi qua mùa thu
Gánh mỏi vai đời từng nỗi nhớ
Nhọc nhằn ươm từng con chữ
Cho mùa thơ thêm xanh
Em
Người đàn bà của riêng anh
Đi qua mùa thu phai sắc
Bởi tin lời của gió
Nên suốt đời ngu ngơ
Em
Người đàn bà của thơ
Đi qua mùa thu
Nợ nần đầy phía trước
Vẫn miệt mài giấc mơ.
|