Tình tan chảy như que kem phơi nắng
Ngọn gió đầu ngày gom tiếng oán than
Ta vốn đa tình về ôm mối hận
Về nằm tương tư góc vắng phũ phàng
Tình rách rưới chiếc áo thời gian vá
Loang lổ sắc màu xám xịt tàn tro
Mây cúi đầu đu dấu chân mùa hạ
Thiên hạ rảnh rang dở hơi chiêu trò
Tình đốt cháy dệt thêu nghìn ngọn lửa
Ngẩng mặt lên hứng giông tố cuồng phong
Phết , phẩy nỗi lòng cơn đau giẫy giụa
Khóc người đi lệ trôi chảy thành sông
Tình vọp bẻ quay cuồng như chong chóng
Ta vội trách người , người lại trách ta
Con đường bụi mờ trừ nhiều hơn cộng
Nhón gót theo chồng em trốn phong ba
Tình ngủ gật như người say , kẻ tỉnh
Tầm cao nào ta với mỏi cánh tay
Hộp keo giả nên dán hoài không dính
Thân phận người cũng có chuyện rủi may
Tình gãy khúc gọi mùa đi vụn vỡ
Nhật nguyệt bên đời ranh giới xa xôi
Môi chưa tìm nhau , em thời kín hở
Anh độc hành đâu dám bước song đôi
Tình băng giá lạnh run hơn tuyết rụng
Nhiệt độ âm ảo não áo tình nhân
Ơi tuổi trẻ sần sùi , hơi tủn mủn !
Đôi chân tình yêu bụi bặm phong trần
|