Mong người chốn ấy được bình yên
Xua tan bóng tối những muộn phiền
Xô đẩy bốn mùa trăng bén gió
Thoáng nghe đất lở với trời nghiêng
Ngồi chép vu vơ chiếc lá khô
Dốc dài rắc rối chuyện mơ hồ
Nắng rũ bên đường xao xác mộng
Giọng cười xé rách vội xác xơ
Ta tốn mồ hôi rớt xuống đời
Mùa thu đã chết tuổi phai phôi
Bỗng dưng nước mắt thôi giàn giụa
Bóng dáng người xưa vội xa xôi
Gợn bóng thời gian ôm lẻ loi
Dây oan ai kéo chút nhỏ nhoi ?
Đường xa vó ngựa đôi chân mỏi
Kỉ niệm ăn mòn tuổi đôi mươi
Rong ruổi nhạt nhòa áo tình phai
Viển vông núp bóng tiếng thờ dài
Mộng mị sa đà , trong hoang tưởng
Nỗi khổ này đâu của riêng ai?
Đêm trắng đêm ngồi đếm bơ vơ
Gột rửa đau thương gọi vô bờ
Xa xôi , người hỡi buồn tê tái !
Hạnh phúc gieo neo chốn mịt mờ
|