Em bảo rằng cỏ dại thật đáng thương
Trong vòng xoáy đời thường bờ chẵn lẻ
Kẻ vô tâm giẫm chân lên thật khẽ
Ở ven đường bờ bãi vời vợi đau
Cỏ nằm im rơi vào hun hút sâu
Chiều ngã rạp cúi đầu trong lặng lẽ
Ngủ yên giữa thiên nhiên sầu về ghé
Bầu trời xanh mát mẻ tuổi đá buồn
Cỏ ngậm tình trong buổi sớm tinh sương
Câu thơ về nằm nương trên ngực áo
Tên riêng đâu cỏ dại thềm ảo não
Khóc mà chi mếu máo khúc sông dài
Tự nhiên sinh ra sức sống dẻo dai
Thời hoa mộng đan cài trăm giọt nhớ
Mưa gió về giông tố thổi li tan
Rễ bám sâu khoảnh khắc luống
ngỡ ngàng
Cỏ đáng thương trong định mệnh phũ phàng
Ai thương tiếc điệu đàng câu luyến ái?
Tình rũ bóng bốn mùa lơ lửng mãi
Cỏ ngân nga tự tại vết thương lòng
|