Ai thấu hiểu tâm hồn người nghệ sĩ
Lắm khi buồn thủ thỉ tự riêng ta
Đủ mọi thứ gần xa vừa loé nghĩ
Cũng khiến lòng, âm ỉ những lời ca...
Lời ca ấy ngân nga trong khoảnh khắc
Vơi nỗi niềm chất ngất giữa con tim
Cho quá khứ im lìm nằm cõi mất
Thoáng hiện về trước mặt, hoá luồng phim
Phim hay dở vẫn tìm theo tưởng nhớ
Giúp phôi pha trăn trở vết hằn sâu
Khi tất cả còn đâu gần gũi nữa
Bởi thời gian kéo bỏ khuất đằng sau
Đằng sau nhỉ? Để sầu chan chứa mãi
Dưới khung tàn tê tái gợn từng cơn
Khiến chầm chậm cánh hồn nghiêng động đậy
Trở mình ngang thoắt dậy lướt hoàng hôn
Hoàng hôn tím chập chờn tia sấm sét
Đỉnh lộng ngàn lẫm liệt dáng thần uy
Tay xách búa lầm lì, cao giọng thét
Hỡi nắng cuồng! Ngươi đấy! Có là chi
Là chi nữa cũng chỉ gieo oi bức
Làm mỏng manh giây phút cuốn cong vành
Để rỉ rả nhánh cành nghe đau nhức
Nhìn non tơ oằn rũ dưới rung rinh...
Ta thấy gió dập dềnh lên cỏ lá
Phả hanh hao, trải mát nhẹ ru êm
Còn ở ta, quả tim nhiều vỡ nát
Vậy mà sao vò võ với lặng yên...
|