Ta nghe trong gió niềm đau
Nghe trong đất cát có màu yêu thương
Nhìn qua ngọn cỏ ven đường
Còn nghe hơi thở vô thường reo ca
Bước chân ra cõi bao la
Từ đâu ta biết chính ta vô thường
Từ đâu ta biết đau thương
Từ trong tiền kiếp còn Vương lụy phiền
Niềm vui vui đến vô biên
Nỗi đau đau đến triền miên tháng ngày
Từ đâu ta chợt mới hay
Có trăng dưới nước có ngày trong đêm
Hoa lan nở trắng bên thềm
Từ đâu ta lại lãng quên chính mình
|
|
|