Con ơi! Lặng lẽ mẹ ngồi đây
Ôm mảnh trăng thu, nhớ chuỗi ngày
Con hãy còn thơ, bên cạnh mẹ
Từng đêm êm ả, giấc nồng say!
Giọt sữa dưỡng nuôi đến giỡn đùa
Con dần khôn lớn, sữa dần thưa
Cháo cơm, thịt cá rồi thay đổi
Cứng cáp vươn lên giữa ngọn lùa
Bốn tuổi bắt đầu đi Mẫu Giáo
Lần đầu xa cách...Mẹ, con “Đau”
Chần chừ, ngấn lệ đoanh tròng trẻ
Còn mẹ nhìn theo...Tím ửng màu...
Những lần con bệnh nằm thiêm thiếp
Cha mẹ rầu lo chẳng thiết gì
Bụng trống, cơm canh, bàn dọn đó
Ra vô, nguội lạnh có màng chi
Có bữa thấy con hí hửng mừng
Cặp da nửa mở, nửa trên lưng
Thò tay con móc khoe tờ giấy
Mẹ hỡi! Bài con được điểm mười
Đến khi con tuổi độ tròn trăng
Biết mộng, biết mơ, biết thả tầng...
Thì mẹ cũng đà sương điểm mái
Bóng tà lờ lững áng mây giăng!
Giờ đây con sống ở phương xa
Bổn phận sớm hôm vợ của người
Chốn cũ, quê nghèo, thời nhỏ dại
Tháng ngày chầm chậm nước dòng trôi...
Lởn vởn hình con gợn ráng chiều
Nụ cười toe toét gợi ngàn yêu
Và kia! Cô bé tràn xuân mộng
Bất chợt ngoài sau nhẹ cánh khều...
Da diết nỗi buồn thương nhớ con
Dưới bầu trống vắng phủ hoàng hôn
Ra vô lụm khụm, mình thui thủi
Cứ mãi con tôi, nó chập chờn...
|