Bất chợt rúng lòng khi thấy em
Người làm tôi vỡ nát con tim
Mười năm đăng đẳng ôm tình chết
Giữa sóng, lênh đênh một chiếc thuyền!
Thuyền ấy của tôi ngả vật vờ
Mây ngàn phủ hướng, lái chơ vơ
Nhớ nhung, da diết và đau đớn
Tủi phận, mà thôi!…Tự trách khờ
Tôi khờ vì bởi quá yêu ai
Sợ sớm, sợ trưa, sợ tháng ngày
Hoa lá, vườn cây phân bón thiếu
Nhánh cành gầy guộc quả không sai
Cố sức bường ra chốn chợ đời
Chẳng màng vất vả của riêng tôi
Chỉ mong vợ đẹp cùng con khoẻ
Tươm tất, ấm êm đủ lắm rồi!…
Để nầy nhếch nhác, xác xơ thân
Phím bụi, dây đơ…góc dựng đàn
Nhện bám cung tơ, mờ gác tía
Vô tình hoang phế mảnh vườn xanh
Nhạt nhẽo, khô khan…đẩy chán chường
Mũi tên tàn nhẫn bậu tay buông
Trúng ngay trái đỏ đầy tha thiết
Tím lịm hồn tôi ngất đỉnh buồn…
Giờ đây “Ai đó” bỗng quay về
Sắc thắm thuở nào ửng lối đi
Nay cánh nhạt tàn, sầu héo rũ
Long lanh ngấn lệ đọng bờ mi…
|