“Em muốn lãng quên ảo mộng mà
Cùng anh thực tế hợp hoan ca”
Hai câu chan chứa tình yêu ấy
Xúc động lòng anh lắm Bậu à…
Anh nhớ chuỗi ngày hồn thả chân
Từ vùng tĩnh mịch khuất vầng trăng
Đến bờ cát trắng mờ sương khói
Lến đỉnh cheo leo vắng vẻ thầm
Rồi miền bát ngát lúa mênh mông
Hoang mạc cằn khô rực nắng hồng
Rừng thẳm thâm u chìm bí hiểm
Vườn phơi xác lá quạnh thu đông
Xuống dòng êm ả lững lờ trôi
Ghé bến bon chen hú gọi mời
Quành nẻo rộn ràng buôn bán chợ
Sang đường xe cộ dập dìu phơi…
Mong tìm một nửa lạc đâu đây
Ghép mảnh chơ vơ nửa khuyết nầy
Cho tháng năm dài canh cánh mãi
Một lần sau cuối thả trời mây…
May mắn tình cờ gặp được em
Cũng sầu cô lẻ dưới màn đêm
Đôi ta kết nghĩa, xây vườn mộng
Sớm tối bên nhau ấm nỗi niềm
Nào ngờ em đó chính là Nương
Yêu dấu của Lang lặn lội tìm
Lỡ chuyến đò trần, ôi! Gánh chịu
Trọn đời hai đứa… tím con tim…
|