Xoè tay ra cửa hứng sương tàn
Cúi xuống nhẹ nhìn nước phả loang
Da diết cõi lòng người thức trắng
Âm thầm tiễn biệt mảnh trăng tan!
Trọn đêm của kẻ nghẹn sầu ai
Nhớ bóng hồn thương, nhớ tháng ngày
Nhớ tựa vai kề muôn thắm thiết
Trăm trao, ngàn hẹn vẫn nằm đây…
Vậy mà bỗng chốc chẳng còn chi
Lối ngõ vườn xuân giạt ánh thề
U ám phủ trùm lên khắp nẻo
Buồn cho yêu dấu bước vu quy
Em sẽ theo chồng đến chốn xa
Trả bao kỷ niệm lại quê nhà
Trả dòng thơ viết còn dang dở
Trả chuỗi bên nhau lắm đậm đà
Đường lá me bay giỡn gió khều
Âm vang rộn rã điệp ve kêu
Tàn cây rậm mát ngồi hai đứa
Khúc mía mà sao! Ngọt quá nhiều
Cầu gòn nối ráp bắc ngang kinh
Đoạn thẳng đoạn cong trải gập ghềnh
Tôi phía bên nầy, em ở bển
Lại luôn ngắm nó! Quá ơi tình…
Tất cả giờ đây đã hết rồi
Chỉ còn mấy tiếng nữa mà thôi
Trọn đời vĩnh biệt dòng sông mộng
Bão dập thuyền mơ vỡ nát rồi…
|