Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Hắc Thánh Thần Tiêu Tác Giả: Giả Kim Dung    
Trở lại Hành Sơn

    Bạch Thiếu Huy chưa kịp đáp, một bóng người đã xuất hiện trước cửa, rồi tiếp theo có mấy bóng khác đến nơi. Người đầu tiên cất tiếng hỏi :
    - Có phải ở trong nhà này chăng?
    Một người khác đáp :
    - Phải!
    Người trước trầm giọng :
    - Vào trong gọi chúng ra đây!
    Người sau ứng tiếng :
    - Vâng!
    Rồi hắn cao giọng gọi :
    - Hai vị bằng hữu nào ở trong đó, xin bước ra đây!
    Nghe qua giọng nói, Bạch Thiếu Huy nhận ra ngay hắn là tên đệ tử Hành Sơn vừa rồi.
    Chàng nghĩ thầm :
    - “Hắn trở lại đây để làm gì? Có lẽ hắn đưa bọn nào đó đến để toan sanh sự! Đáng lý mình không nên buông tha cho hắn sớm!”
    Chàng thấp giọng bảo Phạm Thù :
    - Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng rồi bước ra xem họ định làm gì mình đây!
    Chàng đứng lên đi trước, Phạm Thù theo sau liền.
    Bên ngoài có tất cả năm người, cùng đứng chận nơi cửa. Trừ người đứng đầu không có vũ khí mang nơi hông, trông rất rõ.
    Tất cả đều vận màu đen, mặt bao kín chỉ chừa lại hai lỗ mắt để nhìn. Dĩ nhiên Bạch Thiếu Huy không thể nhận diện.
    Người đứng trước là một lão nhân vận chiếc áo dài màu xanh, râu chưa bạc, dài đến ngực và đeo trường kiếm, chuôi ló khỏi bờ vai, còn bốn người kia y phục cũng chẹt màu xanh, người nào cũng mang trường kiếm.
    Nhìn thoáng qua năm người, Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :
    - “Họ là những ai? Còn đại hán áo xanh trước đây, hắn có gia nhập vào một bang hội nào khác hay còn là đệ tử Hành Sơn! Hắn cũng vận y phục xanh, hắn có trong số năm người này chăng? Vì tất cả họ đều bao mặt, ta không thể nhận ra được!”
    Lão già quắc đôi mắt quan sát Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù một lúc, đoạn trầm giọng hỏi bốn người kia :
    - Phải hai người này chăng?
    Tên đứng cuối phía tả nghiêng mình đáp :
    - Chính họ!
    Lão già hừ một tiếng hướng sang đối tượng, trầm giọng hỏi :
    - Các ngươi tên họ chi?
    Bạch Thiếu Huy điểm phớt một nụ cười hỏi lại :
    - Các hạ đến đây chỉ để hỏi một câu như thế thôi à?
    Lão nhân thoáng giật mình, song lấy lại bình tĩnh ngay, lạnh lùng thốt :
    - Hỏi lai lịch các ngươi trước, rồi sau cuối nói đến những điều cần nói!
    Bạch Thiếu Huy cười lớn :
    - Anh em tại hạ bất quá là những kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, nào có xứng đánh gì cho quý vị phải quá lưu ý! Tuy nhiên các vị muốn biết tên họ người trước hết phải cho người biết lai lịch của mình như thế nào, có vậy mới hợp lý chứ!
    Phạm Thù nói với giọng đầy mai mỉa chận lời :
    - Đại ca! Đừng hoài công lưu ý đến họ làm gì. Thiết tưởng họ không dám để lộ mặt thật nhìn đời thì họ có lai lịch gì đánh kể mà phải hỏi!
    Lão già quát to một tiếng :
    - Câm ngay! Trước mặt lão phu, bọn hậu sanh không được ăn nói vô lễ! Lão phu sôi giận lên là cơ khổ đấy.
    Phạm Thù cười lạnh :
    - Khổ như thế nào? Bọn ta ở trong nhà tránh mưa tránh gió, có liên can gì đến ngươi, sao ngươi lại sôi giận? Các người đang đêm mang vũ khí tìm người sanh sự, bọn ta không sôi giận đó là lễ độ lắm rồi, sao lại cho là vô lễ? Trước khi bắt lỗi người, hãy tự xét mình trước!
    Lão già càng phẫn nộ hơn, cao giọng :
    - Lão phu muốn các người nói lý do từ xa đến đây, hãy đáp câu hỏi đó, đừng dài dòng gì cả!
    Phạm Thù bĩu môi :
    - Đây không phải là vùng cấm địa mà các ngươi cũng chẳng phải chủ nhân, tại sao bọn ta lại nêu lý do?
    Lão già hừ một tiếng :
    - Đành là thế, nhưng lão phu cũng phải biết kẻ đến đây là ai!
    Phạm Thù xì một tiếng :
    - Biết để làm gì? Non sông đất nước là của mọi người nào phải của riêng ai mà không cho kẻ khác xuôi ngược? Ngươi có quyền gì bắt buộc bọn ta phải cung khai lai lịch với ngươi? Ngươi có quyền gì hạch hỏi lý do sự có mặt của bọn ta?
    Lão già cười lạnh :
    - Đây là vùng hoang vắng, không thuộc trục lưu thông công cộng, người nào vào đây hẳn phải có lý do riêng biệt, lão phu muốn biết lý do đó, nhất định như vậy. Các ngươi hãy nói thật cho lão phu biết, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy!
    Phạm Thù bật cười ha hả :
    - Các ngươi là quan quyền địa phương, chận khách lữ hành xét hỏi lai lịch, hay là phường lục lâm cường đạo toan cướp đoạt tài vật của dân lành?
    Bạch Thiếu Huy để mặc Phạm Thù cãi lý với họ, chàng kín đáo quan sát họ, tìm hiểu họ là ai, thuộc tổ chức nào trên giang hồ.
    Đột nhiên chàng nhớ lại, lúc theo Trương Quả Lão đến Hành Sơn, chàng có gặp Nam Vân đạo trưởng. Vị đạo sĩ này tuy niên kỷ hơi cao nhưng râu chưa bạc cũng như râu của lão nhân đối diện hiện tại. Thân vóc của hai người cũng mường tượng nhau vả lại lão già này vận áo màu xanh, màu đặc biệt của phái Hành Sơn.
    Chàng thầm nghĩ :
    - “Nếu đúng những người này thuộc phái Hành Sơn thì lão nhân đúng là Nam Vân đạo trưởng vậy, nhưng theo sự nhận xét của Trương Quả Lão, Nam Vân đạo trưởng đã thọ hại, như vậy lão nhân này nếu là Nam Vân đạo trưởng thì cũng là giả hiệu! Có lẽ ta đã đoán đúng, chứ người trong phái Hành Sơn làm gì lại có mặt ở đây?”
    Chàng ngẩng đầu lên, hướng sang lão già, nghiêm giọng thốt :
    - Lai lịch của các vị, tại hạ đã biết rồi!
    Lão già chớp mắt cười nhẹ :
    - Người cứ nói cho lão phu nghe!
    Bạch Thiếu Huy nhìn thẳng vào mặt đối phương :
    - Nếu tại hạ không lầm thì các hạ la Nam Vân đạo trưởng trong phái Hành Sơn!
    Lão già ngửa mặt lên không, cười một thôi dài, đoạn hỏi :
    - Do đâu ngươi biết được lai lịch của bần đạo?
    Lão vừa hỏi, vừa đưa tay tháo vuông khăn mặt.
    Bạch Thiếu Huy điểm một nụ cười :
    - Tại hạ từng đến Nam Nhạc cung và hân hạnh được trông thấy đạo trưởng một lần.
    Bỗng chàng nhớ ra, lần đến Hành Sơn chàng chưa cải sửa dung mạo, lúc đó chàng mang tên Tiết Thiếu Lăng, còn hiện tại, chàng có một bộ mặt khác với cái tên khác, tự nhiên Nam Vân đạo trưởng không hề nhận ra chàng, dù chàng có xưng tên cũng thế!
    Nam Vân đạo trưởng chăm chú nhìn chàng, đổi ngay thái độ :
    - Các hạ xưng hô như thế nào?
    Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
    - Tại hạ có trình bày với các hạ rồi, anh em tại hạ là những kẻ vô danh tiểu tốt, có xưng tên các hạ cũng chẳng hiểu được là ai!
    Nam Vân đạo trưởng bật cười quái dị gật đầu :
    - Càng hay!
    Đột nhiên lão phất cánh tay áo quát to :
    - Bắt cả hai cho ta!
    Bốn đại hán đứng sau lưng lão vâng một tiếng lớn, cùng lướt tới, vung bốn thanh kiếm ngời lên.
    Phạm Thù vốn không có cảm tình gì với bọn họ, trông thấy họ giở thái độ, hắn mỉm cười, nhích bước khỏi Bạch Thiếu Huy nghinh đón tên đi đầu.
    Thanh trường kiếm trong tay hắn chớp lên một đường sánh bạc chiếu xuống đầu đối tượng.
    Đại hán không chậm trễ, cử kiếm phản công liền.
    Nhưng kiếm pháp của y còn kém, thanh kiếm vừa cử động, sống kiếm của Phạm Thù đã giáng xuống vai y kêu một tiếng bốp.
    Phạm Thù không muốn hạ sát y, nên chỉ dùng sống kiếm phát động chiêu thức, nếu hắn dùng lưỡi kiếm chém tới thì y đã bị xả làm hai mảnh rồi.
    Đại hán hứng sống kiếm bị chấn dộng mạnh, không kiềm nổi thân hình, nhào tới một bước rồ ngã nhào xuống đất.
    Ba tên đồng bọn của y kinh hãi, vừa sôi giận, cùng một loạt vung kiếm lướt tới quyết trả thù.
    Phạm Thù cười lạnh đảo bộ sàng qua một bên, cánh ta lại vươn ra, thanh trường kiếm chớp ngời, tiếp theo đó là một tiếng rú thảm thoát ra từ miệng một đại hán, y buông ngay vũ khí ngã xuống như tên trước.
    Bạch Thiếu Huy thầm khen :
    - Xuất kiếm rất chuẩn, Phạm đệ quả có thủ pháp linh diệu vô cùng! Xem ra bọn này chưa phải địch thủ của Phạm đệ đâu!
    Hai đại hán còn lại không kịp làm một phản ứng nhỏ, cũng bị Phạm Thù đâm trúng một kiếm chế ngự luôn, cùng buông rơi vũ khí, cùng xuôi tay, chẳng còn cử đông được nữa.
    Phạm Thù xuất thủ nhanh quá, qua bốn lần chớp kiếm, loại cả bốn đệ tử phái Hành Sơn khỏi vòng dễ như bỡn.
    Nam Vân đạo trưởng hết sức kinh hãi trước thủ pháp điểm huyệt của Phạm Thù, giương tròn đôi mắt nhìn hắn, một lúc lâu, lão hừ lên một tiếng, với tay lên vai, rút phắt thanh trường kiếm cầm tay, nhếch môi điểm một nụ cười lạnh :
    - Kiếm pháp của tiểu bằng hữu khá lắm đó! Lão phu lãnh giáo vài chiêu!
    Phạm Thù cười mỉa :
    - Ta đã cảnh cáo trước, chạm vào ta! Ngươi cũng muốn nếm cái khổ như mấy tên oắt con kia sao? Nếu thích nếm, cứ vào.
    Nam Vân đạo trưởng sôi giận :
    - Hay lắm! Hay lắm! Lão phu xin mời cả hai cùng vào cuộc một thể, tránh cho lão phu phải phí công xuất thủ nhiều lần!
    Phạm Thù cười ha hả :
    - Làm gì có việc đó? Chỉ qua một vài chiêu là ngươi ngồi xuống như bọn đồ đệ kia, đâu cần phải đến đại ca ta xuất thủ?
    Hắn trầm giọng tiếp nối :
    - Ta hạn cho ngươi trong vòng mười chiêu thôi đấy, nhất định ngươi sẽ không thể duy trì lâu hơn.
    Nam Vân đạo trưởng ngẩng mặt lên không, bật cười nghe lạnh vô cùng.
    Đoạn lão chông mũi kiếm ra quát :
    - Trẻ con! Xem kiếm đây!
    Kiếm quang vụt chớp bay thẳng đến Phạm Thù, đường kiếm nhắm vào vai tả của hắn.
    Phạm Thù dịch bước nhanh sanh một bên khỏi vị trí mấy bước, cười nhẹ :
    - Khác đấy. Một người bậc sư của bọn vô dụng kia, ít ra cũng phải có đường kiếm ngoạn mục chứ! Nhưng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Đừng vội đắc ý!
    Câu nói chưa dứt hắn đã vung tay lên, trường kiếm đảo một vòng rồi bất thình lình chiếu thẳng tới nhanh như một làn chớp.
    Dù sao, Nam Vân đạo nhân cũng là một tay kiếm được chân truyền, với kiếm pháp của Ly Hỏa vô địch của phái Hành Sơn, lão đã tạo được thành danh trên giang hồ, và từ lúc hạ sơn hành đạo, lão chưa hề bị thất bại trong tay đối thủ nào.
    Cái kinh nghiệm của lão, giúp lão rất nhiều trong cuộc chiến hiện tại với Phạm Thù, một kẻ còn non tuổi đời cũng như trên giang hồ, dù hắn có bản lĩnh siêu việt bao nhiêu cũng thiếu kinh nghiệm, cái kinh nghiệm rất cần cho mọi cuộc tranh hùng sống mái.
    Cho nên kiếm pháp của hắn có ảo diệu thực sự nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn không thừa, cục diện được chi trì qua hơn hai mươi chiêu thức.
    Tuy nhiên Phạm Thù có phần thắng thế rõ rệt, luôn luôn hắn bức thoái đối phương, hắn xoắn tít quanh đạo nhân, bắt lão phải thủ nhiều hơn công, mỗi lần thủ là mỗi lần thoái hậu.
    Bạch Thiếu Huy đứng bên ngoài theo dõi cuộc chiến giữa song phương qua từng chiêu thức, chàng hết sức lấy làm lạ, tự hỏi :
    - “Nam Vân đạo trưởng dù sao cũng là sư đệ của Chưởng môn Nam Nhạc quán chủ, luyện tập kiếm pháp ít nhất cũng phải suốt mấy mươi năm dài, có lẽ nào lại quá thấp kém như vậy? Khí thế xem ra thì rất mạnh chứng tỏ người có công lực rất dồi dào, nhưng chiêu thức thì quá bình thường, chỉ ngang một tay kiểm trung đẳng. Như thế nghĩa là gì? Phái Hành Sơn chỉ ở mức độ đó sao? Nếu vậy còn đứng vững trên giang hồ làm sao được nữa?”
    Sự kiên đó làm chàng nhớ lại một việc...
    Trong cuộc chiến, Phạm Thù vẫn luôn luôn bức thoái đối phương, đạo nhân đã đến lúc miễn cưỡng xuất chiêu chỉ để hóa giải thế công của địch, chư không mảy may phản công. Trong tình hình đó, lão cầm chắc thất bại trong tay, và cái bại sẽ đến trong phút giây.
    Nhưng Bạch Thiếu Huy lầm. Lão đạo nhân chưa chịu sử dụng tuyệt học, có lẽ từ đầu cuộc chiến đến giờ, lão chỉ cầm cự để xem xét kiếm pháp của địch, và khi lão có nhận định rõ rệt rồi lão mới quật thế khởi công.
    Khi chẳng còn chỗ lùi nữa, bỗng đạo nhân quát to một tiếng, thanh kiếm đổi đấu pháp liền, ánh thép chớp ngời, kiếm quang tỏa rộng, trong vòng kiếm quang có muôn điểm sao lớp này sa xuống lớp khác hiện ra, kiếm quang càng lúc càng biến hóa điệp điệp trùng trùng, kiếm khí bốc lên trong nội một khu rộng hơn trượng tròn lanh rợn.
    Bạch Thiếu Huy kinh hãi nghĩ thầm :
    - “Thì ra lão không vội thi triển tuyệt học. Đến bây giờ lão mới giở kiếm pháp Bách Hoa ra đối phó”.
    Song, Phạm Thù cũng không phải tay vừa, thấy đối phương thay đổi kiếm pháp, hắn cười lớn, vũ lộng thanh trường kiếm nhanh hơn.
    Không giang vang lên những tiếng keng keng liên tục chứng tỏ đôi thanh kiếm chạm nhau hãi hùng.
    Qua một lúc lâu, vầng kiếm quang của Nam Vân đạo trưởng bỗng dưng tắt lịm, trong khi đó kiếm quang của Phạm Thù xẹt thẳng đến lão.
    Lão nằm trong mộng cũng không tưởng nổi là đối phương phá hủy kiếm pháp của lão quá dễ dàng đến thế, nhưng lão đâu còn đủ thì giờ để suy nghĩ vẩn vơ, kiếm quang của địch đã vút đến nơi rồi, lập tức lão loan tròn kiếm một vòng, hộ vệ phần trước ngực, đồng thời đảo chân trịch thân hình qua một bên nhảy lùi về phía hậu.
    Chậm mất rồi!
    Một tiếng bốp vang lên, sống kiếm của Phạm Thù đã giáng xuống vai của lão, lão nghe toan thân nhói lên, thanh kiếm rời khỏi tay, rơi xuống đất, lão có cảm tưởng bị một kình lực nhất bổng lão khỏi mặt đất, rồi quật lão ngã nhào xuống.
    Phạm Thù dừng tay, dùng mũi kiến chỉ thẳng vào mặt lão :
    - Đạo sĩ! Ta nói có sai chăng? Chạm đến ta là phải khổ với ta! Tài nghệ ngươi chỉ có thế thôi mà dám khoác lác làm chói tai ta vô cùng!
    Bạch Thiếu Huy nhận thay đạo nhân sử dụng Ly Hỏa kiếm pháp không được thuần thục tinh vi cho lắm đó là một điều lạ, bởi lão đạo là một vị sư chấp chưởng trong một môn phái, một lãnh tụ thừa tài thay thế Chưởng môn, bằng cớ là Nam Nhạc quán chủ từng nhờ chàng mang thanh tiểu, biểu hiện tín phù của phái Hành Sơn đến tận tay lão kia mà, tại sao lão có võ học quá tầm thường như vậy?
    Đã vậy lão đột nhiên thay đổi kiếm pháp, không sử dụng kiếm pháp của phái nhà, lại giở tuyệt kỹ của Hoán Hoa cung là kiếm pháp Bách Hoa, điều đó càng làm cho chàng lấy làm lạ hơn là tài nghệ thấp kém của lão.
    Chàng thầm nghĩ :
    - “Như vậy nhận xét của Trương Quả Lão đúng với sự thật rồi! Nam Vân đạo trưởng hiện tại chỉ là một tên giả hiệu!”
    Bốn tên đệ tử phái Hành Sơn trông thấy sư thúc bị địch chế ngự, dù tay hữu bị điểm huyệt thành tê liệt, chúng dùng tay tả vớ lấy kiếm rơi ngay bên cạnh, đồng một loạt quát to :
    - Dừng tay lại! Ngươi không được chạm đến sư thúc của bọn ta!
    Bạch Thiếu Huy cao giọng gọi :
    - Phạm đệ dừng tay ngay! Không nên gây thương cho người!
    Chàng bước tới, đưa tay điểm nhanh vào huyệt đạo của Nam Vân đạo trưởng.
    Phạm Thù tra kiếm vào vỏ rùn vai :
    - Ai cần giết bọn người như các ngươi? Có giết cũng chỉ bẩn kiếm báu của ta thôi chứ ích gì?
    Hắn hướng sang Bạch Thiếu Huy :
    - Đại ca thử hỏi hắn mấy câu, nếu hắn không bằng lòng đáp thì cứ xuống tay độc, xem hắn có chịu nổi chăng?
    Bạch Thiếu Huy nhìn khắp bốn tên đệ tử một lượt đoạn trầm giọng hỏi :
    - Các vị đều là môn đệ phái Hành Sơn?
    Một tên đáp thay đồng bạn. Lắng nghe thanh âm của hắn, Bạch Thiếu Huy nhận ra ngay hắn chính là tên đã vào nhà trước đó và đột nhiên bỏ chạy đi.
    - Nếu là môn đệ phái Hành Sơn thì sao?
    Bạch Thiếu Huy điềm đạm hỏi tiếp :
    - Các vị đều trong lứa tuổi trên dưới ba mươi, chắc đã nhập môn từ lâu?
    Đại hán đó gật đầu :
    - Phải!
    Bạch Thiếu Huy cười nhẹ :
    - Tốt lắm! Các vị thử nhìn kỹ xem, người kia có đúng là sư thúc của các vị chăng? Dĩ nhiên các vị đã hiểu Nam Vân đạo trưởng có ngôn từ, cử động và hình dáng như thế nào chứ?
    Đại hán đó sôi giận :
    - Thế ngươi cho rằng sư thúc của bọn ta là giả à? Giả thế nào được? Giả ở điểm nào?
    Bạch Thiếu Huy không đáp, cúi mình xuống quan sát đạo nhân một lúc, chàng vừa làm công việc đó vừa cười lạnh.
    Sau cùng chàng cho tay vào mình lấy ra một chất thuốc có hiệu dụng xóa tan những thuốc thoa trên mặt người cải sửa dung mạo, chàng chà tay lên mặt đạo nhân một lúc, đoạn quay lại nhìn bọn đệ tử phái Hành Sơn hỏi :
    - Bây giờ các vị thử nhìn xem lão đạo là ai? Có phải đúng vị sư thúc của các vị chăng?
    Dĩ nhiên với chất thuốc riêng biệt của chàng, đạo nhân phải hiện rõ gương mặt thật. Và gương mặt đó, nào phải là gương mặt của Nam Vân đạo trưởng.
    Bốn tên đệ tử kinh hãi, biến sắc mặt xanh dờn, cùng kêu lên thất thanh :
    - Y... y không phải là sư thúc của bọn ta! Vậy y là ai?
    Phạm Thù cũng kinh ngạc không kém chúng, hắn hấp tấp hỏi :
    - Đai ca! Nguyên nhân nào giúp đại ca có sáng kiến khám phá ra sự giả tạo của hắn?
    Bạch Thiếu Huy thản nhiên :
    - Ngu huynh bằng vào mức độ võ công của hắn mà nhận xét!
    Bỗng người đó biến đổi thần sắc. Chàng hấp tấp giải huyệt cho hắn, đoạn buông gọn :
    - Hắn đã uống thuốc độc tự tử rồi.
    Miệng của y rỉ máu ra hai bên mép, máu đen bầm, thân hình rung rung, chỉ một phút sau y nằm bất động.
    Y đã chết! Y chết, mang theo bí mật Bạch Thiếu Huy chưa kịp khai thác.
    Một đại hán tương đối lùn thấp hơn các đồng bạn trầm giọng :
    - Nhị sư huynh! Tên đó giả mạo sư thúc, sự tình quan trọng lắm đấy, chúng ta phải cấp tốc trở về sơn môn, trình lại sư tôn...
    Đại hán đầu tiên là vị sư huynh thứ hai trong bọn gật đầu :
    - Tam sư đệ nói phải đó, sư thúc...
    Một đệ tử khác tiếp nối :
    - Sư thúc của chúng ta có thể bị hại rồi!
    Tên lùn thấp gật đầu :
    - Vì vậy chúng ta phải về núi gấp, càng sớm càng hay!
    Rồi hắn quay qua tên cuối cùng :
    - Ngũ sư đệ hãy quấn xác tên đó lại, chúng ta mang về sơn môn!
    Tên cuối cùng làm theo lời người đó.
    Đoạn tất cả bốn người bước ra khỏi ngôi nhà cỏ không nói một lời nào từ giã bọn Bạch Thiếu Huy.
    Chàng thầm nghĩ :
    - “Các ngươi nóng về căn cứ, nhưng Chưởng môn nhân các ngươi cũng là một tên giả hiệu nốt, các ngươi còn mong tìm hiểu được gì? Không khéo các ngươi lại bị mưu hại để che giấu sự tình!”
    Chàng gọi to :
    - Các vị khoan đi, tại hạ còn điều này muốn nói cho các vị biết!
    Tên đệ tử lùn thấp, chúng gọi là tam sư huynh quay đầu cao giọng :
    - Người còn muốn nói gì nữa?
    Bạch Thiếu Huy không lưu ý đến thái độ vô lễ của hắn :
    - Tại hạ muốn biết các vị cùng tên đó có mặt tại địa phương này với mục đích gì?
    Tên nhị sư huynh có lễ độ hơn đáp :
    - Bọn sư huynh đệ tại hạ vâng lịnh hạ sơn với sư thúc, không rõ tên này làm cách nào hạ sát được sư thúc rồi mạo nhận người, nghiễm nhiên trở thành sư thúc của bọn tại hạ, dẫn nhau đến địa phương này. Như vậy còn biết mục đích gì?
    Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
    - Các vị đến đây được bao lâu rồi?
    Tên nhị sư huynh trầm ngâm một lúc :
    - Bọn tại hạ ở tại cái thôn Xuyên Tâm điếm độ mười hôm rồi.
    Tên lùn thấp dường như nôn nóng trở về núi, vội gạt nhanh :
    - Nếu các hạ không có việc gì đáng nói, xin để cho bọn này đi sớm, dần dà mất cả thời giờ!
    Bạch Thiếu Huy mỉm cười vòng tay thốt :
    - Xin các vị tự tiện!
    Bốn tên đệ tử lập tức phóng chân chạy đi, trong chớp mắt đã khuất dạng.
    Bạch Thiếu Huy tặc lưỡi :
    - Thêm điều bí mật! Khám phá một chuyện, nhiều chuyện khác sanh ra!
    Không lâu lắm, cả hai bỗng nghe tiếng rú thảm từ xa vọng lại nghe rợn người.
    Bạch Thiếu Huy giật mình, hấp tấp nói với Phạm Thù :
    - Không xong rồi! Bốn người đó bị ám toán mất! Chúng ta phải đến nơi ngay!
    Chàng phóng chân chay đi trước, Phạm Thù và con Tiểu Bạch theo sau.
    Qua khỏi một vòng núi, đến một khu rừng, cả hai trông thấy bốn người nằm sóng soài trên mặt đất, Bạch Thiếu Huy lập tức dừng chân lại, nhận ra có bốn người, kể cả tên giả mạo Nam Vân đạo trưởng, còn tên thứ năm biến mất dạng.
    Chàng quan sát kỹ, thấy cả ba tên đệ tử phái Hành Sơn trúng ám khí, họ đã chết.
    Chàng thở dài lẩm nhẩm :
    - Tên lùn thấp đó đúng là đồ đảng của chúng trà trộn trong đám đệ tử Hành Sơn, có lẽ hắn là thuộc hạ của tên giả mạo!
    Phạm Thù đề nghị :
    - Hắn vừa đi đấy, chắc cũng chẳng chạy xa lắm, chúng ta đuổi theo có thể kịp!
    Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
    - Vô ích! Dù có theo kịp bắt hắn, chúng ta cũng chẳng khai thác được gì. Đến vị Chưởng môn nhân phái Hành Sơn hiện tại cũng là một tên giả hiệu, chúng ta có tìm ra bí mật, liệu kết quả đó sẽ đưa đến sự kiện nào?
    Phạm Thù trố mắt :
    - Đại ca nói gì? Chưởng môn nhân Hành Sơn phái cũng là người giả?
    Bạch Thiếu Huy cười không đáp câu đó, chỉ buông gọn :
    - Chúng ta hãy mai táng những xác chết này đi, đừng để họ bộc lộ thi hài mà thương tổn tình đồng đạo. Kể cả kẻ đã giả mạo Nam Vân đạo trưởng, dù sao y cũng đã chết rồi, chết là hết, chúng ta không nên quá cố chấp!
    Cả hai nhặt trường kiếm của họ, hì hục đào mấy huyệt, tạm mai táng các thi thể, xong xuôi lại trở về ngôi nhà cỏ.
    Phạm Thù vẫn còn thắc mắc về lời tiết lộ của Bạch Thiếu Huy liên quan đến Chưởng môn nhân phái Hành Sơn, yêu cầu chàng giải thích rõ ràng hơn.

Xem Tiếp Chương 96Xem Tiếp Chương 156 (Kết Thúc)

Hắc Thánh Thần Tiêu
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Xem Tập 79
  » Xem Tập 80
  » Xem Tập 81
  » Xem Tập 82
  » Xem Tập 83
  » Xem Tập 84
  » Xem Tập 85
  » Xem Tập 86
  » Xem Tập 87
  » Xem Tập 88
  » Xem Tập 89
  » Xem Tập 90
  » Xem Tập 91
  » Xem Tập 92
  » Xem Tập 93
  » Xem Tập 94
  » Đang Xem Tập 95
  » Xem Tiếp Tập 96
  » Xem Tiếp Tập 97
  » Xem Tiếp Tập 98
  » Xem Tiếp Tập 99
  » Xem Tiếp Tập 100
  » Xem Tiếp Tập 101
  » Xem Tiếp Tập 102
  » Xem Tiếp Tập 103
  » Xem Tiếp Tập 104
  » Xem Tiếp Tập 105
  » Xem Tiếp Tập 106
  » Xem Tiếp Tập 107
  » Xem Tiếp Tập 108
  » Xem Tiếp Tập 109
  » Xem Tiếp Tập 110
  » Xem Tiếp Tập 111
  » Xem Tiếp Tập 112
  » Xem Tiếp Tập 113
  » Xem Tiếp Tập 114
  » Xem Tiếp Tập 115
  » Xem Tiếp Tập 116
  » Xem Tiếp Tập 117
  » Xem Tiếp Tập 118
  » Xem Tiếp Tập 119
  » Xem Tiếp Tập 120
  » Xem Tiếp Tập 121
  » Xem Tiếp Tập 122
  » Xem Tiếp Tập 123
  » Xem Tiếp Tập 124
  » Xem Tiếp Tập 125
  » Xem Tiếp Tập 126
  » Xem Tiếp Tập 127
  » Xem Tiếp Tập 128
  » Xem Tiếp Tập 129
  » Xem Tiếp Tập 130
  » Xem Tiếp Tập 131
  » Xem Tiếp Tập 132
  » Xem Tiếp Tập 133
  » Xem Tiếp Tập 134
  » Xem Tiếp Tập 135
  » Xem Tiếp Tập 136
  » Xem Tiếp Tập 137
  » Xem Tiếp Tập 138
  » Xem Tiếp Tập 139
  » Xem Tiếp Tập 140
  » Xem Tiếp Tập 141
  » Xem Tiếp Tập 142
  » Xem Tiếp Tập 143
  » Xem Tiếp Tập 144
  » Xem Tiếp Tập 145
  » Xem Tiếp Tập 146
  » Xem Tiếp Tập 147
  » Xem Tiếp Tập 148
  » Xem Tiếp Tập 149
  » Xem Tiếp Tập 150
  » Xem Tiếp Tập 151
  » Xem Tiếp Tập 152
  » Xem Tiếp Tập 153
  » Xem Tiếp Tập 154
  » Xem Tiếp Tập 155
  » Xem Tiếp Tập 156
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác