Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Thất Tuyệt Ma Kiếm Tác Giả: Ngọa Long Sinh    
Chờ địch nhân toàn bộ trá hình

    Lôi Phi khẽ đằng hắng rồi nói tiếp:
    - Vì muốn cho Quyên cô nương mau bình phục, hay hơn hết là Lý đệ trợ lực cho cô để thôi thúc chân khí tan vào kinh mạch. Chắc cô nương không phản đối.
    Quyên Nhi hai má ửng hồng, lẳng lặng không nói gì nữa.
    Lôi Phi không thấy Quyên Nhi trả lời liền nói tiếp:
    - Nếu chân khí của cô nương mà không cho tan vào kinh mạch là một điều tối kỵ cho người luyện võ, rất dễ sinh chứng tẩu hỏa nhập ma. Nếu để xảy ra trường hợp này thì không phải trong năm ba tháng mà cứu vãn trở lại như cũ được.
    Quyên Nhi lẩm nhẩm gật đầu đáp:
    - Ðược rồi! Nếu vậy thì phải phiền Lý huynh trợ giúp cho một tay.
    Lôi Phi khẽ bảo Tiểu Nguyệt:
    - Tiểu Nguyệt cô nương! Chúng ta ra ngoài xem xét tình thế bốn mặt, vạn nhất có biến thì chúng ta phải chuẩn bị nghinh địch.
    Tiểu Nguyệt nhìn Quyên Nhi một lần nữa rồi cất bước đi ra ngoài.
    Lôi Phi đi theo sau Tiểu Nguyệt.
    Tiểu Nguyệt ra khỏi động rồi cười mát hỏi:
    - Ông bạn của các hạ dường như quen biết cô nương của tiểu tỳ đã lâu rồi phải không?
    Lôi Phi đáp:
    - Ðại khái là như vậy. Tình hình hai người quen biết nhau thế nào tại hạ cũng không biết rõ. Cô nương có ý kiến gì không?
    Tiểu Nguyệt đáp:
    - Tiểu tỳ cũng chẳng có ý kiến chi hết.
    Lôi Phi đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
    - Nơi đây thì kín đáo thật rồi, nhưng cũng có chỗ nguy hiểm.
    Tiểu Nguyệt hỏi:
    - Nguy hiểm ở điểm nào?
    Lôi Phi đáp:
    - Nếu địch nhân phát hiện ra hành tung của chúng ta mà bọn họ đánh hỏa công thì biết phòng bị bằng cách nào?
    Tiểu Nguyệt nói:
    - Vì thế mà chúng ta đừng để họ phát giác.
    Lôi Phi nghĩ thầm trong bụng:
    - Con nha đầu này linh lợi mà quậy cường tương tự như chủ nhân. Những người như vậy đa số là kẻ sĩ trung nghĩa.
    Chàng liền chắp tay nói:
    - Cô nương! Xin cô nương hãy hộ vệ cho họ. Tại hạ đi một chút rồi trở về ngay.
    Tiểu Nguyệt chau mày hỏi:
    - Các hạ định đi đâu?
    Lôi Phi đáp:
    - Chúng ta bỏ Ký đại phu cùng bệnh nhân ở lại trong nhà trên đỉnh núi, chẳng lẽ không hỏi han gì đến họ nữa ư?
    Tiểu Nguyệt lại hỏi:
    - Các hạ định đem họ cả về đây sao?
    Lôi Phi lắc đầu đáp:
    - Chỗ này là nơi dưỡng thương của Quyên cô nương, dĩ nhiên là không thể để người khác đến quấy nhiễu.
    Y sợ Tiểu Nguyệt ngăn trở vội nói tiếp:
    - Nơi đây có thể xảy ra rất nhiều biến cố ngoài sức tưởng tượng của con người. Tuy cô nương là người thông minh tuyệt thế, song cũng không thể nghĩ xiết được. Quyên cô nương sắp tỉnh táo lại đó, nhất định y sẽ nói rõ nhiều chuyện cho cô hay.
    Lôi Phi nói rồi không chờ Tiểu Nguyệt trả lời đã hấp tấp trở gót đi ngay.
    Tiểu Nguyệt nhìn phía sau lưng Lôi Phi mất hút vào trong vùng cỏ đậm rồi bụng bảo dạ:
    - Cô nương hiện đang dưỡng thương ở trong động, ta không nên vào quấy nhiễu. Chi bằng ta cứ ngồi ngoài cửa động vừa có thể giám thị được người ngoài, vừa trông nom cho họ được.
    Nửa ngày trôi qua rất mau lẹ, trời lại sập tối.
    Bỗng thấy Lôi Phi lật đật trở về đem theo một ít đồ thực dụng đưa cho Tiểu Nguyệt và căn dặn thị:
    - Nếu hai vị đói bụng thì lấy thực vật cho họ ăn.
    Y không chờ Tiểu Nguyệt trả lời đã hấp tấp trở gót đi luôn.
    Lại hai ngày trôi qua.
    Lý Hàn Thu đem toàn lực ra giúp đỡ cho chân khí của Quyên Nhi tản vào kinh mạch để nàng thu lấy mà dùng.
    Ðến ngày thứ ba vào khoảng giờ ngọ, Quyên Nhi sau khi điều dưỡng tỉnh táo lại rồi. Nàng cảm thấy chân khí lưu thông như thường bao nhiêu nỗi khó chịu tiêu tan hết, tinh thần phấn khởi rất nhiều. Nàng quay lại ngó Lý Hàn Thu thì thất chàng ra chiều cực kì mệt mỏi. Trong lòng rất áy náy, nàng cất giọng ôn hòa nói:
    - Mấy bữa nay tiểu muội đã khiến cho Lý huynh vất vả nhiều!
    Lý Hàn Thu lắc đầu cười đáp:
    - Không sao đâu! Trong người cô nương thấy thế nào?
    Quyên Nhi hớn hở nói:
    - Tiểu muội đã hoàn toàn khỏi hẳn.
    Lý Hàn Thu nói:
    - Nếu vậy thì hay lắm! Còn bao nhiêu việc phải nhờ cô nương tỉnh táo lại quyết định.
    Quyên Nhi nói:
    - Lý huynh hãy ngồi nghỉ một lúc, Lý huynh đã giúp sức chữa thương cho tiểu muội , bị hao tổn tâm lực nhiều. Mối ân tình này...
    Lý Hàn Thu ngắt lời:
    - Chút công nhỏ mọn có chi đáng kể. Cô nương đừng nhắc tới nữa.
    Chàng nói xong, nhắm mắt lại điều dưỡng.
    Quyên Nhi rón rén đứng dậy, từ từ bước ra ngoài.
    Tiểu Nguyệt đang ngồi gần cửa động dưỡng thần, bỗng nghe có tiếng bước chân, liền ngoảnh đầu nhìn lại thì ra Quyên Nhi đang từ từ bước tới. Thị thấy vậy trong lòng bi thảm vữa vui mừng, lật đật đứng dậy nghinh tiếp, lớn tiếng gọi:
    - Cô nương!
    Quyên Nhi đưa ngón tay lên môi hạ thấp giọng xuống bảo:
    - Nói khẽ chứ!
    Tiểu Nguyệt nhấp nháy con mắt nói:
    - Tiểu tỳ có nhiều việc bẩm báo cô nương.
    Quyên Nhi gật đầu đáp:
    - Ta cũng biết thế. Bây giờ hãy ra ngoài kia nói chuyện.
    Rồi nàng cất bước đi trước.
    Tiểu Nguyệt theo sau Quyên Nhi ra ngoài cửa động.
    Quyên Nhi ngồi xuống đống cỏ nói:
    - Tiểu Nguyệt! Ta cũng biết đã xảy ra nhiều biến động trọng đại. Nhưng biến động càng trọng đại bao nhiêu, chúng ta cần phải trấn tĩnh bấy nhiêu. Hiểu chưa?
    Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:
    - Chính thế!
    Quyên Nhi nói:
    - Bây giờ ngươi nói những vụ đã qua cho ta hay. Ngươi nghĩ cho kỹ và từ từ kể lại đầu đuôi càng rõ ràng càng hay.
    Tiểu Nguyệt gật đầu nói:
    - Tiểu tỳ vâng lệnh đi đón Ðàm Dược Sư, chờ suốt một ngày một đêm vẫn không thấy lão tới. Tiểu tỳ cùng Ðinh Bội biết là có chuyện quái lạ liền dời khách sạn đã toan trở về báo cáo với cô nương. Sau khi bàn định liền chờ thêm ngày nữa. Ðang gặp lúc rất lấy làm khó nghĩ thì thấy một tên dược đồng lật đật đi tới.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Ngươi có nhìn rõ gã không?
    Tiểu Nguyệt đáp:
    - Tiểu tỳ nhìn rõ lắm.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Có đúng là tên dược đồng của Ðàm Dược Sư không?
    Tiểu Nguyệt đáp:
    - Ðúng gã. Gã vẫn cùng Ðàm Dược Sư đến chỗ ở của chúng ta, nên tiểu tỳ quen gã lắm.
    Quyên Nhi gật đầu đáp:
    - Ðược rồi! Ngươi nói nữa đi!
    Tiểu Nguyệt nói:
    - Gã dược đồng cho bọn tiểu tỳ hay là Ðàm Dược Sư vì có việc gấp mà lỡ hẹn. Gã bảo bọn tiểu tỳ cùng đi đến một nơi để chờ lão. Lúc ấy tiểu tỳ cùng Ðinh Bội không nghi ngờ chi hết, liền theo gã đi ngay.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Rồi sau sao nữa?
    Tiểu Nguyệt kể tiếp:
    - Gã dược đồng đưa bọn tiểu tỳ đến một nhà khách sạn khác để chờ Ðàm Dược Sư. Chờ một ngày nữa vẫn chẳng thấy Ðàm Dược Sư tới. Ðinh Bội không nhẫn nại được nữa, liền chất vấn tên dược đồng. Gã làm bộ không biết trả lời sao. Gã bảo để gã đi coi xem, rồi bảo bọn tiểu tỳ ở lại. Gã đi hồi lâu không thấy trở về. Bọn tiểu tỳ rất đỗi bồn chồn trong dạ, mà miệng lại khát nước, trên tay cầm bình trà rót ra chén. Ðinh Bôi khát quá vừa hớp vào một ngụm đã cảnh giác bảo tiểu tỳ trong trà có chất độc. Y nói được một câu rồi ngã lăn ra vì chất độc quá mạnh.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Ngươi có cùng tên dược đồng động thủ không?
    Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:
    - Nguyên tên dược đồng chưa bỏ đi. Gã nấp vào trong bóng tối để theo dõi, vừa thấy Ðinh Bội trúng độc té nhào gã liền nhảy xổ ra. Nhưng gã không biết là tiểu tỳ chưa trúng độc. Tiểu tỳ liền trong tay cầm chén trà rồi vờ ngã lăn ra. Nhằm lúc vô tình, tiểu tỳ điểm huyệt tên dược đồng. Lúc ấy tiểu tỳ đã biết xảy ra biến cố rồi, liền mướn một cỗ xe bỏ cả tên dược đồng và Ðinh Bội lên xe đưa về. Tiểu tỳ hy vọng đem về giao gã cho cô nương xử lý. Chẳng ngờ ở dọc đường lại gặp mai phục nên bị chúng cướp mất cả tên dược đồng lẫn Ðinh Bội.
    Quyên Nhi gật đầu hỏi:
    - Ngươi có nhận biết những người đến đánh tháo kia không?
    Tiểu Nguyệt lắc đầu đáp:
    - Tiểu tỳ không biết.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Ngươi bị thương thế nào?
    Tiểu Nguyệt đáp:
    - Thương thế của tiểu tỳ không nặng, nhưng Ðinh Bội bị chúng cướp đi thì không biết ra sao.
    Quyên Nhi nói:
    - Cái đó không thể trách ngươi được. Như vậy là ngươi đã tận tâm rồi.
    Tiểu Nguyệt hỏi:
    - Tiểu tỳ nghe nói lão gia không phải là...
    Quyên Nhi gật đầu đáp lời:
    - Ðúng thế!
    Tiểu Nguyệt nói:
    - Không ngờ Ðàm Dược Sư đã cùng lão gia là chỗ bạn thân...
    Quyên Nhi ngắt lời:
    - Việc đã xảy ra thế này, nóng nảy cũng bằng vô dụng. Bây giờ ngươi phải điều trị thương thế là việc cần cấp.
    Tiểu Nguyệt đáp:
    - Tiểu tỳ chỉ bị thương chút ngoài da, hiện đã khỏi rồi.
    Quyên Nhi nói:
    - Thế thì hay lắm.
    Nàng trầm ngâm một chút rồi rồi hỏi:
    - Lôi huynh đi đâu rồi?
    Quyên Nhi đáp:
    - Y nói là đi trông nom tòa viện trong nhà chúng ta để điều tra tình thế bên địch.
    Quyên Nhi đứng dậy nói:
    - Ngươi trông nom chỗ này cho cẩn thận. Ta cũng trở về nhà xem sao.
    Tiểu Nguyệt nói:
    - Tiểu tỳ cùng đi với cô nương nên chăng?
    Quyên Nhi đáp:
    - Không cần. Ngươi coi giữ cho tướng công đây. Y đối với ta có ơn cứu mạng hai lần.
    Tiểu Nguyệt nói:
    - Xin cô nương cẩn thận.
    Quyên Nhi gật đầu. Cô chỉ vọt đi hai cái đã mất hút.
    Tiểu Nguyệt đứng tựa cửa động, nhìn theo bóng sau lưng Quyên Nhi đi xa rồi buông tiếng thở dài, lẩm bẩm:
    - Mấy năm nay cô bôn tẩu bên ngoài, gởi thân nơi đất khách, hạ mình làm kẻ nô tỳ, cũng chỉ vì muốn cứu mạng cho lão chủ nhân, mà nay không biết lão chủ nhân đi đâu. Thế là mấy năm trời vất vả đã thành công cốc...
    Thị còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên có tiếng bước chân vọng lại liền ngoảnh đầu trông ra thì thấy Lôi Phi đang lẹ bước tới.
    Tiểu Nguyệt trong lòng vẫn thấp thỏm nhớ tới Quyên Nhi, thị vừa trông thấy Lôi Phi vội hỏi ngay:
    - Tướng công có gặp cô nương của tiểu tỳ không.
    Lôi Phi gật đầu đáp:
    - Tại hạ đã gặp cô nương rồi.
    Tiểu Nguyệt hỏi:
    - Tướng công ở lại đây chiếu cố cho Lý tướng công để tiểu tỳ đi theo Quyên cô nương được chăng?
    Lôi Phi trầm ngâm một lát rồi nói:
    - Ðược! Cô dặn Quyên cô nương vạn nhất có phát giác điều gì khả nghi xin cô nương hãy tạm thời nhẫn nại chớ nóng nảy.
    Tiểu Nguyệt nói:
    - Tiểu tỳ xin ghi nhớ.
    Miệng thì nói, chân thị đã bước lẹ tiến về phía trước.
    Lôi Phi nhìn theo Tiểu Nguyệt cho đến khi mất hút mới thủng thỉnh đi vào trong động, đứng coi giữ bên mình Lý Hàn Thu.
    Sau chừng một giờ, Lý Hàn Thu đã điều dưỡng xong vừa hồi tỉnh lại, chàng mở mắt ra nhìn thấy Lôi Phi liền hỏi:
    - Lôi huynh! Có xảy ra biến cố gì không?
    Lôi Phi lắc đầu đáp:
    - Không có chi hết. Nhưng...
    Lý Hàn Thu hỏi ngay:
    - Nhưng làm sao?
    Lôi Phi đáp:
    - Tiểu huynh có một điều nghĩ mãi không ra.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Ðiều gì?
    Lôi Phi đáp:
    - Về điều có quan hệ đến Du Bạch Phong.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Quan hệ thế nào?
    Lôi Phi đáp:
    - Lão là một ông già mắc bệnh từ lâu thì còn có giá trị gì nữa. Ðàm Dược Sư phải phí bao nhiêu tâm lực, bất quá chỉ ở trong kế hoạch lợi dụng Quyên Nhi để cô lấy những vật cần thiết cho, thế thì tại sao hắn lại còn tốn lắm công phu như vậy.
    Lý Hàn Thu dường như không hiểu rõ, chàng ngẩng đầu nhìn Lôi Phi nói:
    - Tiểu đệ còn có chỗ chưa hiểu được rõ ràng.
    Quyên Nhi nói:
    - Phải rồi! Tiểu huynh cũng vì việc này mà suy nghĩ mãi, mấy lần phân tích cũng vẫn còn chỗ khả nghi. Nếu Ðàm Dược Sư chỉ muốn lấy vật cần thiết thì hà tất phải bày ra lắm chuyện. Vụ này tất còn có việc mưu đồ gì khác nữa, tựa hồ chỗ nào hắn cũng trông cậy vào Quyên Nhi.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Lôi huynh có biết Quyên cô nương là người thông minh tuyệt thế không?
    Lôi Phi đáp:
    - Tiểu huynh cũng công nhận như vậy, nhưng đem hai việc mà cân nhắc thì Ðàm Dược Sư mạo hiểm thế này vì Du Bạch Phong không phải hạng tầm thường, bản lãnh lão đã đến trình độ siêu quần xuất chúng mà về tài trí thiên hạ cũng ít người bì kịp. Ðàm Dược Sư chỉ muốn lợi dụng Quyên Nhi mà hạ độc thủ đối với Du Bạch Phong là một chuyện mạo hiểm phi thường. Nên tiểu huynh đặt vào địa vị Ðàm Dược Sư thì nhất định không làm thế.
    Lý Hàn Thu nói:
    - Nhưng đó là sự thật hiển nhiên, không tin thì cũng phải tin.
    Lôi Phi nói:
    - Vì vậy mà tiểu huynh biết trong vụ này còn có chuyện mưu đồ khác. Nếu chúng ta không tìm rõ được nguyên nhân chính thì không thể nhìn rõ được hoàn toàn nội vụ.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Lôi huynh! Trong thời gian tiểu đệ ngồi điều dưỡng, Lôi huynh đã đi quan sát những khu lân cận quanh tòa nhà ngói đó rồi phải không?
    Lôi Phi đáp:
    - Ðúng thế! Vì vậy mà khiến cho tiểu huynh càng thêm mối nghi ngờ.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Lôi huynh nói vậy nghĩa làm sao?
    Lôi Phi đáp:
    - Nếu Ðàm Dược Sư ra mặt xung đột cùng chúng ta thì có lý đâu hắn lại không nghĩ tới chúng ta có thể phát giác ra chỗ khả nghi về Du Bạch Phong? Nếu vậy thì hắn giết lão đi để bịt miệng có phải dễ dàng hơn không. Chính chỗ đó làm cho tiểu huynh suy nghĩ cử động của Ðàm Dược Sư còn có mục đích gì ra ngoài dự tiên liệu của chúng ta. Mặt khác, sao đến bây giờ mình vẫn chưa thấy động tĩnh gì?
    Lý Hàn Thu trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
    - Tiểu đệ nghĩ không ra chỗ khả nghi của Lôi huynh.
    Lôi Phi đáp:
    - Ðàm Dược Sư đã không e dè chúng ta phát giác ra Du Bạch Phong là người giả mạo, thì hắn không còn sợ chi hết. Vậy hắn sợ điều gì? Còn một điểm nữa khiến tiểu huynh nghĩ không thông là Ðàm Dược Sư và Du Bạch Phong là bằng hữu giao du với nhau lâu ngày...
    Lý Hàn Thu ngắt lởi:
    - Lôi huynh nói rất phải nhưng những chuyện này chúng ta không bắt được đầu mối thì làm sao nghĩ ra được?
    Lôi Phi kết luận:
    - Vì thế mà tiểu huynh muốn cùng Lý đệ thương nghị, rồi đem kế hoạch bàn cả với Quyên cô nương nữa...
    Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
    - Tiểu huynh nghĩ tới Ðinh Bội nữa.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Ðinh Bội làm sao?
    Lôi Phi đáp:
    - Quyên Nhi và Tiểu Nguyệt đều nhỏ tuổi, Ðinh Bội là người đã lớn tuổi, vậy lão còn hiểu sự tình hơn Quyên Nhi và Tiểu Nguyệt nữa.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Cũng vì thế mà chúng cướp Ðinh Bội đem đi phải không?
    Lôi Phi nói:
    - Chính là thế đó.
    Lý Hàn Thu nói:
    - Theo lời phân tích của Lôi huynh thì quả nhiên còn nhiều chỗ rất khả nghi. Vậy chúng ta phải tìm cơ hội cùng Quyên Nhi bàn định mới xong.
    Lôi Phi hỏi:
    - Lý đệ thấy trong mình thế nào?
    Lý Hàn Thu đáp:
    - Sau một lúc ngồi điều dưỡng, nguyên khí đệ đã phục hồi như cũ.
    Lôi Phi nói:
    - Nếu vậy thì hay lắm. Chúng ta đi thôi.
    Lý Hàn Thu đứng dậy cùng Lôi Phi dời khỏi sơn động trở về tòa nhà ngói.
    Hai người thấy Quyên Nhi và Tiểu Nguyệt đang ngồi trong sảnh đường nói chuyện với Ký đại phu.
    Ký đại phu vừa ngó thấy Lôi Phi đi vào vội đứng dậy nghinh tiếp lớn tiếng hỏi:
    - Các hạ bỏ lão phu ở đây rồi buông tay chẳng hỏi gì đến nữa ư?
    Thực tình Ký đại phu trong lòng nóng nảy vô cùng. Thanh âm lão đầy nỗi tức giận.
    Lôi Phi xua tay đáp:
    - Ðại phu! Ðại phu hãy ngồi xuống nói chuyện đã!
    Ký đại phu vẫn chưa nguôi giận đáp:
    - Bệnh nhân không còn chút hy vọng nào sống được nữa rồi. Các hạ có lưu lão lại đây cũng bằng vô dụng.
    Lôi Phi khẽ hắng giọng một tiếng hỏi:
    - Ðại phu coi bệnh nhân liệu còn chống chọi được bao lâu nữa?
    Ký đại phu đáp:
    - Chậm là ngày mai, chóng là bữa nay, lão sẽ tắt thở.
    Lôi Phi hỏi:
    - Mấy bữa nay đại phu không cho lão uống thuốc ư?
    Ký đại phu đáp:
    - Không ăn thua rồi! Lão phu nào phải thần tiên mà bảo rằng có thể vãn hồi bệnh của lão được?
    Lôi Phi nói:
    - Trước khi lão chưa chết, chúng ta còn nước còn tát hãy cố gắng điều trị đến cùng cho lão. Sau khi lão chết rồi, bọn tại hạ hãy tìm cách đưa lão phu xuống núi.
    Ký đại phu đằng hắng một tiếng chứ không trả lời.
    Lôi Phi khẽ thở dài nói:
    - Ðại phu ơi! Nghề làm thuốc có đức vị y đạo, trước khi lão chưa chết, mong rằng đại phu tận lực cứu chữa.
    Lôi Phi đảo mắt nhìn Quyên Nhi khẽ hỏi:
    - Cô nương bị thương về chất độc, hiện tình trạng thế nào?
    Quyên Nhi đáp:
    - Tiện thiếp đã hoàn toàn bình phục.
    Lôi Phi hỏi:
    - Thế thì hay lắm! Bây giờ cô nương chuẩn bị làm gì?
    Quyên Nhi đáp:
    - Theo tình thế trước mắt thì chúng ta hãy đi tìm Ðàm Dược Sư.
    Lý Hàn Thu hỏi:
    - Cô nương biết hắn ở đâu không?
    Quyên Nhi đáp:
    - Lão đã dọn nhà đi nơi khác, tiện thiếp bây giờ không biết lão ở đâu?
    Lý Hàn Thu khẽ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
    - Thế thì chúng ta biết đi đâu kiếm hắn bây giờ?
    Quyên Nhi ngửng đầu lên nét mặt đầy vẻ quan trọng, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nói:
    - Nếu hai vị còn có việc riêng thì chẳng nên hao tổn cân não về việc này nữa. Tiện thiếp tự mình tìm cách đối phó. Hai vị đã một phen hết lòng giúp đỡ. Món ân tình này tiện thiếp xin ghi lòng tạc dạ. Mai sau nếu có cơ duyên, tiện thiếp hết sức báo đền.
    Lôi Phi tủm tỉm cười nói:
    - Việc này bọn tại hạ đã nhúng tay vào thì dù có rút lui không hỏi han gì nữa thì Ðàm Dược Sư cũng coi bọn tại hạ là kẻ thù rồi.
    Lý Hàn Thu nói theo:
    - Bọn tại hạ đã can thiệp vào thì phải làm ra rõ trắng đen mới chịu buông tay.
    Lôi Phi hỏi tiếp:
    - Hiện giờ chưa có tông tích Ðàm Dược Sư mà chúng ta muốn đi kiếm hắn thì chẳng khác gì mò kim đáy biển. Tại hạ nghĩ ra một kế chẳng biết có dùng được không?
    Quyên Nhi nói:
    - Xin Lôi huynh cho nghe lời cao luận.
    Lôi Phi nói:
    - Nếu tại hạ tính không lầm thì Ðàm Dược Sư đã đặt tai mắt khắp các ngã quanh vùng này để giám thị hành động của chúng ta.
    Quyên Nhi gật đầu đáp:
    - Ðúng thế!
    Lôi Phi lại nói:
    - Nếu bọn chúng đã dự liệu thời gian mà không thấy bọn ta xuống núi, tất chúng sẽ lên đây mở cuộc điều tra.
    Quyên Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói:
    - Có thể như vậy!
    Lôi Phi nói:
    - Chắc chắn là như vậy! Giả tỷ Ðàm Dược Sư còn mắc việc ở nơi khác thì bọn thuộc hạ hắn không dám tự tiện hành động, phải chờ hắn về mới ra tay.
    Quyên Nhi nói:
    - Có lý lắm!
    Lôi Phi nói:
    - Nếu chúng ta xuống núi kiếm hắn thì sao bằng cứ giữ ở nơi đây để bọn chúng tự dẫn xác đến.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Lôi huynh thử đoán coi bọn chúng chừng nào sẽ hành động.
    Lôi Phi đáp:
    - Cái đó tại hạ không dám nói quyết, nhưng cứ theo tính nhẫn nại của mọi người thì không lâu quá bảy ngày.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Vậy chúng ta mai phục ở chung quanh tòa nhà ngói này để chờ bọn họ hay sao?
    Lôi Phi đáp:
    - Theo ý tại hạ thì chúng ta cải trang để chờ họ.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Cải trang thế nào?
    Lôi Phi đáp:
    - Chuyện này giản dị lắm. Lý đệ cải trang làm bệnh nhân, tại hạ giả làm Ký đại phu. Cô nương và Tiểu Nguyệt thì tìm cách ẩn mình ở trong nhà. Chúng ta chưa biết tình thế địch thế nào thì hay hơn hết là không nên phân tán.
    Quyên Nhi hỏi:
    - Còn Ký đại phu và bệnh nhân đem để đâu?
    Lôi Phi đáp:
    - Chỗ sơn động mà cô nương trị thương rất bí ẩn hãy đem họ tạm để vào đó và trữ những đồ thực vật cho họ dùng.
    Quyên Nhi đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu hỏi:
    - Lý huynh nghĩ thế nào?
    Lý Hàn Thu đáp:
    - Tại hạ nhận thấy cách này rất hợp lý!
    Quyên Nhi nói:
    - Hay lắm! Vậy chúng ta theo kế hoạch của Lôi huynh mà làm.
    Mấy người liền lập tức động thủ, di chuyển bệnh nhân và Ký đại phu.
    Tiểu Nguyệt cải trang nam trang, giả làm gã tiều phu ngồi giữ trên đỉnh núi đồng thời để chiếu cố Ký đại phu.
    Quyên Nhi mặc bộ võ phục áo đen nấp trên xà nhà.
    Năm ngày lặng lẽ trôi, vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
    Chẳng những Lý Hàn Thu không nhẫn nại được mà Quyên Nhi cũng nóng ruột vô cùng.

Xem Tiếp Chương 85Xem Tiếp Chương 179 (Kết Thúc)

Thất Tuyệt Ma Kiếm
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Xem Tập 79
  » Xem Tập 80
  » Xem Tập 81
  » Xem Tập 82
  » Xem Tập 83
  » Đang Xem Tập 84
  » Xem Tiếp Tập 85
  » Xem Tiếp Tập 86
  » Xem Tiếp Tập 87
  » Xem Tiếp Tập 88
  » Xem Tiếp Tập 89
  » Xem Tiếp Tập 90
  » Xem Tiếp Tập 91
  » Xem Tiếp Tập 92
  » Xem Tiếp Tập 93
  » Xem Tiếp Tập 94
  » Xem Tiếp Tập 95
  » Xem Tiếp Tập 96
  » Xem Tiếp Tập 97
  » Xem Tiếp Tập 98
  » Xem Tiếp Tập 99
  » Xem Tiếp Tập 100
  » Xem Tiếp Tập 101
  » Xem Tiếp Tập 102
  » Xem Tiếp Tập 103
  » Xem Tiếp Tập 104
  » Xem Tiếp Tập 105
  » Xem Tiếp Tập 106
  » Xem Tiếp Tập 107
  » Xem Tiếp Tập 108
  » Xem Tiếp Tập 109
  » Xem Tiếp Tập 110
  » Xem Tiếp Tập 111
  » Xem Tiếp Tập 112
  » Xem Tiếp Tập 113
  » Xem Tiếp Tập 114
  » Xem Tiếp Tập 115
  » Xem Tiếp Tập 116
  » Xem Tiếp Tập 117
  » Xem Tiếp Tập 118
  » Xem Tiếp Tập 119
  » Xem Tiếp Tập 120
  » Xem Tiếp Tập 121
  » Xem Tiếp Tập 122
  » Xem Tiếp Tập 123
  » Xem Tiếp Tập 124
  » Xem Tiếp Tập 125
  » Xem Tiếp Tập 126
  » Xem Tiếp Tập 127
  » Xem Tiếp Tập 128
  » Xem Tiếp Tập 129
  » Xem Tiếp Tập 130
  » Xem Tiếp Tập 131
  » Xem Tiếp Tập 132
  » Xem Tiếp Tập 133
  » Xem Tiếp Tập 134
  » Xem Tiếp Tập 135
  » Xem Tiếp Tập 136
  » Xem Tiếp Tập 137
  » Xem Tiếp Tập 138
  » Xem Tiếp Tập 139
  » Xem Tiếp Tập 140
  » Xem Tiếp Tập 141
  » Xem Tiếp Tập 142
  » Xem Tiếp Tập 143
  » Xem Tiếp Tập 144
  » Xem Tiếp Tập 145
  » Xem Tiếp Tập 146
  » Xem Tiếp Tập 147
  » Xem Tiếp Tập 148
  » Xem Tiếp Tập 149
  » Xem Tiếp Tập 150
  » Xem Tiếp Tập 151
  » Xem Tiếp Tập 152
  » Xem Tiếp Tập 153
  » Xem Tiếp Tập 154
  » Xem Tiếp Tập 155
  » Xem Tiếp Tập 156
  » Xem Tiếp Tập 157
  » Xem Tiếp Tập 158
  » Xem Tiếp Tập 159
  » Xem Tiếp Tập 160
  » Xem Tiếp Tập 161
  » Xem Tiếp Tập 162
  » Xem Tiếp Tập 163
  » Xem Tiếp Tập 164
  » Xem Tiếp Tập 165
  » Xem Tiếp Tập 166
  » Xem Tiếp Tập 167
  » Xem Tiếp Tập 168
  » Xem Tiếp Tập 169
  » Xem Tiếp Tập 170
  » Xem Tiếp Tập 171
  » Xem Tiếp Tập 172
  » Xem Tiếp Tập 173
  » Xem Tiếp Tập 174
  » Xem Tiếp Tập 175
  » Xem Tiếp Tập 176
  » Xem Tiếp Tập 177
  » Xem Tiếp Tập 178
  » Xem Tiếp Tập 179
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác