Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Bản Tango Cuối Cùng Tác Giả: Lệ Hằng    
    Dạ vũ trong thành phố miền cao lạnh hắt hiu với nhạc bập bùng toả ngập phòng, với khói thuốc mờ cho mắt người ta say đắm nhau. Thịnh có giờ dạy ở Ðại học Ðà Lạt nên đưa tôi đến đây dạ vũ này trong tuần trăng mật dài hơn một tháng.
    Tôi ngồi trong góc tối. Lâu quá không được nhảy nên hai chân đong đưa. Tôi nhảy với Thịnh như moị người vợ khác nhảy với chồng, không e thẹn không xôn xao, trái lại tự nhiên, trái lại bình thường. Thịnh gặp bạn bè, những người bạn cùng học với chàng ở ngoại quốc, họ nói về thành phố xa và dòng sông Seine nhìn sau khói thuốc quyện bay gió sông.
    Tôi mê nhảy từ lâu lắm rồi, ôm đàn ông là chuyện phụ, say say là điệu nhạc tình, ngất ngư là đèn mờ là khói thuốc bay. Thú vị nhất là kiếm một góc khuất, nhâm nhi một chiếc bánh thơm, nhìn chân người ta quấn quít lấy nhau theo cung đàn, nhìn cặp đùi xinh của người đẹp đuổi theo hai chân đàn ông. Nhìn hai mái tóc gục vaò nhau lúc đó họ chẳng thấy gì ngoài nghe hơi thở nhau lẫn trong tiếng nhạc.
    Ðã có một lần khoảng đời đầy mộng của năm đệ nhất, tôi nhìn cặp tình nhân đẹp trong Tango. Bước đi nào kiêu kỳ hơn bước tango chập chùng mê đắm, thứ mê đắm nhẹ nhàng thanh thoát hơn Slow. Một chút mộng mơ lẫn trong đa tình, một chút thần tiên lẫn trong trần tục.
    Nhìn bốn gót giày da bóng quấn quít đuổi bắt, vờn nhau mê man trên sàn gỗ, tôi mê quá cứ ngồi nhìn hàng giờ. Về nhà tôi bỏ hơn một tuần lễ không học bài, cặm cụi làm bốn giày vải bằng nhung đỏ hồng như nhạc tango. Mỗi chiếc giày đựng một bông hồng và gắn trên một thảm cỏ giả theo đúng bước nhảy tango. Tôi đem tác phẩm cưng của mình bày trong tủ kính ai đến cũng khoe và đố họ đoán tôi muốn nói gì?
    Chẳng ai nói được hết, trừ một mình Phong. Khi chàng vào thăm, tôi hỏi:
    -Anh ra Trang cho coi cái này này.
    Phong ghé mũi vào tủ kính rôì nheo mắt:
    -Con bé lãng mạn quá nhỉ, nhảy Tango thế này thì nhất em rồi. Anh cũng thích nhìn ngươì ta nhảy như thế này lắm, nhìn ngắm cuộc đời bao giờ cũng sướng hơn nhảy vào cuộc, quay trong cuộc đời như cơn lốc.
    Tôi cảm động nhìn Phong, vậy mà có vài chàng buột miệng hỏi:
    -Trang làm bốn chiếc giày đựng hoa chi vậy, mua cái bình về chưng phải đẹp hơn không?
    Tôi khoanh tay cười với họ. Bây giờ trong nỗi váng say của nhạc bập bùng trôi trên khói thuốc. Tôi ngồi nhìn những bước đi vờn bắt nhau Mắt đắm đuối buồn, họ gục trên vai nhau, tôi dựa lưng vào ghế cho hồn lênh đênh, dĩ vãng cũng mờ như đèn màu, tình yêu cũng ngọt ngaò như cung đàn tha thiết bay lên. Tiếng kèn đồng rền rĩ như vọng về từ nơi nào, rất xa.
    Thịnh trở lại ngồi xuống bên tôi:
    -Em thích không?
    Tôi gật đầu:
    -Lâu quá em mới sống lại không khí này, ai vừa nói chuyện với anh đó?
    Thịnh hờ hững:
    -Ờ một người bạn củ.
    Tôi nhỏm người lên, rôì tôi lại ngồi lặng xuống. Tôi bóp lấy bàn tay của chồng, hai môi lắp bắp không thành tiếng. Nhạc tango hồng ru đưa dĩ vãng, buồn run hai môi. Phong vẫn mắt buồn thăm thẳmg, vẫn dáng dấp ấy, vẫn nụ cười lãng đãng xót thương. Chàng đi những bước dài về phía tôi và Thịnh, mái tóc vẫn bồng bềnh gió sương. Chàng nghiêng người, nụ cười chàng buồn hơn bao giờ, nghiêm trang hơn bao giờ.
    -Xin phép giáo sư.
    Chàng dơ tay mời tôi. Tôi lặng người đưa mắt nhìn chồng như đợi chờ, Thịnh lịch sự mỉm cười:
    -Em nhảy bản Tango này đi, đây là giáo sư Phong trước ở Văn khoa Huế, em biết chứ?
    Tôi nhìn Phong thật mau, một vũ trụ hồng hoang xa xưa rủ nhau về nép trong cung đàng, cho tuổi buồn ngày xưa tha thiết yêu anh, cho ngày tháng dài trong nhung nhớ giờ vỡ tràn lênh láng.
    Tôi lẳng lặng đi trước Phong nữa bước ra piste, trong mắt tôi rõ đầy hình ảnh Phong phiêu bạt ngay trong dạ vũ, nụ cười chàng vẫn còn khinh bạc, đôi mắt vẫn còn xa xăm. Tôi tưởng với tháng ngày yên ấm no đủ bên chồng, tình yêu đầu tiên chắc đã tan bay. Bây giờ tôi lao đao, bây giờ tôi ngây ngất. Tôi ngủ yên trong hạnh phúc bình thường và chợt thức dậy bừng bừng sôi nổi vì đôi mắt Phong.
    Phong nhẹ nhàng ôm lưng tôi. Nhẹ nhàng giữ lấy tay tôi bước đi mềm lướt trên cung đàn cho từng bước lâng lâng xa chồng, cho từng phút một dần quên mình một kẽ mang gông. Phong thấp giọng:
    -Không ngờ được gặp lại Trang ở đây.
    Phong cười buồn:
    -Anh được phép gọi Trang như ngày xưa chứ?
    Tôi chớp mắt:
    -Em khác ngày xưa nhiều lắm sao?
    Phong lắc đầu:
    -Trái lại thì có, anh tưởng gặp em qua dáng dấp mệnh phụ, anh đi tìm những người đàn bà, đàn bà một tí, không ngờ em vẫn mi nhon như xưa. Em dở quá, có chồng rồi trông như học trò thế này, dở thật.
    Chàng nhấn mạnh:
    -Còn tệ hơn sinh viên nữa, đáng nhẽ em phải bới tóc cao, trét phấn son và hột soàn đầy người.
    Tôi ngượng ngịu:
    -Em không quen.
    Chàng mỉm cười:
    -Hạnh phúc không?
    Tôi gật:
    -Cũng như anh, như mọi người.
    -Như anh sao được, em biết giờ anh làm gì không?
    Tôi lắc đầu phong nói tiếp:
    -Anh làm tới binh nhì rồi nhé, oai không?
    Tôi gật:
    -Oai chứ, thời giờ lính là nhất.
    Chàng vẫn cười:
    -Anh tự cười thầm anh, nghe tin em ở Ðà Lạt đi phố anh cứ nhóng mắt tìm một bà mập mập chút, ai ngờ em gái anh vẫn lí lắc thế này dở dở quá.
    Nụ cười chàng vẫn như ngày xưa, nữa mỉa mai, nữa thương đời. Tôi đi theo tay chàng diù dặt, tôi thở gần chàng và tay trong tay. Chưa bao giờ gần nhau như hôm nay. Cám ơn những người từ phương xa bên kia chân trời dở ra trò khiêu vũ cho tôi được mỗt lần quấn quít bước chân chàng.
    Nhạc hồng Tango ơi, xin dài lê thê mãi xin đèn mờ ngàn năm vẫn mờ để tôi gục trên vai anh mà chồng không thấy, để tôi bóp nhẹ bờ vai gió sương của chàng. Tôi kín đáo đưa mắt nhìn Thịnh. Chàng đang nói chuyện với người bạn, đôi mắt hờ hững nhìn sau lưng tôi. Ðôi mắt bí ẩn và kín đáo khôn lường, gương mặt bình thản như mọi ngày, buồn vui như nhau.
    Một lần đó thôi, với nhạc chập chùng với bước mê say và kỷ niệm đẹp như ngàn ánh sao, và hạnh phúc êm ái như cung đàn khi nhảy với người tình đầu tiên. Dần dần tôi quên mất Thịnh, tôi quên rằng tôi đã có chồng trong vòng tay chàng êm ái, dưới tia nhìn ấp ủ, tôi hoàn toàn là con bé Trang si tình ngày xưa.
    Thỉnh thoảng bắt gặp đôi mắt Thịnh tôi ngập ngừng quay đi. Tôi bâng khuâng hối hận. Ðời cho tôi thành người đàn bà gian dối ngoại tình ngay trước mặt chồng. Nhưng chưa bao giờ tôi hạnh phúc như đêm nay, chưa bao giờ nhảy với ai lênh đênh như với chàng, tôi xưng em với Phong ngọt lịm hơn dường, như từng xưng em với chồng. Phong trầm giọng, tiếng nói êm và dịu:
    -Em y hệt như ngày xưa.
    Tôi mỉm cười:
    -Mấy tháng đây xa xôi gì mà anh dùng chữ ngày xưa hoài vậy?
    Phong gật gù:
    -Có nhiều người đàn bà chỉ xa cách mấy tháng đã không còn là người đó nữa, với em thời gian vô nghĩa rồi Trang ạ. Bây giờ nhìn em cười anh cũng vui y như ngày nào ở huế, nụ cười hiền như tiên.
    Tôi chúm môi:
    -Em mà hiền?
    Chàng gật:
    -Hiền chứ, giá anh có em làm vợ hỉ?
    Tôi ngước mắt:
    -Tại ai anh biết không?
    Chàng thở dài:
    -Chẳng lỗi tại ai cả, tại số anh nó không ra gì, em hạnh phúc không, nói cho anh mừng đi.
    Tôi nheo mắt:
    -Hình như anh hỏi em câu này rồi.
    Chàng gật:
    -Anh biết, nhưng anh cứ hỏi.
    Tôi buộc miệng nói thật khẽ:
    -Em vẫn nhớ anh, khó quên nhau quá.
    Chàng thì thầm:
    -Anh cũng vậy, nghe em lấy chồng anh vừa mừng vừa tiếc, vừa vui vừa buồn.
    Tôi chu môi:
    -Vừa ghét vừa thương nữa chứ.
    -Không ghét nổi.
    Tôi hỏi:
    -Sau vụ đó anh đi đâu?
    -Anh về Huế rồi biến động xảy ra, đưa anh vào lính.
    -Anh đi lính thật?
    Chàng cười:
    -Bộ em tưởng anh đùa.
    Chàng vừa dìu tôi đi trong tiếng nhạc bập bùng, vừa thò tay vào túi móc thẻ cho tôi coi.
    -Tin chưa? Binh nhì như ai chứ dỡn sao, biết anh đóng lính ở đâu đầu tiên không? U Minh, trời ơi! Nhớ em kinh khủng, xứ gì lê thê dằng dặc.
    Tôi nhìn ảnh Phong trong thẻ bọc nhựa. Tóc hớt cao trụi lủi, áo lính nhẫn nhục:
    -Ai biểu anh, ngông cho lắm vào, đàn ông Việt Nam đáng kính đàn ông Việt Nam đáng phục hơn mọi người, học một đàng, làm một nẻo, vẫn cười tươi bằng mắt, vẫn hiên ngang làm người.
    Phong cười nhẹ:
    -Không làm người thì làm gì giờ cưng?
    Tôi xa vắng:
    -Bộ anh không buồn?
    -Buồn có lợi gì đâu em?
    Tôi đăm chiêu, bàn tay ấn xuống trên vai chàng, hai mắt ngước nhìn đắm đuối:
    -Anh không đi đúng con đường anh ước mơ, tương lai đã không như anh nghĩ, phải hồi nhỏ đi học, lớn lên vào đại học anh định đi lính không?
    Chàng mỉm cười:
    -Dĩ nhiên là không.
    -Thấy chưa, anh định một nẻo, nó đi một đàng, em mà như vậy em uất lên mà chết.
    -Thế em định gì nào?
    Tôi long lanh mắt:
    -Em ấy hả? Em là con gái em lớn lên đi học, chờ chồng rước đi yên làng yên xóm, yên mẹ yên cha.
    -Thế thôi?
    -Dĩ nhiên, anh biết rồi còn giả vờ. Anh này, em mơ anh làm gì anh biết không?
    Chàng tò mò:
    -Sao nói anh nghe coi.
    -Em thích anh làm tổng trưởng.
    Chàng nửa đùa nửa thật:
    -Đã có lần người ta mới anh làm tổng trưởng giáo dục.
    -Trời ơi hách thế đúng rồi đó, để làm gì biết không? Ðể nghiên cứu xem đất nước mình trong tương lai cần phát triển về cái gì, và hướng nền giáo dục mình theo đó sử dụng mọi người đúng ý nguyện và khả năng của họ vẫn hơn chứ anh. Thấy anh miệt mài học bao nhiêu năm giờ đi lính em buồn cười quá. Sức mấy anh đánh trận hay bằng lính dù.
    Chàng thì thầm:
    -Sắp hết bản nhạc rồi em ơi, nói chuyện tụi mình đi em…
    Tôi ngậm ngùi:
    -Noí gì bây giờ anh?
    -Em hạnh phúc không? thịnh dễ mến không?
    Tôi gật:
    -Ðáng kính lắm.
    Chàng cười buồn:
    -Anh mừng.
    Trở về bàn với Thịnh, tôi không dám nhìn thẳng mắt chồng, tôi gian dối nhìn mơ hồ ra piste, nhìn mông những bức tranh trên tường. Ðà Lạt mới có những lò sưởi bằng gạch đỏ thẫm, mới có những trần nhà không cánh quạt trần và đà lạt cho tôi ngồi vo vai vòng tay, đắm đuối dấu kín vẫn là đắm đuối, dõi theo bóng Phong. Tôi giữ nét mặt nghiêm lạnh, nhưng tôi không thể không nhìn Phong góc tối bên kia.
    Mổi lần Thịnh quay đi là một lần tôi đắm đuối tìm Phong để trao nhau một tia nhìn thầm kín. Những bản luân vũ mờ quay ta thiết, những khúc slow buồn nhức cả tim, tôi vẫn ngồi im bên chồng, Thịnh biết hay không tôi không rõ, tôi thấy chồng tôi bình thản như bao giờ, đôi mắt lặng lờ sau vòng kính trắng, nụ cười châm biếm , nụ cười xa.
    Tôi ngán sự im lặng khó hiểu của Thịnh nên đành xích tới gần:
    -Anh không nhảy đi.
    Thịnh cười:
    -Hình như em không thích nhảy với anh. Tụi mình biết nhau quá rõ nên em hết tò mò.
    Tôi cắn răng:
    -Anh nói gì kỳ quá, mình nhảy với nhau hoài người ta cười, anh phải nhảy với bà này bà kia chứ.
    Thịnh nhìn thẳng mắt tôi:
    -Em khuyến khích anh?
    Tôi nhìn ra xa:
    -Lịch sự tối thiểu phải như thế, kẻo em mang tiếng giữ chồng bo bo như mấy bà lấy chồng muộn, sợ xuân sắc mình đã phải giữ chồng hơn giữ mả tổ.
    -Ghê nhé, còn em, em không sợ mất nên không giữ, em còn trẻ quá đi với anh không ai tin em là vợ anh cả, em yên trí lớn phải không?
    Thịnh chợt nhíu mày:
    -À anh quên, phải anh Phong là bạn cũ mà vài lần em nhắc tên không?
    Tôi đành gật:
    -Dạ hồi học ở Huế em quen anh ấy.
    Thịnh lơ đãng:
    -Anh ấy trở lại kìa.
    Tôi nghe thắt trong ruột, chẳng lẽ Phong mời tôi nhảy với chàng nữa? Nhỡ Thịnh từ chối thì sao? Vào phòng nhảy đàn bà lệ thuộc đàn ông hoàn toàn, mấy ông Tây ngơ ngơ vậy mà khôn dữ.
    Phong nghiêng người chào Thịnh chào tôi rồi bất ngờ đi thẳng ra cửa. Tôi đau đớn dù không hiểu tại sao mình lại đau đớn, mặc Thịnh trầm ngầm, tôi nhìn theo vai áo của chàng, bộ vét xám bờ vai hơi nghiêng, bước đi bình thản, còn gì nữa không mà sao tôi yêu chàng mãi như thế này. Có chồng sang, chồng giàu tôi vẫn chưa nguôi thương nhớ chàng, tôi vẫn nhói lòng thắt tim khi phải nhìn lén sau lưng. Không thể được, Thịnh đáng kính, Thịnh cao thượng, tôi phải yêu chồng mãi mãi, phaỉ làm một người vợ chung trinh suốt đời, tôi chỉ có quyền nghĩ đến Thịnh thôi. Ðời một người đàn bà có hơn một người đàn ông là bắt đầu gian nan bắt đầu chụp lặn.
    Ðừng nghĩ đến Phong nữa, hay có nghĩ đến đừng xôn xao đừng sôi nổi. Quên người ta đi phong là chồng của Lan chi cơ mà, bao nhiêu tiền kiếm được chàng đem về dâng hết cho Lan Chi như Thịnh đã đưa cho mình trọn cả số lương hàng tháng không thiếu một cắc. Tiền là giấy thật đó, vô nghĩa và bấp bênh, hôm nay tờ năm trăm còn là tiền, ngày mai có thể là giấy lộn gánh hai thúng đem đổi lấy gạo nhưng tiền là vật chứng minh cho người ta tin nhau kể cả vợ chồng lẫn con cái.
    Chàng yêu nhạc Tango, như yêu mà hồng trên má con gái Huế Ðông phương huyền hoặc, chàng yêu bước nhảy tango kiêu sao của phương tây xa xôi. Chàng ngồi trầm tư nhìn khói thuốc bay để đợi tango mới đến dìu tôi nhảy, mới cười buồn nghiêng phiến tóc giờ bớt bồng bềnh như thưở thư sinh xưa. Ðể bây giờ tôi lạnh, để bây giờ tôi hết dám nhìn thẳng mắt chồng. Tôi không quen nói dối, gian dối khổ hơn bị gian dối.
    Từ một con bé nhà nghèo tôi nhảy lên làm bà giáo sư. Tôi no ăn, đủ mặc, tôi hết phải toan tính từng đồng bạc cắc, tất cả nhờ ơn chồng, suốt đời tôi làm nô lệ cho Thịnh, trả chưa hết ơn cao ơn dầy của Thịnh. Buổi sáng tôi hết nhịn quà. Buổi chiều tôi ăn cơm Tây, dễ gì tôi bỏ được Thịnh?
    Ðừng nhắc nhở Phong nữa Trang, mày ngu dại đã mhiều phen rồi, đàn bà hay bỏ mồi bắt bóng, hạnh phúc không đến hai lần, trượt dịp may bất hạnh mãi mãi.
    Thịnh trầm giọng:
    -Em nghĩ gì đó?
    Tôi bàng hoàng:
    -Gì cơ anh? Không, em có đói đâu?
    Thịnh bật cười:
    -Em trẻ con thật, bộ đói sao anh hỏi nghĩ gì đó là nghĩ ra đói?
    Tôi ngượng ngịu:
    -Tại anh đó, em đang mải nghe nhạc, hỏi bất tử ai mà nghe nổi. Xin lỗi anh vậy nhé.
    Thịnh nghi ngờ:
    -Em sao thế, nụ cười em gượng gạo làm sao ấy, mệt hở? Thôi lần sau thú thật em yếu sức với anh đi nghe, mới sơ sơ vậy coi bộ đã đừ rồi.
    Tôi nguýt dài:
    -Thôi đi lại nghĩ bậy rồi.
    -Không được, phải thay đổi quan niệm đi chứ, chuyện vợ chồng quan trọng nhất em cho là chuyện bậy, hỏng quá.
    -Em không cho là bậy, nhưng kỳ thí mồ.
    -Sao lại kỳ, bộ em không thích? Em không cảm thấy gì hết, coi chừng em đau đó.
    Tôi hất tay Thịnh:
    -Thôi đi tướng ơi, để em nghe nhạc với chứ.
    Thịnh cười nhẹ. Trí thức vốn lẳng ngầm, vốn chơi ngông trong phòng bù cho những lúc phải đóng vai đạo mạo.
    Tôi không muốn nhắc đến Phong nữa, nhưng càng không muốn nhắc bụng tôi càng nhớ nôn nao. Ðêm nay anh đi đâu, chắc một ình trên những cơn dốc đầy gió đầy hương thơm hoa lan. Ðiếu thuốc nào cho anh nguôi quên tháng ngày cũ? tại sao anh bỏ về giữa chừng dạ vũ, sao anh chỉ nhảy với một mình em? Sao anh vẫn như ngày xưa dù đã vào đời lính. Mi mắt tôi cay cho hai giọt nước mắt thầm lăn xuống. Muốn quên anh để thương anh hơn, muốn lạnh lùng để xót xa hơn. Ðêm nay em về trong tay chồng, căn phòng có chăn bông dầy, có gối êm, có nước hoa thơm để ngủ mà quyến rũ chồng em ôm em thật chặt mà dìu chồng về chốn cao lâng lâng. Ðêm này em về, rúc trong ngực hồng gỡ kính cận cho chồng, nên một với chồng. Còn anh, anh một mình lang thang xứ này lạnh lùng xứ này không chăn nào ấm bằng chăn thịt. Tội nghiệp cho anh và cũng giận hờn cho anh. Ðêm nhiều sương mù nhiều hiu hắt cho anh đi một mình, hai tay trong áo, một mình tỉ tê với điếu thuốc thơm, một mình cảm nghe hơi thở mình, cho anh leo dốc, cho anh xuống hồ một mình, em về em rúc nách chồng em yêu chồng để gian dối, để đền tội để ăn năn. Em về em có vòng tay Thịnh ấm, anh về ôm lấy thân anh phong trần cô đơn.
    -Noí gì lầu bầu trong miệng vậy, rủa chồng hở?
    Tôi lắc đầu:
    -Hôm nay anh la em hoài.
    -Anh la em bao giờ, đàn ông như anh đời nào dám la vợ nhỉ? Tan cửa nát nhà người ta cười vaò mũi anh chứ cười ai?
    Tôi ngồi im. Phong đi rồi dạ vũ mất vui lòng mình lạnh tê đi được, đã bảo đừng nhớ Phong nữa, sao tôi cứ nhớ hoài, nhớ liên lỉ không nguôi.
    Thịnh ngồi vắt chân hút thuốc vặt, đuôi mắt nheo lại nụ cười mím chi, chàng để tôi nhảy với Phong và chàng ngồi lại với bạn bè. Tôi muốn chàng nhảy với bà này cô kia cho Phong dễ dàng mời tôi ra piste nữa. Thịnh khôn thật, Phong đành về không.
    Khuya đêm trở về nhà, xe Thịnh bò êm trên mặt đường lành lạnh, mặt hồ soi bóng đèn vàng vọt, gió lạnh đầy ắp. Thành phố là cái máy lạnh khổng lồ để nhìn bất cứ người đàn ông nào một mình co ro trong áo lạnh, tôi cũng nghĩ đến Phong.
    Cánh cửa cuối cùng cài chặt lại. Căn phòng ấm hẳn lên. Tôi ngồi thừ người trên ghế êm không buồn thay áo. Thịnh mở tủ lôi áo ngủ đem đến cho tôi.
    -Thay áo đi em, muộn rồi đấy.
    -Lạnh thấy mồ cởi áo ngại quá.
    -Bộ để nguyên áo dài đi ngủ?
    Tôi ôm hai vai:
    -Rét ghê anh nhỉ?
    -Anh thích đàn bà ở Ðà Lạt, mắt môi đều tình da êm da ấm nhất là giữa hai đùi.
    Tôi nhăn mũi:
    -Hồi đi học em cứ ngỡ mấy ông thầy không bao giờ dám tán gái chứ, ai ngờ còn ghê hơn người thường nữa.
    -Anh là người thường đấy chứ.
    Tôi vẫn lười biếng để nguyên áo dài. Thịnh bước tới định cởi giúp tôi mỉm cười:
    -Thôi tướng ơi, để mặc em chẳng có dại đâu.
    Thịnh cười trừ leo lên giường đọc sách. Thịnh không thể ngủ nếu thiếu sách, phải đọc một cái gì Thịnh mới ngủ ngon được.
    -Hồi chưa có em, mỗi tối anh đọc chừng hai giờ có khi hơn. Bây giờ em là quyển sách kỳ thú nhất, nên anh chỉ đọc chút chút thôi.
    Tôi tròn mắt:
    -Em là quyển sách của anh?
    -Ðúng rồi, hôm đầu tiên anh đánh vật với em mới mò ra đường, gian khổ quá phải không? Dần dần anh đọc dễ hơn, trơn tru hơn và thú vị hơn.
    -Mai mốt cũ đem bỏ vào thư viện.
    -Một chỗ danh dự nhất, sách càng cũ càng quý em không biết à?
    -Em không thích làm một quyển sách cũ đâu, em thích mới.
    -Mới khó đọc, khó hiểu.
    -Bộ hôm mới anh không thích.
    -Thích chứ, nhưng đổ mồ hôi, vào đây em, ngồi làm gì ở ghế đó.
    -Ðêm nay em ngủ một mình ở ghế này.
    -Dỡn không.
    -Nói thật đó.
    -Tại sao?
    -Tự nhiên em thích, ngủ chung hoài mất tự nhiên quá.
    Thịnh mỉm cười:
    -Cũng được, tùy em anh không ép.
    Tôi quay mặt đi làm mặt giận. Tôi nằm co trên ghế một lúc sau Thịnh gấp quyển sách:
    -Làm thật đó à?
    -….
    -Lạnh chết cưng ơi, anh nhường chăn cho em này.
    -…
    -Ma nhát rán chịu nghe, anh ngủ đây.
    Tôi co người thêm một tí nữa, tự nhiên lại giận chồng, rồi giờ nằm co ro. Nước mắt tôi trào ra từ lúc nào ấm ức trong cổ. Thịnh mò đến:
    -Cưng sao tự nhiên giận anh?
    Tôi để tay chàng xuống:
    -Ai thèm giận anh.
    -Đi vào ngủ.
    -Vào đâu?
    -Giường của tụi mình.
    -Em không chịu đâu.
    -Anh sẽ làm em chịu.
    Và Thịnh làm thật, cuối cùng tôi cũng để Thịnh bế lên giường, ôm lấy tôi, cái chăn ấm nhất dễ mê nhất là chồng của mình, đừng mơ tưởng hão huyền Trang ơi.
    Buổi sáng Thịnh băng qua vườn sang thăm bà cô ruột của chàng bị đau nhẹ từ chiều hôm qua. Ngôi nhà rộng con cái đông của cô mỗi đứa một phương. Gia đình Thịnh danh gia thế tộc, con trai học ngoại quốc, con gái lấy chồng sang. Thịnh không quý tiền, không cầm làm tiền, vì từ nhỏ tới lớn chàng chưa biết khổ.
    Từ nhà cô chàng sẽ đi thẳng lên Viện dạy liền bốn giờ Triết. Tôi rãnh rỗi đi ra đi vào bên trong cửa kính. Ðàn bà lấy chồng giàu là an nhàn thơ thới, mẹ nói không sai, gặp Thịnh là trúng số cặp bảy rồi đó con.
    Tôi khoác thêm áo lạnh thẫn thờ xuống dốc, dưới kia là mặt hồ lảng đảng khói sương lêm đêm hoa tím, bên kia là ngọn đồi cỏ xanh êm như phiến nhung. Núi đồi chập chùng im lìm bao bọc lấy một cánh hồ rộng với sương mù với gió hắt hiu, Hồ Xuân Hương đa tình hiện thân nơi đây cho từng cặp nhân tình đi sát vào nhau. Mười giờ sáng rồi, trời còn nắng lụa, thứ nắng phơn phớt vàng vừa đủ làm hồng má con gái thơ ngây. Mười giờ sáng trời vẫn là khói lá sương.
    Tôi đứng dưới một gốc cây, kéo cầm trong tay như mọi ngày, sáng nào tôi cũng lang thang đi kiếm hoa về chưng bàn ngủ. Thịnh thích phòng ngủ phải có vài bông hoa tươi, vài giọt nước hoa trầm và một ngọn đèn vàng. Anh chàng mê màu hoàng đồng áo quần xe cộ cái gì cũng màu hoàng đồng hết.
    Chiếc Honda phóng tới, tôi trố mắt nhìn Phong gọi chới với:
    -Anh Phong, anh Phong.
    Phong ngừng xe:
    -Có duyên thật, anh đi kiếm em, lù lù đứng đây, trời chưa ghét anh.
    -Tại Đà Lạt nhỏ.
    -Ừ đẹp quá nên nhỏ quá, em đi đâu đó?
    Tôi dơ cái kéo:
    -Ði cắt hoa, nhà em đây này…
    Phong đưa mắt nhìn ngôi nhà cười nhẹ:
    -Haí hoa bắt bướm em hạnh phúc thật, an nhàn thật, người ta đói khổ, người ta chạy loạn, em đi cắt hoa, nhất em rồi đấy nhé.
    -Anh nói tiếng bắc bằng giọng Huế nghe vui quá.
    -Mình đứng đây có bất tiện không em?
    Tôi nhìn sang toà nhà bên cạnh nói:
    -Mời anh vào nhà em chơi vậy.
    -Có ai ở nhà không?
    -Một con bé giúp việc, Thịnh dạy trên Viện.
    Phong nhìn quanh:
    -Ấm cúng quá nhỉ?
    CHàng ghé mắt nhòm phòng ngủ:
    -Nơi thiêng liêng…
    Tôi mời Phong ngồi ghế, mời Phong tách trà nóng, chuyện trò vu vơ đi chơi một vòng với Phong, trời ơi thơ mộng phải biết, tình phải biết. Ðà lạt thiếu gì nơi ươm đầy tình ái, thiếu gì nơi nung nấu tình yêu nhưng mình đã có chồng, chồng mình đáng kính và đáng yêu.
    Gặp người yêu cũ trong nhà chồng nhạt nhẽo gượng gạo như khách lạ. Tôi lúi cúi cắm hoa, Phong ngồi bên kia cười thật buồn:
    -Em đi ra đi vào phòng ngủ, bếp, phòng khách rồi phòng ngủ. Thịnh tu bảy kiếp mới được em, em là người đàn bà đẹp nhất khi ở nhà, hiếm lắm đấy nhé, ở nhà em đẹp gấp ngàn lần ngoài đường, thường thường đàn bà khác họ chỉ đẹp ngoài đường.
    Tôi chớp mắt:
    -Anh nịnh em rồi nhé, em chả có tin đâu.
    -Anh làm gì có quyền đó, anh nhận xét thôi đấy chứ, bộ Thịnh không khen em đẹp?
    Tôi lắc đầu:
    -Không, chồng khen vợ đẹp là dại. Thịnh bảo thế.
    -Ðẹp phải khen chứ.
    -Ðẹp bằng chị Lan Chi không?
    Chàng nghiêm mặt:
    -Dẹp cô đi, nói nhảm không.
    Lại im lặng, yêu nhau trong cảnh này cũng đành phải im. Một lúc sau tôi ngập ngừng:
    -Buổi chiều anh chờ em ở nhà thờ nghe.
    Phong sáng mắt:
    -Thật không? Em dám không?
    -Dám, mình có làm gì bậy đâu, em cần nói chuyện lâu với anh một chút.
    Phong đứng lên
    -Anh về nhé.
    Nhưng đã trễ rồi, Thịnh dừng xe trước hiên cười nhạt bước xuống, tôi chạy ra đón chồng:
    -Có anh Phong hôm qua đến thăm đó anh.
    Thịnh bình thản:
    -Thế hở?
    -Bạn cũ của em ở Huế đó anh.
    -Thế hở?
    -Anh ấy ngồi chờ anh đó.
    -Quý hoá quá hở.
    Tôi mím môi nhưng vẫn phaỉ cười thật tươi:
    -Anh dạy về sớm thế?
    -Em thích anh về muộn?
    -….
    Phong đứng lên, hai người đàn ông bóp tay nhau trước mặt tôi. Phong cười và Thịnh cũng cười. Tôi mê đàn ông, yêu đàn ông vì họ bí mật không cùng, vì họ cười không hở miệng, vì họ nói không hết lời, vì họ trầm trầm u tối.
    -Chào anh, tôi ghé thăm xem chị có cần nhắc chi về cụ ở ngoài ấy không, ngày mai tôi ra Trung.
    Thịnh lịch sự:
    -Mời anh ngồi chơi đã, anh biết cụ tôi ngoài Ðà Nẵng?
    Phong gật nhẹ, Thịnh hỏi:
    -Lúc này hình như anh hết làm phụ khảo ngoài đó rồi?
    Phong mỉm cười:
    -Tôi động viên anh ạ.
    Quay sang tôi, Thịnh nói:
    -Em ngồi nói chuyện, anh vào thay áo chút xíu, xin anh cứ tự nhiên cho.
    Thịnh quay lưng đi tôi nhìn theo chồng rồi nhìn Phong. Cái gì rần rần trong người, cái gì tê tê hai mông cái gì nhức nhức hai lòng bàn tay. Không khí nặng không khí đầy. Tôi ngước cổ ngáp nhẹ một cái cho đỡ nghẹt.
    Phong cũng hơi khựng người, chàng nhìn một bức tranh, Thịnh trở ra ngồi xuống ghế:
    -Nhà tôi nhắc đến anh luôn, đi lính vui không anh?
    Phong đưa mắt nhìn tôi:
    -Cũng vui buồn lẫn lộn anh ạ.
    -Nhà tôi vẫn mong hoà bình mau đến để anh được ra lính đấy chứ.
    Tôi nhìn Thịnh không biết chàng muốn gì, Phong cười:
    -Cám ơn anh ,anh vẫn đi dạy đều.
    Thịnh phì phèo điếu thuốc:
    -Bởi vậy bà xã tôi chê đời buồn đời nhạt. Bà ấy mê cái gì sôi nổi, cái gì bấp bênh.
    Ngôn từ hai người cứ thế đều đều tiếp diễn. Lịch sự nhưng nhạt. Tử tế nhưng gai góc. Phong ngồi một lúc cho phải phép rồi đứng lên kiếu từ:
    -Xin lỗi đã phá rầy anh chị ít phút.
    Thịnh nghiêng người:
    -Không sao, thỉng thoảng khi nào tôi có nhà mời anh ghé chơi cho vui.
    Năm chữ ‘khi nào tôi có nhà’ Thịnh dùng làm tôi và Phong đều đỏ mặt. Phong về cả giờ, mặt Thịnh vẫn lạnh tanh như đồng, nụ cười thấp thoáng, nhưng không nói. Thịnh đọc sách chờ cơm, ăn cơm xong đọc sách chờ ngủ. Tôi nằm một bên như không có, quay mặt ra với chồng, chồng chúi đầu yêu sách, quay mặt vào tường chồng lặng lẽ thở ra.
    Tôi chờ đợi bàn tay phù thuỷ của chồng ra ơn tha thứ. Tôi chờ đợi phiến môi của chồng rà mềm trên gáy. Không đêm nào không cám ơn nhau, giờ chàng đeo kính đọc sách, điệu này đọc suốt ngày đọc suốt đêm.
    Tôi vờn tay rồi lồng nhẹ vào chân tóc chàng. Thịnh hất tay tôi, giọng thật sắc:
    -Nhớp!
    Nước mắt tôi rơi xuống, tôi nghẹn ngào nhìn chồng. Thịnh nhắm mắt lại vứt quyển sách xuống, tháo kính đi, vắt tay ngang trán, chàng ngủ, giấc ngủ vờ nặng như hình phạt.
    Tôi đi ra, tôi đi vào, chồng tôi vẫn nằm im như cái xách, ngồi xuống bên chàng, hay bỏ đi, với chồng vẫn là không không. Càng lúc tôi càng nhớ Phong hơn, day dứt và khổ sở vì chồng tôi càng xúc động bởi tình yêu nhẹ nhàng mơ hồ của Phong.
    Suốt buổi chiều Thịnh không nói một lời với tôi ngoài chữ nhớp cay chua đó. Suốt buổi chiều tôi đeo tấm thân nặng nề tội lỗi lết ra lết vào dưới đôi mắt nghiêm khắc của chồng. Ðôi mắt Thịnh mím lại khi cười nhạt. Ðôi mắt Thịnh hả hê khi hành tội tôi bằng sự im lặng dai lê thê của chàng. Chàng phạt tôi và không cho tôi biện hộ. Không hỏi tội mà chỉ phạt. Nếu chàng đừng im lặng, chàng la, chàng hét có lẽ tôi cuống cuồng quên cái hẹn với Phong, đằng này chồng tôi cao tay quá, chàng tu thành tinh rồi, chàng im lặng hàng mấy tiếng đồng hồ nên tôi được đà lặng lẽ bỏ đi. Tôi đánh phấn hồng phơn phớt má, tôi kẻ mắt xanh tô mi đen, Thịnh vẫn ngồi như pho tượng trầm tư mặc tưởng, cho anh trầm tư cho anh suy tưởng, tôi đến với Phong, tôi cần thở, không khí nặng quá, phổi tôi sắp nghẹt.
    Tôi chờ thịnh chạy ra ôm giữ lấy tôi lại. Không chàng vẫn cúi xuống quyển sách. Người đâu có người lì thế. Mới bắt gặp vợ tiếp đàn ông trong phòng khách đã ghen chết người thế này, điệu này gặp vợ trong phòng ngủ với đàn ông chắc biến thành đá.
    Tôi phăng phăng trên những bực đá xuống đường. Ðiệu này chắc chồng mình im lặng cho đến tận thế đây? Phong ngạc nhiên khi thấy tôi bước xuống xe:
    -Anh tưởng về không rồi chứ, anh chờ cầu may thôi.
    Tôi mỉm cười:
    -Thịnh mãi đọc sách, nên em đi dạo với anh một vòng cho đỡ buồn.
    Phong gật gù:
    -Có nghe danh Thịnh vua mê chữ.
    Tôi cười:
    -Liều với anh một bữa xem sao?
    Phong e ngại:
    -Ðừng ẩu Trang, kiếm chỗ nào kín đáo ngồi nói chuyện chút rồi về.
    Tôi nheo mắt:
    -Sao anh còn chờ em?
    -Vì anh yêu em.
    Tôi nhìn quanh, không gặp ai quen của chồng, Phong kêu taxi đưa tôi đi xa. Quãng vắng nào cũng là cảnh đẹp trùng trùng núi cao, lớp lớp rừng xanh đậm. Ngôi chùa cổ nằm trên đỉnh đồi, con dốc đứng sừng sững những cổng gỗ sơn đỏ thiếp vàng. NGồi đây tôi và Phong nhìn sang ngôi chùa bên kia thung lũng. tiếng chuông chùa buồn ngân vang xa xa, mái ngói cong cong, ẩn hiện trong lùm cây xanh xao huyền thoại như đường cong tuyệt vời những vị sư nữ trẻ, má cũng hồng môi cũng tươi, đêm đêm ngủ trong đó, dấu kín nhan sắc trong áo tu trì. Tôi dơ tay chỉ:
    -Anh thăm chùa sư nữ đó chưa?
    Phong gật:
    -Rồi, mê luôn.
    -Mê hả, mắt bồ câu hay mắt lá răm.
    -Mắt lá răm, đi tu mà mắt lá răm, trời ơi tuyệt.
    Tôi nhìn sang bên đó:
    -Mai mốt thất tình em cũng làm sư nữ tụng kinh ở đó.
    Phong cười:
    -Em mà thất tình?
    -Biết đâu ngày mai Thịnh bỏ em, biết đâu được.
    -Sao không làm bà sơ?
    Tôi nhún vai:
    -Tu bên em khó lắm, thất tình họ không nhận đâu, bộ cứ chồng bỏ thì làm sơ được? Mấy bà mẹ khó lắm anh ơi, em làm sư nữ mắt lá răm kìa, thỉng thoảng anh lên thăm.
    Phong cười:
    -Anh cũng cầu cho Thịnh bỏ em để anh rước về tu ở nhà anh, anh làm sư cụ, em làm sư bà.
    Tôi nhăn mũi:
    -Loạn nhỉ, tu kiểu đó ai tu chẳng được.
    -Khó lắm em ơi, ai biểu em ai tu chẳng được.
    Phong chợt buồn:
    -Sáng nay gặp em vừa mừng vừa buồn.
    -Sao thế?
    -Em hạnh phúc quá.
    -Cám ơn anh.
    -Sao lại cám ơn?
    -Ðược người ngoài tưởng mình hạnh phúc, vui chứ.
    -Hôm nay coi bộ cay đắng quá.
    -Buổi chiều đẹp.
    -Thung lũng đẹp.
    -Em đẹp.
    -Mắt anh đẹp.
    Chàng lắc đầu:
    -Ðừng khen đàn ông đẹp, anh chúa ghét đàn ông đẹp trai.
    Tôi cười:
    -Anh xấu.
    Chàng gật:
    -Ðược.
    Chàng vuốt tóc tôi:
    -Ðiều anh cảm động nhất là em vẫn như ngày ở Huế, em vẫn là Tố Trang thuở đó, nhiều lúc anh quên biến em đã có chồng.
    Tôi thú tội:
    -Em cũng vậy nữa, nhiều lúc em sống, em hành động như thể em còn là con gái.
    Chàng than thở:
    -Cố mà giữ được tâm trạng đó vì như vậy em sẽ xinh xắn và trẻ rất lâu, đêm qua thằng bạn cứ tra anh hoài.
    -Tra vụ gì kia?
    -Nó thấy anh nhảy với em, cứ theo hỏi anh cô bé naò xinh thế, quen ở đâu thế? Nó hỏi anh em của mày học đệ mấy rồi?
    -Anh xạo không?
    -Thật chứ, có bao giờ anh nói dối em dâu, anh đùa đuà bảo em là mệnh phụ, nó không tin.
    Tôi thở ra:
    -Họ hàng bên chồng chê em gầy, chê em khó có con đó.
    Chàng quay nhìn tôi:
    -Ðộ này em mập nhiều đó chứ, coi bộ Thịnh có tay nuôi vợ?
    Tôi gật:
    -Tẩm bổ cho vợ suốt ngày.
    Chàng nhăn mặt:
    -Ðể hành hạ em.
    Tôi lắc đầu:
    -Em khen chồng đấy nhé, em không nói xấu chồng đâu.
    Chàng thở ra:
    -Nãy giờ em nhắc người ta hơi nhiều.
    Tôi cười buồn:
    -Ðể nghĩ mình đã có chồng.
    Buổi chiều lặng lẽ trở về, bóng tối đang mon men bò lên từ thung lũng. Tiếng chuông chùa càng lúc càng buồn, đám hoa quỳ vàng rỡ nhảy múa chào tia nắng cuối. Chàng bóp tay tôi:
    -Anh mơ ước một người vợ như em, nhưng chính anh, anh bỏ mất dịp may cưới em, cờ đến tay không dám phất, buồn thật.
    Tôi rụt tay về, ngày xưa chàng cũng bóp tay tôi nhưng tôi lâng lâng, giờ tôi ăn năn giờ tôi ngại ngùng. Ngày xưa ngồi bên chàng không có hố không có tường. Giờ cứ rụt rè giờ cứ bâng khuâng.
    Tôi đã yêu Phong. Bây giờ còn yêu nhưng cảm giá thật lạ mặt, thật đã khác xưa. Tôi không đủ can đảm gục và ngực chàng như đã từng rúc nách chồng, dù tôi từng mơ ước điều đó bao nhiêu ngày đêm bơi trong ân ái với chồng.
    -Tại anh hết.
    Chàng gật:
    -Tại lúc đó anh kẹt.
    -Giờ anh hết kẹt chưa?
    Chàng im lặng cài một bông cúc vàng lên tóc tôi:
    -Em thanh cao và giản dị như hoa cúc.
    -Lan Chi như hoa hồng.
    Chàng nghiêm mặt:
    -Cấm em cay đắng, đàn bà phải thanh thản hiền hoà, phải lạc quan mới trẻ lâu được, cay đắng mãi mắt em sẽ già, da em sẽ nhăn.
    Tôi cười:
    -Ðến một lúc em phải già đi chứ bộ, bộ trẻ mãi.
    -Em không già, anh tin như vậy, vì em trong sạch tin người có chồng rồi trông em vẫn như nữ sinh.
    Tôi nhăn mũi:
    -Cám ơn anh, tối nay chắc em ăn thêm một chén cơm.
    Chàng dí trán tôi:
    -Vẫn chưa thừa ham ăn, hình như đời em chỉ lo ăn lo ngủ.
    -Chứ lo gì nữa, em sợ mất ngủ lắm, cứ ăn được ngủ được là em nhảy như chim, hôm nào khó ngủ một đêm em lo hoảng.
    -Hèn gì…
    -Hèn gì sao?
    -Da em căng như da con nít, mắt em xanh như mắt tiên.
    -Anh thấy tiên chưa mà nói, xí xạo rõ ràng thấy không?
    Chàng đứng lên kéo tôi chạy phăng phăng xuống đồi:
    -Lâu lâu phải xạo tí chứ, về em, xe bao bắt họ chờ mãi họ chửi chết.
    Tôi phụng phịu:
    -Ðau chân em rồi nè.
    Chàng lúng túng:
    -Thật hở, có sao không?
    Tôi nheo mắt:
    -Vờ đó, nhìn anh tái mặt vui ghê.
    Chàng cười vang. Buổi chiều đầy gió, buổi chiều đầy hoa:
    -Một ngày thần tiên.
    -Một ngày để đời.
    Chàng triù mến ngó mắt tôi:
    -Chưa bao giờ anh yêu đời như hôm nay.
    Chàng ghé tai tôi:
    -Anh có cảm tưởng anh trở lại thời mười bảy tuổi với người yêu xinh như búp bê.
    Tôi nhói nhói tim, tôi rát hai tai. Thịnh cũng một lần nói với tôi như thế:
    -Em hiểu tại sao anh nhất định lấy em làm vơ không, vì sự hồn nhiên của em cho anh tìm lại tuổi trẻ một tuổi trẻ bỏ quên trong sách vở. Yêu em như yêu những chuyện tình thơ mộng đọc ngày nhỏ, ngày nhỏ anh lo học hơn lo yêu. Ðến lúc giật mình thấy ra đã già. Trời thương anh cho anh cô vợ hồn nhiên, nói cười như chim, xinh như búp bê.
    Giọng tôi trùng xuống:
    -Về đi anh trễ rồi đó.
    Phong buồn:
    -Có gặp lại em nữa không?
    Tôi lắc đầu:
    -Ðũ nặng tội rồi, đủ ghê gớm rồi, đủ nún đá rồi.
    Phong thở dài:
    -Anh có làm gì em đâu.
    -Em yêu anh vì thế.
    Phong gật:
    -Anh biết, nhưng xót xa quá, anh về anh tiếc cho coi.
    Tôi nhí nhảnh:
    -Còn hơn là mất nhau vĩnh viễn, để em có một người đáng kính mà nghĩ đến chứ bộ, anh muốn em già đi vì ăn năn?
    Phong mở cửa xe:
    -Cũng đành, dám đi ăn với anh không?
    Tôi lắc đầu:
    -Thôi anh ạ, hôm nào anh mời luôn chồng em đi cho vui.
    Phong nhíu mày:
    -Mất vui.
    -Nhưng đẹp hơn, cao quý hơn.
    -Anh bình thường, anh thích là người, không thích làm thánh.
    Phong xuống xe khi về đến phố. Tôi không biết phải nói với chàng lời nào đẹp nhất bây giờ.
    -Anh về nhé.
    -Ừ em về.
    Một người đàn ông tiến tới. Tôi run sợ nép trốn không kịp, may quá một người bạn của Phong mà không phải bạn thịnh. Họ bắt tay nhau nói hai ba câu rồi ông ta bước vào Thủy Tạ. Phong cúi xuống nói nhỏ:
    -Hắn khen em cười hiền như tiên.
    Tôi nheo mắt:
    -Ông nào cũng nuôi một bà tiên trong đầu, làm như đàn bà em ở Trần này dữ chằng tinh không bằng.
    Phong đặt ngón trỏ trên môi, hôn gió:
    -Về nghe em.
    Tôi dựa lưng vào thành ghế, lặng lẽ cho đến lúc về nhà gặp Thịnh. Thịnh ngồi đợi trước mâm cơm lạnh. Quyển sách vẫn còn trên mặt bàn cái kính vẫn còn trên mắt. Tôi đến trước mặt chồng:
    -Anh chưa ăn cơm hả?
    Thịnh ngửa cổ im lặng:
    -Ðợi em một chút em thay áo.
    Thịnh đặt kính xuống ngó thẳng mắt tôi. Tôi ấp úng:
    -Em đi nhà thờ xưng tội.
    Thịnh cười nhẹ nhẹ rồi lật dấu tìm trang sách đọc dở. Tôi nện mạnh gót giày rồi, tôi hết chịu nổi bộ mặt lạnh như tiền của chàng.
    BỮa cơm qua đi nhạt nhẽo và chán ngắt. Thịnh đánh răng rửa mặt, rôì nửa nằm nửa ngồi trên giường nghe nhạc. Một ngày của Thịnh mãi mãi giống nhau, đúng giờ, đúng qui tắc, đúng vệ sinh, không sai một ly không trật một phút.
    Ðêm về tôi ngủ co chân co bụng. Bụng đau đau, chồng lạnh lùng. hạnh phúc như bọt nước, như phiến mây.
    Ngày hôm say Thịnh ráp vào tôi giữa giấc trưa:
    -Tại anh ghen, đừng nhớ người ta nữa nghe cưng.
    Tôi ứa nước mắt gật đầu:
    -Anh im lặng thêm một ngày nữa em bỏ đi với Phong.
    Thịnh gục mặt xuống tôi:
    -Anh xin, chưa ai làm khổ anh như em, dạy mệt trở về nhìn em cười nói với kẻ khác, giá có súng bắn em một phát ngay tim.
    Tôi hết cảm xúc dù cố nhiệt thành. Cố dướn người cố xiết lấy chồng nhưng vô ích, tôi đành nằm thở ra, nghe chồng run nghe chồng mệt nhoài.
    Tuần lễ sau, trăng mật đã hết. Thịnh giao nhà cho ông gác dan coi, dẫn tôi về sài gòn. Một tuần tôi cố quên Phong cho vừa bụng chồng. Nhưng tình yêu dó mong manh bao nhiêu đẹp bấy nhiêu, lãng mạn bao nhiêu tha thiết bấy nhiêu. Bởi chưa hôn Phong, nên Phong thành đẹp, nên tình Phong chất ngất, nên yêu thương dịu dàng.

Xem Tiếp Chương 9Xem Tiếp Chương 10 (Kết Thúc)

Bản Tango Cuối Cùng
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Đang Xem Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
 
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ
» Tình Ca Giáo Viên Miền Núi
» Cuốn Sổ Lớn
» Chuyện Tình New York
» Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
» Đau Thương Đến Chết ( Phần I )
» Hai Chị Em
» Giữa Cơn Gió Lốc
» Chỉ Một Lần Yêu
» Đi Qua Hoa Cúc
» Tình Trên Đỉnh Sầu
» Tôi Có Thể... Nói Thẳng Với Anh