Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Đạo Ma Nhị Đế Tác Giả: Trần Thanh Vân    
Khi Sư Diệt Tổ

    Châu Thiên Nhậm đắc ý vô cùng.
    Lão nhìn tả rồi nhìn hữu, đoạn chỉ mười vị lão nhân đứng sau lưng lão, bật cười đắc ý:
    - Đây, các vị trưởng lão của bổn phái! Bất quá môn quy giữa hai phái bất đồng, hội trưởng lão của bổn phái có nhiệm vụ tiếp trợ chưởng môn, tạo thinh danh, gây thế lực, chứ không tự tôn tự đại, ý thế chuyên quyền, ngang nhiên can thiệp vào hành động của chưởng môn.
    Lữ Trường Lâm sôi giận, râu tóc dựng ngưọc, mắt giương trừng trừng, trong nhất thời không nói năng được gì.
    Trong phá Vô Vi, cũng có một số đệ tử muốn trả miếng, song vì thủ lễ, chẳng ai dám tranh chấp với bậc trưởng thượng.
    Chính Âu Dương Ngọc Kỳ tức bực hơn ai hết, song nàng cũng cần phải dè dặt hơn ai hết, do đó nàng nén hận, hy vọng một vị nào đó ngang hàng với Châu Thiên Nhậm mở lời.
    Bỗng một tràng cười vang lên như sấm, tiếp theo đó, bàn tiệc trước mặt bọn Triệu Sĩ Nguyên bị tung lên lao vút đến Châu Thiên Nhậm.
    Châu Thiên Nhậm phất ống tay áo, phóng tụ phong hất chiếc bàn tạt qua một bên, đoạn hét:
    - Đơn Minh! Ngươi không muốn sống à?
    Thì ra chính Đơn Minh cười, và cũng chính lão ta quăng chiếc bàn về Châu Thiên Nhậm.
    Lão không chịu được thái độ của Châu Thiên Nhậm, nên can thiệp liền.
    Lão quát trả:
    - Bình sanh lão phu chưa thấy một môn đồ nào vô lễ với bậc tôn trưởng như ngươi!
    Ngươi tán tận lương tâm như vậy là cùng.
    Lão hừ một tiếng, tiếp:
    - Đừng nói là một chưởng môn giả mạo, dù ngươi có là hoàng đế đi nữa, ít nhất ngươi cũng phải nhớ bổn, nhớ nguyên chứ? Ai nhận ngươi là chưởng môn? Ngươi chỉ là một môn đồ của phái Vô Vi, khi sư vong tổ, ngươi có năng lực gì phản kháng một ý muốn của đại đa số chứ?
    Châu Thiên Nhậm đỏ mặt.
    Lão quá thẹn thành nộ, mượn cớ đập tay xuống bàn phát ra một chỉ phong theo Vô Vi chỉ pháp, vút đến Đơn Minh.
    Lão đinh ninh Đơn Minh không làm sao tránh được đạo chỉ lực của lão.
    Ngờ đâu lúc còn ở tại địa phủ, Đơn Minh đã được bọn Lữ Trường Lâm dành cho cảm tình trọn vẹn, họ phá lệ truyền lại võ công của phái Vô Vi thành ra Đơn Minh cũng biết xử dụng Vô Vi chỉ pháp như chính người trong phái.
    Nếu biết xử dụng là có thể phát hiện kịp thời loại chỉ pháp đó.
    Vừa thấy Châu Thiên Nhậm đập tay xuống bàn, Đơn Minh cũng vừa nhận ra đối phương hạ thủ đoạn tàn độc.
    Lập tức lão dùng ngay chỉ pháp đó phản công.
    Hai đạo chỉ lực chạm nhau, Đơn Minh kém công lực, bị chấn động hai bước, tuy nhiên chẳng việc gì.
    Sự kiện đó khiến cho bọn đệ tử Vô Vi phái cực kỳ kinh dị.
    Phàm những đệ tử trong phái Vô Vi, khi được chấp thuận xuất ngoại hành đạo rồi thì họ được xem như những bậc tôn sư, trưởng giáo trong võ lâm, rất hiếm người khả dĩ gọi là đối thủ của họ.
    Như Quân sơn dật tẩu Ngô Độc Hạc, chưa đạt đến mức tu vị bắt buộc, trốn xuống núi, bôn tẩu giang hồ, thế mà vẫn được Long Phụng lệnh chủ Triệu Bồi Nhân khâm phục, hà huống những người đã luyện trọn chu kỳ năm mươi năm?
    Châu Thiên Nhậm vốn là tay nhất nhì trong phái, công lực hẳn phải cao thâm vô tưởng, thế mà hạ không nổi Đơn Minh với tuyệt học của bổn môn.
    Tự nhiên ai ai cũng kinh hoàng sửng sốt.
    Và người sửng sốt nhiều hơn hết chính là Châu Thiên Nhậm.
    Phần Đơn Minh tuy không việc gì, vẫn nghe cánh tay tê dại, trong nhất thời khó cử động được như bình thường.
    Nếu lúc đó, Châu Thiên Nhậm phóng tiếp một đạo chỉ lực thì chắc chắn là Đơn Minh phải ngã.
    Diễn tiến đó, trong lúc bất ngờ, không ai phát hiện kịp, trừ Triệu Sĩ Nguyên.
    Chàng biết rõ Đơn Minh tuy không ngã, song tay của lão bị ảnh hưởng nặng.
    Nếu Châu Thiên Nhậm tiếp tục tấn công thì nguy mất, cho nên chàng rời ghế đứng lên, bước đến trung ương, án trước mặt Đơn Minh, thốt:
    - Đơn bá bá lùi lại đi, để cho tiểu điệt đối với Châu lão tiền bối.
    Đơn Minh lùi lại liền.
    Bỗng nhớ ra một việc, lão dùng pháp truyền âm hỏi:
    - Sĩ Nguyên! Ngươi bị Châu lão tặc điểm huyệt, thế đã tự mình giải khai rồi phải không?
    Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
    - Đơn bá bá yên trí trở về chỗ đi!
    Đơn Minh trừng con mắt độc nhất nhìn chàng, khẽ thở dài, bảo:
    - Cẩn thận nhé!
    Châu Thiên Nhậm bỏ qua Đơn Minh, nhìn Triệu Sĩ Nguyên điểm nụ cười lạnh, hỏi:
    - Thiếu lệnh chủ không chịu nổi tịch mịch, định tham gia vào cuộc nhiệt náo này chắc?
    Triệu Sĩ Nguyên bật cười vang:
    - Châu lão tiền bối khỏi phải sợ hãi! Tại hạ chỉ muốn nói mấy câu thôi.
    Châu Thiên Nhậm không chịu kém, cười to hơn:
    - Thiếu lệnh chủ tưởng lão phu sợ à?
    Lão tin tưởng kết quả của thủ pháp điểm huyệt do lão áp dụng trên người Triệu Sĩ Nguyên vừa rồi.
    Lối điểm huyệt của lão dù nhắm vào chỗ nào trên người địch, công lực cũng tập trung về tim, phong tỏa bộ tâm mạch.
    Tâm mạch bị chế ngự, người bị điểm không làm sao đề khí Trung Ngươn được, thành thử chẳng khác một người thường.
    Thủ pháp đó tuyệt diệu, ngoài lão ra không còn ai giải huyệt nổi, trừ một vài người trong phái Vô Vi, trên bậc lão.
    Lão nằm mộng cũng không tưởng là thủ đoạn của lão đã bị giải phá rồi, và trước mặt lão chẳng phải là một Triệu Sĩ Nguyên vô lực.
    Triệu Sĩ Nguyên cười nhạt:
    - Lão tiền bối có lý do xem thường tại hạ trong phút giây này, đồng thời lão tiền bối cũng có thể yên trí là việc của quý phái, ngoại nhân không hề can dự, bởi đã có Lữ tiền bối đảm nhận.
    Chàng nhìn sang các vị trưởng lão phái Vô Vi, ngầm ra hiệu. Ai ai cũng nhìn lại chàng, đáp ứng mật hiệu của chàng, chỉ có Âu Dương Ngọc Kỳ là cúi đầu, tránh ánh mắt của chàng.
    Triệu Sĩ Nguyên khích động vô cùng, nhớ lại những lời Lý Linh đã nói, chàng không dám nhìn nàng lâu hơn.
    Trở lại Châu Thiên Nhậm, chàng tiếp:
    - Bất quá tại hạ xin thanh minh một điều này, là nếu có kẻ thứ ba can thiệp vào việc riêng của quý phái, thì tại hạ bắt buộc phải làm người thứ tư luôn, cho cục diện thêm phần hào hứng.
    Châu Thiên Nhậm xảo quyệt gài liền:
    - Thiếu lệnh chủ là khách của bổn tòa, đương nhiên là đứng về phía bổn tòa!
    Triệu Sĩ Nguyên lạnh lùng:
    - Tại hạ chỉ sợ tiền bối thất vọng thôi! Chúng ta là nước với lửa, khi nào đứng chung một phía với nhau được.
    Châu Thiên Nhậm bật cười ha hả:
    - Đường đường là Long Phụng lệnh chủ, lại nuốt lời nói của mình làm thực phẩm nuôi mập xác thân. Đáng bỉ lắm đó!
    Triệu Sĩ Nguyên quắc mắt:
    - Phàm lập thân trong cách xử sự tất phải tự ái, khuyên tiền bối nên thận trọng ngôn ngữ một chút.
    Châu Thiên Nhậm lạnh lùng:
    - Ngươi đã đáp ứng với lão phu là làm khách trong thời hạn ba tháng, đã là khách rồi chẳng lẽ ngươi phụ họa với người khác, chống đối chủ nhân? Ngươi dám tuyên bố như vậy là cũng đúng với sự thật, có gì đáng trách đâu?
    Triệu Sĩ Nguyên trầm giọng:
    - Tại hạ cũng từng nói rõ, ngày nào tại hạ tự giải khai huyệt đạo do tiền bối điểm chế, ngày đó tại hạ cầm như tự do, không còn bị ràng buộc bởi một ước thúc nào. Hẳn tiền bối còn nhớ chứ?
    Châu Thiên Nhậm giật mình, nhưng liền theo đó, lão bật cười cuồng dại:
    - Thế ra ngươi đã giải khai huyệt đạo rồi?
    Triệu Sĩ Nguyên điềm nhiên:
    - Nếu tiền bối muốn thực nghiệm, tại hạ sẵn sàng lãnh giáo.
    Bỗng Châu Thiên Nhậm vung tay, đánh tới một chưởng, đồng thời thốt:
    - Nếu ngươi muốn chống đối lão phu, thì đúng là ngươi đang nằm mộng.
    Lão muốn hạ nhục Triệu Sĩ Nguyên ngay trước mặt đông người, song lão lại nghi ngờ là chàng đã tự giải huyệt được như chàng đã nói, do đó lão xuất thủ rất nhanh, lại dùng đủ mười thành lực.
    Không khí trong gian đại sảnh trầm trọng nặng nề, không khí đó xoay tròn, quanh người Triệu Sĩ Nguyên.
    Chưởng kình Châu Thiên Nhậm đã biến thành con trốt xoáy mạnh, hoặc hốt Triệu Sĩ Nguyên quăng đi, hoặc phủ xuống đầu chàng, bắt buộc chàng phải ngã ngồi do áp lực của con trốt.
    Đơn Minh hoảng quá kêu lên:
    - Sĩ Nguyên!
    Lão nhân nhảy ra ra, định che chở chàng.
    Lão chỉ biết Triệu Sĩ Nguyên bị điểm huyệt, chứ không hề rõ chàng đã được người giải khai ngay từ lúc đó, lão sợ là lẽ đương nhiên.
    Chẳng những lão sợ, cả Triệu Sĩ Luân và Triệu Sĩ Mẫn cũng sợ như lão, đồng thời Hồng Chấn và Tần Chung cũng khiếp đảm, bốn người không hẹn mà đồng cùng vọt một lượt với Đơn Minh.
    Triệu Sĩ Nguyên hấp tấp khoát tay:
    - Đừng ai lướt tới!
    Chậm mất rồi, cả năm người tiếp xúc ngay chưởng kình của Châu Thiên Nhậm.
    Một loạt tiếng hự vang lên, cả năm bị bắn dội về phía hậu, đứng không vững, phải ngã nhào luôn.
    Nhận ra chưởng lực của Châu Thiên Nhậm mãnh liệt cực độ, Lữ Trường Lâm giật mình thầm nghĩ:
    - Làm sao hắn luyện được chưởng pháp Âm Cực Dương Sanh?
    Âm Cực Dương Sanh là một môn công trên hẳn Hóa Lực Thần Công một bậc, ai luyện được Hóa Lực Thần Công rồi mới tiến tới Âm Cực Dương Sanh.
    Môn công đó có thể chuyển thực thành hư, vừa phát huy tự lực, vừa mượn công lực của đối phương mà tăng gia oai lực, cho nên đã mạnh lại càng mạnh hơn.
    Trong phái Vô Vi, chỉ có hàng chưởng môn mới luyện loại thần công đó, và không phải mỗi chưởng môn đều mỗi luyện thành.
    Giờ đây thấy Châu Thiên Nhậm xử dụng được môn công kỳ diệu, Lữ Trường Lâm phải kinh hãi, từ kinh hãi đến lo sợ chỉ là vấn đề gang tấc.
    Cho nên hầu hết những người trong phái Vô Vi đều lo ngại cho Triệu Sĩ Nguyên.
    Ngờ đâu Triệu Sĩ Nguyên bình tĩnh như thường, mường tượng chẳng hay biết chi cả.
    Chàng điểm nhẹ một nụ cười, đứng vững giữa trung ương như hòn núi.
    Luồng kình lực của Châu Thiên Nhậm xoáy tròn tròn quanh mình chàng, không hề phát động nhẹ chéo áo của chàng.
    Sau cùng, luồng kình lực đó phát kêu lên như một tiếng hỏa pháo nổ, đồng thời xoắn tít vút lên đỉnh nhà.
    Đến lúc đó, Triệu Sĩ Nguyên bật cười sang sảng, hỏi:
    - Tiền bối thấy chưa? Tại hạ khi nào nói ngoa?
    Chàng quay mình trở về chiếc ghế, không ngồi, không cần xem qua thần thái của Châu Thiên Nhậm lúc đó ra sao, bước luôn đến chỗ bọn Đơn Minh năm người đang nằm, soát qua tình trạng của họ.
    Cũng may, họ chẳng thọ thương, bất quá bị bắn dội trở về vậy thôi.
    Dùng đến tuyệt kỷ dấu diếm từ bao ngày qua, vẫn không hạ nổi Triệu Sĩ Nguyên, Châu Thiên Nhậm sửng sờ.
    Lâu lắm lão chưa trấn định tâm thần, lấy lại bình tịnh, ứng phó với sự tình.
    Bỗng có tiếng hú vang lên từ bên ngoài vọng vào.
    Châu Thiên Nhậm cắn răng, buông gọn:
    - Đi!
    Lão vẫy tay gọi mười trưởng lão sau lưng, cùng xung khai một lối thoát hướng chánh trung.
    Lữ Trường Lâm quát:
    - Nghịch đồ đi mà được à?
    Lão vọt mình tới, đứng án nơi vọng cửa.
    Kỳ quái! Đang đứng áng tại cửa, bỗng lão nép mình qua một bên rồi cung cung kính kính cúi đầu, như tiễn đưa bậc trưởng thượng để mặc bọn Châu Thiên Nhậm bước qua.
    Lữ Trường Lâm đã tránh đường, thì còn đệ tử nào dám ngăn chận.
    Triệu Sĩ Nguyên hết sức lấy làm lạ, song chẳng thể làm gì.
    Khi bọn Châu Thiên Nhậm khuất dạng rồi, chàng mới buột miệng thở dài:
    - Mất một dịp tốt!
    Lữ Trường Lâm cũng thở dài như chàng:
    - Nghịch đồ lợi hại thật? Dám thỉnh chân dung ba vị sư tổ đến đây!
    Bây giờ mọi người mới thức ngộ tại sao Lữ Trường Lâm buông tha cho Châu Thiên Nhậm ra đi thong thả.
    Trong võ lâm Trung Nguyên, các môn phái trọng tín vật và chỉ có chưởng môn mới giữ tín vật.
    Còn Vô Vi phái không có tín vật lắm, do đó Châu Thiên Nhậm đã dự liệu trước, không thể dùng oai quyền một chưởng môn uy hiếp toàn thể đệ tử trong phái, lão ta không ỷ trượng vào tín vật nên dùng đến thánh tượng của các tổ sư.
    Trước thánh tượng, dĩ nhiên ai ai cũng phải cúi đầu, nhờ thế mà lão thoát lọt.
    Đơn Minh không phục, cao giọng thốt:
    - Chúng ta đuổi theo, Sĩ Nguyên!
    Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
    - Không cần đuổi, Đơn bá bá!
    Chàng sợ Đơn Minh nóng nảy chạy đi, vừa thốt vừa đưa tay ngăn lão lại.
    Đơn Minh trừng mắt:
    - Thả cọp dễ, bắt cọp khó, ngươi không biết như vậy à?
    Triệu Sĩ Nguyên cười khổ:
    - Tào Duy Ngã ở bên ngoài, chờ chưởng môn Vô Cực phái. Chúng ta đuổi theo sẽ gặp Tào Duy Ngã! Chưa phải lúc khai chiến với Tào lão tặc, thì chúng ta nên tránh chạm mặt.
    Đơn Minh trầm giọng:
    - Chúng ta sợ lão sao?
    Triệu Sĩ Nguyên giải thích:
    - Không phải vậy đâu! Chúng ta đừng quên còn bao nhiêu đồng đạo võ lâm hiện ở trong sự kềm thúc của lão tặc, muốn giết con chuột, chúng ta phải ngại hư đồ vật!
    Đơn Minh đuối lý, thở ra:
    - Bực quá chừng!
    Rồi lão hỏi:
    - Chúng ta bỏ qua cho Châu Thiên Nhậm, liệu Tào Duy Ngã có bỏ qua cho chúng ta chăng?
    Triệu Sĩ Nguyên không đáp câu hỏi, chỉ hỏi lại:
    - So sánh song phương, Đơn bá bá nghĩ là Tào Duy Ngã thắng hay chúng ta thắng?
    Nhìn quanh các đệ tử Vô Vi phái, Đơn Minh đáp:
    - Có Lữ đại trưởng lão và các vị trưởng lão trợ giúp, chẳng lẽ chúng ta bại?
    Triệu Sĩ Nguyên cười nhẹ:
    - Thắng bại chưa hẳn về phần ai, ác chiến là cái chắc. Có tác chiến là nhiều người chết.
    Tuy nhiên...
    Chàng dừng lại một chút, rồi tiếp:
    - Tiểu điệt tưởng dù sao thì Tào Duy Ngã chưa dám mạo hiểm, khi biết có các vị tiền bối tiếp trợ chúng ta.
    Đơn Minh trố mắt:
    - Vậy là lão bỏ cuộc?
    Triệu Sĩ Nguyên mỉm cười:
    - Tào Duy Ngã là một con hồ ly già, có trăm ngàn mưu kế, giảo huyệt gian manh vô song, lần này lão định trương lưới rộng bắt hết hào kiệt anh hùng, song cơ mưu của lão bất thành, chúng ta thoát được, lão đau xót về sự thất bại đó vô cùng. Lão xoay ra kế hoạch dùng đồng đạo võ lâm làm cái bia đỡ đạn cho lão. Đơn bá bá có biết dụng ý của lão ta chăng?
    Đơn Minh trầm ngâm một chút:
    - Lão biết là chúng ta không nở sát hại những người đó, nên lợi dụng họ làm vòng đai, vây khốn chúng ta.
    Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
    - Không đúng hẳn!
    Đơn Minh hừ một tiếng:
    - Vậy thế nào mới đúng?
    Triệu Sĩ Nguyên đáp:
    - Lão muốn bảo toàn thực lực!
    Chàng giải thích rành hơn:
    - Sự việc ngày nay, chưa đáng gọi là đại kế hoạch của lão. Vả lại sự tình chuyển biến ngoài sở liệu của lão, do đó lão chưa dám liều sanh tử với chúng ta. Cũng nhờ thực lực chúng ta được tăng cường với các vị trong phái Vô Vi, cho nên lão đã cố kỵ càng cố kỵ hơn!
    Tiểu điệt dám tin chắc là lão chẳng dám dồn chúng ta đến chân tường.
    Đơn Minh cao giọng:
    - Tào Duy Ngã không dám bức chúng ta, như vậy là khí lực của lão đã suy, chúng ta nên thừa dịp này đánh một trận, cho lão tơi bời thế có thuận lợi không?
    Triệu Sĩ Nguyên lắc đầu:
    - Chúng ta có cái khổ là không thể xuất hiện, vậy nên nhường cho lão một lần!
    Đơn Minh cau mày:
    - Cái khổ gì?
    Triệu Sĩ Nguyên thở dài:
    - Biết người biết ta, trăm trận phải thắng. Chúng ta chưa tự biết thì khoan nói đến việc biết người.
    Tuy đối thoại với Đơn Minh, Triệu Sĩ Nguyên muốn cho mọi người nghe chàng lập luận.
    Bất giác mọi người cùng nhìn quanh, và ai ai cũng công nhận là chàng nói đúng.
    Nhân số thì đông thật, song thực sự chỉ là một nhóm ô hợp, lúc xảy ra cuộc chiến, mỗi người tùy theo cái ý của mình mà đánh ồ ạt, hỗn tạp, không quy củ, không chiến pháp, ai chết mặc ai, không ai tiếp ứng ai!
    Một cuộc chiến không thống nhất không chỉ huy, mất hẳn tinh thần đồng đội, thì cuộc chiến đó không giành nổi cái thắng.
    Lữ Trường Lâm thốt:
    - Triệu thiếu lệnh chủ luận việc rất chính xác. Đến các đệ tử trong bổn phái, lão phu chưa kết hợp thành một hậu thuẫn vững chắc để cuộc thanh lý môn hộ chóng xong, nói chi đến việc ngoài môn phái. Cho nên lão phu tán thành ý kiến của Triệu thiếu lệnh chủ. Tạm thời không vọng động, trừ trường hợp Tào lệnh chủ bức gấp, thì đương nhiên lúc đó chúng ta phải liều dù biết là lực lượng của mình còn ô hợp. Chúng ta tránh vọng động để mà chỉnh đốn hàng ngũ, thống nhất lực lượng, mọi người phải tuân theo sự chỉ huy độc tôn.
    Ngươn Thông đạo trưởng thở dài:
    - Muốn chống đối với Tào Duy Ngã, chúng ta phải nghĩ ra một kế hoạch vẹn toàn, bởi có rất nhiều cao thủ còn trong tay lão ta, nếu để cho lão giận cá chém thớt thì thật là một điều thương tâm cho chúng ta. Riêng về phái Võ Đang của bần đạo, có hơn chín mươi đệ tử hiện diện tại Mịch La trong dịp này, nhưng giờ đây, quanh bần đạo chỉ còn lại không hơn mười người, một số lớn đã trở thành công cụ của Tào Duy Ngã. Họ không có tội, nếu phải chết nơi tay chúng ta, hoặc gián tiếp, hoặc trực tiếp, thì kể cũng oan uổng cho họ lắm.
    Có môn phái nào lại không có đệ tử đang bị Tào Duy Ngã ức chế. Cho nên ai ai cũng tán đồng ý kiến của Triệu Sĩ Nguyên.
    Không lâu lắm, ban trinh sát của Vô Cực phái trở lại báo cáo:
    - Châu Thiên Nhậm và Tào Duy Ngã gặp nhau, song phương tranh chấp một lúc lâu, sau cùng Châu Thiên Nhậm lợi dụng bóng đêm dẫn thuộc hạ âm thầm ly khai, để mặc cho Tào Duy Ngã tự đối phó với sự tình. Tào Duy Ngã có thể cũng đi luôn.
    Ai ai cũng thán phục Triệu Sĩ Nguyên tiên liệu việc rất đúng.
    Đêm đó, Triệu Sĩ Nguyên cùng các vị tiền bối thảo luận kế hoạch đối phó với cả Châu Thiên Nhậm lẫn Tào Duy Ngã.
    Sáng hôm sau, các chưởng môn chỉ định người lãnh nhiệm vụ liên lạc với Triệu Sĩ Nguyên rồi ai về sơn động nấỵ..
    Hiện tại còn bên cạnh Triệu Sĩ Nguyên, các vị trong phái Vô Vi, đại ca và nhị ca của chàng, cùng các vị tiền bối bằng hữu của thân phụ chàng.
    Triệu Sĩ Nguyên đề nghị tạm thời Vô Vi phái nên lập căn cứ tại Quân Sơn.
    Phần chàng thì cùng hai người anh trở lại nhà, tu chỉnh lại như xưa để chiêu đãi các bằng hữu.

Xem Tiếp Chương 80Xem Tiếp Chương 118 (Kết Thúc)

Đạo Ma Nhị Đế
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Xem Tập 76
  » Xem Tập 77
  » Xem Tập 78
  » Đang Xem Tập 79
  » Xem Tiếp Tập 80
  » Xem Tiếp Tập 81
  » Xem Tiếp Tập 82
  » Xem Tiếp Tập 83
  » Xem Tiếp Tập 84
  » Xem Tiếp Tập 85
  » Xem Tiếp Tập 86
  » Xem Tiếp Tập 87
  » Xem Tiếp Tập 88
  » Xem Tiếp Tập 89
  » Xem Tiếp Tập 90
  » Xem Tiếp Tập 91
  » Xem Tiếp Tập 92
  » Xem Tiếp Tập 93
  » Xem Tiếp Tập 94
  » Xem Tiếp Tập 95
  » Xem Tiếp Tập 96
  » Xem Tiếp Tập 97
  » Xem Tiếp Tập 98
  » Xem Tiếp Tập 99
  » Xem Tiếp Tập 100
  » Xem Tiếp Tập 101
  » Xem Tiếp Tập 102
  » Xem Tiếp Tập 103
  » Xem Tiếp Tập 104
  » Xem Tiếp Tập 105
  » Xem Tiếp Tập 106
  » Xem Tiếp Tập 107
  » Xem Tiếp Tập 108
  » Xem Tiếp Tập 109
  » Xem Tiếp Tập 110
  » Xem Tiếp Tập 111
  » Xem Tiếp Tập 112
  » Xem Tiếp Tập 113
  » Xem Tiếp Tập 114
  » Xem Tiếp Tập 115
  » Xem Tiếp Tập 116
  » Xem Tiếp Tập 117
  » Xem Tiếp Tập 118
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác