Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Đàn Chỉ Thần Công Tác Giả: Ngọa Long Sinh    
Người áo đen ngồi trong xe là ai

    Lão già áo đen lạnh lùng nói:
    - Phải rồi! Chính lão phu.
    Đột nhiên hắn rên lên một tiếng, buông tay Chu Văn Xương ra.
    Nguyên Tiêu Lĩnh Vu thấy Chu Văn Xương lâm vào tình thế nguy hiểm đã ngấm ngầm phóng Đàn Chỉ thần công ra tập kích vào huyệt Ngoại quan trên cổ tay Thường Bình.
    Chàng sợ đối phương cảnh giác nên không dám vận toàn lực thi triển.
    Chu Văn Xương thoát khỏi tay Thường Bình lập tức lùi lại ba bước, chú ý nhìn Thường Bình phòng ngừa lão tập kích. Đồng thời lão vận khí hành công ra cổ tay mặt.
    Thương Bình vừa cảm thấy bị chỉ lực đả thương, nhìn lại huyệt Ngoại quan không thấy huyết tích nhưng sưng vù lên. Hắn giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
    - “Không hiểu ta bị công phu gì đả thương?” Hắn vừa vận khí điều thương, vừa đảo mắt nhìn quanh.
    Thương Bình là một tay lão tặc lâu năm trên chốn giang hồ nên kiến văn quảng bác. Hắn ngó về phương vị Tiêu Lĩnh Vu đoán ra chàng đã ám toán để giải cứu cho Chu Văn Xương. Hắn chỉ ngấm ngầm cảnh giác chứ không phát tác, từ từ lùi lại bốn bước.
    Hắn biết huyệt ngoại quan bị thương khá nặng nên không dám động thủ trước khi vận dụng hữu chưởng được như thường.
    Lúc này bọn đại hán canh giữ xe ngựa cũng đả cảnh giác. Bốn đại hán đi trước xe đều nhảy xuống ngựa chạy nhanh tới.
    Thường Bình nội công thâm hậu, vừa vận khí vừa dùng tay bóp nắn huyệt Ngoại quan.
    Tiêu Lĩnh Vu thi triển Đàn Chỉ thần công hỏa hầu chưa đến nơi lại không vận dụng toàn lực nên vết thương của Thường Bình cũng không trầm trọng lắm. Hắn chỉ vận khí một lúc là khí huyết trở lại như thường.
    Bốn tên dại hán đeo đao đứng thành hàng chữ nhất phía sau Thường Bình.
    Bọn này dường như đều là những tay dày dạn trận mạc nên chúng không quát tháo một tiếng mà cũng không động thủ xung kích, chỉ đứng yên quan sát tình thế.
    Thường Bình cảm thấy thương thế không có gì đáng ngại lại phấn khởi tinh thần quay lại khẽ bảo bốn đại hán võ phục:
    - Đi bắt người đó lại đây!
    Miệng hắn ra lệnh, tay trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu.
    Bỗng thấy hàn quang lấp loáng, hai đại hán ở mé đông rút đơn đao, một tả một hữu tiến về phía Tiêu Lĩnh Vu.
    Nguyên Thường Bình thủy chung không nghĩ ra tay trái mình bị thứ công phu gì đả thương. Hắn vẫn đem lòng uý kỵ Tiêu Lĩnh Vu nên phái hai tên thuộc hạ lại thử võ công chàng.
    Lúc này trời đã hoàng hôn, nhưng mục quang của Tiêu Lĩnh Vu sắc bén hơn người. Chàng ngó hai đại hán một cái rồi ngấm ngầm vận công phòng bị, ngồi yên trên ghế như chưa có hàng động gì.
    Hai đại hán cầm đao đi tới sau lưng Tiêu Lĩnh Vu. Chúng giơ đao lên lạnh lùng nói:
    - Các hạ bó tay chịu trói hay còn muốn bọn tại hạ phải động thủ.
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Phải chăng nhị vị là công sai trên quan nha?
    Đại há mé tả lạnh lùng đáp:
    - Công sai quan nha bắt các hạ bất quá chỉ đánh ba bốn chục trượng rồi đuổi đi là cùng.
    Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
    - Hai vị còn hung tợn hơn quan nha hay sao?
    Đại hán mé tả lạnh lùng đáp:
    - Phải rồi! Công sai chỉ đánh người, còn bọn lão gia muốn đòi mạng.
    Tiêu Lĩnh Vu lửa giận bốc lên, đột nhiên giơ tay bắt đơn đao của hai người.
    Bây giờ hai đại hán mới biết gặp cao nhân. Chúng giật mạnh lưỡi đao nhưng cảm thấy thanh đơn đao tựa hồ bị kẹp chặt không giật về được.
    Tiêu Lĩnh Vu ngầm vận nội lực truyền qua thanh đơn đao. Hai đại hán đồng thời cảm thấy cổ tay chấn động, không tự chủ được phải buông ra.
    Tiêu Lĩnh Vu thừa cơ giật mạnh một cái đọat được hai thanh đơn đao trong tay hai đại hán.
    Chu Văn Xương thấy Tiêu Lĩnh Vu động thủ lập tức nhảy xổ về phía Hắc Sát Chưởng Thường Bình. Miệng lão hô:
    - Tại hạ được nghe danh Hắc Sát Chưởng đã lâu. Nội lực các hạ có thể tan bia vỡ đá. Chẳng hiểu lời đồn có đúng không?
    Lão vung tay mặt phóng chưởng đánh vào trước ngực đối phương.
    Thường Bình cũng vung tay mặt lên nghinh tiếp, miệng đáp:
    - Các hạ không tin thì cứ thử coi.
    Hắn vừa dứt lời, hai chưởng đã đụng nhau đánh “binh” một tiếng.
    Thường Bình ỷ vào chưởng lực Hắc Sát, hỏa hầu tinh thâm. Hắn yên trí phát chưởng của mình dù chẳng đả thương đối phương thì ít ra cũng phải hất lùi lại vài bước.
    Ngờ đâu sự thực đã ra ngoài sự tiêu liệu của Thường Bình. Hai chưởng vừa đụng nhau, Chu Văn Xương lập tức xông lên phóng chưởng đánh tới.
    Thường Bình trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài miệng thản nhiên nói:
    - Võ Lâm Tứ Đại Hiền nổi tiếng giang hồ, quả nhiên danh bất hư truyền.
    Đồng thời hắn vung chưởng nghinh địch. Hai người khai diễn một trường ác đấu.
    Hắc Sát Chưởng Thường Bình là một nhân vật lừng danh võ lâm. Chưởng pháp của hắn rất tinh thâm. Hai người phóng ra những tuyệt chiêu hung hiểm tuyệt luân.
    Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu cướp được đơn đao của hai đại hán rồi lập tức vung lên chém tới.
    Thủ pháp của chàng rất thần tốc. Tuy chàng chỉ thi triển những chiêu thức thông thường nhưng vô cùng lợi hại.
    Hai đại hán bị cướp mất đơn đao còn đang ngơ ngác thì Tiêu Lĩnh Vu đã chém tới. Chúng né tránh không kịp bị đao đam trúng, rên lên một tiếng rồi ngã xuống.
    Tiêu Lĩnh Vu trong lòng căm hận Bách Hoa sơn trang vô cùng, nhưng chàng không hạ sát hai đại hán. Chàng dùng sống đao bằng bặn đập xuống. Tuy nhiên nội lực chàng rất cương mãnh đã làm cho hai đại hán bị thương khá nặng, không thể tái chiến được.
    Tiêu Lĩnh Vu đánh ngã hai người rồi, đột nhiên tung mình nhảy vọt về phía cỗ xe.
    Hai đại hán rút đao xông lại cản trở, nhưng thân pháp Tiêu Lĩnh Vu mau lẹ tuyệt luân, chỉ thấp thoáng một cái đã vọt đến gần cỗ xe.
    Lúc này trời vừa tối, thị tuyến không còn nhìn rõ nữa. Tám đại hán hộ tống phía sau xe chỉ thấy một bóng đen nhảy vọt tới. Chúng đang ngồi trên lưng ngựa liền tung mình nhảy vọt về phía Tiêu Lĩnh Vu.
    Tiêu Lĩnh Vu nhún mình nhảy lên xe.
    Lúc này một đại hán người đang lơ lửng trên không, vung đao chém tới.
    Tiêu Lĩnh Vu vung chưởng phách không đánh ra. Đại hán chưa tới gần đã bị chưởng lực đánh rơi xuống đất.
    Tiêu Lĩnh Vu tay mặt phóng chưởng, tay trái vén rèm lên thò đầu nhìn vào trong xe.
    Bỗng thấy hàn quang lấp loáng, một là sáng trắng từ trong xe bắn xẹt ra.
    Trong lúc vội vàng, Tiêu Lĩnh Vu đành há miệng cắn lấy lưỡi kiếm đâm tới.
    Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, hai đại hán đã đuổi tới sau lưng.
    Tiêu Lĩnh Vu miệng cắn trúng lưỡi kiếm, tay phải vươn ra chụp lấy.
    Tay chàng đã đeo bao da giao ngàn năm, không sợ đao kiếm. Chàng chụp được lưỡi kiếm rồi giật mạnh ra ngoài.
    Đồng thời hai chân chàng đạp mạnh vào xe tung mình lên.
    Công lực người trong xe rất thâm hậu. Tiêu Lĩnh Vu chưa thoát được lưỡi trường kiếm vì còn phải né tránh những đại hán cầm đao bao vây. Chàng nhảy lên không rảnh để đoạt kiếm.
    Bỗng nghe hai tiếng “chan chát” vang lên.
    Nguyên hai đại hán rượt theo vận toàn lực vung đao chém Tiêu Lĩnh Vu, không thu đao về kịp mới chém trúng cây gỗ nằm ngang trước xe.
    Bốn con ngựa bị mấy người làm kinh động. Chúng sợ hãi hí lên một tiếng rồi tung vó chạy về phía trước. Chớp mắt đã đi xa mấy trượng.
    Tiêu Lĩnh Vu tuy đã biết người trong xe phóng kiếm đâm ra quyết không phải Bách Lý Băng, nhưng chưa nhìn rõ tình hình trong xe. Chàng không yên dạ, bỏ mặc những đại hán đang vung đao truy đuổi, co giò rượt theo cỗ xe ngựa.
    Trong lòng nóng nảy chàng thi triển khinh công tuyệt kỹ “Bách bộ đăng không” vọt đi một cái ra ngoài năm sáu trượng.
    Giữa lúc ấy bỗng thấy hai bóng người như cánh chim ưng từ phía trước vọt lại.
    Hai người này chính là Tần Sĩ Đình và Tư Mã Càn.
    Vì trời tối hai người không nhìn rõ cảnh vật, chỉ thấp thoáng nhận ra hai bên đã động thủ liền hấp tấp chạy về.
    Tư Mã Càn ngăn cản cỗ xe, quát lên một tiếng phóng chưởng đánh tới.
    Sầm một tiếng rùng rợn. Một con tuấn mã bị chưởng lực của Tư Mã Càn đánh chết.
    Cỗ xe đóng bốn ngựa, một con chết rồi, còn ba con vẫn chạy thật nhanh.
    Tư Mã Càn là một tay cao thủ nội ngoại kiêm thông, cũng không dám đứng ra ngăn chặn cỗ xe, phải đứng tránh ra một bên.
    Tần Sĩ Đình do dự một chút rồi cũng vung tay mặt phóng chưởng đánh tới trúng bụng một con ngựa nữa. Nó hí lên một tiếng rồi ngã lăn ra.
    Bốn ngựa mất hai, cỗ xe liền chạy chậm lại.
    Tiêu Lĩnh Vu vọt đi như sao xa, phóng chưởng đánh chết một con nữa. Tay trái chàng nắm được càng xe bên phải, thét lên một tiếng giữ chặt lấy cỗ xe.
    Chàng ngó thấy Tư Mã Càn và Tần Sĩ Đình bèn hô:
    Ngăn cản bọn người mặt sau và giữ lấy hai cỗ xe kia. Nơi đây để tại hạ đối phó.
    Tư Mã Càn dạ một tiếng rồi tung mình chạy về phía những đại hán đang đuổi theo Tiêu Lĩnh Vu.
    Tần Sĩ Đình ngơ ngác một chút rồi cũng đuổi theo Tư Mã Càn.
    Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, mấy đại hán đã chạm trán Tư Mã Càn.
    Đại hán đi đầu vung đơn đao lên chém tới trước mặt đối phương.
    Tư Mã Càn nghiêng mình né tránh, đồng thời vươn tay mặt ra chụp lấy cổ tay đại hán. Gã đoạt được đơn đao rồi xoay tay phóng chưởng đánh trúng ngực đại hán.
    Còn đại hán nữa chạy vừa tới liền vung đơn đao đâm vào sau lưng Tư Mã Càn.
    Tần Sĩ Đình quát lên một tiếng, vung chưởng đánh vào cánh tay cầm đao của đại hán.
    Đại hán này rú lên một tiếng, thanh đao tuột khỏi tay rơi xuống.
    Tần Sĩ Đình lại phóng chân trái đá trúng bụng dưới đối phương, người hắn bắn đi xa tới bảy tám thước.
    Hai người đánh chết luôn hai đại hán bằng thủ pháp mau lẹ tuyệt luân khiến cho mấy đại hán chạy sau hoảng hồn đều dừng bước lại.
    Tần Sĩ Đình tuy võ công cao cường nhưng quá nửa đời người chưa từng động thủ với ai mà bữa nay lão đánh chết một người một ngựa, trong lòng không khỏi áy náy, bất giác đứng thộn mặt ra.
    Tư Mã Càn huy động đơn đao đánh bọn đại hán. Gã biết bọn người Bách Hoa sơn trang rất tàn ác nên động thủ chẳng nể nang gì. Đao quang lấp loáng phóng ra những tuyệt chiêu kỳ ảo.
    Tần Sĩ Đình ngơ ngác một lúc rồi cũng xông vào.
    Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu nắm được cỗ xe rồi, vung chưởng đánh vào mui xe.
    Mui xe làm bằng gỗ làm sao chịu được chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu. Vừa nghe đánh chát một tiếng, sườn xe đã thủng một lỗ lớn.
    Bỗng thấy hàn quang lấp loáng, một thanh trường kiếm từ trong xe đâm ra.
    Tiêu Lĩnh Vu tung mình né tránh, thanh trường kiếm cũng thu về.
    Chàng coi thế kiếm đâm tới thì biết ngay kẻ ngồi trong xe không phải hàng tầm thường mà là một tay kiếm thuật rất cao thâm.
    Lạ ở chỗ người kia không chịu xuất hiện, một mực cố thủ trong xe không hiểu vì lẽ gì?
    Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng lạnh lùng hỏi:
    - Các hạ là ai? Sau không ra ngoài tương kiến?
    Chàng hỏi luôn mấy câu, người trong xe vẫn không trả lời.
    Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ, chàng tức giận quát hỏi:
    - Các hạ tưởng tại hạ không lôi được ra khỏi xe ư?
    Chàng vừa nói vừa tiến lại. Chàng biết kiếm pháp người này rất cao thâm nên không dám lơ là.
    Tiêu Lĩnh Vu đến trước cỗ xe, đột nhiên vươn tay ra chụp lấy rèm xe. Chàng hy vọng kéo rèm xuống là nhìn rõ được người kia.
    Ngờ đâu chàng chưa đụng đến rèm thì thanh trường kiếm kia lại ở trong xe phóng ra.
    Lạ ở chỗ dường như người ở trong xe cũng hiểu hai bàn tay Tiêu Lĩnh Vu không sợ đao kiếm. Thanh kiếm đang đâm thẳng tới, đột nhiên chuyển hướng quét ngang nhằm chặt cổ tay Tiêu Lĩnh Vu.
    Tiêu Lĩnh Vu rụt tay về thì thanh trường kiếm cũng thu lại.
    Người trong xe dường như chỉ biết cỗ xe, không để ý gì đến những chuyện đánh đấm bên ngoài dù hung hiểm đến đâu hắn cũng không lý gì tới. Dường như hắn chỉ cốt sao phòng thủ cỗ xe không để ai xông tới là yên.
    Tiêu Lĩnh Vu tấn công mấy lần mà không sao tới gần cỗ xe được. Mỗi lần chàng tới gần là thanh trường kiếm kia lại kịp thời phóng ra, mà toàn nhằm vào nơi trí mạng khiến chàng bắt buộc phải né tránh.
    Tiêu Lĩnh Vu lửa giận bốc lên cũng dần nguội đi mà thay vào đó là sự hiếu kỳ.
    Chàng ngó thấy một thanh đơn đao nằm đó liền lượm lấy rồi lớn tiếng hô:
    - Kiếm pháp của tôn giá quả nhiên rất cao cường. Tại hạ lại sắp xông lên đó.
    Tiếng hô chưa dứt, chàng lại tung mình nhảy lên trước càng xe.
    ánh kiếm lấp loáng, thanh trường kiếm lại kịp thời phóng ra.
    Tiêu Lĩnh Vu vung đơn đao lên gạt đánh choang một cái. Lần này chàng quyết tâm xông vào trong xe nên luồng lực đạo rất mãnh liệt.
    Sắt thép đụng nhau bật lên một tiếng choang rùng rợn. Thanh trường kiếm bị chiêu đao của Tiêu Lĩnh Vu hất ra.
    Tiêu Lĩnh Vu gạt được thanh trường kiếm rồi liền vung đao chém đứt tấm rèm xe.
    Thanh trường kiếm lại đâm ra, Tiêu Lĩnh Vu vung đao gạt kiếm.
    Người trong xe liên tiếp phóng kiếm ra nhằm vào những chổ yếu hại của Tiêu Lĩnh Vu khiến chàng phải giữ thế thủ.
    Tiêu Lĩnh Vu không sao xông được vào xe, bất giác trong lòng nóng nẩy, ngầm vận chân khí nhằm đúng lưỡi kiếm của đối phương quét ngang một đao.
    Chiêu đao này cực kỳ mãnh liệt, đè lấy thanh trường kiếm đã phóng ra ngoài xe.
    Tiêu Lĩnh Vu nghiêng người nhảy lên.
    Đột nhiên ánh bạch quang lấp loáng, một lưỡi truỷ thủ phóng tới.
    Tiêu Lĩnh Vu tay mặt cầm đao, tay trái chụp lấy lưỡi trủy thủ. Chàng chú ý nhìn vào thấy một người áo đen ngồi xếp bằng trên xe, tay mặt cầm trường kiếm, tay trái cầm một lưỡi trủy thủ.
    Tiêu Lĩnh Vu tay trái nắm giữ lưỡi trủy thủ, tay mặt cầm đao đè lên thanh trường kiếm của đối phương thành thế giằng co.
    Người áo đen đột nhiên rút tay mặt về thu trường kiếm về nhằm đâm vào ngực Tiêu Lĩnh Vu.
    Tiêu Lĩnh Vu buông thanh đơn đao trong tay ra, chàng ỷ có bao da giao ngàn năm liền chụp lấy trường kiếm, cất tiếng hỏi:
    Các hạ là ai?
    Người kia không những bận hắc y mà cả mặt cũng một màu đen như sơn.
    Trong bóng tối không nhìn rõ ngũ quan, chỉ trông thấy cặp thần quang loang loáng.
    Hắc y nhân cũng lạnh lùng hỏi lại:
    - Các hạ là ai?
    Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
    - Các hạ không chịu trả lời thì cuộc chiến bữa nay tất có kẻ sống người chết.
    Các hạ võ công cao cường, kiếm thuật tinh kỳ, hiển nhiên là cao thủ hạng nhất của Bách Hoa sơn trang. Bữa nay tại hạ không hạ sát được các hạ thì còn nhiều đồng đạo võ lâm bị hại dưới lưỡi kiếm của các hạ.
    Chàng dừng lại một chút rồi tiếp:
    - Giữa chúng ta vốn không thù oán. Bữa nay tại hạ giết chết các hạ kể ra cũng không đáng. Nhưng lúc này là thời kỳ phân định chính tà. Các hạ trợ giúp Thẩm Mộc Phong, trợ ác vi ngược thì không thể để sống được.
    Người áo đen cười khẩy đáp:
    - Nghe giọng lưỡi các hạ thì dường như đã nắm chắc phần thắng?
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Đúng thế! Tại hạ tự tin có thể hạ sát các hạ.
    Hắc y nhân lạnh lùng nói:
    - Tại hạ không tin các hạ có năng lực đó.
    Tiêu Lĩnh Vu nói:
    - Các hạ không tin thì cứ thử coi.
    Chàng ngầm vận chân khí. Nội lực truyền qua thân kiếm và lưỡi trủy thủ.
    Hắc y nhân đột nhiên cảm thấy một luồng ám kình xuyên qua thanh kiếm và lưỡi trủy thủ xô tới, trong lòng không khỏi chấn động. Hắn vừa vận động chân lực kháng cự, vừa cất tiếng hỏi:
    - Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?
    Tiêu Lĩnh Vu cũng cảm thấy một luồng kình lực phản kích, chàng toan vận thêm chân lực, đột nhiên nghe đối phương hô danh tự mình ra thì không khỏi sửng sốt hỏi lại:
    - Các hạ là ai?
    Hắc y nhân nói:
    - Các hạ hãy cho ta biết có phải Tiêu Lĩnh Vu không đã.
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Tại hạ cho các hạ hay cũng không sao. Nhưng bữa nay không giết được các hạ quyết chẳng dừng tay.
    Hắc y nhân nói:
    - Các hạ hãy tạm dừng tay để tại hạ nói mấy lời. Nếu các hạ không phục rồi chúng ta sẽ tái đấu cũng chưa muộn.
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Tại hạ cũng không sợ quỉ kế của các hạ.
    Chàng nói rồi buông tay ra.
    Hắc y nhân từ từ thu trường kiếm và trủy thủ để xuống bên mình, hỏi:
    - Phải chăng các hạ có một người nghĩa muội tên gọi Bách Lý Băng?
    Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi lại:
    - Phải rồi! Hiện giờ Bách Lý cô nương ở đâu?
    Hắc y nhân đáp:
    - Y không ở đây. Dù các hạ có giết hết bọn người này cũng không thể tìm ra được cô ta lạc lõng nơi đâu.
    Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
    - Các hạ nói như vậy thì ra trong bọn này chỉ có mình các hạ biết Bách Lý Băng cô nương hiện giờ ở đâu hay sao?
    Hắc y nhân đáp:
    - Các hạ khá thông minh đấy Gã dừng lại một chút rồi hỏi:
    - Các hạ có muốn gặp lại Bách Lý cô nương không?
    Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng nóng nảy vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Chàng thủng thẳng hỏi lại:
    - Muốn gặp thì phải có điều kiện gì?
    Hắc y nhân lạnh lùng đáp:
    - Giản dị lắm! Các hạ bảo đồng bạn dừng tay lại đi rồi chúng ta cưỡi ngựa tới chỗ Bách Lý Băng bị cầm tù.
    Tiêu Lĩnh Vu nói:
    - Thẩm Mộc Phong đã bố trí thiên la địa võng chờ tại hạ chui đầu vào bẫy, nhưng có một điều không hiểu các hạ đã nghĩ đến chưa?
    Hắc y nhân hỏi lại:
    - Điều chi?
    Tiêu Lĩnh Vu nói:
    - Hiện giờ bọn tại hạ có thể tiêu diệt hết những người tùy tòng của các hạ.
    Lúc này Sở Côn Sơn, Tư Mã Càn và Tứ Đại Hiền đã hợp lực hạ sát phần lớn địch nhân. Bọn hán tử đeo đao không chết cũng trọng thương.
    Chu Văn Xương bắt sống được Hắc Sát Chưởng Thường Bình.
    Sau khi đánh giết quần khấu, mọi người lục tục chạy đến bao vây cỗ xe mui.
    Sở Côn Sơn lớn tiếng hô:
    - Nhất định Tiêu Lĩnh Vu đã đuổi người trong xe đi rồi. Lão phu không tin họ giao thủ trong xe.
    Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng đáp:
    - Xin các vị hãy chờ một lát, tại hạ đang có chuyện cần nói với ông bạn trong xe.
    Tư Mã Càn cười nói:
    - Sở huynh! Sở huynh không tin là có chuyện đánh nhau trong xe mà sự thực họ quần nhau trong đó khiến người không tin cũng phải tin.
    Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng hỏi:
    - Các hạ nghe rõ cả rồi chứ?
    Hắc y nhân hỏi lại:
    - Nghe chuyện gì?
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Những bạn hữu cùng tùy tòng của các hạ hiện giờ e rằng không ai còn khả năng viện trợ cho các hạ nữa.
    Hắc y nhân nói:
    - Đại khái hành động của các hạ đã có kế hoạch cẩn mật, đem toàn các cao thủ tuyệt đỉnh đi theo. Có điều đáng tiếc là họ cũng chẳng thể đi theo trợ lực cho các hạ.
    Trừ phi các hạ không quan tâm gì tới sự sinh tử của Bách Lý Băng cô nương.
    Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm đáp:
    - Được lắm!Tại hạ ưng chịu điều kiện của các hạ.
    Hắc y nhân lượm trường kiếm lên hỏi:
    - Những người ở ngoài xe phải chăng đều là những nhân vật có danh vọng trên võ lâm?
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Đúng thế! Họ toàn là những cao thủ thân hoài tuyệt kỹ, võ công trác tuyệt.
    Hắc y nhân lạnh lùng hỏi:
    - Nếu Tiêu đại hiệp không ra tay can thiệp thì tại hạ muốn thử sức cùng những vị cao thủ võ lâm này một phen được chăng?
    Tiêu Lĩnh Vu đã cùng gã trao đổi mười mấy chiêu và biết rõ võ công gã rất cao cường. Huống chi Bách Lý Băng đang bị hãm vào nơi tuyệt địa, việc giải cứu y là việc cấp bách, không nên để mất thì giờ.
    Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng lạnh lùng đáp:
    - Tại hạ tưởng cái đó không cần. Nếu các hạ muốn tỷ đấu tại hạ cũng không cản trở. Nhưng tại hạ chỉ e các hạ làm họ nổi giận hợp lực vây đánh thì tại hạ chẳng có cách nào giúp đỡ các hạ được.
    Hắc y nhân đưa trường kiếm ra nâng cao rèm xe lên. Gã đảo mắt nhìn Tứ Đại Hiền và bọn Tư Mã Càn đứng bao vây cỗ xe, miệng trả lời Tiêu Lĩnh Vu:
    - Xem chừng các hạ rất quan tâm tới cuộc sinh tử của Bách Lý Băng?
    Tiêu Lĩnh Vu đáp:
    - Dĩ nhiên tại hạ quan tâm lắm.

Xem Tiếp Chương 77Xem Tiếp Chương 125 (Kết Thúc)

Đàn Chỉ Thần Công
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Xem Tập 60
  » Xem Tập 61
  » Xem Tập 62
  » Xem Tập 63
  » Xem Tập 64
  » Xem Tập 65
  » Xem Tập 66
  » Xem Tập 67
  » Xem Tập 68
  » Xem Tập 69
  » Xem Tập 70
  » Xem Tập 71
  » Xem Tập 72
  » Xem Tập 73
  » Xem Tập 74
  » Xem Tập 75
  » Đang Xem Tập 76
  » Xem Tiếp Tập 77
  » Xem Tiếp Tập 78
  » Xem Tiếp Tập 79
  » Xem Tiếp Tập 80
  » Xem Tiếp Tập 81
  » Xem Tiếp Tập 82
  » Xem Tiếp Tập 83
  » Xem Tiếp Tập 84
  » Xem Tiếp Tập 85
  » Xem Tiếp Tập 86
  » Xem Tiếp Tập 87
  » Xem Tiếp Tập 88
  » Xem Tiếp Tập 89
  » Xem Tiếp Tập 90
  » Xem Tiếp Tập 91
  » Xem Tiếp Tập 92
  » Xem Tiếp Tập 93
  » Xem Tiếp Tập 94
  » Xem Tiếp Tập 95
  » Xem Tiếp Tập 96
  » Xem Tiếp Tập 97
  » Xem Tiếp Tập 98
  » Xem Tiếp Tập 99
  » Xem Tiếp Tập 100
  » Xem Tiếp Tập 101
  » Xem Tiếp Tập 102
  » Xem Tiếp Tập 103
  » Xem Tiếp Tập 104
  » Xem Tiếp Tập 105
  » Xem Tiếp Tập 106
  » Xem Tiếp Tập 107
  » Xem Tiếp Tập 108
  » Xem Tiếp Tập 109
  » Xem Tiếp Tập 110
  » Xem Tiếp Tập 111
  » Xem Tiếp Tập 112
  » Xem Tiếp Tập 113
  » Xem Tiếp Tập 114
  » Xem Tiếp Tập 115
  » Xem Tiếp Tập 116
  » Xem Tiếp Tập 117
  » Xem Tiếp Tập 118
  » Xem Tiếp Tập 119
  » Xem Tiếp Tập 120
  » Xem Tiếp Tập 121
  » Xem Tiếp Tập 122
  » Xem Tiếp Tập 123
  » Xem Tiếp Tập 124
  » Xem Tiếp Tập 125
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác