Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Huơng Mù U Tác Giả: Chu Sa Lan    
    Khu vườn dừa không bóng người. Rừng mù u tĩnh mịch. Hương mù u thoang thoảng. Hoa mù u trắng rụng đầy trên đất. Tựa lưng vào gốc dừa Hoài cười nhìn Tiên Sa đang bước trên con đường mòn. Mang cây đàn trên vai nàng giống như một nhạc sĩ lang thang đi tìm cái hứng.
    - Tiên Sa tính ra sớm mà phải nấu cơm trước khi đi...
    Hoài gật đầu mỉm cười. Tiên Sa lạ và khác ngày hôm qua. Hôm nay nàng mặc quần đen và hai lớp áo bà ba, bên trong màu trắng còn bên ngoài màu xanh.quần. Điều khác lạ mà Hoài nhận ra ngay là nàng cũng mặc quần lót và áo xú cheng. Thấy Hoài chiếu tướng mình kỷ quá Tiên Sa cười.
    - Tiên Sa sợ bị lạnh...
    - Phải hôn... Hay là Tiên Sa sợ Hoài làm ẩu... Chịu thiệt đi...
    Tiên Sa cười vì giọng nói nhà quê của Hoài.
    - Tiên Sa sợ Hoài làm ẩu vì nếu Hoài làm ẩu thời Tiên Sa cũng chịu thua. Vì vậy mà Tiên Sa phải giữ gìn được tới đâu hay tới đó...
    - Tiên Sa đừng lo... Hoài hứa không làm ẩu đâu...
    Lời hứa của Hoài làm Tiên Sa an tâm. Tuy mới quen nhưng nàng biết Hoài rất trọng lời hứa của mình.
    - Cám ơn Hoài... Tiên Sa biết Hoài là " quân tử nhất ngôn "
    - Quân tử nhất ngôn quân tử dại. Quân tử nói đi nói lại mới là quân tử khôn... Tiên Sa biết câu đó không?
    - Hổng chịu đâu... Tiên Sa muốn Hoài là quân tử nhất ngôn...
    - Tiên Sa đem gì vậy?
    - Tiên Sa nấu cơm nếp với tôm khô mở hành cho hai đứa mình ăn. Hoài đói bụng chưa?
    - Chưa... Hoài đem cho Tiên Sa mấy tờ Tiểu Thuyết Thứ Bảy và Phong Hóa để Tiên Sa đọc đỡ buồn. Tiên Sa cứ giữ luôn không cần phải trả lại...
    - Sao vậy?
    - Hoài tặng cho Tiên Sa để làm kỷ niệm...
    - Hoài cho nhiều quá mà Tiên Sa không có gì cho Hoài hết...
    - Tiên Sa cho Hoài nhiều thứ lắm. Tiên Sa cho Hoài niềm vui, cho nụ cười,cho tình cảm của Tiên Sa. Đó là những thứ quý hơn tiền bạc...
    - Hoài cũng vậy...
    Hai đứa ngồi chung võng đọc chung tờ Phong Hóa.
    - Tiên Sa chắc chưa nghe tên Doãn Quốc Sỹ?
    - Là ai vậy Hoài...
    - Ông ta là một nhà văn di cư từ ngoài bắc vào Sài Gòn. Ổng dạy việt văn của lớp Hoài...
    - Vậy hả... Ổng dạy hay không Hoài?
    Hoài cười.
    - Ổng giảng bài thì không hay nhưng ổng nói chuyện hay vô cùng...
    - Ổng nói chuyện gì?
    - Ổng nói chuyện ngoài Bắc. Chuyện Việt Cộng. Chuyện của những người quốc gia đi theo cộng sản để đánh Tây. Chuyện cộng sản thủ tiêu các đảng viên của Quốc Dân Đảng, Đại Việt... Chuyện cộng sản phát động phong trào đấu tố sau khi chiếm được miền Bắc. Ổng nói nhiều chuyện lắm. Nhiều chuyện mà người miền Nam của chúng mình không hề nghe biết. Ổng nói cho cả lớp của anh nghe về sự ngây thơ của người miền Nam khi tin tưởng vào những lời tuyên truyền xảo trá của cộng sản. Ổng nói có một ngày nào đó người miền Nam sẽ phải trả giá cho sự ngây thơ và sự tin tưởng này...
    Tiên Sa nhìn Hoài với cái nhìn là lạ nhưng Hoài không để ý vì đang mải mê nhìn những bông mù u rơi lả tả.
    - Thật ra Doãn Quốc Sỹ không phải là một giáo sư thực thụ của trường. Cô giáo sư việt văn của lớp anh có bầu sắp sanh nên trường mướn ổng dạy thế. Không dạy truyện Kiều, Chinh Phụ Ngâm hay Cung Oán Ngâm Khúc mà ổng nói về văn chương lãng mạn thời tiền chiến nhiều hơn. Ổng kể cho tụi này nghe về T. T. Kh, Xuân Diệu, Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Hữu Loan, Lưu Trọng Lư, Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Huy Cận, Thâm Tâm...
    - Tiên Sa ước gì mình được học ở Sài Gòn. được nghe ông Doãn Quốc Sỹ nói chuyện. Trường của Tiên Sa không có ông văn sĩ nào còn học trò thời nhà quê thấy bà...
    Hoài cười khi nghe Tiên Sa chê người khác nhà quê. Thấy Hoài cười Tiên Sa nói chữa.
    - Tiên Sa cũng nhà quê nhưng...
    - Hoài biết... Tiên Sa ít nhà quê hơn... Tiên Sa không có tư tưởng nhà quê...
    - Hoài biết thi sĩ Đinh Hùng không Hoài?
    - Biết tên nhưng chưa gặp mặt... Thầy Sỹ hứa là sẽ dẫn tụi anh đi gặp thi sĩ Đinh Hùng nhưng ổng nghỉ dạy thành ra... Ổng nói về Đinh Hùng nhiều lắm... Tiên Sa thuộc bài Kỳ Nữ không?
    - Biết... Phải bài thơ này không...
    Ta thường có những buổi sầu ghê gớm
    Ở bên em ôi biển sắc rừng hương
    Em đến đây như đến tự thiên đường...
    Hoài nhìn Tiên Sa với nhiều ngạc nhiên.
    - Làm sao mà Tiên Sa thuộc nhiều thơ vậy?
    Ngã đầu vào vai Hoài Tiên Sa cười.
    - Tiên Sa có con nhỏ bạn học cùng lớp. Chị của nó học sư phạm trên Sài Gòn. Bà chị nó cũng văn nghệ nên mới sưu tầm thơ của các thi sĩ rồi gửi cho nó...
    - Hoài thích thơ Đinh Hùng nhất là bài Kỳ Nữ. Trong đó có một câu anh thích nhất là câu: Ta gần em mê từng ngón bàn chân...
    Vừa nói Hoài vừa cười cười và ngó bàn chân của Tiên Sa khiến cho nàng phải rụt chân lại dấu vào lòng của mình.
    - Chân của Tiên Sa dính sình hôi lắm. Hoài hổng có mê đâu...
    - Sao Tiên Sa biết anh hổng mê. Tiên Sa biết mấy câu ca dao này không...
    Trúc xinh trúc mọc bờ ao
    Em xinh em thở ào ào cũng xinh
    Trúc xinh trúc mọc đầu đình
    Em xinh em đứng dưới sình cũng xinh
    Trúc xinh trúc đứng một mình
    Em xinh cái bụng chình ình cũng xinh...
    Tiên Sa ngã ra cười. Đưa tay áo lau nước mắt nàng hỏi.
    - Hoài có làm thơ không?
    - Có...
    - Hoài ngâm cho Tiên Sa nghe đi...
    - Thơ của Hoài đọc thời được chứ ngâm không được...
    - Thì Hoài đọc cũng được...
    - Tiên Sa không thích thơ của Hoài đâu...
    - Hoài không đọc cho Tiên Sa nghe thì làm sao Hoài biết người ta thích hay không thích. Đi... Đọc đi Hoài... Hoài giỏi rồi Tiên Sa thưởng cho...
    Hoài cười gật đầu.
    - Trước khi đọc Hoài kể cho Tiên Sa chuyện về bài thơ này. Hoài có người bạn học trên Hoài hai lớp. Xem bài thơ anh ta bảo hay và sẽ đăng vào đặc san Xuân của trường. Nhưng khi đem cho ông giám học kiểm soát thời ổng bắt phải bỏ ra không được đăng. Đang là trưởng ban văn nghệ của trường nên anh ta không chịu thua. Trên đường đem tới nhà in anh ta tráo bài thơ của Hoài vào. In xong ban giám thị của trường mới ngã ngửa ra nhưng chuyện đã lỡ rồi nên phải bấm bụng cho học sinh đem bán ở các trường khác. Nhưng không ngờ bài thơ lại nổi tiếng và được học sinh ưa chuộng đồng thời báo cũng bán chạy hơn tôm tươi. Cô giáo văn chương lớp đệ nhất của trường khi xem xong mới phê bình một câu xanh dờn...
    Hoài ngừng lại nhìn Tiên Sa cười.
    - Câu gì Hoài...
    Tiên Sa hối.
    - " Tác giả không điên nhưng văn chương điên ". Còn cô giáo dạy Việt văn của Hoài thời phê bình nhẹ hơn: " Ý tưởng mới lạ. Ngôn từ độc đáo ". Tiên Sa sẵn sàng chưa?
    - Tại sao Hoài hỏi Tiên Sa sẵn sàng chưa?
    - Hoài sợ Tiên Sa xỉu...
    - Nếu có xỉu Tiên Sa sẽ ngã vào lòng Hoài chịu hôn...
    Hoài cười cất giọng ngâm nga.
    - một buổi trưa mùa hạ
    Một mình vào sở thú
    Đứng nhìn con gấu chó
    Tôi thấy tôi giống nó...
    Tiên Sa ngã lăn ra võng cười sặc sụa. Nàng cười tới độ mặt đỏ lên và nước mắt ứa ra.
    - Nữa đi Hoài...
    - Một buổi chiều mùa thu
    Một mình vào sở thú
    Đứng nhìn con cọp đực
    Tôi thấy nó giống tôi
    
    
    Một buổi tối mùa đông
    Vào sở thú hút thuốc
    Đứng nhìn con sư tử
    Tôi thấy tôi giống nó
    
    
    Một buổi sáng mùa xuân
    Một mình vào sở thú
    tôi thấy tôi ngồi trong chuồng khỉ
    giữa con khỉ đột có râu
    
    khỉ cái vú xệ
    khỉ già mang kính suy tư
    Tôi thấy tôi khóc tôi cười
    tôi làm tình với con khỉ nhỏ
    
    Như không còn kềm hãm được Tiên Sa ngã úp mặt vào ngực Hoài cười sặc sụa. Lát sau nàng mới thôi cười rồi đưa tay áo lau nước mắt.
    - Hoài chép cho Tiên Sa bài thơ này nghe. Tiên Sa đem lên trường khoe với mấy anh con trai cùng lớp. Phải làm thơ như Hoài của Tiên Sa nè. Chứ không như họ làm thơ... Cái gì mà con cóc trong hang con cóc nhảy ra. con cóc ngồi đó con cóc nhảy đi. Hoặc như là Vân Tiên cỏng mẹ chạy ra. Đụng phải cột nhà cỏng mẹ chạy vô. Vân Tiên cỏng mẹ chạy vô. Đạp bãi cứt gà cỏng mẹ chạy ra...
    Hai đứa cùng rũ ra cười vì mấy câu thơ này.
    - Hoài...
    - Dạ...
    - Tiên Sa yêu Hoài...
    Đây là lần đầu tiên Tiên Sa nói tiếng " yêu ". Dường như hơi thẹn thùng nàng cúi đầu vào ngực người yêu như tìm một chỗ nào bình yên. Nằm gọn trong lòng Hoài nàng ngữi được mùi hương đặc biệt làm xôn xao ý nghĩ. rẫy run tầm hồn. làm nhịp đập của trái tim nhanh hơn. mạnh hơn.
    - Hoài ơi...
    Tiên Sa gọi thầm tên người bạn tình trong trí não. Không gian ngừng lặng. Gió thổi. Hoa mù u rơi. hương mù u nổi trôi, quyện vào tóc, mắt môi của nàng như làn môi nồng ấm, chất ngất đam mê của Hoài đang vờn trên tóc. trên gáy. trên cổ khiến cho nàng cảm thấy mình tan loãng thành mây bồng bềnh trôi về nơi nào mơ hồ, tĩnh lặng, không có phiền muộn trần gian.
    - Tiên Sa
    - Dạ
    - Mình dậy đi... ngồi đây một chút nữa là có chuyện...
    - Chuyện gì?
    - Chuyện Hoài làm ẩu...
    - Hoài mà dám làm ẩu...
    Hoài cù lét khiến cho Tiên Sa phải ngồi dậy.
    - Nước ròng cạn mình đi câu cá bóng dừa nghe Hoài...
    Hai đứa chỉ có một cần câu. Tiên Sa muốn câu mà sợ con trùng nên Hoài phải làm mồi. Nàng sợ đụng vào cái da mềm mềm và nhơn nhớt của con trùng. Nàng reo hò một cách hồn nhiên khi thấy con cá bóng dừa ngậm mồi không chịu thả ra dù đang giãy giụa trên bờ.
    - Cá bóng dừa tham ăn quá hả Tiên Sa...
    - Nó giống Hoài đó...
    - Hoài đâu có tham ăn...
    - Hổng có tham ăn sao cứ mỗi lần mình gặp nhau Hoài cứ đòi ăn Tiên Sa hoài vậy...
    Hoài cười cười nhìn Tiên Sa từ trên đầu xuống dưới chân, từ tay trái sang tay mặt như tìm kiếm cái gì.
    - Hoài nhìn cái gì trên người của Tiên Sa vậy? Hoài kiếm cái gi vậy?
    - Hoài kiếm xem trên người của Tiên Sa có cái gì mà cứ mỗi lần mình gặp nhau Hoài lại đòi ăn...
    Thấy Hoài nhìn lom lom vào ngực của mình Tiên Sa chợt hiểu cái ý bóng gió xa xôi của Hoài. Mặt đỏ rần lên nàng dùng dằng..
    - Mắc dịch... Hoài kỳ ghê... Hổng chơi với Hoài nữa... Hoài... Cá... Con cá...
    Tiên Sa reo vui khi giật lên bờ con cá bóng dừa lớn bằng ngón chân cái. Con cá mập và da trắng với hai con mắt tròn đen thui thật ngộ nghĩnh.
    - Con cá dễ thương quá hả Hoài... Thôi Tiên Sa không ăn thịt nó đâu... Tội nghiệp nó quá... Hoài thả nó đi và bảo nó đừng ăn mồi của Tiên Sa...
    Chậm chạp gỡ con cá bóng dừa ra khỏi mồi Hoài cười nói.
    - Cá ơi chị Tiên Sa thương em lắm... Chị Tiên Sa thả em ra và năn nỉ em đừng cắn câu của chị nữa. Chị Tiên Sa không thích em cắn câu của chị đâu... Em đi đi để anh cắn câu của chị Tiên Sa dùm em...
    Tiên Sa ré lên cười vì câu nói đùa kỳ cục của Hoài.
    - Mệt quá... Hoài làm Tiên Sa cười muốn xỉu luôn... Mình về ăn cơm Hoài... Tiên Sa đói bụng rồi...
    Hai đứa trở lại rừng mù u. Tiên Sa mở bọc cơm nếp ra. Mùi hành cháy với tôm khô thơm và béo ngậy.
    - Tiên Sa biết Hoài thích ăn nếp...
    - Sao Tiên Sa biết. Hoài đâu có nói...
    - Tiên Sa hỏi ngoại...
    - Ngoại của ai?
    Hoài cố tình hỏi khó nhưng Tiên Sa vui vẻ và tự nhiên trả lời.
    - Ngoại của Hoài với Tiên Sa. Mai mốt hai đứa mình lấy nhau thời ngoại của Hoài cũng như ngoại của Tiên Sa...
    Hoài cười khi nghe người tình vẽ vời tương lai.
    - Mai Tiên Sa có làm gì không?
    - Chắc không. Mốt dừa mới ráo lận... Lúc đó Tiên Sa mới phụ má...
    - Mai Tiên Sa lên nhà ngoại để Hoài kèm toán cho... Hoài có đem theo mấy cuốn sách toán của lớp đệ tứ và luyện thi trung học... Gạo hết mấy cuốn đó bảo đảm Tiên Sa sẽ đậu bình thứ...
    - Dạ...
    Tiên Sa cười nhìn Hoài. Tiếng dạ của nàng ngoan hiền và êm đềm như dòng sông Ba Lai.
    - Hay là ăn xong mình về nhà ngoại...
    - Dạ... Hoài tính sao Tiên Sa cũng chịu...
    Ăn xong hai đứa thu dọn thật nhanh rồi theo đường tắt về nhà ngoại. Bà không có ở nhà. Hoài bày mấy cuốn sách luyện thi lên bàn. Nào hình học. nào đại số với phương trình bậc nhất. Lẩm bẩm giây lát Tiên Sa thở khì.
    - Khó quá Hoài ơi...
    Hoài an ủi.
    - Coi vậy chứ cũng không khó lắm đâu. Nếu Tiên Sa hiểu được căn bản và phương thức giải phương trình thời Tiên Sa sẽ thấy nó dễ hơn...
    Học thày không tày học bạn. May mắn có một người bạn tình tận tâm chỉ dẫn Tiên Sa bắt đầu học đươc cái căn bản của chương trình lớp đệ tứ và luyện thi trung học. Một điều mà Tiên Sa nhận thấy là Hoài rất kiên nhẫn và khôn khéo khi kèm học. Hoài không cau có, gắt gỏng mà vui vẻ và sung sướng, xem như đó là một vinh hạnh được giúp đỡ người mình yêu thương.
    

Xem Tiếp Chương 8Xem Tiếp Chương 21 (Kết Thúc)

Huơng Mù U
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Đang Xem Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
  » Xem Tiếp Tập 21
 
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ