Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Bạch Mã Khiếu Tây Phong Tác Giả: Kim Dung    
    Lập tức hai tên xông tới bên nàng. Gã bên trái liền đấm một cái, đánh gã kia ngã lăn ra, hầm hè quát:
    - Mày dám tranh với ông hả?
    Nói xong liền ôm ngang hông Lý Văn Tú. Lý Văn Tú trong cơn hoảng hốt, dùng kim chích vào cánh tay y một cái, kêu lên:
    - Ác cường đạo, mau bỏ ta rạ
    Gã kia ngơ ngẩn nhìn nàng đột nhiên cứng đơ không còn động đậy gì nữa . Gã ngã dưới đất nhỏm dậy giang hai tay ôm lấy bắp chân Lý Văn Tú, giựt mạnh một cái, kéo nàng ngã xuống. Lý Văn Tú giơ tay trái ra đẩy y ra, tay phải tống một cái, mũi kim đâm ngay vào ngực ỵ Tên kia đang cười ha hả, đột nhiên im bặt, há hốc mồm, thân hình cũng đờ ra không còn cử động.
    Lý Văn Tú vùng dậy nhảy lên lưng một con ngựa, giục ngựa chạy vào trong núi . Ba tên còn lại thấy hai tên kia bỗng dưng cứng đờ, tưởng như trúng gió, đều nghĩ đã bị Lý Văn Tú điểm huyệt, nghĩ thầm cô gái này võ công thật cao siêu, không dám đuổi theo . Ba tên này không biết phép điểm huyệt, giải huyệt, chỉ còn nước đem hai tên đồng bọn về cho thủ lãnh. Nào hay khi sờ vào người hai tên này, thấy lạnh dần, đưa tay lên mũi, mới hay đã ngừng thở chết từ bao giờ.
    Ba gã kinh hãi quá, một lúc lâu không nói nên lời . Một gã họ Tống hiểu biết đôi chút, lột áo hai người ra xem, thấy một gã tay có vết đen bằng đồng tiền, giữa vết bầm có một nốt kim châm nhỏ, còn một gã thì trên ngực có vết chàm đen. Bọn này liền hiểu ra: “Con nhãi đó dùng kim đâm người, trên kim có tẩm chất độc”. Một gã họ Toàn nói:
    - Thế thì không sợ, mình đứng xa xe bắn tên, không cho nó đến gần là được.
    Một tên ăn cướp họ Vân thì nói:
    - đã biết được qui ? kế của nó rồi thì còn sợ quái gì nữa .
    Tuy nói thế nhưng ba đứa vẫn không dám đuổi theo, một mặt bàn tán một mặt thu hết can đảm đuổi vào sơn cốc. Lý Văn Tú hai lần thành công, vừa mừng vừa sợ, biết bọn chúng ba đứa thể nào cũng tìm ra, những chúng ắt sẽ cố đề phòng, không để nàng dùng kim đâm nữa . Nàng đang giục ngựa chạy cho nhanh, bỗng nghe phía bên trái có tiếng người nói:
    - Vào đây này .
    Chính là tiếng của ông già. Lý Văn Tú vội vàng xuống ngựa, thấy tiếng nói từ một cái hang truyền ra, lập tức chạy tới . Ông lão đứng ngay cửa động, hỏi:
    - Thế nào ?
    Lý Văn Tú nói:
    - Tôi ... tôi đâm được hai tên ... hai tên cướp, chạy được tới đây .
    Ông lão nói:
    - Tốt lắm, thôi mình đi vào .
    Vào trong động thấy cái hang đó thật sâu, Lý Văn Tú đi theo ông lão, cái hang càng lúc càng nhỏ lại . đi được vài chục trượng, sơn động bỗng dưng mở ra, có thể chứa được đến một hai trăm người . Ông già nói:
    - Mình giữ ngay chỗ đường hẹp đi vào, ba tên giặc đó chẳng vào nổi đâu . Cái đó gọi là "Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai " đó.
    Lý Văn Tú buồn rầu đáp:
    - Thế nhưng mình cũng chẳng ra được. Cái hang này có thông đi đâu không?
    Ông lão đáp:
    - Thông đạo thì có nhưng không thông đến bên ngoài núi được.
    Lý Văn Tú nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn còn kinh hãi, hỏi thêm:
    - Bá bá, mới rồi tôi đâm hai tên giặc cướp, đột nhiên chúng không còn cử động gì nữa, không lẽ chết thật sao ?
    Ông lão ngạo nghễ đáp:
    - Bị trúng độc châm của ta, ai mà còn sống nổi ?
    Lý Văn Tú đưa tay ra, trả lại chiếc kim cho ông tạ Ông già toan cầm lấy nhưng lại rụt ngay về nói:
    - Bỏ xuống đất.
    Lý Văn Tú y lời, ông lão nói:
    - Ngươi lùi lại ba bước đi .
    Lý Văn Tú thấy lạ lùng, liền lùi ba bước, lúc ấy ông già mới cúi xuống lấy chiếc kim độc lên, bỏ vào một cái ống. Lý Văn Tú bây giờ đã rõ, thì ra ông ta nghi ngại sợ mình bất ngờ dùng kim hại ông tạ
    Ông già lại nói:
    - Ta với ngươi không quen biết gì, hà cớ ngươi lại nhường ngựa cho ta chạy trốn là sao ?
    Lý Văn Tú đáp:
    - Tôi cũng không biết nữa . Tôi thấy ông bệnh tật sợ bọn giặc giết hại ông.
    Ông lão bỗng lảo đảo, hầm hừ nói:
    - Làm sao ngươi biết trên người tạ.. trên người tạ..
    Nói tới đây, đột nhiên các bắp thịt trên mặt giựt giựt liên hồi, thần tình thật là đau đớn, trên trán nhỏ xuống liên tiếp những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, một lát sau kêu lên một tiếng, lăn lộn dưới đất, miệng rên rỉ.
    Lý Văn Tú sợ đến chân tay bủn rủn, thấy ông lão nằm co quắp, chân tay quằn quại, nhỏ nhẹ nói:
    - Trên lưng ông đau lắm phải không?
    Nói xong giơ tay đấm nhè nhẹ lên lưng ông ta, lại nắn bóp các khuỷu tay, khoeo chân. Con đau của ông lão giảm dần, gật đầu cảm ơn, khoảng chừng tàn một nén hương lúc ấy mới hết liền đứng lên, hỏi:
    - Ngươi có biết ta là ai không?
    Lý Văn Tú nói:
    - Không biết.
    Ông lão nói:
    - Ta là người Hán, họ Hoa tên Huy, người đất Giang Nam, trên giang hồ gọi tên “Nhất Chỉ Chấn Giang Nam” chính là ta đó.
    Lý Văn Tú nói:
    - Ồ, thì ra là Hoa lão bá bá.
    Hoa Huy nói:
    - Ngươi chưa nghe đến ta hay sao ?
    Trong giọng có chiều hơi thất vọng, nghĩ thầm tên mình Nhất Chỉ Chấn Giang Nam Hoa Huy vang dậy Giang Nam Giang Bắc, trong võ lâm ai mà không biết, nhưng xem thần sắc Lý Văn Tú dường như không có gì kinh ngạc.
    Lý Văn Tú nói:
    - Cha tôi mẹ tôi hẳn đã từng nghe tên của lão bá bá, còn tôi khi đến Hồi Cương mới có tám tuổi, chẳng biết gì cả.
    Hoa Huy mặt dịu xuống, nói:
    - Chắc là như thế, ngươi ...
    Câu nói chưa dứt, bỗng nghe ngoài cửa động tại sơn đạo có tiếng người nói:
    - Chắc nó trốn ở đây, cẩn thận coi chừng độc châm của nó.
    Nói xong có tiếng chân, đi một bước lại ngừng một bước dè dặt tiến vào . Hoa Huy lấy chiếc kim ra cắm đuôi kim vào đầu trượng, giao lại cho cô cái, chỉ vào phía cửa hang, nói nhỏ:
    - đợi nó vào đâm ngay lưng, tuyệt đối đừng có nóng nảy mà đâm trước ngực.
    Lý Văn Tú nghĩ thầm: “đường vào hang nhỏ như thế, đợi y vào đâm ngay ngực chẳng dễ hơn nhiều hay sao ?”.
    Hoa Huy thấy nàng có vẻ ngờ vực bèn nói:
    - Sống chết mất còn là ở giờ phút này, ngươi không nghe lời ta ử
    Tiếng tuy nhỏ nhưng giọng nói cực kỳ nghiêm khắc. Ngay lúc đó, từ phía cửa hang một thanh đao sáng choang, múa lên vùn vụt, bảo vệ trước mặt để phòng địch nhân đánh lén, sau đó một bóng đen từ từ tiến vào, chính là tên cướp họ Vân.
    Lý Văn Tú nhớ lời dặn của Hoa Huy, nép vào một bên, không dám động đậy . Hoa Huy lạnh lùng nói:
    - Ngươi xem trong tay ta có cái gì đây ?
    Giả vờ giơ ra, gã họ Vân vội vàng né tránh, vung đao ra trước để đỡ, chăm chú nhìn ông ta, sợ ông ta ném ám khí. Hoa Huy quát lên:
    - đâm nó.
    Lý Văn Tú giơ gậy lên, đầu gậy điểm ngay vào lưng ly một cái, độc châm đã đâm vào . Gã họ Vân chỉ thấy lưng đau nhói một cái như bị ong đốt, kêu lên một tiếng đã ngã ra chết. Gã họ Toàn lẽo đẽo theo sau, thấy y trúng kim chết rồi, tưởng là Hoa Huy đã ném ám khí, sợ đến mất vía, không kịp quay lại chạy trốn, vừa lùi vừa giơ cả hai tay ra đỡ. Hoa Huy thở dài:
    - Nếu như võ công ta không mất, năm tên giặc cỏ thế này có đáng gì đâu!
    Lý Văn Tú nghĩ đến ngoại hiệu ông ta là Nhất Chỉ Chấn Giang Nam, hẳn là võ công ghê gớm lắm thế sao thấy năm tên giặc mà không làm gì được cả, nói:
    - Hoa bá bá, vì ông bị bệnh nên không thi triển võ công được, phải vậy không?
    Hoa Huy đáp:
    - Không phải đâu, không phải đâu . Tạ.. ta có lời thề, nếu không phải lúc sinh tử quan đầu thì không được thi triển võ công một cách bừa bãi .
    Lý Văn Tú kêu “Ồ” một tiếng, thấy ông ta nói có vẻ không ăn khớp với nhau, vừa mới bảo “võ công bị mất”, bây giờ lại cố gắng che đậy, thế nhưng nếu như ông ta không muốn nói, nàng cũng chẳng hỏi thêm làm gì.
    Hoa Huy cũng thấy mình ăn nói có vẻ sơ hở, bèn lảng qua chuyện khác nói:
    - Ta bảo ngươi đâm vào sau lưng, ngươi có hiểu lý do tại sao không? Y tấn công vào trong hang, chỉ chăm chăm phòng bị đằng trước, ngươi không biết võ công, tập kích phía trước mặt không có thể thắng được. Ta dụ cho y tập trung đề phòng ta, ngươi ở phía sau đâm một cái là trúng ngaỵ
    Lý Văn Tú gật đầu:
    - Kế của bá bá hay thật.
    Cũng biết Hoa Huy giang hồ duyệt lịch rất nhiều, đối phó với mấy tên giặc cỏ thật chẳng có gì là khó. Hoa Huy lấy trong bọc ra một miếng dưa đã phơi khô đưa cho Lý Văn Tú nói:
    - Thôi ăn trước đã. Hai tên giặc kia chưa dám tiến vào đâu, nhưng mình cũng không ra được. để ta nghĩ kế nào giết luôn cả hai tên, chứ nếu chỉ giết được một đứa, tên kia thể nào cũng chạy đi báo tin, cả bọn chúng kéo tới thì thật là khó mà đối phó.
    Lý Văn Tú thấy ông ta suy nghĩ chu đáo, trí mưu phong phú, biết mình không thể nào có được kế nào cao minh hơn, nên không cần tính toán thêm, ăn no dưa khô rồi ngồi dựa vào vách đá nghỉ ngơi .
    độ nửa giờ sau, Lý Văn Tú bỗng ngửi thấy một mùi khét lẹt, rồi bắt đầu ho lên sù sụ. Hoa Huy nói:
    - Không xong rồi! Bọn giặc này dùng khói hun mình đây . Mau bít cửa hang lại .
    Lý Văn Tú lấy đất cát sỏi đá dưới chân đem chặn cửa hang. Cũng may cái cửa hang rất nhỏ nên sau khi chặn lại rồi khói tuôn vào hang rất ít. Bên trong hang lại rất lớn nên khói vào rồi cũng theo mấy lỗ đằng sau tản đi cả. Cứ như thế hai bên cầm cự một hồi lâu, ánh nắng chiếu từ đằng sau động vào mỗi lúc một sáng, dường như đã chính ngọ. đột nhiên Hoa Huy lại kêu lên một tiếng “A” rồi lăn xuống đất giãy giu .a nữa . Lần này so với lần trước có vẻ đau đớn hơn, tay múa chân đạp lung tung, có vẻ như không chế ngự nổi . Lý Văn Tú kinh hãi, lại chạy tới đấm bóp cho ông tạ Hoa Huy vừa bớt đau, hổn hển nói:
    - Cộ.. cô nương, lần này ta xem không còn chịu nổi nữa rồi .
    Lý Văn Tú an ủi:
    - đừng nghĩ thế, hôm nay gặp phải địch nhân nên quá lo lắng, nghỉ một lát là khỏi ngaỵ
    Hoa Huy lắc đầu:
    - Không được đâu, không được đâu . Ta sắp chết rồi, nói thật với ngươi ... đằng sau lưng ta bị trúng ... trúng một cái kim độc.
    Lý Văn Tú “A” lên một tiếng nói:
    - Ông trúng kim độc từ bao giờ? Hôm nay ử
    Hoa Huy nói:
    - Không phải đâu, trúng đã mười hai năm rồi .
    Lý Văn Tú ngạc nhiên nói:
    - Có phải cũng cái kim độc ghê gớm ấy không?
    Hoa Huy đáp:
    - Cũng một thứ. Có điều ta vận công đề ngự nên độc tính phát tác rất chậm, về sau lại uống thêm thuốc giải, cho nên mới chịu được mười hai năm, tới ngày hôm nay xem chừng không còn chịu thêm được nữa . Ôi, trên mình mang cái kim quái qui ? đó, mười hai năm trời, mỗi ngày đau đớn ba bận, nếu biết như thế, hồi đó ta đừng uống thuốc giải cho xong, đau đớn thêm mười hai năm, rồi sau cùng cũng chẳng đi đến đâu .
    Lý Văn Tú trong lòng nhói một cái, câu đó cũng không khác gì tâm sự nàng. Mười năm trước nếu như nàng cùng với cha mẹ chết luôn một thể trong tay bọn cướp, về sau đã khỏi phải chịu bao nhiêu khổ sở. Thế nhưng mười năm qua có thật là khổ sở hay không? Không, cũng có thời kỳ sung sướng. Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, dù có thương tâm tịch mịch chăng nữa, trong cuộc đời thể nào chẳng có những lúc sung sướng ngọt ngào .
    

Xem Tiếp Chương 8Xem Tiếp Chương 20 (Kết Thúc)

Bạch Mã Khiếu Tây Phong
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Đang Xem Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
  » Xem Tiếp Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác
» Tru Tiên
» Thất Tuyệt Ma Kiếm
» Xác Chết Loạn Giang Hồ
» Hắc Thánh Thần Tiêu
» Lục Mạch Thần Kiếm
» Đàn Chỉ Thần Công
» Đạo Ma Nhị Đế
» Điệu Sáo Mê Hồn
» Hắc Nho