Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Kiếm Hiệp » Đề Ấn Giang Hồ Tác Giả: Trần Thanh Vân    
Hoa dạng đủ vẻ

    Một giờ mau chóng trôi qua.
    Vô Danh Ma thấy quần ma đều đã chuẩn bị xong, bèn lập tức ra lệnh rằng:
    - Tám vị chia làm bốn nhóm, hai người hộ tống một xe, cứ thay phiên nhau cầm cương ngựa. Tả Khâu quân sư và Lao lão hộ tống Du lão tặc, Cung lão và Chừ lão hộ tống mụ tặc bà. Lãnh lão và Nam Cung lão hộ tống Lý Trạch, Văn lão và Tư Đồ lão hộ tống Du Băng Viên. Được rồi, mang bọn họ ra đi!
    Trong giây lát, bốn người bọn Du Lập Trung đã được đem ra.
    Bốn người đã được cải trang xong, không ai nhìn ra ai, đó là vì Vô Danh Ma không muốn họ tàn sát lẫn nhau trước khi tới Đồng Tâm Minh, bởi già trẻ bốn người hiện đều coi nhau như kẻ thù không đội trời chung.
    Vô Danh Ma quan sát bốn người một lúc, quay nhìn bọn Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:
    - Các ngươi còn có chuyện gì cần hỏi không?
    Tam Tuyệt độc Hồ đáp:
    - Không có!
    Vô Danh Ma nói:
    - Vậy thì lên đường đi!
    Rồi đó Tiếu Trung Đao dắt Hồng Tiểu Bình, Lang Tâm Hắc Long dắt Lý Trạch, Vũ Duy Ninh dắt Du Băng Viên, xếp hàng đi ra khỏi Hoài ân đường.
    Vũ Duy Ninh dắt Du Băng Viên đi sau cùng, lúc bước vào đường hầm chợt rên lên một tiếng ngồi thụp xuống.
    Vô Danh Ma kinh ngạc hỏi:
    - Văn lão sao thế?
    Vũ Duy Ninh gượng đứng dậy, rồi lại không kìm được "nổi đau lại ngồi thụp xuống, nói:
    - Lạ quá, chợt bụng đau như cắt...
    Vô Danh Ma lấy làm lạ hỏi:
    - Ngươi bị bệnh à?
    Vũ Duy Ninh lắc đầu tỏ ý không biết.
    Vô Danh Ma vội nói:
    - Xin các vị chờ một lát, Văn lão dường như không khỏe!
    Bọn Tam Tuyệt Độc Hồ vốn đã bước vào đường hầm, nghe thế nhất tề quay trở lại.
    Bệnh Lang Trung bước lên trước đỡ Vũ Duy Ninh dậy, hỏi:
    - Văn huynh, có chuyện gì vậy?
    Vũ Duy Ninh một tay đè lên bụng nói:
    - Bụng vừa trướng vừa đau, chẳng biết là bị cái gì...
    Bệnh Lang Trung đưa tay ấn vào bụng chàng, quả nhiên thấy trong bụng có tiếng sùng sục, bèn hỏi:
    - Có tiêu chảy không?
    Vũ Duy Ninh lắc đầu đáp:
    - Không có!
    Bệnh Lang Trung nói:
    - Xem tình hình là bị lạnh đây, kỳ lạ thật, công lực của Văn huynh thì làm sao trúng gió lạnh được?
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Lão phu cũng không rõ...
    Bệnh Lang Trung nói:
    - Bệnh vặt, uống hai thang thuốc thì khỏi thôi, chỉ là trước mắt phải đi ngay, làm thế nào được đây?
    Vô Danh Ma trầm ngâm giây lát, nói:
    - Tình hình này thì Hắc hộ pháp tạm thay Văn lão hộ tống một đoạn đường, khi Văn lão đỡ rồi sẽ lập tức đuổi theo thay thế vậy.
    Độc Nương Tử Hắc Minh Châu vui vẻ nói:
    - Được, thuộc hạ đi cũng được thôi!
    Bệnh Lang Trung lập tức vào phòng viết ra một bài thuốc, đưa qua Vũ Duy Ninh nói:
    - Chờ lát nữa cứ đưa cho phó bang chủ sai người đi mua thuốc, cứ hai giờ uống một thang, tối đa ba thang là hết thôi.
    Vũ Duy Ninh cám ơn cầm lấy dược phương, Độc Nương Tử vội vàng về phòng lấy hành trang, rồi dắt Du Băng Viên, đi theo bọn Tam Tuyệt Độc Hồ.
    Trong chớp mắt, tại Hoài ân đường chỉ còn có Vô Danh Ma, Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga ba người. Vô Danh Ma như muốn ra ngoài xem tình hình, đưa tay nói:
    - Đưa bài thuốc đây, ta lên bảo phó bang chủ sai người sắc thuốc, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.
    Vũ Duy Ninh đưa bài thuốc, ôm bụng đi từng bước từng bước về phòng mình, lên giường nằm lăn ra, len lén thở phào một hơi...
    Vô Danh Ma vừa bước vào đường hầm thì thấy Tam Tuyệt Độc Hồ quay lại tới trước mặt, bất giác sửng sốt hỏi:
    - Lại có chuyện gì vậy?
    Tam Tuyệt độc Hồ hạ giọng đáp:
    - Chẳng có chuyện gì lớn, thuộc hạ chỉ muốn nói với bang chủ về Văn lão...
    Vô Danh Ma ngạc nhiên hỏi:
    - Lại có chuyện gì vậy?
    Tam Tuyệt độc Hồ hạ giọng đáp:
    - Chẳng có chuyện gì lớn, thuộc hạ chỉ muốn nói với bang chủ về Văn lão...
    Vô Danh Ma ngạc nhiên hòi:
    - Nói gì về y?
    Tam Tuyệt Độc Hồ đưa mắt nhìn thấy Ma Y Quỷ Sư đã không còn trong Hoài ân đường, mới quay người vừa đi theo Vô Danh Ma đi ra ngoài phía đường hầm vừa nói:
    - Thuộc hạ thấy gần đây Văn lão có vẻ gì khang khác...
    - ủa, có gì khang khác?
    - Tính tình khác trước, so với trước càng trầm mặc ít nói, như là có tâm sự gì vậy.
    - Ngươi hỏi qua y chưa?
    - cỏ mấy lần định hỏi nhưng y có ý như Vô ý đều tránh đi.
    - ủa, nhưng ta chẳng thấy y có ý gì khác trước.
    - Tốt nhất là bang chủ cứ lưu ý một chút vẫn hơn, thuộc hạ thấy vụ đau bụng mới rồi có vẻ kỳ lạ...
    - Yù ngươi muốn nói là y không muốn đi cùng các ngươi nên giả đau bụng phải không?
    - Thuộc hạ không dám nói thế, chỉ tóm lại là thấy y mắc bệnh hơi Vô lý, vả lại không sớm không muộn lại đúng vào lúc này... ồ! Nói tóm lại là bang chủ cứ chú ý tới hành động của y một chút để khỏi xảy ra chuyện bất ngờ...
    - Được rồi, ta sẽ lưu ý.
    Lúc ấy Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga cũng đang hạ giọng chuyện trò. Diêu Ngọc Nga nhìn thấy Vô Danh Ma đi khỏi rồi bèn bước vào phòng Vũ Duy Ninh tươi cười hỏi:
    - Văn lão tiền bối, ngươi đỡ đau bụng chưa vậy?
    Vũ Duy Ninh lạnh lùng đáp:
    - Ta biết là ta làm chuyện gì cũng không qua mắt được cô, nhưng nếu lần này mà cô ngăn cản ta, thì...
    Diêu Ngọc Nga cười hỏi:
    - Thì sao?
    vũ Duy Ninh yên lặng không đáp.
    Diêu Ngọc Nga nhơn nhơn cười nói:
    - Thì ngươi sẽ giết chết ta phải không?
    Vũ Duy Ninh lạnh lùng đáp:
    - Diêu cô nương, cô làm khổ ta nhiều rồi đấy!
    Diêu Ngọc Nga không cười nữa, tỏ vẻ ái ngại nói:
    - Nếu ngươi cho rằng ta làm khổ ngươi, thì ta xin lỗi.
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Nếu cô cho rằng không phải thế, thì mới rồi tại sao cô cứ dằng dai trong phòng không chịu đi ra, không cho ta ra tay?
    Diêu Ngọc Nga nói:
    - Ta không cho ngươi ra tay vì bốn ngươi kia còn chưa rời khỏi chỗ này.
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Nếu ta không giả đau bụng làm sao có cơ hội giáp mặt bà ta nữa?
    Diêu Ngọc Nga nói:
    - Trên đường đi ngươi vẫn có thể kiếm cớ quay lại kia mà.
    vũ Duy Ninh khẽ thở dài nói:
    - Được rồi, nếu quả cô thật lòng muốn giúp ta, thì lát nữa bà ta tới đây thăm ta, xin cô mau đi ra cho!
    Diêu Ngọc Nga lắc đầu nói:
    - Không, đêm nay ngươi không ra tay được!
    Vũ Duy Ninh phát cáu hỏi:
    - Tại sao vậy? Bọn họ giờ đây đã bị đưa đi rồi mà?
    Diêu Ngọc Nga nói:
    - Nhưng chưa đi bao xa, nhanh nhất thì cũng phải sáng mai ngươi mới được ra tay.
    Vũ Duy Ninh cười nhạt nói:
    [thiêú hai trang ].
    - Nói khác đi là sức ta chỉ cứu được một người, chứ không thể cứu năm người một lúc đâu!
    Vũ Duy Ninh không chịu nổi nữa bèn nói:
    - Được rồi, cô về phòng đi!
    Diêu Ngọc Nga chăm chú nhìn chàng hỏi:
    - Ngươi vẫn quyết định ra tay ngay đêm nay à?
    vũ Duy Ninh gật đầu nói:
    - Đúng thế, ta không muốn chờ thêm nữa.
    Diêu Ngọc Nga cắn cắn môi, rất kiên quyết nói:
    - Nhất định ngươi phải chờ tới sáng mai mới được ra tay, nếu không nghe ta, ta sẽ cản trở, thậm chí vạch mặt ngươi kia.
    Nói xong quay người ra khỏi phòng.
    Vũ Duy Ninh đột nhiên ngồi chồm dậy, mấy lần muốn nhảy xổ ra đánh một chưởng giết chết nàng luôn, nhưng rốt lại chàng lại cố nhịn, chàng biết không thể làm như thế, nếu giết chết nàng thì mọi chuyện kể như kết thúc.
    Chàng ngã vật ra giường, thở hổn hển cố dằn lửa giận.
    Nghe theo lời cô ta à?
    Ai mà biết gan ruột cô ta ra sao?
    Nếu không nghe theo lời cô ta, nếu cô ta vạch mặt giả mạo của mình với Vô Danh Ma, há chẳng tan tành sao?
    Thôi, đành phải theo lời cô ta một lần nữa vậy, bất kể thế nào, cho tới giờ này cô ta cũng chưa tiết lộ bí mật của mình, đủ chứng minh cô ta hướng về mình...
    Chàng nghĩ tới đó đang định bước xuống giường qua nói với nàng rằng sẽ theo lời nàng, thì Vô Danh Ma đã bước vào phòng!
    - Có đỡ chút nào không?
    Vô Danh Ma ngồi dậy dáp:
    - Không đau như lúc nãy nữa, có điều trong bụng cứ như gió thổi thông thống...
    Vô Danh Ma nói:
    - Ta đã sai người sắc thuốc, lát nữa phó bang chủ sẽ đưa xuống, ngươi cứ nằm nghỉ cho khỏe.
    Vô Danh Ma cám ơn, kế lại hỏi:
    - Bọn họ đi rồi à?
    Vô Danh Ma đáp:
    - Đi rồi!
    Vũ Duy Ninh than:
    - Chỉ mong sáng mai hết đau, lúc ấy thuộc hạ mới có thể đi cùng bang chủ được.
    Vô Danh Ma nói:
    - Văn lão đừng lo nghĩ gì, chậm một ngày nữa cũng chẳng sao, xe ngựa của họ đi không mau, chúng ta có thể đuổi kịp mà.
    vũ Duy Ninh gật gật đầu, làm ra vẻ cơn đau bụng lại kéo tới, đè tay vào bụng nằm xuống.
    Vô Danh Ma hỏi:
    - Ta bảo Ngọc Nga qua săn sóc cho ngươi nhé?
    Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
    - Không cần, cũng chẳng phải là bệnh gì nặng, bang chủ cứ về phòng nghỉ ngơi.
    Vô Danh Ma không nói gì nữa, quay người bước ra.
    Khoảng sau thời gian ăn một bữa cơm, Tư Không Sâm bưng một chén thuốc nước bước vào cười nói:
    - Văn huynh, anh là người mình đồng da sắt mà sao lại chợt mắc bệnh lạ thế?
    Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
    - Hoa không tươi trăm tuổi, người chẳng khỏe ngàn ngày, người mình đồng da sắt cũng có ngày bị bệnh chứ!
    Tư Không Sâm bưng chén thuốc tới trước giường chàng nói:
    - Tư Đồ huynh dặn là uống thuốc xong phải nằm yên, chỉ cần ra được mồ hôi và đánh rắm được là khỏe.
    Vũ Duy Ninh ngồi dậy bưng bát thuốc uống một hơi hết sạch, đưa cái bát không lại Cho y, nói:
    - Làm phiền phó bang chủ, lão phu áy náy quá đỗi, lần sau cứ sai ai đó đưa thuốc xuống được rồi.
    Tư Không Sâm cười nói:
    - Hiện tại nơi này ngoài bang chủ, Diêu cô nương và ta ra thì còn có ai nữa?
    Vũ Duy Ninh hỏi:
    - Bọn làm công không được à?
    Tư Không Sâm đáp:
    - Bọn họ vẫn không biết dưới khách sạn Hồng Tân có chỗ này.
    Vũ Duy Ninh ạ một tiếng hỏi:
    - Nói thế thì thuốc này là do phó bang chủ chính tay lo à?
    Tư Không Sâm đáp:
    - Đúng vậy, có điều Văn huynh chẳng cần nghĩ ngợi làm gì, tuy ta giữ chức phó bang chủ chứ tính về thân phận và tuổi tác thì hầu hạ Văn huynh một lần có sao đâu?
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Lão phu lại thấy khó nghĩ quá, thôi phó bang chủ cứ đem thuốc đưa Diêu cô nương để CÔ ta sắc vậy.
    Tư Không Sâm gật đầu cười một tiếng nói:
    - Cũng được, ta cũng mệt mỏi quá, thôi chúng ta là những nhà, ta cũng không khách sáo làm gì với Văn huynh.
    Y bước ra ngoài, qua chỗ Diêu Ngọc Nga dặn dò rồi đi.
    Hai giờ sau, Diêu Ngọc Nga bưng thuốc vào, Vũ Duy Ninh hạ giọng hỏi:
    - Lệnh sư ngủ rồi à?
    Diêu Ngọc Nga gật đầu đáp:
    - Chắc thế.
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Vậy đổ thuốc đi thôi.
    Diêu Ngọc Nga khẽ cười nói:
    - Thuốc này không phải không hay, uống vào cũng có sao đâu.
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Ta không uống đâu, cứ đổ đi.
    Diêu Ngọc Nga bưng chén thuốc tới đầu giường đổ vào cái ống nhổ, rồi quay dầu Cười khẽ nói:
    - Rốt lại ngươi chưa ra tay, phải không?
    Vũ Duy Ninh nói:
    - Chuyện đó cho thấy là cô thắng rồi.
    Diêu Ngọc Nga nói:
    - Ta còn muốn yêu cầu ngươi một việc!
    Vũ Duy Ninh nổi giận trầm giọng hỏi:
    - Ngày hôm sau mới được ra tay chứ gì?
    Diêu Ngọc Nga lắc đầu cười nói:
    - Không, đây là việc có dính líu tới ta!
    Vũ Duy Ninh hừ khẽ một tiếng nói:
    - Ta chẳng biết còn có thể làm được việc gì cho cô!
    Diêu Ngọc Nga nói:
    - Ngươi đã cứu mạng ta hai lần, không biết có chịu cứu ta một lần nữa không?
    - Cứu cô à?
    - Đúng thế, sáng mai bất kể là thành công hay không ngươi cũng phải cứu ta ra khỏi chỗ này.
    - Nếu đắc thủ thì tự nhiên ta có thể cứu cô ra, nhưng nếu chẳng may thất bại thì ta làm sao cứu cô được?
    - Nếu thất bại thì ta sẽ tìm cách cứu ngươi, nhưng muốn rời khỏi chỗ này thì lại phải do ngươi ra sức.
    - Được, ta sẽ đưa cô về thôn Đính Giác.
    - Không, ta không thể về thôn Đính Giác nữa.
    - Tại sao vậy?
    - Vì Vô Danh Ma đã biết rằng ta là người ở đó.
    - Vậy cô tính đi đâu?
    - Ta chẳng biết nữa, nhưng chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi Lạc Dương không rơi vào tay Vô Danh Ma là được rồi.
    - CÔ thích học võ, ta sẽ đưa cô tới Đồng Tâm Minh, tìm giúp cho cô một vị sư phụ được không?
    - Tốt thì tốt đấy, chỉ sợ Đồng Tâm Minh không dung ta.
    - Câu ấy có ý gì?
    - Không nói thì hay hơn.

Xem Tiếp Chương 61Xem Tiếp Chương 95 (Kết Thúc)

Đề Ấn Giang Hồ
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Xem Tập 29
  » Xem Tập 30
  » Xem Tập 31
  » Xem Tập 32
  » Xem Tập 33
  » Xem Tập 34
  » Xem Tập 35
  » Xem Tập 36
  » Xem Tập 37
  » Xem Tập 38
  » Xem Tập 39
  » Xem Tập 40
  » Xem Tập 41
  » Xem Tập 42
  » Xem Tập 43
  » Xem Tập 44
  » Xem Tập 45
  » Xem Tập 46
  » Xem Tập 47
  » Xem Tập 48
  » Xem Tập 49
  » Xem Tập 50
  » Xem Tập 51
  » Xem Tập 52
  » Xem Tập 53
  » Xem Tập 54
  » Xem Tập 55
  » Xem Tập 56
  » Xem Tập 57
  » Xem Tập 58
  » Xem Tập 59
  » Đang Xem Tập 60
  » Xem Tiếp Tập 61
  » Xem Tiếp Tập 62
  » Xem Tiếp Tập 63
  » Xem Tiếp Tập 64
  » Xem Tiếp Tập 65
  » Xem Tiếp Tập 66
  » Xem Tiếp Tập 67
  » Xem Tiếp Tập 68
  » Xem Tiếp Tập 69
  » Xem Tiếp Tập 70
  » Xem Tiếp Tập 71
  » Xem Tiếp Tập 72
  » Xem Tiếp Tập 73
  » Xem Tiếp Tập 74
  » Xem Tiếp Tập 75
  » Xem Tiếp Tập 76
  » Xem Tiếp Tập 77
  » Xem Tiếp Tập 78
  » Xem Tiếp Tập 79
  » Xem Tiếp Tập 80
  » Xem Tiếp Tập 81
  » Xem Tiếp Tập 82
  » Xem Tiếp Tập 83
  » Xem Tiếp Tập 84
  » Xem Tiếp Tập 85
  » Xem Tiếp Tập 86
  » Xem Tiếp Tập 87
  » Xem Tiếp Tập 88
  » Xem Tiếp Tập 89
  » Xem Tiếp Tập 90
  » Xem Tiếp Tập 91
  » Xem Tiếp Tập 92
  » Xem Tiếp Tập 93
  » Xem Tiếp Tập 94
  » Xem Tiếp Tập 95
 
Những Truyện Kiếm Hiệp Khác