Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Nước Mắt Đàn Ông Tác Giả: Mỹ Hạnh    
    Nhà hàng nổi Bạch Đằng. Hanche nhìn chăm chăm vào Jim, rít qua kẽ răng :
    - Nghe đây Jim, cô ấy không muốn gặp cậu và đã đến hạn cuối cùng bay đi Thụy Sĩ .
    Jim lơ đãng nhìn xuống dòng sông từ thượng tầng ngôi nhà hàng số một Sài Gòn và lơ đãng nói :
    - Có sao, nếu anh đi thanh tra một mình ? Cô ấy chẳng thể trốn tôi mãi.
    - Cậu điên rồi .
    
- o O o -

    Trong ngôi nhà bốn tầng có cả vườn hoa và sân để xe. Thoại đặt điện thoại xuống trầm ngâm. Cô ấy về, sao không đến gặp mình ? Điện thoại không người nghe, cô ấy đi đâu vậy kìa ?
    
- o O o -

    Khách sạn ba sao Viễn Đông, Watson ngồi vào xe. Ông ta cần đến trung tâm tin học Thế Kỷ. Ông ta muốn biết chắc chắn qua vi tính những con số ông nghĩ tới tương lai, thành hiện thực.
    
- o O o -

    Trong ngôi nhà Đông, Tường Vi đang trang điểm , cô muốn mình thật xinh đẹp, để Đông mãi yêu và tự hào. Cô là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời nầy, bởi sau bao năm chờ đợi, cô đã có thêm giàu sang và danh vọng. Mấy ai có được tình lẫn tiền như cô, học thức làm gì ? Chỉ cần một chút nhan sắc, một chút khôn ngoan là có tất cả trong tay. Tội nghiệp chị Thanh Thiên, rồi đây sẽ là một bà cô đơn độc , già cỗi. Điện thoại reo, Tường Vi buông rơi bông phấn. Cứ nghe tiếng điện thoại reo giờ này là cô bứt rứt. Đúng như điều cô đoán :
    - TườngVi ! Thanh Thiên sốt cao, anh phải đưa cô ấy vào bệnh viện, em gọi điện thoại cáo lỗi với Đổng nhé.
    Tường Vi thất thanh :
    - Sao được, hôm nay anh ấy trình chiếu bộ phim đầu tay, mình đã hứa chắc rồi mà. Anh cho chị Hai uống hạ sốt rồi nhờ hàng xóm ở đó ngó được rồi .
    - Nếu vậy em đi trước, anh phải đưa cô ấy vào bệnh viện .
    Đông cắt máy, Tường Vi mím môi. Vậy đó, cô phải đến thế giới điện ảnh đầy màu sắc kia một mình. Với cô, những đạo diễn , diễn viên kia là một thế giới bí ẩn , hấp dẫn , những con người ấy ai cũng biết đến. Hừ ! Đi một mình thì sao ?
    Kẻ lại viền môi , Tường Vi nhìn lại trong gương, cô tự thấy mình đẹp , quyến rũ . Cô đứng trước gương thay chiếc áo ngủ màu huyết dụ . Khoác chiếc ví đầm vào vai, Tường Vi uyển chuyển ra cửa . Cô giúp việc ngẫn ngơ nhìn theo "bà chủ đẹp quá"- Cô nghĩ thầm và liên tưởng đến ông chủ . Có gì ở cặp vợ chồng này khiến cô thấy mơ ước , chỉ ngạc nhiên là từ hồi tới làm đến bây giờ, cô không bao giờ thấy ông chủ cười. Ông ở đâu mà bà chủ đi một mình ?
    Đông đang bên Thanh Thiên , đang làm hạ cơn sốt cô bằng khăn ướt trong khi chờ xe tới . Bà hàng xóm vừa quạt vừa kể lể :
    - Tui thấy cổ đi vô mà hết hồn , mặt mày dễ sợ lắm ! Tới chiều hổng thấy cổ ra chia kẹo cho sắp nhỏ như mọi lần đi xa về, tui nghi rồi , ui cha ! Chú em mà không tới , thiệt hỏng biết làm sao . Lúc đó cổ làm gay lắm , còn kêu Đông ơi ,Đông hỡi , rồi khóc .
    Tắc xi đã lui đến cửa , Đông bồng xốc Thanh Thiên chạy ra , hấp tấp nói với tài xế :
    - Chú cho qua Chợ Rẫy .
    Ẳm Thanh Thiên mê man trong tay Đông tê tái lòng .
    Lần đầu tiên cô ngã bệnh và Đông nhận thức rõ người bạn gái rất đỗi thân thương đang sống cô đơn , buồn tẻ vì một nỗi niềm riêng . Ai đã khiến Thanh Thiên sống kiếp đời cam chịu lẽ loi này ?
    Thanh Thiên ú ớ trong mê "Tường Vi, Vi à !" Đông ghì lấy cô, bỗng dưng anh muốn khóc .
    Một tháng rồi anh không gặp Thanh Thiên , Tường Vi xúc phạm đến cô quá nặng nề , dù trong cơn say . Làm sao anh có thể quên gương mặt cô đêm ấy ,nét đau đớn , tủi cực hằn trên đôi mắt , bờ môi .
    Anh đã gọi cô bằng em , tiếng gọi của lòng , rồi chết lặng khi nhìn cô khóc. Hỡi ơi ! Khi cô có thể chia sớt với anh mọi nỗi buồn , vui , thăng trầm , thì anh hoàn toàn bất lực trước dòng nước mắt người bạn gái .
    Thanh Thiên ! Hãy tha thứ cho Tường Vi nhé em , như anh tha thứ vậy. Anh đã trải qua bao đắng cay một đời người , liệu còn sống được bao năm nữa mà ước mơ một cuộc đời khác ?
    Hạnh phúc ngày xưa giờ trở thành giọt đắng , anh âm thầm chấp nhận ,bởi đó là sự lựa chọn của anh .
    Ôi Thanh Thiên , lạ lẫm làm sao anh không buồn cho anh , mà chỉ luôn ray rứt vì em , nỗi cô đơn thầm lặng trong em khiến nhiều đêm anh thao thức . Anh nhớ hương Dạ Lý trong ngôi nhà cũ , ngôi nhà em đành lòng bán , thản nhiên rời xóm ra đi. Cho tới nay anh mới hiểu em, em bán có lý do, nhưng đó là vì cái gì ?
    Và chúng ta mỗi đứa một cuộc đời , tất cả đều rời xóm nghèo có nhiều kỷ niệm . Mỗi đứa có một ngôi nhà như mong ước, còn em lại ở trong một mái che . Thanh Thiên ! Em đã vì ai hy sinh nhiều đến vậy ?Người ấy có nhìn thấy em một thiên thần , người ấy có biết yêu hương Dạ Lý như em , như anh ?
    Chiếc xe dừng lại trước bệnh viện Chợ Rẫy ,Đông bồng xốc Thanh Thiên chạy vào . Bác sĩ , y tá xúm lại bên cô , Đông rã rời tựa người vào bức tường vôi trắng . Đêm nay anh không về nhà ,Tường Vi biết chắc anh ở đây , để không khóc lóc hay vật vã hờn ghen . Ồ không , Đông rùng mình , đêm ấy chẳng phải Vi đã cho thấy cô ghen với cả Thanh Thiên và buông ra câu nói đoạn tình . Đêm ấy ! Cũng đêm ấy, sự thật cái hạnh phúc mười hai năm anh vun đắp phơi bày thật trơ trẽn .
    Tình yêu đã chết , mà lòng thương vẫn còn Vi ạ ! Anh đã hứa bên em và cho em vật chất , anh sẽ giữ lời , nhưng nếu em muốn Thanh Thiên mất trong anh thì không bao giờ . Dù loài Dạ Lý có tàn rụi trên trái đất , thì hương Dạ Lý ngày xưa mãi còn dư hương trong tim anh .
    - Ai là thân nhân ?
    - Tôi ! Đông bừng tỉnh lại .
    - Vào hồi sức một , theo dõi , đây là toa thuốc mua thêm .
    Suốt nửa đêm Đông ngồi bên cô. Hai giờ sáng. Đồng, Đổng đâm bổ vào. Đông mệt mỏi hỏi :
    - Tường Vi đâu ?
    Đồng bực mình :
    - Say rồi , về tới nhà mới nói Thanh Thiên bệnh .
    Đổng ù ca cẫm :
    - Nếu không là Tường Vi chắc ăn một cú đá của tao rồi. Đông à ! Vợ mày thay đổi nhiều quá đó . Cố cho nó đứa con, cho nó thôi rửng mỡ và ý thức mình là ai .
    Đông mếch môi cười và thấy Đồng đang nắm tay Thanh Thiên . Chợt nghe lòng nặng nề, Đông đứng lên :
    - Cô ấy đỡ rồi ,hai đứa thay nhau chăm sóc , sáng mai tao vô .
    Đông không về nhà, anh ngồi mãi trong nhà Thanh Thiên , cho tới lúc bình minh thức giấc. Nấu nước sôi , mua trứng , sữa và soạn cho Thanh Thiên một số quần áo xong . Đông vào bệnh viện . Đổng ù đã vô , Đồng khám lại cho Thanh Thiên rồi thở phào phân công :
    - Cô ấy đỡ rồi , bây giờ mầy ở đây , tao đi làm và xin nghỉ buổi chiều . Sáng mai tới phiên Đổng ù , rồi xoay vòng lại .
    Đồng không nhắc chia ca trực cho Tường Vi , Đông hiểu điều ấy .
    Đồng đi rồi ,người ta chuyển Thanh Thiên qua phòng điều trị . Cô mở mắt , gặp ánh mắt Đông đăm đăm nhìn mình .Cô nhìn quanh và chợt hiểu :
    - Đây là đâu ?
    - Bệnh viện , em sốt suốt mười hai tiếng đồng hồ làm anh lo quá .
    Thanh Thiên run lên, tiếng em thứ hai trong cuộc đời anh gọi cô, khiến cô hạnh phúc lẫn sợ hãi. Không thể được . Cô sực nhớ điều phải làm :
    - Đông giúp mình một việc .
    Đông siết tay cô bạn gái dịu dàng :
    - Điều gì ?
    - Gọi ông Watson điện thoại số ....Nói ổng vui lòng dời cuộc gặp đến sáng mai .
    - Ngày mai ? Em điên à , một tuần sau .
    - Ồ không , em khỏe nhiều rồi và ông ta không có thời gian chờ được .
    - Không có thời gian chờ đợi ? Đông nhíu mày . Ông ta đi du lịch , chớ có đi chơi đâu mà không có thời gian ?
    Thanh Thiên bối rối . Chết thật , anh ấy cứ ngỡ mình làm hướng dẫn viên du lịch . Sắp đến giờ hẹn , Thanh Thiên gượng đứng dậy . Cô lảo đảo , Đông vội đỡ . Anh nhỏ nhẹ :
    - Đi đâu , anh đưa đi .
    - Em phải đi gọi điện cho ông ta
    Đông thở dài , dìu cô nằm xuống :
    - Để anh đi, nằm yên đó nhé, anh trở vô liền .
    Đông đi rồi ,Thanh Thiên ôm ngực , ma quỷ nào xui khiến cho cả hai bỏ khoảng cách bạn bè qua hai tiếng anh em . Đông ơi ! Em sung sướng và khổ đau khôn cùng .Có lẽ rồi em phải ra đi , anh bây giờ đã thành đạt ước mơ , em không còn vì tương lai sự nghiệp anh mà lo lắng nữa . Mong anh sống êm ấm bên Tường Vi ,mong sự sống cô ấy còn dài .
    Đông trở lại nói ngay :
    - Ông ấy không có ở khách sạn , phòng tiếp tân nói Watson đi lúc sáu giờ ba mươi .
    Thanh Thiên buột miệng :
    - Đồng tiền là kim chỉ nam của Watson , ông ta sẽ tức giận .
    Thấy Đông nhìn có vẻ khó hiểu. Thanh Thiên biết mình vừa lỡ lời . Đông nhân hậu, trung thực rất thông minh , anh không biết gì ,chỉ vì anh luôn tôn trọng sự riêng tư của người khác . Một vài câu nói anh sẽ hiểu ngay. Thanh Thiên gượng cười :
    - Em thấy đói ! Trời hỡi ! Mình lại xưng em rồi .
    Đông quên phắt câu hỏi vừa chớm trong lòng . Anh mừng rỡ :
    - Em biết đói là tốt lắm . Nào, đánh răng rửa mặt đi, hay cần giúp .
    Thanh Thiên cố gắng để Đông khỏi giúp ,nhưng khi bưng ly sữa , cô để đổ ra ngoài . Cơn sốt , nỗi đau thầm lặng , chuyến đi vài ngày đã làm kiệt sức Thanh Thiên . Đông đỡ lấy :
    - Để anh , nào há miệng ra cô bé can trường .
    Thanh Thiên uống từng hớp sữa uống luôn cái hạnh phúc ngọt ngào chưa từng tận hưởng . Được nửa ly , thì như trên trời rơi xuống ,Watson , Thoại và Jim bước vào phòng. Ba màu mắt khác nhau đều xoáy vào cô và Đông với chung cảm nghĩ.
    Còn Đông anh sực hiểu , lời Đồng không hề đùa ,Thanh Thiên không chỉ một người yêu . Đông lại nghe nhói đau trong lòng . Jim bao giờ cũng là Jim ,hắn ngồi trên giường bệnh ,nắm vội tay Thanh Thiên . Tròng mắt nâu vàng cháy bỏng :
    - Em làm sao vậy Thanh Thiên ? Anh không an tâm đi Thụy Sĩ chút nào .
    Đông đặt ly sữa vào tay cô dịu dàng :
    - Em uống hết đã rồi nói chuyện .
    Đông lùi ra phía sau . Anh đụng phải Thoại .Thoại bắt tay anh , giản dị nói :
    - Tôi là Thoại , anh là Đông , giám đốc trung tâm tin học Thế Kỷ phải không ?
    - Bây giờ là "Đông & Jim" . Đông ngắn gọn .
    Thoại nhìn Đông ,anh cũng là người Việt Nam , anh tinh tế trong cách nhìn và hiểu , đây là người mà Thanh Thiên chờ đợi . Chúa ơi ! Cái nhìn cô ta như muốn nuốt gã đàn ông vào bụng. Vì gã, cô ta từ chối làm giám đốc cho ta, vì gã mà cuộc liên doanh béo bở với người đại diện độc nhất của dòng họ Edward được đặt ngay trung tâm tin học Thế Kỷ . Và xem kià ! Gã như mù đui chẳng biết gì .
    - Dòng họ Edward nổi tiếng khắp thế giới, ông có biết mình trở nên sáng giá khắp trong ngoài nước không ?
    - Không , tôi chỉ cố gắng làm một giám đốc thành đạt .
    - Anh đừng khiêm tốn ,cô ấy đã vì anh nhiều như vậy , nghĩa là anh xứng đáng được nhận mọi sự hy sinh. Chỉ tiếc là tôi không có một giám đốc như lòng mình muốn .
    Thoại chợt nghe buồn . Anh vừa khẳng định được đó là tình yêu , thì lại phải nhìn vào thực tế để biết rằng vô vọng . Cô ấy không là của ai trên cõi đời , trừ gã đàn ông đứng trước anh . Mà cái gã ngu ngốc nấy không dễ dàng mở mắt để thấy , có ngọc bích trong đá . Còn nữa , cô ả, vợ gã rất biết giá trị của người chồng mình .
    Thoại không để ý vẻ bần thần nghĩ ngợi ở Đông. Anh đến bên Thanh Thiên , đặt tay lên trán cô nói khẽ :
    - Em cứ nghĩ ngơi , khi khỏe mạnh nhớ gọi điện cho anh . Giờ anh phải bay về Đà Nẵng .
    - Ông định mở công ty ngoài ấy ?
    - Đúng , cái vùng đất em chỉ anh hôm trước rất thuận lợi và nhớ nhé , hãy suy nghĩ lại lời yêu cầu làm giám đốc cho anh ,tạm biệt .
    Thoại đi không chào ai . Jim nghe mà vờ không hiểu , cái mánh Hanche chỉ thật lợi hại . Mình biết mọi điều mà người ta nghĩ mình không biết .
    Bây giờ Watson mới tiến tới, đúng với tính cách một người Anh qúy tộc . Ông ta nghiêng mình, nắm tay Thanh Thiên hôn nhẹ , những sợi ria mép mềm mại đen nhánh cà vào da cô , khiến Thanh Thiên nỗi gai ốc .Cô nhớ đến buổi trưa trong khách sạn Nha Trang , ánh mắt Jim vàng hực và ánh mắt Watson xanh biếc .Cả hai đã thấy một phần cơ thể cô . Hai ánh mắt ngưỡng mộ ẩn chứa một chút dục vọng. Ôi !Thanh Thiên , thứ tình yêu nầy không hề chờ đợi. Cô lạnh lùng :
    - Thưa ngài Watson, tôi làm trở ngại công việc của ngài. Để không lãng phí thời gian , tôi xin giới thiệu ngài một người bạn ...
    - Cô Thanh Thiên thân mến , người ta không dùng hai chuyên gia kinh tế trong một chuyến làm ăn , hơn nữa đây là chuyện lâu dài, thế nhé ! Đợi khi cô bình phục ,hãy xin lỗi tôi bằng một đêm khiêu vũ nào đó được không ?
    Thanh Thiên lắc đầu ,cô mệt đến không thể trả lời và nét xanh nhợt trên gương mặt cô bắt đầu được Đông can thiệp :
    - Các ông vui lòng, cô Thanh Thiên cần tĩnh dưỡng...
    Watson lạnh lùng nghiêng đầu chào , bước đi .
    Jim đứng bên nheo mắt với Đông :
    - Ông giám đốc hôm nay không đến sở làm ?
    Đông không trả lơi câu hỏi thừa ấy :
    - Ông Jim quen cô Thanh Thiên trước khi gặp tôi à ?
    - Chính ông giúp tôi quen với cô ấy đó chứ .
    - Không đúng , hai lần gặp mặt ông chưa hề nói chuyện với Thanh Thiên .
    Jim nhún vai bỏ đi sau câu nói :
    - Người Mỹ chúng tôi khi yêu nhau khác với các ông , chỉ cần một giây thôi là đủ . Ông giám đốc của tôi ạ , ông nên chú ý đến vợ mình thì tốt hơn .
    Chỉ cần một giây , câu nói ấy ám ảnh Đông , giá như Thanh Thiên xinh đẹp , thì chẳng nói làm gì. Đông ngồi xuống bên Thanh Thiên , cô nhợt nhạt với bờ môi nứt nẻ, lịm đi trên chăn gối. Mọi điều nghi vấn Đông đành dấu lại , anh lấy khăn ướt lau mặt cho cô , thì thào lời an ủi vụng về :
    - Em đừng để tâm , người ngoại quốc họ biết tiến biết lùi lắm . Kìa ! Bác sĩ đến rồi ,anh ra ngoài nhé , đừng lo điều gì, mọi việc đã có anh .
    
- o O o -

    Buổi trưa Đồng đến , Đông mới về, thản nhiên mang theo quần áo dơ Thanh Thiên vừa thay . Vừa đi tới sân nhà anh đã nghe tiếng khóc Tường Vi. Tiếng khóc ngày xưa từng làm điêu đứng Đông ,tiếng khóc bắt anh chìu chuộng vỗ về , giờ chỉ đem vào lòng anh niềm chua chát . Tường Vi ! Em có biết, tình yêu đã chết trong tim anh , em có biết đằng sau vẻ mỹ miều, thanh mảnh của em không còn trái tim và khối óc con người .
    
- o O o -

    Bệnh viện là nơi anh muốn ra vào lúc nào cũng được ,Thanh Thiên biết vậy , cô không muốn nhóm ba người vì cô mà bỏ công việc làm. Càng không muốn Jim và Watson thường xuyên tiếp cận. Căn nhà là nơi bất khả xâm phạm với họ. Cô xin xuất viện , bác sĩ điều trị cô là bạn của Đồng liền gọi báo cho Đồng đến ngay , đi trên chiếc jeep cà tàng của Đồng ù .Trên đường về, cả hai không nói câu nào ,nhưng khi Thanh Thiên vào giường nằm , Đồng mở máy ngay :
    - Em vứt quách cái công việc hao nước bọt nầy đi .
    - Rồi cậu nuôi mình à ? Thanh Thiên hỏi và hối hận ngay .
    Đồng mở cờ trong bụng :
    - Chớ còn gì nữa , tội gì em làm giảm giá trị mình với bọn mũi lõ. Anh nhắc lại lần nữa lời cầu hôn nhé !
    Thanh Thiên dở khóc dở cười :
    - Đồng à ! Cậu điên rồi , bỗng dưng muốn cưới mình về nuôi , mình không muốn ăn bám và cũng không chọn cậu đâu .
    - Cậu chê mình chỗ nào ? Nầy nhé, bác sĩ tiếng tăm, không rượu chè, không trăng gió, chưa một lần yêu .
    Thanh Thiên phì cười :
    - Cái nầy là cậu bịa rồi. Mình nhớ, cậu yêu nhiều hơn cả Đổng ù - Gã sếu vườn nghệch mặt ra và tìm được câu chống chế :
    - Ấy là yêu giả đò , yêu để thấy đời đẹp , yêu để quên những năm tháng dài ăn dưa muối, tương chao xì dầu đi học .
    Mắt Thanh Thiên cay xè, bỗng dưng cô cầm tay bạn áp vào má mình, rồi buông ra :
    - Sếu vườn à ! Cậu biết không ? Trong ba đứa, nếu Đông là người quân tử cao thượng , Đổng ù ba phải , vô tư , thì cậu là thằng tốt bụng nhân hậu nhất . Sếu vườn không cần thương cho nỗi thanh đạm cô đơn của mình , không cần hy sinh bằng hôn nhân vô cứ . Cậu hãy cứ thương mình , bao bọc mình bằng tình bạn bè và niềm vui trong cậu là đủ .
    Bây giờ thì gã sếu vườn ngẫn tò te ra . Sao cái gì trong ruột mình cổ cũng biết vậy kìa ? ...nhưng mà , mình sẽ yêu , sẽ có hạnh phúc nếu có người vợ như cô ấy .
    - Thanh Thiên !
    - Cậu định nói , vì mình rất tốt , nên cậu sẽ có hạnh phúc hôn nhân phải không ? Đồng à ! Hôn nhân không phải là canh bạc , mình không muốn lấy tình bạn thiêng liêng hiện có đánh đổi một điều còn trong mơ ước của riêng cậu .
    Đồng chợt quên chuyện mình nói , anh buột miệng :
    - Vậy mà có người đem hạnh phúc trong tay đánh đổi một giấc phù hoa . Cậu biết không ,Tường Vi thay đổi đến mình không ngờ .
    Thanh Thiên chua xót ,cô nhớ đến căn bệnh Tường Vi, nhớ chuyện đêm nào , cái chết lơ lững khiến cô bé e lệ hiền ngoan vùng vẫy như loài dã thú vô tình , khiến Đông đau khổ và cạn lòng tin yêu. Tường Vi ! Dù chết vội hay sống mỏi mòn, khi đã yêu nhau hãy biết vun xới hoa tình luôn tươi sắc. Sao em không hiểu điều đó , sao ngu khờ đánh mất hình ảnh đẹp trong mắt người chồng em yêu ? Ôi Tường Vi !
    Thanh Thiên ghìm dòng nước mắt , gượng cười :
    - Đoá Tường Vi của chúng ta muốn khoe sắc hương một chút thôi mà, rồi đâu vào đó cả, theo thời gian , cậu đừng lo .
    Đồng làu bàu :
    - Lo làm đếch gì chớ , nó giết chết tình yêu trong thằng Đông rồi còn gì . Cậu đi một tháng , cóc biết Tường Vi ở nhà "quậy" cỡ nào .Tối hôm Đổng ù chiếu phim ra mắt, Đông đưa cậu vào bệnh viện , cổ biết mà không nói tụi mình một lời ,để Đổng ù đến nửa đêm còn giận cậu. Mãi đến khi cô say khướt trong tay thằng khỉ già nào đó , mình lo đỡ về mới lè nhè nói cậu bị đau . Hừ ! Cả tuần nay không ghé thăm cậu phải không ?
    - Cô ấy có đến .
    Phải Tường Vi có đến , để khóc cho cái chết đang đợi chờ cô, để trách Đông nhạt nhẽo tình vợ chồng. Tường Vi quên mình thăm bệnh và cô rực rỡ cao sang trong bộ váy đắt tiền. Lạ thật, cô bé ý thức cái chết gần kề , luôn ghen chồng và ghen cả với cái bóng, nhưng không ngần ngại tặng nụ cười duyên dáng cho ông bác sĩ điều trị và ước mơ có xe con, cho ra vẻ một phu nhân .
    - Cậu nghĩ gì vậy Thanh Thiên ? Đến Tường Vi à , mặc xác cho thằng Đông trị. Cậu thật là, chuyện tụi mình không lo .
    - Ê ! Đã nói rồi, không phải chuyện tụi mình, sếu vườn ơi, cậu rất thông mình mà. Đừng nhăn nhó vậy, đi làm đi và nhớ ghé thăm mình .
    Đồng mang nụ cười như mếu ra đi .Thanh Thiên nhìn theo khuất bóng bạn khẽ lắc đầu . Cô bước soạn giỏ đồ mang từ bệnh viện về , trong giỏ có bộ đồ Đông mang đi giặt ủi phẳng phiu . Hôm trước , rất vô tư Đông kể , Tường Vi đi vắng , cô giúp việc đi chợ anh giặt đồ cho cô bằng ba nước xà bông, nên xả hoài mà bộ đồ không sạch chất nhờn .Thanh Thiên ôm bộ đồ vào ngực , một chút hạnh phúc trong men cay đắng khiến cô muốn thả hồn chơi vơi . Áp bộ đồ vào ngực Thanh Thiên ngủ thiếp . Cô ngủ rất ngon , không hay biết Đông ghé về , lặng lẽ nhìn cô. Lặng lẽ đi ra để lại trên bàn cà mèn thức ăn và dòng chữ : "Em ngủ ngon quá, anh không nỡ đánh thức ,cháo có nguội , chịu khó ăn".
    
- o O o -

    Từng xe sắt thép xi măng , đổ vào khoảng đất trống trung tâm tin học "Jim và Đông" . Cả hai đang ở trong phòng làm việc xem xét bản thiết kế, người thứ ba là Hanche thỉnh thoảng nhìn đồng hồ .Cuối cùng Hanche lên tiếng :
    - Đến giờ ra sân bay rồi Jim .
    Hắn vứt cây bút xuống bàn, chìa tay bắt tay Đông :
    - Việc xây dựng phải hoàn thành đúng thời hạn, tàu Edward sẽ cập cảng Sài Gòn đúng ngày quy định , anh còn gì nói với tôi không ?
    - Anh cùng sang với tàu Edward chứ ?
    Jim mỉm cười khó hiểu :
    - Tôi là phó giám đốc luôn vắng mặt, anh không cần quan tâm .
    Có thật là anh ta không về đến trung tâm tin học ? Anh ta thờ ơ với mọi cái nhưng hoàn toàn chính xác trong công việc. Mình có cảm giác "Đông và Jim" quá nhỏ bé với anh ta. Jim như hiểu những gì Đông nghĩ , hắn vỗ vai anh :
    - Tôi cứ là Jim điên rồ ngày nào, anh đừng nghĩ ngợi gì cho mệt xác. À nầy, chi phiếu và tiền ngân hàng đều mang tên anh , Hanche đã chuyển ngân xong , mọi chi thu đều thông qua anh và tài vụ .Thôi nhé, tạm biệt .
    - Tôi đưa anh ra sân bay .
    - Còn thế nữa , OK !
    Cả ba đến phi trường ,Hanche đến quầy làm thủ tục , Jim nhìn quanh, nhún vai :
    - Cô ta không đến !
    - Thanh Thiên à ! - Đông hỏi .
    Jim gật đầu, nói tiếp :
    - Không sao , cô ta chẳng thể nào trốn thoát .
    Đông nhíu mày, Jim và Thanh Thiên như có quan hệ gì đó Đông chưa nghĩ ra , chớ không đơn thuần chỉ hai lần gặp mặt ở nhà anh . Hanche trở ra , cả ba bắt tay nhau lần nữa . Bấy giờ Hanche mới nói với Đông , ánh mắt viên luật sư sắc như dao nhình anh chằm chằm :
    -Nếu "Đông và Jim" khả quan , anh sẽ nổi tiếng và giàu có, đây là cơ hội độc nhất đừng bỏ lỡ và cũng đừng để chúng tôi thất vọng về anh .
    Cả hai biến mất sau cánh cửa , Đông trở về trung tâm. Anh làm việc như điên suốt bốn giờ đồng hồ và ra về sau cùng .
    Tường Vi đón anh , tươi thắm rực rỡ. Họ cùng ăn cơm , Đông ăn như nhai cát , anh có quá nhiều điều lo nghĩ mệt nhoài . TườngVi không biết điều ấy , trao tận tay chồng ly nước khoáng, cô bá cổ chồng nũng nịu :
    - Anh ! Mai thứ bảy .
    - Có chuyện gì?
    - Mình đi Long Hải nhé anh ! Em chưa biết bao giờ .
    Đông thở ra :
    - Để lúc khác Tường Vi , anh bận lắm .
    - Anh là giám đốc , có gì sai nhân viên làm , bận gì chớ ?
    - Không thể sai ai làm giám đốc . Công trình xây dựng bắt đầu từ ngày mai .
    Tường Vi rời chồng giận dỗi :
    - Thì đã sao ? Có chủ thầu mà, cuối tuần cần nghỉ đổi gió, giám đốc nào cũng vậy, mỗi anh cứ như cu li hùng hục suốt ngày .
    Đông nhíu mày nhìn vợ, anh không nhịn được :
    - Tường Vi ! Em có biết mình thay đổi lắm không ?
    - Em thay đổi ? Cô tỏ vẻ ngạc nhiên . Điều thay đổi nầy là vì anh , em không muốn người ta cười anh ,có cô vợ chỉ biết ru rú trong nhà .
    - Tại sao em phải vì người ta mà thay đổi ?Em hãy cứ là Tường Vi ngày nào, có lẽ tốt hơn .
    Xưa nay chưa bao giờ Đông chỉ trích Tường Vi cũng chưa hề trái ý cô ,điều nầy khiến Tường Vi giận . Cô lớn tiếng :
    - Em thật không hiểu nổi anh , trước đây lúc nào cũng muốn em ra đường , sinh hoạt ,xã giao .Giờ em làm theo ý, anh lại chê bai ,dè bỉu . Em là vợ anh ,chớ có phải là đày tớ đâu .
    Đông mệt mỏi đứng lên .Tường Vi quát :
    - Em nói có đúng không ? Sao anh không trả lời. Cô chợt bù lu bù loa, tức tưởi kể lể. Em chịu cực suốt mười mấy năm trời làm vợ , giờ thảnh thơi một chút, anh lại bó buộc em, có phải anh muốn giàu đổi bạn, sang đổi vợ.
    - Em im đi - Đông quát lớn , anh giận run đến quên hết những điều chôn sâu trong lòng -Tại sao em thay đổi đến vậy, Tường Vi ? Bả phù hoa đã quyến rũ được em , người vợ yếu đuối mong manh ngày nào . Tường Vi ! Chẳng thà em như ngày xưa anh chấp nhận , em như hôm nay anh không chịu nổi. Anh còn nhiều việc phải làm , còn hoài bão một đời. Nếu em không thể cùng chia xẻ, thì đừng làm gánh nặng của anh. Hãy sống cuộc sống em ao ước, nhưng đừng kéo anh vào vũng lầy ấy. Anh không giàu đổi bạn sang đổi vợ, cho dù người vợ anh khác với cô vợ ngày xưa .
    Đông vứt tờ báo xuống đất, đi nhanh ra cửa, khi tiếng xe xa rồi ,Tường Vi sực tỉnh. Cô oà khóc, gieo mình xuống salon vật vã. Anh ấy không bao giờ như vậy ? Nhục mạ mình, nói mình ăn bám. Trời ơi! Người ta tha thiết yêu đến độ phải dùng mưu cướp đoạt, người mà ta đã vì yêu cam chịu nghèo khổ thiệt thòi, bây giờ có của tiền danh vọng, lại mạt sát ta. Thay đổi, ta thay đổi, chẳng phải ta vì anh mà thay đổi ? Ta muốn anh hãnh diện với bao người, vì có vợ xinh đẹp, tân tiến.
    Ta muốn cùng anh bước vào giai cấp thượng lưu trí thức. Ta muốn anh xoá đi dĩ vãng một thằng tù, một thằng cu li là sai sao ? Ai cũng khen ta xinh đẹp, quý phái, mỗi anh ngày một lạnh nhạt, thờ ơ, phải chăng anh đã có tình nhân ?
    Tường Vi thất sắc. Cô nhớ đến những bóng đàn bà bên cạnh chồng ở trung tâm. Không ai xinh đẹp hết ! Có con thư ký. Tường Vi đứng phắt dậy, anh ấy lúc nào cũng yêu mình, những gì mình muốn anh ấy đều cho. Sở dĩ hôm nay anh không chịu đi, vì sợ ngày mai xa con thư ký. Tường Vi ! Bình tĩnh, người chồng thành đạt mày chờ đợi bao năm đừng dễ dàng để vuột khỏi vòng tay, hãy luôn luôn bên cạnh anh ấy.
    Cô ráo hoảnh nước mắt, nhanh chóng đi tắm, trang điểm, thay y phục. Khi cô bước ra, đẹp tuyệt, thơm ngào ngạt. Tự hài lòng mình, cô chạy xe đến trung tâm, lên phòng làm việc của Đông. Cô thư ký chỉ một lần thấy Tường Vi, nhưng vẫn nhớ, cô chỉ hơi ngạc nhiên vì bà chủ có nhiều thay đổi, từ gương mặt xinh đẹp kiêu căng, đến lối phục sức thời trang đúng mốt và mùi thơm nồng nàn. Cô đứng lên, nghiêng đầu chào, tay nhấn chuông, Tường Vi chận lại :
    - Cô tên là Trang à ?
    - Dạ, thưa bà.
    - Cô làm thư ký riêng cho chồng tôi ?
    - Dạ không, giám đốc không có thư ký riêng. Tôi là thư ký soạn thảo công văn giấy tờ và sắp xếp mọi công việc tiếp khách.
    Tiếng Đông vang lên ở máy :
    - Cô Trang ! Có chuyện gì ? Tôi đã nói đang họp không tiếp khách.
    Tường Vi nói lớn :
    - Em đây anh.
    - Tường Vi ! - Giọng Đông sửng sốt. Một phút trôi qua, Đông hiện ra ở cửa, anh nghiêm nghị :
    - Có việc gì, sao em đến đây ?
    Tường Vi bước đến nắm tay chồng âu yếm :
    - Em đến để phụ giúp anh một tay. Từ nay em làm thư ký riêng cho anh.
    Đông nhìn vợ như nhìn một vậy kỳ quặc, cô ấy muốn gì ở đây ? Anh bực bội nhíu mày :
    - Tường Vi ! Đây không phải là nhà, em về đi. Nếu em muốn đi Long Hải, em rủ cô bạn ở Cali cùng đi, anh không cấm.
    - Em không đi nữa, từ nay em đi làm với anh, em làm thư ký.
    - Thôi đi, anh không có thư ký riêng và em cũng không thể làm thư ký, anh bận họp, em về đi.
    Đông quay lưng, Tường Vi níu lại, mắt rơm rớm :
    - Sao không được, anh nói em phải sang xẻ công việc cùng anh mà. Anh cho cô kia nghỉ việc đi, em làm thay cổ.
    Trang thất sắc, Đông nhìn vợ kỳ dị. Cánh cửa bật mở, Mỹ bước ra, anh chàng kế toán trưởng đẹp trai, liếc nhìn Tường Vi rồi nói :
    - Mời giám đốc vào họp, thời gian sắp hết.
    Đông gật đầu, Tường Vi lật đật :
    - Em vào họp với anh.
    Đông bực tức, nói như quát :
    - Em có biết mình làm gì không Tường Vi ? Em về ngay đi dùm tôi.
    Tường Vi òa khóc :
    - Anh đuổi xua em, có phải vì một người đàn bà khác, có phải anh có tình ý gì với cô ta ? Tại sao anh không cho em đi làm ? Tại sao anh không đuổi cổ mà đuổi em ?
    Trang xanh ngắt như tàu lá, cô run rẩy. Mỹ bước lại vỗ vai trấn tĩnh, miệng nói :
    - Thưa giám đốc, ta có thể đình ngày họp sang ngày mai, giám đốc đưa bà về.
    Đông chỉ thấy một Tường Vi yếu đuối như hoa, một người vợ đua đòi chưng diện. Anh chưa từng thấy một Tường Vi ngu xuẩn đến điên khùng. Anh không chịu nổi. Hàng chục cặp mắt nhìn từ cánh cửa mở. Anh nắm chặt tay Tường Vi kéo đến cầu thang máy, anh quát :
    - Cô đi về lập tức, cút khỏi mắt tôi.
    Anh ấn Tường Vi vào cầu thang, cánh cửa đóng sập. Tiếng Tường Vi khóc nhỏ dần. Đông trở lại phòng họp, còn run lên vì giận. Mất 15 phút anh mới tiếp tục cuộc họp. Khi tan sở, Trang chờ anh ngay cửa. Đông nghiêm mặt :
    - Sao cô chưa về ?
    - Thưa ông, bà nhà ...
    Cơn giận âm ỉ trong lòng Đông trào lên, anh cố ghìm :
    - Đây là sở làm, cô chớ bận tâm.
    Đông chạy xe như điên về nhà. Cô giúp việc nói ngay :
    - Thưa ông, cô chủ xách valy đi rồi, đi với đông người lắm.
    - Có nói khi nào về không ?
    - Dạ không, tôi thấy cô khóc.
    Cơn giận và nỗi chua chát khiến Đông rã rời. Anh nhìn căn nhà trống vắng và chợt ý thức, từ lâu anh rất cô đơn. Nỗi cô đơn không gì xóa mờ, dù anh đã yêu và cưới được người yêu.
    Hoàng hôn xuống, Đông chạy xe lang thang trên khắp đường phố. Đêm về, anh tấp vào một nhà hàng. Anh uống, uống mãi như dìm chết nỗi cô đơn trong men cay, để rồi đến nửa khuya, khi cơn mưa đêm ào ạt, trong vô thức, anh chạy xe đến nhà Thanh Thiên. Cô mở cửa kêu lên, dìu Đông vào nhà, dắt luôn xe Đông vào nhà, cô mới lay gọi anh :
    - Đông à ! Đông sao vậy ?
    - Không ... sao cả. Mình chợt ... phát ... giác ra ... đã đánh ... mất một vật ... từ lâu ... không ... hề có và cái tưởng ... không có lại ... hiện hữu ... từ lâu ... trong tim mình...
    Thanh Thiên thở dài, cô dìu Đông vào giường, cởi quần áo ngoài đã ướt, nhúng khăn và quấy nước chanh đem vào. Cô lau khô người Đông, bắt anh uống cạn ly nước chanh xong, rồi dịu dàng đắp mền, yêu cầu anh ngủ. Đông không ngủ, anh nắm tay cô bạn gái, lờ đờ mắt nói những gì khi tỉnh anh không bao giờ nói :
    - Ngủ làm gì ? Mỗi khi ngủ, nỗi cô đơn trống vắng đè nặng lên anh. Nhà anh từ lâu hoang lạnh, còn mái nhà đơn sơ của em lại cho anh ngọn lửa ấm lòng. Thanh Thiên ! Giá anh có một đứa con, chắc nỗi cô đơn không tồn tại. Cô ấy nhận của anh tất cả, lại không cho anh thứ gì, dù một đứa con. Thanh Thiên ! Tình là gì ? Có phải là nỗi cô đơn, phiền muộn cho tới khi về với đất ? Anh yêu hay chỉ xót thương nàng ?
    Đông siết cứng tay Thanh Thiên, gục mặt vào gối lảm nhảm :
    - Thanh Thiên ! Hương dạ lý ở đâu vậy em ? Anh muốn ngủ giấc bình yên trong hương thơm ấy. Thanh Thiên ! Em có biết ngày em bán nhà cũ, anh đau lòng như thế nào không ? Và rồi nơi đây em không trồng hoa dạ lý, anh bèn trồng giàn dạ lý ở nhà anh. Lạ lắm, Thanh Thiên ạ ! Những đêm cô đơn thức giấc, anh bước ra trước hiên nhà ngắm giàn dạ lý trong đêm chợt thấy ấm lòng.
    Thanh Thiên nhòa nước mắt. Anh có bao giờ hỏi lại tim anh. Đông ơi ! Thôi đừng đùa với lửa.
    - Đông à ! Mình gọi Tường Vi đưa cậu về.
    - Tường Vi ! - Đông cười ngà ngật - Đi chơi rồi.
    - Cô ấy đi rồi ?
    - Ừ, đó không còn là đóa Tường Vi của chúng ta, hay của riêng anh, và anh không thể đánh mất cái tôi còn lại. Cô ấy hôm nay đến tự giới thiệu là vợ anh và muốn đuổi cô thư ký, cô ấy muốn ngồi vào hội đồng trung tâm.
    Đông nhắm nghiền mắt, thở mệt nhọc :
    - Lời thề với Tường Vi anh giữ trọn, nhưng anh vẫn là anh với nỗi cô đơn và hương hoa dạ lý làm bạn âm thầm.
    Thanh Thiên lau mồ hôi trên trán Đông bằng khăn tay của mình. Đông vật vã lăn lộn trong cơn say tỉnh, miệng lảm nhảm tiếp :
    - Giá anh có một đứa con, đứa con ấy sẽ lấp đi nỗi cô đơn trong lòng anh sao ?
    Cô chẳng thể nào ngăn nước mắt. Tiếng nức nở cố nén vẫn thoát ra bờ môi, khiến Đông mở mắt, anh nhổm dậy mơ màng, líu ríu nói :
    - Sao em khóc ? Lần thứ ba anh thấy em khóc, lần nào em cũng khóc vì người khác, còn lần này em khóc cho ai ?
    Bàn tay Đông trong cơn say ngập ngừng lau nước mắt và dừng lại mãi trên đôi má xanh xao người bạn gái. Anh mơ hồ muốn được sưởi ấm cho anh, cho cô. Bàn tay rơi xuống đôi vai gầy, bất ngờ ghì cô sát lại anh và cúi xuống hôn lên bờ môi nhợt nhạt không son. Anh hôn mãi, hôn mãi, cơn khao khát dâng cao trong lòng, khi từ tấm thân mềm mại của cô hơi ấm tràn ra, xua đi cái lạnh lẽo trong tim anh. Thanh Thiên bất lực, cô muốn chống đối và muốn buông xuôi. Anh ấy muốn có đứa con, cô ấy đang đón chờ cái chết. Tấm thân trần vững chãi và vòng tay Đông quấn siết lấy cô. Hàng nút áo xổ tung theo sự chống trả nửa vời, ánh mắt Đông mê muội nhìn vào vùng ngọc ngà ẩn hiện và anh cúi xuống, hôn mơn man, vuốt ve đắm đuối lên đồi ngực thiêng liêng. Thanh Thiên buông xuôi với niềm khao khát hiến dâng. Đông và cô hòa nhập cả hai thành một. Nỗi cô đơn biến mất trong tim Đông từ giây phút ấy.
    
- o O o -

    Đông vươn vai lăn mình, cảm giác lạ lẫm dưới lưng khiến anh mở mắt. Mất vài giây anh mới hiểu anh không ở nhà mình. Anh đang ngủ trên chiếc giường bé tẹo, cứng ngắc của Thanh Thiên. Đông nhổm dậy, dụi mắt. Sao ta ở nhà Thanh Thiên ? Anh rời giường, mặt nóng lên khi thấy mình chỉ còn mặc độc cái quần lót. Trời ơi ! Đông lấm lét, thò đầu ra khỏi phòng. Căn phòng vắng lặng, trên chiếc ghế, quần áo anh móc phẳng phiu. Đông đi ra. Tròng nhanh đồ vào người và anh thấy dưới cái ly miếng giấy Thanh Thiên viết :
    "Lần sau cậu còn say thế này, mình sẽ nghỉ chơi. Có việc đi Long Hải, 2 hôm mới về. Đi nhớ đóng cửa, hứa với mình không được giận Tường Vi.
    Thanh Thiên."
    Đông vò đầu, bứt tóc. Thế đó, lần đầu tiên mình quá chén, lại tới "quậy" cô ấy, chẳng hiểu cô có chửi mình nát nước không ? Cơn mưa đêm thật ác nghiệt. Bây giờ Đông mới nhớ ra, anh đã ướt sũng và ma xui quỷ khiến nào, anh chạy xe đến đây. Rồi sao nữa nhỉ ? Chịu, anh không nhớ gì ngoài cảm giác bình yên ngọt ngào lẫn khuất tận cùng tâm linh.
    Một chút ngẩn ngơ, Đông đi quanh căn nhà bé tẹo, căn nhà vắng lặng mà Đông thấy ấm áp trong lòng. Mắt anh dừng lại ở chiếc ghế xếp nhựa, trên ghế còn tấm khăn đắp hoa màu lam lẫn vàng. Đông nguyền rủa mình thêm lần nữa. Đông ạ ! Mày đáng chết ! Đêm qua cô ấy không màn gối, muỗi hút máu no nê, còn mày chễm chệ làm chủ nhân ông trên chiếc giường kia. Hỡi ơi ! Lúc nào mày cũng đến báo đời cả.
    Đông bần thần, xếp lại tấm khăn hoa đem vào giường và thấy tủ khép nửa chừng. Cô ấy vội đi làm. Đông đẩy mạnh tay, hộc tủ không khép được, vì cuốn sổ nằm ở cửa. Đông kéo ra, những chữ to đập vào mắt, khiến Đông kinh ngạc. Trên tấm bìa này là hàng chữ "BỜ CÁT VIỆT NAM THUỶ TINH - PHA LÊ HAY MẠCH VÀNG ĐẤT NƯỚC". Đông kéo một bìa khác "CÀ PHÊ Ở MIỀN TRUNG CAO NGUYÊN". Một bìa khác nữa "DẦU KHÍ". Đông kinh ngạc, anh lần lượt dở hết, mọi chuyên đề về kinh tế quốc dân và mọi đề tài khoa học kỹ thuật đều có trong hồ sơ. Thanh Thiên, cô ấy hướng dẫn viên du lịch, hay là chuyên gia kinh tế ? Mọi nghi ngờ từ lúc gặp Watson, Đông đã quên hết, giờ trỗi dậy trong lòng Đông. Thật ra cô ấy làm gì ? Gã người Anh cũng gọi cô là chuyên gia kinh tế. Gã Việt Kiều ấy chẳng mời cô làm giám đốc cho hắn là gì ? Jim ! Jim có nói đến một "người ta" nào đó, đã giới thiệu cho hắn đến trung tâm anh và vì "người ta" hắn đã trở thành tỉnh táo. Người ta có phải là Thanh Thiên ? Đông mím môi, anh soạn từng chồng hồ sơ, ở chồng cuối cùng, anh thấy những gì muốn thấy. Hàng chữ màu đỏ hơi bạc màu "TIN HỌC THẾ KỶ, TIỀM NĂNG TƯƠNG LAI". Đông rút tập hồ sơ ra, chồng lại tất cả và khép tủ như cũ. Anh ra ngoài chải vội mái tóc, khóa cửa, chạy xe đến sở làm.
    Mỹ chờ anh ở phòng làm việc, nói như thuộc sẵn trong bụng :
    - Sáng nay đã rút tiền ngân hàng, giám đốc cho séc. Cô Trang gởi đơn xin tạm nghỉ. Phòng một xin ứng tiền qua chữ ký chuyên viên bảo hành để mua vật tư. Ông thầu công trình xin lui giờ hẹn đến 13g chiều.
    - Đủ rồi, séc đây, anh đi làm việc của anh. Đơn xin ứng tiền để xem lại. Ghé cô Trang nói tôi ra lệnh đi làm. Rút trong phòng tài chính của anh một người lên trực đây trong ngày. Bây giờ đến trưa tôi không tiếp khách, trừ trường hợp đặc biệt. Còn việc nữa chuẩn bị tuyển nhân viên.
    - Rõ ! Giám đốc.
    Mỹ đi ra, Đông gọi giật lại :
    - À, khoan đã Mỹ. Tôi hỏi cậu cái này.
    Mỹ đứng lại nhìn Đông chờ đợi :
    - Thanh Thiên quen cậu trong trường hợp nào ?
    - Trong một chuyến du lịch đường dài, sau khi tôi nghỉ việc, vì bất mãn ở sở làm cũ.
    - Theo cậu, cô ấy là người thế nào ?
    "Ông thật đui mù mới không thấy ông giám đốc ạ !" nhưng Mỹ không nói ra điều suy nghĩ của mình.
    - Chị ấy rất tuyệt diệu. Xin lỗi giám đốc, đã quá giờ hẹn tại ngân hàng.
    Mỹ bỏ đi. Đông thừ người nghĩ ngợi. Dĩ nhiên tuyệt diệu rồi, còn phần nhan sắc thì có liên quan gì ? Đông quyết định, anh mở chồng hồ sơ ra xem. Càng xem anh càng ngạc nhiên. Phần tư liệu Thanh Thiên thu thập về Trung tâm Tin học Thế Kỷ hoàn toàn chính xác, kể cả ưu khuyết điểm và đề án 2, cùng lý lịch cá nhân những nhân viên quan trọng dưới quyền giám đốc. Hồ sơ gồm tiếng Việt và tiếng Anh, có kèm theo phần nhận xét về cá nhân anh, chính xác hơn cả anh nhận xét về mình. Bây giờ đã rõ ràng, cô ấy là "người ta" mà Jim nhắc tới, họ có quen nhau, Thanh Thiên giúp đỡ anh một cách âm thầm. Nhưng vì lý do nào cô ấy quen được Jim, điều tra lý lịch hắn, để có hồ sơ giao cho anh ? Và có đúng cô ấy chỉ là hướng dẫn viên du lịch ? Không ! Không thể nào ! Những gì anh nhìn thấy, chứng tỏ cô đang là một chuyên gia nghiên cứu kinh tế tầm cỡ. Đông rối mù mọi suy nghĩ. Đông ! Xếp chuyện này sang một bên, mày sẽ hỏi và biết khi có dịp. Nhất định cô ấy có dấu diếm mày, nhưng không vì động lực xấu xa nào. Vì mày thấy đó, chỉ một cái nhấc tay, cô ấy đã giúp mày giải quyết xong đề án 2, đem lại cho mày nhiều thuận lợi trong tương lai.
    Đồng hồ điểm 12 tiếng, Đông dứt khoát mọi suy nghĩ, xếp hồ sơ lại.
    Trung tâm vắng lặng, Đông gặp người bảo vệ ở thang máy, anh khẽ gật đầu chào. Ông ta nói :
    - Giám đốc có điện thoại nhiều lần, nhưng thầy Mỹ gác máy.
    - Tôi biết, chào chú.
    Thật ra Đông chẳng biết ai gọi, anh nói cho qua loa rồi phóng xe về nhà. Hy vọng Tường Vi đã về. Căn nhà vắng vẻ, cô giúp việc ngồi buồn hiu khiến Đông chán nản. Ăn vội miếng cơm, Đông vào phòng tắm, anh nhớ những năm tháng đi qua đầy cơ cực, nhưng êm đềm. Còn bây giờ ... Hà ! Là lỗi của ai ? Điện thoại reo, Đông uể oải cầm máy.
    - Đông hả ?
    - Thanh Thiên ! - Đông cuống quýt.
    - Mình gặp Tường Vi, Đông ạ ! Cậu ra đây đi.
    - Để làm gì ? - Đông bực tức.
    - Ra đưa cô ấy về, đừng để xảy ra điều gì đáng tiếc, nhanh lên.
    - Chuyện gì vậy Thanh Thiên ? - Đông lo lắng.
    - Không ... à, không có gì, cậu ra ngay nhé, khách sạn Hải Đăng.
    Thanh Thiên bỏ máy, Đông không kịp gọi. Anh thừ ra một phút, Tường Vi đang gặp chuyện rắc rối. Đông vụt hiểu, anh như lao ra cửa, phóng lên xe chạy đi. Tường Vi ! Em có thể khiến anh không ít muộn phiền, nhưng em luôn là phần đời còn lại trong anh.
    
- o O o -

    Tường Vi đi với hai vợ chồng Hoa và nhóm bạn, họ đến Long Hải. Hoa hỏi Đông đâu, cô nói dối là anh bận đi xa không về kịp. Họ ở khách sạn, ăn nhà hàng, tắm biển sớm, nhảy nhót khuya, rất sung sướng, thoải mái. Tường Vi lần đầu tiên được hưởng lạc thú cuộc đời, cô thích chí và quên đi nỗi buồn. Càng thích hơn ở mọi cặp mắt đàn ông nhìn cô chiêm ngưỡng, tán tụng. Nhưng tình yêu dành cho Đông và hạnh phúc bấp bênh cô vừa chớm thấy, khiến Tường Vi dù nông cạn vẫn giữ được tính cách người đàn bà có chồng. Cô không muốn xảy ra chuyện như hôm vừa rồi. Gã Jim ấy chẳng biết nghĩ gì về mình và Đông nữa. Ánh mắt anh không còn nồng nàn, âu yếm dù lời nói anh vẫn ngọt ngào.
    Thật trái với tính Tường Vi, đêm nay cô ngủ không được, có phải còn háo hức vì khung cảnh hào nhoáng suốt ngày đêm ? Hay vì ... Không ! Cô đã hiểu cô nhớ Đông, nỗi nhớ và nỗi giận hờn khiến cô muốn khóc. Gió đưa tiếng sóng biển vỗ rì rào vọng về bên tai. Tường Vi gạt nước mắt, choàng áo bước ra ngoài. Cô đi chậm rãi, lang thang về phía biển và khi có cảm giác khác lạ, cô quay lại. Đã muộn rồi, đêm không trăng, xa ánh đèn màu, đêm đồng lõa cùng tội ác. Bóng đen đè vật cô xuống, xé toạc chiếc áo, Tường Vi chết khiếp, ú ớ la, hắn đánh cô bất tỉnh bằng cú đấm vào màng tang.
    Tường Vi tỉnh lại, qua cơn buốt lạnh gió mang về, cô chẳng hiểu điều xảy ra sau đó, ngoài cảm giác đau nhừ khắp cơ thể. Nhìn lại mình, cô kinh hãi, loạng choạng chạy trong manh áo tả tơi. Tiếng gào đánh động đội tuần tra bờ biển. Hàng loạt ánh đèn pha chiếu vào Tường Vi, cô vẫn gào, điên cuồng vùng vẫy trong tay người lính tuần tra rồi bất tỉnh.
    Bãi Long Hải náo động chuyện một phụ nữ quý phái bị làm nhục nửa đêm trên bờ biển. Thanh Thiên lúc ấy đã có mặt ở khách sạn Hải Đăng, nhưng cô không chú ý mấy. John Stuart, khách hàng mới của Thanh Thiên là một người Anh chính tông, với tính tình nguyên bản Philiat Phốc trong "Vòng quanh thế giới 80 ngày". Ông ta muốn tham quan các vùng biển Nam Bộ và không hé răng nói gì đến phần sau đó.
    Cả hai xuống restaurant ăn buổi trưa và Thanh Thiên bất ngờ nhận ra Hoa, cô gái gánh nước ngày xưa. Cô ta đi ngang Thanh thiên với một gã đàn ông, miệng bù lu bù loa :
    - Em đã gọi đến trung tâm "Đông và Jim" cả chục lần, thằng chồng quái gở của cô ta không nghe máy.
    - Tường Vi nói chồng cổ đi xa chưa về.
    Thanh Thiên bật dậy :
    - Xin lỗi ông bà, có phải ông bà đang nói đến Tường Vi vợ ông Đông không ?
    Hoa trố mắt, cô ta nhớ ngay Thanh Thiên, nhớ gương mặt trời cho khônh đẹp, cô ta mừng cuống quýt :
    - Chị Thanh Thiên phải không ? Lạy chúa ! Đúng vậy, cô ấy điên khùng gì đó, nửa đêm một mình ra biển, bị hiếp dâm, tôi đã đưa qua bệnh viện.
    Thanh Thiên nghe trời đất sụp đổ dưới chân, gượng tỉnh, Thanh Thiên nói :
    - Xin ông bà chờ tôi một chút.
    Cô quay sang John Stuart và nói nhanh sự việc, yêu cầu ông ăn trưa một mình và dời chuyến tham quan lại sáng mai. John Stuart lạnh lùng đồng ý. Thanh Thiên theo vợ chồng Hoa vào bệnh viện, nhìn Tường Vi nằm thiêm thiếp trên giường, nước mắt còn hoen mi, Thanh Thiên thương xót nghẹn ngào. Cô y tá hỏi :
    - Cô ấy la hét gào khóc mãi, nên bác sĩ cho chích an thần.
    Bàn giao được Tường Vi cho Thanh Thiên, vợ chồng Hoa thở phào. Họ không muốn chịu trách nhiệm, hay liên quan gì đến biến cố xảy ra. Thanh Thiên ngồi mãi đến nửa chiều, Tường Vi tỉnh lại, thấy cô. Thanh Thiên thở dài, vuốt tóc em gái khuyên dỗ :
    - Điều ấy là tai nạn thôi, em đừng quá đau lòng, chị đã gọi cho Đông, cậu ấy sắp ra đến.
    - Không! Không ! - Tường Vi gào lên.
    Thanh thiên ôm cô an ủi :
    - Đông là người chồng tốt, cậu ấy rất yêu em và sẽ cảm thông.
    Nhưng Tường Vi vẫn khóc, vật vã, kêu gào. Trong mê trong tỉnh, trong lý trí còn sót lại, cô linh cảm đời mình bước sang bước ngoặc từ đêm định mệnh này. Rồi cô lại thiếp đi.
    Thanh Thiên gặp Đông tại hành lang bệnh viện. Nhìn mặt anh nếp nhăn đầy trán, tia mắt tối sầm, cô biết anh đã rõ mọi chuyện. Đông ơi ! Đừng đau đớn nữa ! Vết nhơ sẽ được rửa sạch nhờ vào tấm lòng đại lượng và tình yêu Đông dành cho cô ấy.
    - Cô ấy đâu ?
    - Vừa mới thiếp đi. Tường Vi không được tỉnh táo, từ đêm qua đến giờ cứ phải dùng thuốc an thần.
    - Cô ấy có bao giờ tỉnh táo - Đông chua chát xót xa - 12 năm trước thì sống trong mơ mộng, còn hôm nay thì sống trong phù hoa hư ảo, để rồi bả phù hoa giết chết chính mình.
    Thanh Thiên im lặng, nhìn sâu vào đáy mắt Đông. Cô biết rõ mọi sự cố gắng của cô bây giờ thật khó khăn, không hẳn vì vết nhơ của Tường Vi, vì cả lòng tự trọng và danh dự Đông bị bôi nhọ. Không ! Ta đã hứa với mẹ, với thầy, ta phải hết sức mình, giúp Tường Vi sống nốt quãng đời còn lại trong hạnh phúc.
    Đông gục đầu vào bờ tường bệnh viện, anh không trách Vi, chỉ thấy nỗi lạnh giá ngập tâm hồn. Từ đêm ấy, cái đêm mỗi mình anh thấy được một Tường Vi thật sự, anh hiểu rằng hạnh phúc chỉ là chiếc bóng trong anh.
    - Đông !
    - Hở ?
    - Ra ghế đá ngồi một tí nhé. Trong thời gian chờ Tường Vi tỉnh dậy mình có điều muốn nói cùng cậu.
    Thanh Thiên đã quyết định, cô nắm tay Đông lạnh giá dịu dàng nói :
    - Đông có còn thương Tường Vi không ?
    Chữ thương Thanh Thiên dùng hoàn toàn chính xác, khiến Đông ngỡ ngàng. Phải ! Anh chẳng thể nói yêu từ "đêm ấy", nhưng anh thương Tường Vi, thương hơn hết bao giờ. Vì tình thương ấy, anh quyết cho cô những gì cô từng ấp ủ chờ mong ở anh. Đông thở dài :
    - Phải ! Mình thương cô ấy vô cùng.
    - Nếu mình nói với Đông rằng mọi thay đổi ở Tường Vi là có nguyên nhân và mong Đông tốt với cô ấy cho đến hết quãng đời, Đông nghĩ sao ?
    - Nguyên nhân ấy khiến tình yêu Đông chết, nhưng mình luôn là người chồng Tường Vi mong đợi.
    Thanh Thiên lắc đầu, cương quyết thố lộ :
    - Đó không phải là nguyên nhân chính, vì từ lâu Tường Vi bị mắc chứng bệnh nan y trong thùy não. Cô ấy sống trong tình yêu, đợi chờ và cái chết, nên không muốn có con.
    - Cậu nói gì ? - Đông đứng phắt lên.
    Thanh Thiên chậm rãi nhắc lại câu nói và tiếp :
    - Cậu có nhớ những cơn đau đầu của Tường Vi ? Nhớ lần chụp X quang năm ấy ? Cái bướu dù không phát triển cũng trở thành túi ung thư. Ngày ấy ... - Thanh Thiên thở dài - Xin lỗi Đông ! Ngày ấy mình đã đổi tấm phim để Tường Vi được hạnh phúc trọn vẹn.
    Đông chết lặng, anh hiểu mà như không hiểu. Lời Thanh Thiên trở nên xa vời, vẫn đều đặn rót vào tai anh :
    - Đông ! Có trách cứ trách mình đây và vì Tường Vi biết điều ấy nên đã thay đổi. Làm thế nào khác được, cuộc sống con người đếm từng ngày đợi chết thật là kinh khiếp. Đông ơi ! Hãy giữ lòng mình bình lặng lại, hãy suy nghĩ thật kỹ, để cho cô ấy có chuỗi ngày yên vui còn lại trong đời.
    Thanh Thiên bỏ đi, còn mình Đông ngồi lặng trên ghế đá. Anh lật từng trang dĩ vãng và hiểu đây là sự thật. Anh cũng hiểu, anh không thể trách Thanh Thiên. Bởi ngày ấy nếu có biết, anh cũng sẽ cưới Tường Vi, nhưng hạnh phúc trong 10 năm không thể có. Phải, chẳng ai thấy mình sung sướng khi vực chết cận kề.
    Đông đứng lên, cõi lòng anh không còn sóng gió, giận buồn như một thoáng mây bay. Tường Vi ! Số kiếp em sinh ra là loài tầm gửi, thì anh đành chịu. Dù tầm gửi héo khô vẫn được bóng tùng quân che mát ngàn đời.
    Thanh Thiên nép mình cho Đông lướt qua, tay chân như rã rời, môi cô thoáng nụ cười. Cô đã làm tròn nhiệm vụ một con người biết ơn đền nghĩa trả và dù nát lòng, cô cũng thấy hạnh phúc trong lòng.
    Bên trong hai con người đã cận kề nhau. Tường Vi mở mắt. Đông cúi xuống bên cô, lời anh giản dị êm đềm :
    - Đừng sợ nữa em, ác mộng. Phải ! Ác mộng đã qua rồi.
    
- o O o -

    Với Tường Vi, điều ấy đúng là cơn ác mộng và chỉ là cơn ác mộng thôi. Cô không tự trách mình, cô thương thân mình gặp bất hạnh, nhưng điều cô an ủi là từ nỗi bất hạnh này, sinh ra hạnh phúc khác. Đông trở nên yêu chìu cô và không từ chối bất cứ điều gì. Tuần lễ đầu, Tường Vi sống khép kín, đến tuần sau thấy nhớ cái nhộn nhịp về đêm ở đô thành, nhớ những buổi tiệc nhà hàng, nhớ ly rượu mời sóng sánh và từng điệu nhảy mê hoặc.
    - Anh ơi ! Nhà hàng Bồng Lai hải sản ngon lắm !
    - Anh đưa em đi !.....
    - Anh ơi ! Vợ chồng Hoa đãi tiệc tạm biệt để về lại Cali !
    - Anh đưa em đi !
    ...
    - Anh ơi ! Công ty Hoàng Gia mời vợ chồng mình dự khai mạc, anh có đi không ? Chắc là nhộn nhịp vui vẻ lắm phải không ?
    - Nếu em thích thì mình đi.
    ...
    - Anh ơi ! Anh Đồng lại chiếu khai mạc cuốn phim mới, giấy mời có ghi dự buổi cocktail và khiêu vũ của hãng phim.
    - Nếu em muốn thì mình đi, nhưng anh không thích nhảy.
    ...
    Thế đấy, Tường Vi say tưng bừng danh vọng, say lời chúc tụng, say ánh đèn màu. Cô chen chân vào chốn thượng lưu ăn chơi và mãn nguyện những gì mình có được trong tầm tay.
    Chiều nay Tường Vi thấy mệt, cô ăn gì vô là nôn mửa hết sạch. Cô giúp việc điện cho Đông. Đông gọi Đồng đến dùm, vì anh đang họp nửa chừng. Anh về sau 20 phút, gặp Đồng ngay cửa thần sắc đăm chiêu, anh rảo bước vào nhà miệng hỏi :
    - Cô ấy đau đầu à ?
    Đồng gọi bạn lại chậm rãi nói nhỏ :
    - Cô ấy có thai.
    Đông nghe đất trời sụp đổ dưới chân. 10 năm anh mong một đứa con không có. Còn giây phút oan nghiệt lại trở thành mầm mống ở Tường Vi. Định mệnh gì cay nghiệt thế kia ?
    Đông âm thầm đứng lặng, Đồng thở ra nói :
    - Mình chẳng hiểu gì ở hai người. Cậu nói Tường Vi bệnh vô sinh, sao giờ có thai ? Đứa con là của cậu hay của đêm rủi ro ấy ? Hôm qua cậu đề cập đến xin một đứa con nuôi với mình đây mà.
    Đông đau khổ khoát tay, lảo đảo vào nhà. Tường Vi thấy chồng nhỏm dậy tươi cười :
    - Anh phạt anh Đồng cho em, hỏi đau gì ảnh không nói, cứ viết toa thuốc và nói đợi anh về.
    Cô chợt nhăn mặt, cúi xuống nôn thốc nôn tháo không kịp chạy ra ngoài. Khi cô ngước lên thở hào hển, chưa kịp nói gì, bắt gặp mắt Đông nhìn cô đau đớn. Cô sững lại và chợt hiểu, cô hét lên :
    - Không ! Không !
    Đồng đâm bổ vào, Đông run run vuốt tay lên trán, nói với bạn :
    - Cậu chăm sóc Tường Vi dùm.
    Đông bỏ đi trong tiếng kêu khóc của Tường Vi. Chiếc xe anh không định hướng, chạy mãi để rồi dừng trước nhà Thanh Thiên. Cô có ở nhà, nhìn anh, cô biết ngay có chuyện.
    - Tường Vi làm sao ? - Thanh Thiên thất thanh.
    - Cô ấy lừa dối anh - Đông gục xuống bàn bật khóc.
    Tiếng khóc người đàn ông như đất lở, trời long, trong lòng Thanh Thiên. Trải qua bao cay đắng cuộc đời, Đông không hề khóc, ngày nay anh vì Tường Vi khóc mà người chứng kiến là cô.
    - Về điều gì ? - Cô điềm tĩnh hỏi.
    - Cô ấy không hề muốn có con với anh.
    - Đông phải hiểu vì Tường Vi bệnh, mình đã nói rồi.
    Đông chợt quát lên uất ức :
    - Nhưng cô ấy không hề bị bệnh vô sinh. Cô ấy gạt anh.
    - Điều ấy có khác gì. Vì sợ cái chết sẽ đến, nói bị bệnh vô sinh, để Đông bớt đau khổ mà thôi.
    - Không phải, bây giờ anh mới hiểu. Vì cô ấy không muốn có con, cô ấy chỉ muốn được chìu chuộng, bay nhảy, có con sẽ vướng bận. Anh đã hiểu, mỗi lần vợ chồng gần gũi nhau cô ấy đều uống thuốc, cô ấy không muốn có con. 10 năm rồi ! Nếu cô ấy muốn, con anh đã 10 tuổi.
    - Không đâu ! Tường Vi rất yêu anh !
    Đông gầm lên :
    - Nhưng không bằng yêu bản thân cô ấy và bây giờ anh phải dở khóc dở cười, vì giọt máu oan nghiệt kia.
    - Sao ?
    - Cô ấy có thai với tên khốn nạn kia rồi.
    Thanh Thiên sầm mặt, cô gượng nói :
    - Đông điên rồi, đã một tháng, đứa con có thể là của Đông.
    - Không ! Từ ngày đó, mình không hề có gì với cổ.
    - Tại sao ? Đông không tha thứ ? - Cô thảng thốt.
    Đông gục đầu đau đớn :
    - Anh không hèn như vậy. Là Tường Vi yêu cầu anh, cổ muốn quên đi điều ô nhục một thời gian.
    Thanh Thiên đè nén nỗi sôi sục trong lòng. Cô phải giúp Tường Vi :
    - Nhưng Tường Vi không có lỗi vì đứa con này. Đông ! Tỉnh táo lại chút đi, bây giờ khoa học tiên tiến, chuyện nuôi hay bỏ một đứa con không thành vấn đề.
    - Anh muốn có một đứa con, nhưng mà ...
    - Vì nó không phải là con anh, nên anh đau lòng phải không ? Đông à ! Khoan buồn đã, mình nghĩ Tường Vi không dưỡng bào thai này đâu. Đông về bình tĩnh suy xét lại mọi lẽ rồi bàn với nhau xem sao.
    Phải ! Anh cần bình tĩnh để quyết định, nhất định Tường Vi không muốn có đứa con này. Đông nắm chặt tay bạn, rồi buông ra, lên xe chạy về.
    Thanh Thiên lảo đảo lên giường nằm lịm. Thật là đớn đau. Ai bất hạnh hơn ai trong cuộc tình này ? Trước mắt Thanh Thiên, hình bóng ai đầy mê đắm yêu thương đêm trao tình, là cơn say hay là tình yêu ? Không ! Nếu là tình yêu anh đã biết. Có lẽ một lúc nào nhớ đến, anh chỉ nghĩ trong mơ. Ôi ! Thanh Thiên ! Sao mày tự đày đọa mình đến thế ? Thôi, Thanh Thiên ! Đã quá đủ rồi !
    Nhấc điện thoại lên, Thanh Thiên bấm số :
    - Anh Thoại hả ?
    - Anh đây.
    - Em bằng lòng về làm giám đốc cho anh với một điều kiện.
    - Em nói đi.
    - Không được dính líu đến cuộc sống riêng của em.
    - Đồng ý !
    - Bao giờ ra Trung ?
    - Anh đang thu xếp. Có lẽ thằng Út nhà anh làm phó cho em.
    - Sao cũng được, báo ngày đi trước 24 tiếng. Chào.
    Cô gọi một số khác :
    - Ông Watson, tôi có việc sắp đi xa, cần tiến hành gấp rút mọi việc, hẹn gặp ông sáng mai tại nhà hàng nơi Hotel ông ở. Chào.
    Mắt Thanh Thiên chìm đắm trong ánh hoàng hôn phủ xuống căn nhà đơn lạnh. Đôi giọt buồn chầm chậm long lanh rơi.
    
- o O o -

    - Ngài Watson, giấy phép đầu tư ngành Mỹ nghệ đã được phê duyệt. Ngài định đến khi nào khai trương ?
    - Khi hoàn thành khâu tuyển thợ và nhân viên.
    - Chưa đủ sao ?
    - Thợ có tay nghề chưa đủ.
    - Tôi sẽ giới thiệu đến ngài một số thợ lành nghề.
    Họ đang ngồi ở phòng khách Hotel, Watson viết chi phiếu đưa cho Thanh Thiên :
    - Cô đã hoàn thành xuất sắc mọi yêu cầu, đây là tiền giai đoạn 2 và cô có quyền yêu cầu tôi thêm một điều kiện.
    - Thưa ngài ! Ngài rất rộng lượng, tôi không có gì đòi hỏi nữa. Có điều, tôi không còn dịp để làm việc với ngài, ngài cho phép tôi từ biệt hôm nay.
    Ánh mắt xanh biếc Watson không hề xao động, ông đưa tay :
    - Thong thả cô Thanh Thiên, tôi có điều chưa ngỏ cùng cô.
    - Ngài Watson, tôi nghe.
    - Dường như cô định đi xa, liệu lời cầu hôn của tôi có khiến cô thay đổi ý định ?
    Thanh Thiên thản nhiên, cô biết Watson sẽ nói điều ấy. Cô còn biết tất cả những điều ông không nhìn thấy ở bản thân mình.
    - Ngài Watson, tôi không muốn lấy chồng.
    - Tại sao ? Vì tôi lớn tuổi hay vì tôi là người ngoại quốc ?
    - Vì tôi không yêu ngài, ngài Watson ạ ! Và vì trong mắt ngài, hôn nhân cũng chỉ là cuộc buôn bán. Người Á Đông chúng tôi có điều ao ước lớn nhất là có được tình yêu trong hôn nhân.
    - Tôi rất yêu cô.
    Thanh Thiên đứng lên :
    - Không Watson ạ ! Ngài yêu cái đầu có thể làm ra tiền của tôi và chỉ có vậy. Tình yêu ấy ngài luôn có trong giấc ngủ, trong lý trí. Tình yêu ấy là tiền, là những đồ vật có thể đem lại sự sang giàu cho ngài. Kìa ! Ngài đừng vội phản đối, hãy trung thực với bản thân mình, ít nhất vì sự giao hảo tốt đẹp giữa hai chúng ta.
    Đôi mắt xanh biếc nhìn cô không nháy và rồi người đàn ông cười phá lên, gật đầu :
    - Thanh Thiên ! Nhưng giây phút này tôi yêu cô thật đấy !
    - Để yêu được trọn đời, cần phải yêu nhiều điều của người ấy, kể cả tính tốt, thói xấu. Ngài Watson, tạm biệt !
    Người đàn ông hôn tay cô rất lâu, rất ga-lăng tiễn cô ra cổng. Khi cô ngồi vào xe máy, ông ta nghiêng đầu :
    - Tôi muốn nói với cô rằng, tôi yêu cô. À không ! Yêu thân hình tuyệt vời của cô. Ồ ! Cô đừng giận, không bằng cái đầu thích tiền, mà bằng cặp mắt nghệ nhân. Chào cô !
    
- o O o -

    Tường Vi hết chịu nổi thái độ của Đông, anh yêu cầu để anh suy nghĩ. Trong suốt ba ngày nay, cô như bị treo án tử hình, từng giây từng phút, cô cảm giác bào thai lớn dần trong cô trở thành hình hài. Không đâu, không bao giờ, cho dù đứa con đó là của Đông.
    Tường Vi đến Từ Dũ ngay khi Đông rời nhà, thủ tục bỏ đi giọt máu chưa thành hình hài giản dị như ký giấy khai tử. Nhưng khi lên bàn nạo, nằm dang chân chờ đợi, nghe tiếng dụng cụ khua leng keng, Tường Vi muốn ngất đi vì sợ hãi. Ôi ! Sao trời bắt cô phải chịu hình phạt này ? Nó khủng khiếp hơn nhiều so với ngày nghe Đông đi làm phu khuân vác, so với ngày Đông ở tù và đáng sợ hơn không có ai cùng chia sẻ. Nỗi đau đớn này cô phải chịu một mình ư ?
    Cho đến chết, Tường Vi không quên những gì đã xảy ra. Người ta dìu cô qua phòng nằm nghỉ, cô xanh khướt, mệt ngất đi mà đầu vẫn tràn ngập nỗi nhục nhã đau đớn.
    Đến trưa, Tường Vi gọi xích lô về nhà. Lúc ra cổng bệnh viện, cô thấy Thanh Thiên đứng với một bà bác sĩ lớn tuổi, họ đang từ giã nhau và Thanh Thiên tươi cười. Chị ấy đến Từ Dũ làm gì ? Tường Vi nghĩ không ra, bởi nỗi căm ghét cứ trào sôi trong lòng. Tại sao chính Thanh Thiên chứ không ai khác, chứng kiến nỗi nhục nhã này ? Tại sao chị ta luôn là cái bóng trong cuộc đời mình, để lúc nào mình cũng phập phồng lo âu. Tường Vi muốn khóc, cơn đau đầu lại ập đến, cô gắng chịu đựng đến khi xe dừng trước cổng. Đông chạy ra hối hả :
    - Em đi đâu vậy ?
    Tường Vi trào nước mắt ôm đầu, Đông bồng xốc vợ chạy vào nhà đặt xuống, hỏi lại lần nữa. Tường Vi thút thít :
    - Em đi nạo thai rồi !
    Đông sững người rồi quát lên :
    - Anh đã nói từ từ sao em không nghe lời ?
    Nỗi kinh sợ trong bệnh viện trở về trước mắt, Tường Vi căm thù, mắt ngầu lên, gào lớn :
    - Tôi không từ từ, cái đồ tồi ấy, tôi sợ , chẳng lẽ tôi phải đẻ ra, phải chịu đau đớn, phải bú mớm chăm lo ? Không ! Không !
    Đông run lên, thật ra trong thâm tâm anh muốn đợi Tường Vi bình tĩnh lại, bỏ một đứa con đối với sức khỏe cô, anh rất lo ngại. Anh mong cô với thiên chức người mẹ sẽ thay đổi. Anh cũng mong có đứa con, dù đó không phải là con anh. Anh còn điều phải lo nghĩ, dù thế nào đưa Tường Vi vào bệnh viện chụp lại tấm phim để xem bệnh tình cô hiện tại ra sao. Thật sự trong lòng Đông có cảm giác không ổn về căn bệnh Tường Vi, dù anh đã có tấm phim và hồ sơ bệnh lý Thanh Thiên trao lại. Tại sao Tường Vi không thích đi bệnh viện ? Vì sợ anh đau khổ ? Không đúng ! Cô luôn luôn khến anh phải lo lắng quan tâm, những khi Tường Vi vui sướng nhất luôn là lúc cô thấy anh cuống lên vì cơn đau đầu của cô.
    Bây giờ cô bỏ đứa con rồi, anh nhìn cô gào thét, chợt thấy tính ích kỷ, tàn nhẫn của vợ lộ rõ trên gương mặt và thấy cô không bao giờ thích làm mẹ, dù đó là đứa con của anh. Đông rã rời, anh chậm rãi lê bước ra khỏi phòng. Tường Vi la lớn :
    - Đứng lại ! Em đau vầy anh bỏ đi sao ?
    Đông ngoảnh lại lạnh lùng :
    - Cơn đau này là em chọn lựa, nhưng em yên tâm, em chỉ đau một lần duy nhất này và không đau vì anh.
    

Xem Tiếp Chương 6Xem Tiếp Chương 8 (Kết Thúc)

Nước Mắt Đàn Ông
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Đang Xem Tập 5
  » Xem Tiếp Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
 
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ
» Tình Ca Giáo Viên Miền Núi
» Cuốn Sổ Lớn
» Chuyện Tình New York
» Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
» Đau Thương Đến Chết ( Phần I )
» Hai Chị Em
» Giữa Cơn Gió Lốc
» Chỉ Một Lần Yêu
» Đi Qua Hoa Cúc
» Tình Trên Đỉnh Sầu
» Tôi Có Thể... Nói Thẳng Với Anh
» Hành Trình Của Sói
» Âm Mưu Ngày Tận Thế