Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Đoạn Tình Tác Giả: Hồ Biểu Chánh    
    Ăn cơm tối rồi, mặt trăng lên đã cao, rọi những lượn sóng ngoài biển sáng loà.
    Thuần mời mấy cô xuốgn bãi đi chơi. Cô Quý sợ lạnh, cô Hoà than mõi chân, nên không chịu đi. Thuần bèn kêu bồi biểu nhắc ghế để ngoài trước sân đặng mấy cô húung gió ngó trăng, nhìn trời xem nước. Cô Quý nằm trên cái ghế bố để phía trong. Còn Thuần với cô Hoà và cô Vân ngồi phía ngoài. Gió thổi hiu hiu, trăng soi vàng vặc, cảnh mát mẻ này làm cho mọi người thư thái trong lòng. Cô Hoà vụt hỏi chồng:
    - Hồi chiều mình nói ông Ðốc tơ Huỳnh cậy mình làm mai. Vậy chớ ông nói sao đâu mình thuật lại nghe thử coi.
    Cô Vân vỗ vai cô Hoà mà nói:
    - Thôi mà! Thuật chuyện đó làm chi. Chuyện không đáng nghe, nên anh Thuần không muốn nói lại, chị không thấy hay sao?
    Thuần chúm chím cười mà nói:
    - Không. Chuyện cũng đáng nghe lắm chớ. Mà dầu không đáng nghe tôi cũng phải nói, bởi vì ông Huỳnh cậy tôi nên tôi không nói không được.
    Cô Hoà muốn nghe, nên hỏi riết tới:
    - Ông cậy sao, mình nói phứt cho tôi nghe một chút. Không lẽ ông mới gặp chị Vân rồi ông cậy làm mai liền.
    - Ban đầu ông khen cô Vân có nhan sắc mà thêm khôn ngoan, rồi ông hỏi tại sao cô Vân coi bộ trộng tuổi mà chưa có chồng. Tôi tỏ thiệt cuộc căn duyên lỡ dở của cô Vân cho ông nghe. Ông hỏi tôi vậy chớ bác ở dưới giầu lắm hay sao nên dám bao cho rể qua Tây mà học. Tình thiệt tôi tỏ thiệt, tôi nói tôi nghe bác giầu, song tôi không hiểu bác giầu đến bực nào.
    - Ông tính đoạt của người ta hay sao, nên hỏi người ta giầu bực nào?
    - Ông suy nghĩ một chút rồi ông nói vợ ông chết đã lâu rồi. Ông muốn chắp nối, song mấy năm nay chưa thấy ai vừa con mắt. Nay gặp cô Vân, ông nghe chuyện của cô ông cảm, nên muốn cưới cô, song không biết cô ưng hay không. Ông cậy tôi hỏi chuyện thứ nhất là dọ dùm coi Bác dưới nhà đứng bộ được bao nhiêu ruộng đất, thứ nhì dọ ý cô Vân coi như ông xin cưới, cô Vân ưng hay không.
    Cô Quý nghe như vậy thì cô cười lớn:
    - Ông cậy dượng hai việc, mà cậy có ngần lắm. Phải dọ coi ruộng đất nhiều hay ít đã. Như ít thì tôi, còn như nhiều thì sẽ do thêm ý cô Vân coi cô ưng hay không. Sao dượng lại nói luôn hai khoản một lượt?
    Cô Hoà giận nên la lớn:
    - Thằng điếm!
    Cô Vân can cô Hoà:
    - Xin chị đừng có giận. Người ta hỏi đàng hoàng, mình phải trả lời đàng hoàng. Người ta muốn biết mình sợ gì mà giấu. Em xin anh Thuần như có gặp ông Ðốc tơ Huỳnh, thì anh làm ơn trả lời từ khoảng cho rành rẽ. Về khoản thứ nhứt, thì anh nói má em đứng bộ trên 5 trăm mẫu ruộng, ruộng ở trong tỉnh Tân An hết thẩy, ruộng thượng hạng với hạng nhứt, chớ không phải ruộng Tháp Mười. Huê lợi mỗi năm má em góp trên 20 ngàn giạ lúa. Em là con một, nên ruộng đất ấy ngày sau sẽ về em hưởng hết. Còn về khoản thứ nhìn, thì anh nói em cám ơn ông có tình chiếu cố, song em không thể ưng ông được. Em không ưng là tại em nhứt định không lấy chồng, chớ không phải em dám chê ông. Em xin anh nói lại với ông cho đàng hoàng rành rẽ như vậy.
    Cô Quý nói:
    - Dượng ba nói lại như vậy, tôi sợ ông Huỳnh nghe rồi ông mang bịnh ho lao. Mà ông lo thì ông chịu, chớ ông cậy dọ giùm, bây giờ dượng không tỏ cho ông biết sao được.
    Thuần chau mày nói:
    - Tôi xin cô Vân đừng phiền, cô phải suy nghĩ lại, chẳng nên trả lời gấp về khoản thứ nhì.
    Cô Vân cười mà đáp:
    - Tại sao mà anh khuyên em phải suy nghĩ? Người có cái óc tham tiền đê tiện như vậy, dầu em muốn lấy làm chồng đi nữa, em cũng không thể ưng được, cần gì phải suy nghĩ.
    - Ông Huỳnh ham tiền thật. mà đời nay ai cũng ham tiền, chớ có phải một mình ông đâu. Những lời ông Huỳnh nói thì nghe thô bỉ thật, nhưng mà trong chỗ thô bỉ ấy nó có cái ý can đảm, lại có cái nét thành thật. Người ta cũng ham tiền như ông Huỳnh, song người ta nhút nhát, sợ thiên hạ chê cười, nên phải giả dối, làm mặt quân tử đặng che đậy cái óc tiểu nhânb. Ông Huỳnh cứng cỏi, không sợ ai chê cười, không chịu giả dối, ông nói ngay ra, nếu cô có nhiều ruộng thì ông sẽ xin cưới, cái thái độ của ông như vậy không phải hơn người ta hay sao?
    - Anh là trạng sư hay dữ! Sao hồi trước anh không học luật khoa, lại hộc nghề bác vật làm chi?
    - Không phải tôi bào chữa cho ông Huỳnh, tôi lấy tâm lý mà luận nhân tình chớ. Cô phải suy nghĩ lại.
    - Em nhất định rồi, khỏi suy nghĩ nữa.
    - Nếu cô chê ông Huỳnh về khoản nào khác thì tôi không dám cãi. Còn nếu cô chê ông tham tiền thì tôi không chịu. Tôi đã có nói đời này ai cũng tham tiền hết htẩy, mà ai cũng cưới vợ được hết, có ai bị đàn bà con gái chê nên cưới vợ không được, phải chịu phận cô thân trọn đời đâu. Sanh đời nào phải ở theo đời nấy. Những phụ nữ đời nay ai cũng có chồng tham tiền hết thảy, có ai chê ai được mà cô phải ái ngại.
    - Chị Hoà cũng mắc chồng tham tiền nữa hay sao?
    - Phải. Ðời này là đời kim tiền, ai cũng mắc chứng bệnh tham tiền hết thảy, nhà tôi lấy chồng thì làm sao mà chạy khỏi ngưòoi chồng tham tiền được.
    - Trời ơi! Anh Thuần là người tham tiền, vậy mà mấy năm nay tôi có dè đâu!
    - Tôi cũng htam tiền như họ vậy, song tôi tham theo cách của tôi.
    - Em không ưa cái cách tham tiền của ông Huỳnh. Em cho phép anh lập y lời nói của em lại cho ông nghe.
    - Việc trăm năm của cô thì tự ý cô quyết định. Tôi luận nhân tình thế thái mà chơi đó thôi, chớ tôi đâu dám ép cô. Song tôi khuyên cô phải suy nghĩ, trong ít bữa, hoặc phải dọ tánh tình ông Huỳnh cho kỹ rồi sẽ quyết định. Chuyện này không gấp gì.
    Cô Vân lặng thinh, không cãi nữa.
    Cô Hoà nói:
    - Nhà tôi nói phải lắm. Chị Vân phải suy nghĩ lại.
    Cô Vân liền đứng dậy vừa cười vừa nói:
    - Ngộ quá! Em lên thăm chơi, bây giờ anh chị muốn bắt em mà gả hay sao?
    Ai nấy đều tức cười.
    Thuần đốt một điếu thuốc mà hút, rồi thủng thẳng đi một mình xuống bãi biển.
    Ba cô nói chuyện chơi một hồi nữa rồi cô Hoà với cô Quý than buồn ngủ nên rủ nhau đi ngủ.
    Thuần đi qua đi lại dưới bãi mấy vòng rồi trở lên nhà thấy có một mình cô Vân nằm trên cái ghế bố thì hỏi:
    - Chị hai với nhà tôi đi đâu rồi?
    - Hai chị buồn ngủ nên đi ngủ nẫy giờ.
    - Ngũ sớm quá. Giời mát trăng tỏ, cảnh như vầy phải thức mà thưởng, sao lại ngủ đi.
    - Chị Hai trong mình không được giỏi, còn chị Hoà có bầu tự nhiên mệt mỏi, nên buồn ngủ sớm.
    Thuần vô nhà rót nước uống, rồi trở ra kéo ghế ngồi ngay trước mặt cô Vân mà nói:
    - Hễ lên Ðà Lạt thì ban đêm tôi ngủ sớm lắm, ăn cơm tối rồi đi ra đi vô một lát thì tôi ngủ liền. Còn hễ ra Long Hải hoặc Nha Trang mà hứng gió biển, nếu gặp đêm có trăng thì tôi thức hoài, không biết buồn ngủ.
    - Tại anh thích thanh phong minh nguyệt, gặp cảnh như vậy anh sanh cảm trong lòng, nên không buồn ngủ chớ gì.
    - Có lẽ... Thấy gió mát trăng trong, rồi trong lòng thư thái vui vẻ, quên hết các chuyện lo lắng ở đời.
    - Em cũng vậy, tánh em cũng ưa trăng lắm. Ở dưới nhà em, trong mấy đêm trăng tỏ, em nhắc ghế nằm ngoài sân mà chơi đến khuya em mới vô.
    - Cô ở dưới ruộng với bác, không có chị em đặng nói chuyện chơi, chắc cô buồn lắm hả?
    - Phải. Nhiều khi em ngụ được một ý gì lạ, mà không có người cho em bầy tỏ, thì em buồn thiệt. Anh biết em buồn rồi em làm sao không?
    - Không.
    - Em buồn rồi em học đờn, em tập vẽ, em tập làm thi em chơi. Ðêm khuya thanh vắng một mình, nằm mà đờn vài bài, tiếng đờn to nhỏ, rỉ rả, nó dắt tâm hồn mình lên trên mây xanh, hoặc chơi vơi vào chốn non cao nước biếc, làm cho lòng mình thanh nhàn an ổn không biết chừng nào. Mình thấy một cảnh đẹp làm cho mình sanh cảm, mình muốn lưu cái cảnh ấy trong trí, thì mình hoạ nó ra trên giấy rồi lúc buồn mình lấy ra mà ngắm, làm như vậy cũng đủ cho mình thư thái hết buồn. Mình thấy một việc gì nó làm cho mình cảm xúc trong lòng, mình tả ra thành một bài thi để ngâm nga chơi, thiệt là thú lắm. Nhờ em làm như vậy nên em ít buồn.
    - Tâm hồn mỹ thuật!
    - Anh là người ham làm ăn, nghĩa là người ưa thực hành, anh thấy tâm hồn mơ mộng của em như vậy chắc anh ghét lắm hả?
    - Không. Mọi người đều có ý trí riêng, mà ý trí của cô là ý trí cao thượng, tôi nghe tôi kính phục lắm chớ. Tôi thấy có nhiều người họ có cái tâm hồn mỹ thuật mà vì nghèo nên phải đi làm cực xác đặng có tiền mà nuôi sự sống hàng ngày. Song ban đêm rảnh rang, họ còn lọ mọ thức mà đờn, hoặc vẽ, hoặc viết văn chơi cho thoả thích ý nguyện. Cô đã có giờ rảnh, lại khỏi lo nuôi sự sống, nếu cô trao dồi mỹ thuật, thì sự chơi của cô thanh nhã và hữu ích quá. Tôi rất tiếc phụ nữ trong xứ mình họ không chịu chơi như cô vậy, họ cứ đánh bài, hoặc cá ngựa, hoặc khiêu vũ, hoặc ngồi nhà hàng, họ làm cho chồng phải buồn, mà có nhiều khi còn làm cho gia đình nghiêng ngả nữa.
    - Nếu họ không chơi như em thì có lẽ tại cha mẹ hoặc tại chồng họ không muốn cho họ chơi cách đó.
    - Không phải chạ mẹ hay là chồng muốn được. Sự ưa thích của người ta dễ gì mà ép uổng được đâu cô.
    - Hay là tại gia đình giáo dục?
    - Phải. Trí ý ta ngày nay sa ngã vào những chỗ chơi đê tiện, ấy là tại thiếu gia đình giáo dục. Con người hồi nhỏ không ai tập luyện giùm tính tình cho cao thượng, để lớn rồi làm sao mà tập luyện cho được.
    - Nếu vậy trong nước mình cần phải lập nhiều trường để luyện tập con gái cho có tính tình cao thượng, cho biết tôn trọng gia đình, cho biết đường phải mà đi, đường quấy mà tránh mới được.
    - Tôi ao ước sự ấy lắm. Con gái của mình phải vào những nhà trường ấy mà rèn tập trí não, thì ngày sau có chồng mới có thể xây đắp nền hạnh phúc cho gia đình được. Mà ai xướng lên lập nhà trường ấy bây giờ...? Phải người có chí và có tiền thì mới làm được...
    Cô Vân nằm lặng thinh, trong trí suy nghĩ.
    Thuần đứng dậy, đi qua đi lại một hồi rồi nói tiếp:
    - Chớ chỉ cô lấy chồng, thì có lẽ cô làm sự ấy được?
    - Tại sao em phải lấy chồng em mới làm được?
    - Lập nhà trường như vậy phải lập ở Sài Gòn. Cô không có chồng thì cô phải ở dưới Kỳ Sơn, làm sao mà lập được.
    - Lời anh nói đó em sợ sai lầm. Hễ em có chồng thì mất quyền tự do, có thể nào em làm theo ý em muốn được. Có chồng thì phải được người chồng đồng tâm đồng chí kia. Mà bao giờ có chồng được như vậy mà mong. Em có tiền, hễ em lấy chồng thì chồng em nó buộc em phải để tiền cho nó xài, chớ nó có chịu cho em làm việc công ích mà nó không được hưởng đâu.
    Thuần chau mày, trong trí công nhận lời nói của cô Vân là chánh đáng, nên không phản đối được.
    Cô Vân nói tiếp:
    - Anh biểu cô Hoà xướng ra làm đi.
    Thuần rùn vai, trề môi, mà đáp:
    - Không có cái chí như vậy thì làm sao được.
    Thuần buồn hiu, không nói chuyệnnữa, cứ cúi mặt xuống đất đi qua đi lại hoài. Cô Vân bị cái vấn đề khó khăn ấy nó làm cho trí cô phải nghĩ ngợi, nên cô cũng hết vui. Cô nằm lặng thinh mà ngó trăng một hồi rồi đi vô nhà mà ngủ.
    Thuần cứ thơ thẩn trước sân, đến 2 giờ khuya rồi mới chịu dẹp ghế đóng cửa nhà nghỉ.
    Sáng bữa sau ba cô ngồi xe hơi đi qua Phước Hải kiếm cá ngon mà mua. thuần xuống bãi biển thơ thẩn một mình, hễ nhớ tới những câu chuyện nói với cô Vân hồi hôm qua thì thở dài rồi đứngngó mông ra ngoài khơi, miệng chúm chím cười, miệng cười mà cặp mắt có cái vẻ buồn lo tỏ rõ. chừng ba cô về, Thuần cũng không chịu trở vô nhà mát, dường như muốn xa lánh mọi người đặng trí thong thả mà nghĩ ngợi việc riêng.
    Ðến trưa sớp-phơ phải đi kiếm Thuần mời về dùng cơm, Thuần mới chịu về. Mà bữa nay Thuần trầm tĩnh, ít nói ít cười, chớ không phải hớn hở sốt sắng như mấy ngày trước. Cô Hoà vô ý, nên không thấy sự thay đổi thái độ của chồng, còn cô Vân là người có tánh ưa quan sát tự nhiên bởi vậy ngồi ăn cơm thì cô liền thấy tâm hồn của Thuần đã khác, nên cô cứ liếc ngó Thuần, ý muốn hiểu thấu chỗ kín đáo của tâm hồn ấy. Mà Thuần vẫn giữ cử chỉ trầm tịnh chẳng bao giờ ngó cô Vân, ăn cơm rồi kiếm thế đứng ngồi riêng một mình, làm cho cô Vân thất vọng, vì không hiểu sự buồn lo của Thuần ở chỗ nào.
    Buổi chiều Thuần cũng dắt mấy cô ra bãi biển đi chơ như bữa trước. Gặp ông Huỳnh, Thuần liền tách ra mà đi nói chuyện với ông. Mấy cô không hiểu hai người nói chuyện gì, mà nói đến tối hai người mới phân rẽ.
    Ngày sau không thấy mặt ông Huỳnh nữa. Thuần ở chơi tới bữa thứ tư rồi mới trở về Sài Gòn với vợ con và cô Vân.
    
- o O o -

    Ở Long Hải trở về nhà mấy bữa rầy, mỗi ngày Thuần đi ra hãng một lần thôi, hoặc đi buổi mơi, hoặc đi buổi chiều, mà đi lần nào cũng ở chừng một vài giờ rồi về, chớ không ở trọn buổi như trước nữa.
    Mà hễ ỏo nhà thì Thuần hoặc lo săn sóc hoa viên hoặc tập con nói chuyện, chớ không chịu đàm luận với vợ và cô Vân, nhứt là có ý tránh mấy việc phải một mình đối diện với cô Vân.
    Một bữa, đương ngồi ăn cơm tối, cô Hoà hỏi chồng:
    - Ngày mai mình có cần dùng cái xe hay không?
    - Xe để đi ra ngoài hãng vậy thôi, chó có cần dùng làm việc gì khác nữa đâu. Mình hỏi chi vậy? Mình muốn đi đâu hay sao?
    - Chị Vân tính sáng nay chị về. Tôi muốn lấy xe đưa chị và luôn dịp đi xuống Kỳ sơn chơi cho biết nhà chị.
    - Ðược lắm. Mình lấy xe mà đi ỏo nhà tôi có đi đâu thì tôi lấy xe cũ ngoài hãng tôi đi cũng được. Mà sao cô Vân không ở chơi, lại tính về gấp vậy?
    Cô Vân ngó ngay Thuần vừa cười vừa đáp:
    - Em hứa với má em chắc chắn em đi chơi chừng năm bữa em về. Em lên ở chơi với anh chị đã gần hai tuần lễ rồi, me sợ má em ở nhà trông, nên em không dám ở nữa.
    Bây giờ Thuần mới ngó cô Vân, hai cặp mắt gặp nhau hẳn hòi, không ai chị trốn tránh ai.
    Cô Hoà nói:
    - Có chị Vân ở đây hổm nay tôi vui quá. Tôi muốn cầm chị ỏo chơi ít tuần nữa. Ngặt sợ bác trông nên tôi không dám ép. Mà chị ta có hứa chừng tôi sanh sẽ lên ở chơi lâu. Ðể tôi xuống dưới tôi xin phép trước với anh.
    Cô Vân nghiêm nét mặt mà nói:
    - Tôi hứa chức mà. Chừng chị sanh chị cho tôi hay, tôi sẽ lên ở chơi một tháng mà giúp chị. Mà chị phải sanh cho tôi một đứa em gái nghe không, sanh em gái đặng tôi hiệp với chị mà dạy dỗ nó cho nó thành một phụ nữ có đủ tư cách mà chống chỏi với thời đại kim tiền hỗn độn nầy.
    Cô ngừng một chút rồi ngó Thuần mà nói tiếp:
    - Em xin mời anh Thuần nhân dịp này đi với chị Hoà xuống nhà em chơi một lần đặng biết má em. Anh chị xuống chơi chắc má em mừng lắm.
    Thuần chau mày dụ dự một chút rồi mới đáp:
    - Cám ơn cô. Tôi cũng muốn xuống thăm cho biết bác, ngặ vì lúc này ngoài hãng có việc nhiều cần phải có tôi ở nhà, vậy để một mình nhà tôi đi, phận tôi xin đình lại dịp khác.
    - Em nghĩ anh không muốn đi, chớ không có việc gì hết. anh nói ngoài hãng có việc nhiều, mà sao hôm rầy muỗi ngày anhra có vài giòo mà thôi. Như anh muốn đi thì sáng mai anh ra ghé hãng sắp đặt một chút rồi đi, chiều về anh ghé một chút nũua cũng được. Ðây xuống Kỳ sơn mà xa xôi gì, xe chạy chừng một giờ thì tới.
    - Xin cô tha lỗi. Tôi liệu đi không tiện. Ðể khi khác rồi tôi sẽ đi.
    - Anh nói chắc không?
    - Chắc.
    - Anh phải nhớ lời hứa. Mà sau anh với chị Hoà có đi thì phải xuống ở chơi có mau lắm ít nũua là một ngày với một đêm nghe không.
    - Ðược.
    - Ðể em liệu lúc nào có trăng tỏ, em sẽ lên em mời.
    Cô Hoà nói:
    - Chị về ở dưới ruộng buồn chết. Thôi, chi lấy chồng rồi về Sài Gòn ở đặng chị em gần nhau chơi cho vui, chị Vân.
    - Chồng đâu mà lấy?
    - Ưng ông Ðốc tơ Huỳnh cho rồi đi.
    - Cám ơn... Mình bằng lòng làm vợ người nào thì trước hết mình phải kính phục tài đức, phải yêu mến tính tình của người ấy, rồi mình mới bằng lòng được. Tôi tuy chưa biết ông Huỳnh, nhưng mà theo những lời anh Thuần thuật cái cách ông muốn cưới tôi, thì đủ cho mình thấy nhân phẩm của ông rất tầm thường, tài đức chửa đủ cho mình kính trọng, tánh tình không đáng cho mình yêu mến, thế thì tôi làm bạn trăm năm với ông sao được. Vợ chồng mà không kính, không thương nhau thì làm thù địch chớ nào phải vợ chồng. Gia đình mà vợ khinh bỉ tánh chồng, chồng cướp giựt của vợ, ấy là cái cảnh địa ngục, hoặc chốn sơn trại, có vui vẻ gì mà mong tạo lập. Mà có chồng rồi lợi ích gì sao chị cứ theo giục tôi lấy chồng hoài vậy.
    - Lấy chồng đặng chị em mình gần nhau, đặng có con nuôi cho vui.
    - Ðể tôi về tôi đốc má tôi mua một chiếc xe hơi. Có xe hơi sẵn thì tôi lên thăm chị thường thường cũng được, chẳng cần phải lấy chồng. Còn con thì sẵn có con của chị đó, hoặc tôi sẽ xin con nhà nghèo tôi nuôi, đặng tôi lo dạy dỗ cũng được, chẳng cần phải có con riêng làm chi.
    - Phận sự của đàn bà con gái là giúp với đàn ông con trai mà lập gia đình. Tôi không hiểu tại sao mà chị lại có ý muốn trốn lánh cái phận sự của trời đất sắp đặt cho bọn mình đó.
    - Hôm trước tôi đã có cắt nghĩa với chị một lần rồi, chị quên hay sao? Cũng như các chị em khác, tôi đã vâng theo mạng trời và tục người mà lãnh chức "vợ" một lần rồi. Có lẽ tại trời phật thương tôi, không muốn bắt tôi làm tôi mọi đàn ông nên ân xá cho tôi. Ấy vậy nợ quần thoa tôi đã trả rồi, tôi có giấy chuẩn miễn rành rẽ, chị không phép buộc tôi nữa được.
    - Bây giờ tôi lo nuôi mẹ già, có giờ rảnh tôi tĩnh tâm dưỡng chí. Chừng nào má tôi trăm tuổi già rồi thì có lẽ tôi sẽ hiến thân cho xã hội phụ nữ. Tôi tưởng chưong trình về sự sống của tôi như vậy dầu không rực rỡ bằng chương trình của chị em, song cũng không đến nỗi lem luốc danh dự của đoàn phụ nữ.
    Nghe cô Hoà với cô Vân đàm luận. Thuần ngồi tư lự không muốn chen vô mà cãi đặng phán đoán ai nói phải, ai tính quấy.
    Thình lình cô Hoà hỏi chồng:
    - Mình nghe chị Vân nói đó hay không? Chị quyết độc thân ở đời, không thèm lấy chồng. Theo ý mình, chị vân tính như vậy phải hay là quấy.
    Thuần nghiêm chỉnh đáp:
    - Cô Vân lập cái chương trình cho sự sống của cô như vậy thì có ý nghĩa cao thượng lắm, cao thượng đến nỗi sợ trong đoàn phụ nữ đời nay không có một ai nói tới, mà cũng sợ cô Vân không đủ nghị lực can đảm mà tán thành cái hy vọng của cô được. Tôi còn lo một nỗi nầy nữa: đeo đuổi theo cái chủ nghĩa phi thường, khó khăn quá như vậy, tôi sợ cái đời của cô Vân chẳng khỏi phải chịu thống khổ lung lắm, mà thống khổ về tâm hồn nó càng đau đớn bằng mười thống khổ xác thịt. Tôi khuyên cô Vân nên suy nghĩ lại. Theo ý tôi, thì cô Vân phải lấy chồgn, ấy là cái đường thuận tiện dễ đi hơn hết.
    Cô Vân vội vã đáp:
    - Nữa! Hai ông bà đồng tâm hiệp ý quá! Anh muốn ép em ưng ông Huỳnh phải không?
    - Không. Cô tự do chọn lựa, nên ưng ai thì cô ưng. Tôi khuyên cô lấy chồng, chớ không phải tôi buộc cô phải ưng ông A hay ông B nào hết.
    - Em hiểu ý anh rồi... anh sợ em nói hay mà làm không hay, rồi hoá ra dở tệ... Cám ơn anh... Em có đức tin về nghị lực của em. Mà ví dầu nghị lực ấy không đủ sức chịu nổi cái chủ nghĩa tối cao kia, cô phải sụm giữa đường đi nữa, thì em sẽ lập thế mà cứu vớt cái thân danh của em, em không để nó sa ngã đâu mà anh sợ.
    - Tôi mong lắm, ngặt sợ sự mong ấy không thành.
    - Anh phải ráng giúp em mà làm cho thành mớihay.
    - Tôi sợ quá...
    - Sao mà sợ?... Ở đời đừng sợ giống gì hết chớ.
    - Tôi sợ mênh mông, không biết sợ giống gì mà nói.
    Thuần buông đũa thôi ăn rửa tay và uống nước rồi ra ngoài hoa viên đi thẩn thơ một mình.
    Cô Vân nói lén với cô Hoà:
    - Lên ở chơi hai tuần nay tôi khảo cứu tâm hồn của anh Thuần rất kỹ lưỡng. Anh là người chán ngán cuộc đời, chớ không phải anh không thương vợ con. Nếu ngày trước anh cưới người nào khác chớ không cưới chị, thì cửa chỉ của anh cũng giống như vậy. Chị phải bỏ tánh ghen, ráng làm cho anh Thuần biết yêu cuộc đời hết chán ngán nữa, thì gia đình của chị vui vẻ lắm. Anh Thuần giáo dục hoàn toàn học rộng, chí cao, chớ không phải như đám trí thức lạm xạm kia vậy đâu.
    Cô Hoà gật đầu đáp:
    - Cám ơn chị, nhờ chị lên chơi mấy hôm nay mà gia đình tôi hết buồn như hồi trước. Xin chị rảnh lên chơi cho thường đặng làm trung gian giùm cho tôi với nhà tôi được hoà thuận. Tôi trông cậy chị lắm.
    Cô Vân cười ngất và đáp:
    - Trời ơi, tôi nghĩ giùm chỗ bất mãn của hai ông bà đặng thấy mà lo phương mà chữa cho hết nghi kỵ nhau, chớ tôi ở hoài trên này với chị sao được. Thôi, để tôi xin má tôi mua xe hơi rồi tôi sẽ lên thường.
    Thuần bước vô lấy thuốc đốt mà hút, làm cho hai cô phải ngừng câu chuyện riêng.
    Sáng bữa sau, Thuần thay đồ rồi xuống lầu hứa hễ ra tới hãng thì biểu sớp phơ cầm bánh xe đem về liền đặng hai cô đi Kỳ Sơn. Thuần thấy cô Vân y phục đoan trang, đương đứng một mình tại bàn ăn, thì ngó cô trân trân rồi nói:
    - Cô về dưới mạnh giỏi. Tôi kính lời thăm bác.
    Cô Vân cười và đáp:
    - Cám ơn anh, hễ chị Hoà sanh thì anh phải cho em hay liền nghe không?
    Thuần giả không nghe, nên không trả lời, xây lưng đi liền ra nhà sau lấy xe mà đi, cô Vân lại cửa sau đứng ngó theo, miệng chúm chím cười, mà trong lòng bâng khuâng dường như có việc chi bất mãn.
    

Xem Tiếp Chương 5Xem Tiếp Chương 7 (Kết Thúc)

Đoạn Tình
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Đang Xem Tập 4
  » Xem Tiếp Tập 5
  » Xem Tiếp Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
 
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ
» Tình Ca Giáo Viên Miền Núi
» Cuốn Sổ Lớn
» Chuyện Tình New York
» Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
» Đau Thương Đến Chết ( Phần I )
» Hai Chị Em
» Giữa Cơn Gió Lốc
» Chỉ Một Lần Yêu
» Đi Qua Hoa Cúc
» Tình Trên Đỉnh Sầu
» Tôi Có Thể... Nói Thẳng Với Anh
» Hành Trình Của Sói
» Âm Mưu Ngày Tận Thế
» Cầm Thư Quán