Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Quỳnh Dao » Biệt Ly Ơi Chào Mi Tác Giả: Quỳnh Dao    
    Hai tháng nay nhờ số tièn lương hậu hĩnh của luật sư Thắng trả cho việc dạy kèm ở tư gia, Bảo Lâm đã kiêm' được người làm phụ công việc cho chạ Bà này, mỗi buổi sáng tám giờ đến và maĩ tám giờ tối mới rời nhà. Bà lo công viec lặt vặt trong nhà. Sáng nay bà đến trễ, Bảo Lâm tự pha sữa cho me bịnh không ngờ caí ly bị vỡ cứa vào tay nàng một caí.
    Bước vào phòng tắm, Bảo Lâm mở vết thương ra, vêt' cứa vừa sâu lại vừa rộng, nàng lâý bông và băng vải ra quân' vội vết thương, xong, thay aó bước ra ngoaì. Hối hả vậy mà cũng gân` tám giờ sáng.
    Rời nhà, Bảo Lâm thẳng bước về phiá trạm xe buýt.
    Trơì nóng quá. Muà hè ở đây vừa mơí sáng là mặt trơì đã leo lên tận maí nhà. Caí nắng như muốn thiêu đốt mọi vật. Nắng choí chang đã làm Bảo Lâm hoa mắt. nàng sửa lại chồng sách trong tay, tựa lưng vào cột đèn nghỉ một chút cho đỡ mệt. Có một caí gì đó làm đầu như nặng ra, làm cơ thể như chao đảo, toàn thân nàng mệt mỏi một cac'h lạ kỳ.
    Bảo Lâm chưa lâý lại được thăng bằng, thì chợt có tiếng rú của tiếng xe tăng tốc đô. Quay lại, nàng đã thấy chiếc xe gắn maý lạí bởi một người đàn ông trẻ đang lao thẳng về phía nàng. Bảo Lâm giật mình muốn tránh. Nhưng không kịp. Thôi rồi! hôm nay quả là một ngaỳ xui xẻo, Bảo Lâm nghĩ. chiếc xe thắng két một tiếng, rồi nó dừng lại chỉ cách Bảo Lâm có mâý phân. Bảo Lâm bàng hoàng chưa kịp nhìn kỹ, thì có tiếng cười:
    - Sao thế? Giat mình ư? Làm gì mặt maỳ taí mơ taí mét vậỷ Sợ à?
    Bảo Lâm up' những quyển sách vào ngực, nhìn kỹ thì ra là Từ Sâm. Mâý ngaỳ nay, không hiểu sao sang' nào Bảo Lâm cũng gặp Từ Sâm. Có lẽ vì Công ty Xây dựng của cậu ấy ở gân` đâỵ Thỉnh thoảng, Từ Sâm cũng đến nhà đoì đưa Bảo Lâm đi làm, nhưng nàng nghĩ con gaí mà ngồi sau xe con trai thì kỳ quá, nên cứ khăng khăng từ chôí. Từ Sâm cũng không ep'. Nhưng mỗi lân` Bảo Lâm đến trạm xe buýt, thì Từ Sâm cũng chạy chầm chậm theo một quãng đương`. Bảo Lâm không vui nói:
    - Bậy thật! Cậu cứ làm như trẻ con không bằng, tôi tưởng chừng săp' gặp tai nạn đến nơi!
    Từ Sâm cười, nu cười của anh chàng rất tự nhiên. Nắng như lâp' lanh' trong anh' măt'.
    - Xin lỗi nhé! Bảo Lâm không tin tưởng taì nghệ lạí xe của tôi ử không lẽ tôi có thể đụng Lâm được à?
    Rồi nhìn vào đồng hồ, Từ Sâm nói:
    - Hôm nay chắc Lâm trễ giờ mất rồị
    - That vậy ư?
    Bảo Lâm bôí rôí bước nhanh, cố gắng tơí trạm xe buýt càng nhanh càng tốt.
    - Nêú bây giờ mà Lâm còn ở đây chờ xe buýt nữa thì chắc là phải trễ thật. Thôi lên đây bảo đảm chỉ mươì phut' sau là Lâm sẽ đến trước cổng trường ngaỵ
    Bảo Lâm nhìn Từ Sâm hơi do dư. Sâm thấy vậy vội keó canh' tay Bảo Lâm về phiá xẹ
    - Ui da!
    Bảo Lâm bất giác hét lên vì Từ Sâm đã vô tình nắm trúng canh' tay đau của nàng. Từ Sâm taí mặt, buông lỏng cánh tay Bảo Lâm rạ
    - Làm sao thế?
    Chàng đã nhìn thấy vét maú loang ra cả aó. Từ Sâm keó Bảo Lâm đến gân`, keó tay aó lên cao, maú rịn ra ngoaì lớp băng vảị Từ Sâm rùng mình, chưa kịp phản ứng thì Bảo Lâm đã lảo đã?o nói:
    - Từ Sâm, tôị.. tôi săp' ngất xỉu đâý!
    Từ Sâm giật mình nhảy xuống xẹ Một tay đỡ lâý Bảo Lâm, tay kia keó xe vào sát lề đường. Chàng thấy không thể chậm trễ được, vội vẫy tay gọi taxị Keó Bảo Lâm lên xe, Từ Sâm nói như ra lệnh:
    - Lên nhanh, tôi đưa Lâm đến bệnh viện.
    Bảo Lâm lưỡng lự:
    - Nhưng tôi còn phải lên lớp.
    - Không lớp liếc gì cả.
    Từ Sâm hét và đẩy Bảo Lâm lên taxị
    Ngồi tựa lưng vào nệm mà Bảo Lâm vẫn thấy choáng váng, tứ chi đau nhoí, đau đến chảy nước mắt được. Tuy vậy nàng vẫn không quên chiếc xe gắn maý của Từ Sâm ở vệ đường:
    - Cậu Sâm.
    - Gì thế?
    - Còn chiếc xe, cậu chưa khoá. Coi chừng mất trộm đâý.
    - Mặc nó!
    Từ Sâm nói và leo lên xe ngồi cạnh Bảo Lâm. Chiếc xe lướt nhanh.
    Bảo Lâm nghĩ có lẽ anh chàng đang giận tạ Ta đã làm anh ta trễ giờ mất. Bảo Lâm biết công việc của Từ Sâm khá quan trọng. Kiến trúc sư mà! Có lẽ những bản vẽ kia vẫn còn để trong cốp xẻ Bảo Lâm thở daì, cố giữ vẻ bình thản nói:
    - Cậu Sâm! Thật có lỗi, tôi đã làm cho cậu bị trễ giờ mất.
    Maý điêù hoà không khí trong taxi khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
    - Thật ra thì vết thương không nặng lắm đâu, cậu haỹ để tôi xuống xe đi dạy, khỏi phải đến bệnh viện làm gì.
    Từ Sâm quay lại quắc mắt:
    - Cô nói it' một chút có được không? Tại sao lại bị thương nặng như vậỷ
    - Tôi bị té.
    - Cha mẹ của Lâm không hay biêt' gì ư?
    Từ Sâm nói, nhưng rồi chợt nhớ ra hoàn cảnh của Bảo Lâm nên ngưng lạị
    Bảo Lâm thì tựa đầu vào ghế. Lúc naỳ có caí gì bềnh bồng trong đầu, khiến nàng cảm thấy buồn ngủ. Tối qua không ngủ được, sáng nay lại chưa ăn gì, rồi lại gặp chuyện bị thương. Hèn gì chẳng yêú chẳng mệt mỏi sao được. Bảo Lâm chợt thấy muốn có một chỗ nào đó năm` nghỉ một lúc, có lẽ khỏe hơn chứ bây giờ không phải chỉ có sự mệt mỏi ở thể xác, mà còn cả ở tinh thần.
    Chiếc xe dừng lại trước cửa một bệnh viện, Bảo Lâm được đưa vào trong.
    Ngồi trước mặt bác sĩ, Bảo Lâm mới nhớ ra, nói với Từ Sâm.
    - Tôi không có mang tiên` theọ
    Từ Sâm nói nhanh:
    - Ðừng lo, tôi có đâỵ
    Bác sĩ đã mở lóp băng vaỉ lộn xộn của Bảo Lâm ra, ông chau maỳ. Vết thương thật rộng, đang rỉ maú. ông quan sát kỹ rồi nói:
    - Thế naỳ làm sao cô ấy không đau cho được? Còn mâý mảnh thủy tinh li ti năm` trong vết cắt naỳ.
    Bac' si nói xong quay qua bảo Từ Sâm:
    - Cậu ra ngoaì ngồi chờ một chút, chúng tôi cân` một khoảng thơì gian để rửa vết thương và gắp mảnh chai rạ Có lẽ còn phải may thêm khoảng mươì muĩ. rất tiếc. Canh' tay đẹp thế naỳ mà phải mang sẹọ
    Từ Sâm bước ra khỏi phòng tiểu phẫụ Như vậy là Bảo Lâm không thể lên lớp sáng nay rồị Chàng vội gọi dây nói đến trương` của Bảo Lâm xin phép, rồi lại gọi sang Công ty xây dựng xin cho mình nghỉ một ngaỳ.
    Từ Sâm ngồi ở phòng chờ. Hơn một tiếng đồng hồ sau, mơí thấy Bảo Lâm bước ra với bác sị
    Từ Sâm được dặn dò:
    - Mai nhớ đưa cô ấy lại thay băng. một tuân` lễ sau thaó chỉ. Còn thuốc thì bốn giờ uống một lân`. Nếu tôí không bị sốt thì coi như không có gì đáng sợ nữạ Còn nêú không thì làm ơn gọi điện thoại cho tôi nghen.
    Bác si ghi cho Bảo Lâm số điện thoại với một đống thuốc uống. Ông ta còn nói thêm:
    - Cô cân` phải nghỉ ngơi, nhớ không nên đe va chạm them vào vết thương. Cũng không nên đụng nước. Bằng không vết thương mà sưng vấy lên thì caí sẹo nở to ra đâý. À! Cũng phải đề phòng cả nhiễm trùng nữa đâý.
    Từ Sâm trả tiên` viện phí xong, hai người bước ra ngoaì. Mặt Bảo Lâm vẫn xanh xao, Từ Sâm nghĩ có lẽ Bảo Lâm đau lắm, chàng nói:
    - Tôi xin phep' cho Lâm nghỉ hôm nay, thành thử đừng phải bận tâm gì về chuyện dạy dỗ nữạ Bây giờ để tôi đưa Lâm về nhà nhé?
    Bảo Lâm nói nhanh:
    - Thôi khỏi cân`! Tôi không thể về nhà bây giờ, làm thế cha tôi sẽ lo lắng.
    Bảo Lâm nhìn quanh rồi nói tiếp:
    - Cậu Sâm, cậu biết nơi nào có thể ngồi lâu được không? tôi cân` tìm một chỗ ngồi đến tan giờ dạy học mơí về nhà được.
    Từ Sâm nhìn nàng không đáp, vẫy tay gọi một chiếc taxị Mươì phút sau, họ đã có mặt ở một quán an Tây có tên là "Lan Tâm". Chọn một góc vắng, họ ngồi xuống. Anh' sáng vừa phải, ghế nệm êm, khung cảnh thỏai maí khiến Bảo Lâm thấy dễ chịụ
    Trên tương` là một bức họa lơn', vẽ một thiêú nữ cỡi ngựạ trên bàn baỳ một chậu thủy tinh, trên có đóa hoa hồng tươi maù đỏ.
    Bảo Lâm ngồi tựa lưng vào ghế, chưa bao giờ Bảo Lâm bước chân vào nơi sang trọng như vậỳ. Có chăng chỉ một lân`. Đó là lân` cuôí cùng chia tay với La Dũng. Nhưng chỉ là một quán cà phê nhỏ. Bảo Lâm còn nhớ La Dũng đã nắm chặt đôi tay nàng với những lơì thề thiêt' tha:
    - Tối đa là hai năm, Bảo Lâm! Hai năm nữa anh sẽ trở về. Dù có thi đậu hay không thi đậu, anh cũng phải trở về, anh không thể sống xa em. Bảo Lâm, em hiểu không, cứ nghĩ đến cảnh sống mà thiêú em, anh buồn muốn chét.
    Còn, còn nhiêù nữa, La Dũng đã nói với nàng những lơì mật ngọt như vậỵ
    thế mà hai năm đã trôi quạ Không phải hai năm. Bây giờ đã là 4 năm rưỡị La Dũng không quay lại, Dũng cũng không chêt' mất. Traí lại, La Dũng đã sống một cuộc sống đâỳ hạnh phúc. Chàng đã cươí vợ. Tât' cả những lơì thề non hẹn biển trở thành lơì nói chơị
    Chuyện trăm năm như một ảo ảnh.
    Tình yêu! Tình yêu! Tình yêu là gì?
    Bảo Lâm thầm nghĩ phải chăng chỉ là caí mà các nhà văn muá bút để lường gạt người đọc thôỉ Giữa thơì đại tên lửa naỳ, cuộc sống thay đổi đến độ chóng mặt thì tìm đâu ra một tình yêu chung thủỷ
    Chợt nhiên, Bảo Lâm cảm thấy có hai hàng nước mắt lăn xuống má.
    Trên bàn, trước mặt có ly cafe đen. Ly cafe đã nguội mang ra từ bao giờ thế? Bảo Lâm ngẩn rạ Rồi nàng lại thấy có người keó ghế đến ngồi sát bên cạnh nàng. Nắm lâý canh' tay không bị thương của nàng. Một giọng nói thanh niên, một giọng nói trẻ và ấm:
    - Có đau lắm không? Có cân` uống thuốc giảm đau không? Bác sĩ nói là Lâm sẽ thấy nhức nhối lắm, uống thuốc đi chứ?
    Bảo Lâm giật mình, nàng như mơí tỉnh giấc, quay trở về thực tế sau giấc mộng xa xăm. Bảo Lâm mở to mắt rạ Nàng phát hien Từ Sâm đã keó ghế từ vị trí đôí diện đến cạnh bên nàng. Anh chàng đang nhìn nàng với đôi mắt tọ Đôi mắt có chút lôi cuốn và đang nhìn nàng rất lạ. Lâu lắm rồi, Bảo Lâm cũng đã gặp anh' mắt giống như vậỵ Đúng rồi! Anh' mắt của La Dũng. Bảo Lâm giật mình, hoàn toàn trở về thực tế. Bảo Lâm luống cuống, cố rút tay ra khỏi tay Từ Sâm nhưng không được. Nàng nói:
    - À, cậu Sâm. tôi khỏe lắm, không thấy đau đớn gì cả. Cậu yên tâm.
    Bảo Lâm lại cố rút tay ra nhưng vẫn không được. Từ Sâm nhìn trừng trừng vào mắt Bảo Lâm, giọng nói của cậu ta có caí gì đó đổi khác:
    - Ðừng nên thế! Tai sao lúc nào Lâm cũng như muốn trốn lánh tôỉ Tai sao vậỷ Giữ khoảng cách để làm gì? Không cho tôi caí diễm phúc được chăm sóc chiêù chuộng Lâm à?
    Bảo Lâm bôí rôí. Trơì đất! chuyện gì săp' xảy ra đâỷ Không, không được. Hôm nay xảy ra bâý nhiêu chuyện, đủ rồị Đầu oc' như muốn nổ tung rồị Không thể suy nghĩ, phân tích gì nữa được. Mọi thứ đang đaụ Ta không có quyên` nghĩ khác được.
    Bảo Lâm lưỡi như cứng ra, môi như khô lại, nàng cố gắng nuôt' nước bọt nói nhỏ nhẹ:
    - Cậu Sâm, cậu nên tỉnh taó một chút nào! Cậu còn trẻ tuổi! Tôi lúc nào cũng coi cậu như em. Cậu biết đâý, nêú em tôi còn sống, nó cũng bằng cỡ tuổi cậụ
    Mặt Từ Sâm đỏ hẳn, chàng nói nhanh, giọng nói có vẻ xúc động:
    - Nhưng tôi đâu phải là em của Lâm đâủ Lâm cao lắm là lớn hơn tôi hai tuổi thôi! Khoảng cac'h thơì gian như vậy đâu lơn' lắm? Bảo Lâm, đừng hòng nói với tôi là Lâm hoàn toàn không hiểu vì sao, tôi cứ tìm cách xuất hiện trước cửa nhà của Lâm. Cũng đừng cho rằng, hoàn toàn không hiểu vì sao tôi cứ quan tâm lo lắng. Cứ tìm maĩ lý do để gân` gũi Lâm. Tôi muốn nói với Lâm răng` ....
    Bảo Lâm hoảng hốt, cố rut' tay và thu người vào ghế:
    - Ðừng! Đừng ... Cậu đừng làm tôi sợ, cậu Sâm, cậu còn trẻ. Có thể cậu chưa hiểu được cậu đang làm gì. Hãy quên đi, cậu Sâm. Đừng nói đến chuyện đó nữa, bằng không, một ngaỳ nào đó cậu lơn' lên, cậu trưởng thành, cậu sẽ thấy hôí hận về những gì cậu vừa nói với tôị
    Từ Sâm mở trừng trừng đôi mắt. rồi tự nhiên nhắm nghiền lạị Hình như cậu ta đang cắn nhẹ môị Từ Sâm ngã người ra sau một chút. đã có một khoảng cách nhỏ. Khuôn mặt Từ Sâm không còn đỏ mặt nữa mà taí đị Lập tức Bảo Lâm hiểu rạ nàng đã khiến cho Từ Sâm thấy tổn thương. Từ Sâm bị chạm tự aí.
    Bảo Lâm bôí rôí, đặt tay mình lên tay Từ Sâm, Bảo Lâm nói như giải thích phân bua:
    - Cậu thấy đó cậu Sâm. Cậu không hiểu được tôi đâụ
    Ngừng một chút, nàng tiếp:
    - Tôi bây giờ già rồị Tôi không xứng đáng với cậu nữạ
    Từ Sâm cắt ngang:
    - Thôi đừng nói gì hết!
    Khuôn mặt chàng có nét giận hơn` của trẻ con, chàng hất tay Bảo Lâm ra rồi thọc tay vào tóc với caí vẻ nũng nịu của tre con trông rất dễ thương.
    Từ Sâm vừa lắc đầu vừa nói:
    - Tôi hiểu rồi, Lâm không coi tôi ra gì ca, Lâm cho tôi chỉ là một đưá con nít, chưa trưởng thành chưa biết suy nghĩ. Lâm khi dễ tôị Chưa bao giờ tôi nhận ra điêù ấy và thấm thiá như lúc naỳ.
    Bảo Lâm vội vã nóị Nàng cũng không hiểu tai sao mình lại nói như vậy:
    - Không phải vậy đâu, hoàn toàn không phảị
    Từ Sâm buông tay xuống nhìn thẳng Bảo Lâm:
    - Không phải saỏ Có nghĩa là Lâm không coi tôi là đứa con nít, phải không? tôi dù sao cũng hai mươi bốn tuổi rồị tôi cũng đã đi làm đã có một vi trí trong xã hội nhất định. Nói tom' lại, tôi đã trưởng thành, đã có nghề nghiệp, có trình độ và nhận thức rõ ràng những gì mình đang làm. Vậy thử còn gì nữa, Lâm haỹ cho biết đi! thế nào mơí gọi là trưởng thành chứ?
    Từ Sâm nhiú maỳ suy nghĩ. Đôi mắt chàng như van lơn, như câù khẩn nhìn Bảo Lâm:
    - Lâm haỹ nói đi! Lúc Lâm nói chuyện tình yêu với La Dũng, bâý giờ hắn bao nhiêu tuổỉ
    Bảo Lâm mở to mắt. Nàng cảm thấy ngột ngạt khó thở. Nàng muốn nói với Từ Sâm:
    - Cậu Sâm! Cậu biết không? Chính vì có chuyện La Dũng mà tôi không muốn lầm lỡ không muốn sa chân một lân` nữạ Cậu không hiểu đâụ Cậu không hiểu vì sao tôi lại sợ tuổi trẻ như vậy, và vì sao tôi lại già thế naỳ. Tất ca cũng chỉ vì tình yêu, vì nỗi đaụ
    Đầu oc' Bảo Lâm lúc naỳ lan man bao ý nghĩ. Bất giác nàng nói:
    - Cậu Sâm naỳ!
    Bảo Lâm tiếp tục rất khẽ:
    - Thuốc giảm đau cậu để đâu, cho tôị Tôi cảm thấy đau quá, đau quá ...
    Lập tức, ngón đon` khỏa lấp được hữu hiệu ngaỵ Từ Sâm như gác mọi chuyện qua một bên, vội vã tìm trong đống thuốc ra viên thuốc Bảo Lâm cân`.
    Từ Sâm nhìn Bảo Lâm. Viên thuốc được uống ngay với nước lọc. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Bảo Lâm, Từ Sâm chợt như hối hận. Lòng chàng buồn rươì rượị Đúng ra không nên, không nên nhắc đến tên La Dũng. Bảo Lâm đang bị đau vết thương ở tay, ta đành lòng nào lại nhắc đến vết thương ở tim nàng. Rõ thật tàn nhẫn!
    Bảo Lâm tựa đầu vào ghế nói:
    - Bây giờ cậu hãy cho tôi nghỉ một chút nhé. Chuyện kia để hôm khác sẽ bàn đến, lúc nào tôi khỏe, tôi không còn đau, chúng ta sẽ có dịp bàn lạị
    Từ Sâm nói nhanh:
    - Lỗi tai tôi cả. Bảo Lâm nói đúng, tôi rõ ràng chưa trưởng thành. Tôi còn ích kỷ ngang ngạnh. Chưa biết cách chiêù chuộng, chăm sóc.
    Từ Sâm có vẻ đau khổ về những gì mình làm không đúng lúc đã quạ
    Bảo Lâm ngồi đâý, ngồi yên. Trong phút giây nàng chợt thấy lòng mình thoáng một chút xúc động, nhưng nàng vẫn im lặng.

Xem Tiếp Chương 5Xem Tiếp Chương 17 (Kết Thúc)

Biệt Ly Ơi Chào Mi
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Đang Xem Tập 4
  » Xem Tiếp Tập 5
  » Xem Tiếp Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
  » Xem Tiếp Tập 16
  » Xem Tiếp Tập 17
 
Những Truyện Quỳnh Dao Khác
» Đừng Quên Đêm Nay
» Song Ngoại
» Hậu Hoàn Châu Cát Cát
» Vội Vã
» Tình Buồn
» Cánh Nhạn Cô Đơn
» Mùa Thu Quen Nhau
» Nắng Thôn Đoài
» Ái Quả Tình Hoa
» Mùa Thu Lá Bay
» Chim Mỏi Cánh
» Bản Tình Ca Muôn Thuở