Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài Học Trò » Những Cô Em Gái Tác Giả: Nguyễn Nhật Ánh    
    Lớp đêm tôi đang theo học tan lúc bảy giờ. Không đêm nào tôi về nhà ngaỵ Tôi ôm tập đi lang thang qua các ngả phố để nghe nỗi buồn gặm nhấm trái tim tôị
    Tôi đi qua các ngã tư đèn màu, thấy lòng mình chớp nháỵ Tôi vào các cửa hiệu chẳng để mua gì. Người qua đường không ai nhìn tôị
    Trong khi tôi nhìn tất cả mọi ngườị Để xem có ai quen. Để mong mỏi được gọi trên môi một cái tên thân thiết. Tôi thèm đuược thốt lên một cách ngạc nhiên sung sướng: "Ồ, Nghị, mày ra Đà Nẵng hồi nào vậỷ". Tôi thèm được reo tở mở: "A, Bá, mày ra ngoài này thăm bà con hả?".
    Cũng có đôi khi tôi mơ mộng đến một điều kỳ diệu: "Ủa, Gia Khanh đi đâu đâỷ" - "Khoa hỏi lạ! Gia Khanh đi tìm Khoa chứ đi đâu!" - "Tìm Khoả" - "Ừ, tìm Khoa!" - "Chi vậỷ" - "Gia Khanh nhớ Khoa lắm!" ...
    Thường thì tôi chỉ mới tưởng tượng đến đó, hình ảnh cuộc gặp gỡ giữa tôi và gã người yêu của Gia Khanh ở quán Ngàn Khơi dạo nọ lại hiện ra cắt đứt giấc mơ ngọt ngào trong đầu tôị
    Và tôi lại buồn bã quay về làm chàng chăn cừa cô đơn lang thang trên đồng cỏ, nhìn sao trời mà nhớ nàng Stéphanettẹ
    Cho đến một hôm ...
    Hôm đó, sau khi ôm tập đi tha thẩn qua các phố khuya đến rã cẳng, tôi mệt mỏi lê gót về chỗ ở nằm trên đường Bạch Đằng chạy dọc sông Hàn.
    Lúc đang xuôi theo đường Nguyễn Du để về bờ sông, tiếng đàn dương cầm không biết từ đâu vọng tới khiến tôi tự dưng bâng khuâng vô hạn và bất giác chùng bước lạị
    Đường Nguyễn Du giờ này vắng vẻ, tiếng dương cầm càng thánh thót, và tôi không tài nào bước nổị Tiếng đàn giữa đêm khuya đã níu chân chàng chăn cừa cô đơn.
    Tôi sững sờ dừng chân bên hè phố, ngơ ngác nhìn quanh. Sau một lúc dáo dác, tôi phát hiện tiếng đàn kỳ diệu kia vọng ra từ ô cửa sổ sáng đèn trên lầu một ngôi nhà nhiều tầng bên kia đường.
    Tôi còn nhìn rõ bóng người con gái tóc dài in lên bức rèm cửa cứ chốc chốc lại lay động mỗi khi có gió thoảng quạ
    Trong một thoáng, tôi hiểu ra người con gái vô danh kia chính là nàng Stéphanette của tôị Gia Khanh không phải là nàng Stéphanettẹ Gia Khanh chỉ là sao chổi Halley, thoắt hiện ra rồi biến mất khỏi cuộc đời tôị Để cho tôi mừng hụt. Để cho tôi lúc nào cũng cảm thấy buồn thiụ
    Trong những giờ phút quạnh hiu nhất của cuộc đời tôi, Gia Khanh đã không màng tìm đến. Chỉ có tiếng đàn dương cầm kia kịp lúc đến an ủi trái tim tôi, xoa dịu nỗi cô đơn trong lòng người con trai xa xứ.
    Tôi ngồi bệt xuống hiên nhà bên này đường, bâng khuâng nhìn lên ô cửa bên kia, nghe tiếng đàn chảy qua lòng như dòng suối mát.
    Tôi không dám băng qua đường. Tôi không dám ngồi dưới cửa sổ nhà nàng Stéphanettẹ Tôi sợ chó dữ nhà nàng xồ rạ Tôi sợ nàng hắt nước trúng đầu tôị Như vậy thì giấc mơ của chàng chăn cừa sẽ tan biến.
    Tối đó, tôi về đến nhà khuya lơ khuya lắc. Tiếng đàn đã ru tôi vào cơn mơ màng tự lúc nào không haỵ Tôi chỉ đứng lên khi tiếng đàn đã ngưng, đèn trong nhà đã tắt và hai cánh cửa đã lạnh lùng đóng lạị
    Bác Đán hỏi tôi:
    - Sao hôm nay con về muộn thế?
    Tôi nói dối:
    - Con gặp một đứa bạn quen ở trong quê rạ
    Bác Đán không hỏi gì thêm. Có lẽ vì bác thấy tôi buồn buồn. Có lẽ bác nghĩ tôi đang nhớ quê sau khi gặp lại bạn cũ.
    Càng ngày bác Đán càng tin chắc điều đó khi thấy tôi dạo này mặt cứ thừ rạ Có khi bác bắt gặp tôi thẫn thờ như người mất củạ
    Bác Đán tôi đâu có biết đó là lúc chàng chăn cừu của bác đang bồi hồi nhớ nàng Stéphanette ngự ở lầu caọ
    Suốt một tuần lễ liền, tối nào cũng thế, sau khi ôm tập ra khỏi cổng trường Pascal, dạo một vòng phố xá, tôi lại về ngồi bệt xuống vỉa hè đường Nguyễn Du, chong mắt lên ô cửa sổ sáng đèn ở tầng hai bên kia đường, ngẩn ngơ nghe tiếng piano phả nhạc xuống tâm hồn.
    Tôi cứ ngồi như thế hằng buổị Và ngẩn ngơ hằng buổị Tiếng đàn thánh thót của nàng Stéphanette lúc đầu khiến tôi vui, nhưng càng về sau càng khiến tôi buồn nẫu ruột. Càng về sau tiếng đàn càng khiến tôi thấm thía sự lẻ loi của mình. Càng khiến tôi nhận ra tôi đang lủi thủi trên đường khuya giữa một thành phố lạ.
    Nhiều lúc tôi an ủi mình bằng cách nghĩ rằng biết đâu sẽ có một hôm nàng Stéphanette thình lình vén rèm và nhìn thấy tôi đang ngồi nghệt mặt say sưa thưởng thức tiếng đàn của nàng. Thấy người hâm mộ yêu âm nhạc đến mức ngồi bệt dưới đất hằng giờ, chắc nàng sẽ vô cùng cảm động. Chắc nàng sẽ phóng xuống đất, tông cửa chạy ra và băng qua đường, vội vã đến mức quên mang cả dép.
    Nàng sẽ đi chân trần đến trước mặt tôi, ngạc nhiên mấp máy: "Anh là aỉ" - "Tôi là người yêu tiếng đàn của em" - "Anh ngồi đây tự bao giờ?" - "Từ lâu lắm rồị Giờ này qua giờ khác. Đêm này qua đêm khác" - "Ôi, sao em không hề biết?" - "Rèm cửa đã che kín trái tim em" - "Sao anh không về nhà đỉ Khuya rồi!" - "Tôi đã nghe sương xuống trên vaị Nhưng tôi là chàng trai lang thang, chỉ dừng chân nơi bến đỗ của tình yêu".
    Nàng Stéphanette học dương cầm, chỉ biết Beethoven, Mozart, Schubert, những nhà soạn nhạc thiên tài, khả kính. Chắc nàng không bao giờ nghe cải lương. Nên nàng không biết tôi đã thuổng những lời đối đáp mùi mẫn kia trong vở "Tình anh bán nón".
    Nàng không biết nên nàng nghe trái tim mình xao xuyến khôn tả. Nàng nói "Tội nghiệp anh ghê!" và xúc động nắm lấy tay tôi "Anh đứng lên đi!". Tôi đứng lên. "Anh vào nhà em đi, đây chính là bến đỗ của anh". Tôi theo nàng bước qua cửa thiên đường ...
    Khi tôi mơ thấy tôi bước qua cửa thiên đường cũng là lúc mắt tôi nhìn lên và thảng thốt nhận ra cửa sổ phòng nàng đã đóng tự đời tám hoánh nàọ Chiếc chồi non mơ mộng của tôi chưa kịp đâm hoa đã vội héo khô ngay tắp lự.
    Đêm đó, những câu thơ Nguyễn Bính đuổi theo tôi suốt dọc đường về:
    Đêm qua và đêm nay
    Và nghìn đêm về trước
    Ta đi trên phố này
    Ta đi trên phố khác
    Hỡi nghìn cái cửa sổ
    Rồi khép vào bên trong
    Có thấu tình ta không
    Có thấu tình ta khổ?
    Cửa hàng nghìn khép lại
    Tất cả một đêm nay
    Có lòng ta rồ dại
    Mở ra muôn ngàn ngày ...
    Tôi rời bỏ lycée Pascal sau mười ngày thử thách. Tôi dựa cột mà nghe được chín ngàỵ Đến ngày thứ mười "thánh" Pierre phát hiện ra một con chiên lạ mặt.
    Thật ra mọi sự đổ bể là do tôị
    Khi dạy tiết Analyse grammatical, thầy Pierre viết câu "Je crains qúil ne vienne" trên bảng rồi kêu cả lớp phân tích từ ne trong câụ
    Đám nhóc tì không đứa nào biết chữ ne đó là hư từ, trả lời sai be bét.
    Phần vì ngứa ngáy, phần vì nhớ lời dạy "biết thì thưa thốt" của ông bà, tôi liền ngoác miệng hùng hồn:
    - C'est un mot explétif!
    Đang thất vọng trước hàng loạt câu trả lời bá láp, bỗng nghe có người đáp trúng, thầy Pierre mừng như bắt được vàng, liền reo lên sung sướng:
    - Bien! Très bien!
    Và thầy quay phắt xuống dưới:
    - Quỉ
    Cả lớp chong mắt vào tôi khiến tôi đỏ bừng mặt, ngượng ngập đứng lên.
    Thầy Pierre nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, rồi có lẽ tưởng tôi siêu môn tiếng Pháp của thầy, thầy liền "nổ" một tràng loằng ngoằng khiến tôi muốn té xỉụ
    Rồi thấy tôi ấp a ấp úng, thầy Pierre lại tưởng tôi là bậc chính nhân quân tử, quen đức khiêm tốn không thích nói về mình nên "nổ" tiếp một tràng nữa để động viên.
    Thấy hỏi liền hai câu mà tôi vẫn giương mắt ếch lên ngó, thầy Pierre đâm hoang mang. Thầy đưa tay vuốt mái tóc đẹp, ngờ ngợ nhìn tôi:
    - Comprenez-vous?
    Lần này thì tôi nghe rõ. Từ hồi bắt đầu học tiếng Pháp đến nay, đây là mẫu câu tôi nghe đã đến thuộc lòng: "Trò có hiểu không?".
    Gặp câu hỏi quen thuộc, tôi mừng quýnh như gặp bạn cố tri nơi đất khách quê người, liền nhanh nhẩu:
    - Non! Non!
    Tôi nói "Em không hiểu" mà mặt cứ tươi hơn hớn. Tất nhiên mặt tôi rạng rỡ bao nhiêu thì mặt thầy Pierre buồn thảm bấy nhiêụ Tôi đã làm tan vỡ giấc mơ phát hiện nhân tài của thầỵ Trong thâm tâm tôi cũng cảm thấy áy náy nhưng chẳng biết làm saọ Tôi rất muốn đem lại niềm vui cho thầy nhưng việc đó quả thực nằm ngoài khả năng của tôị
    Thầy Pierre nhìn xoáy vào mặt tôi thêm một lúc như để xác nhận câu trả lời thông thái vừa rồi của tôi là hiện tượng "chó ngáp phải ruồi", rồi uể oải vẫy tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
    Tôi ngồi xuống và ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi biết chắc mình không đủ can đảm tái ngộ "thánh" Pierre và đám con chiên lóc chóc của thầy thêm một lần nào nữạ
    Ngày hôm sau tôi giã từ lycée Pascal, giã từ khuôn viên xinh đẹp với những bồn hoa và lối đi rãi sỏi, giã từ giấc mộng trở thành học sinh trường Tâỵ
    Nhưng dù không còn đi học thêm, chiều chiều tôi vẫn áo quần tề chỉnh ôm tập ra khỏi nhà.
    Bác Đán không biết dạo này tôi không hề bén mảng đến thiên đường do "thánh" Pierre canh giữ mà mon men đến thiên đường của nàng Stéphanette trên đường Nguyễn Dụ
    Tôi đến trước cửa nhà nàng với vẻ sùng kính của một con chiên ngoan đạo đến trước cửa nhà thờ. Tôi đến đó để chiêm bái tình yêụ Dẫu là tình yêu trong tưởng tượng. Dẫu nàng Stéphanette chưa một lần ngứa tay vén rèm cửa sổ. Và lẽ dĩ nhiên là nàng không hề biết đêm đêm vẫn có một người ngồi bên kia đường say sưa nghe tiếng đàn của nàng và mê mải ngắm bóng nàng in trên rèm cửạ
    Trong thời gian đó, tôi bắt đầu làm thơ.
    Năm ngoái tôi đã từng cộng tác với "giáo sư" Bá làm những bài thơ con cóc, bị thằng Ngữ tức nhà thơ Ngu Kha chê tới chê luị Nhưng năm ngoái tôi chưa biết buồn, tôi chưa biết cô đơn, tôi không có nỗi ưu tư nào cần giải tỏạ Tôi làm thơ chỉ để mong in lên báo tường của lớp. Vì vậy, thơ tôi dở ẹc. Vì nó không có hồn.
    Năm nay thơ tôi đẫm nhớ nhung. Chàng chăn cừu làm thơ cho nàng Stéphanette, thơ bắt buộc phải haỵ
    Những vần thơ cô độc chảy ra từ trái tim tôi:
    Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ
    Đêm không biết làm gì, ngồi đếm sao thưa
    Có những lúc buồn không sao ngủ được
    Mơ hồ tiếng ai trong tiếng gió lùa
    Bác Đán thấy tôi những ngày gần đây hết ngơ ngơ ngác ngác lại tối tối chong đèn thức khuya lơ khuya lắc, lấy làm tò mò lắm.
    Một hôm, bác hỏi:
    - Con làm gì đấy hở con?
    Thoạt đầu, tôi định chốị Nhưng không hiểu sao tôi lại thú thật:
    - Con đang làm thơ.
    Bác Đán gật gù:
    - Những khi nhớ quê, người ta thường làm thơ con ạ!
    Bác Đán tưởng tôi nặng lòng sầu xứ. Bác cổ vũ tôi:
    - Con cứ làm thơ đị Những vần thơ sẽ giúp con vơi đi nỗi nhớ!
    Tôi không đính chính, chỉ ậm ừ.
    Nào ngờ bác Đán chìa tay ra:
    - Con đưa cho bác xem thử nàọ
    Không biết làm sao từ chối, tôi rụt rè đưa bài thơ đang làm dở cho bác.
    Trong khi bác đọc, tôi lấm lét nhìn trộm, thấy mày bác càng lúc càng nhíu lạị
    Đọc gần hết bài thơ, bác ngỡ ngàng kêu lên:
    - Như vậy là con đang nhớ con bé nào chứ đâu phải đang nhớ quê!
    Tôi cúi gầm mặt, không đáp.
    - Có đúng vậy không con?
    Tôi lí nhí, vẫn không ngẩng đầu lên:
    - Dạ.
    Tôi tưởng bác Đán sẽ rầy la, mắng mỏ. Nhưng bác chỉ thở dài:
    - Cháu của bác đã là chàng thanh niên mà bác không để ý.
    Và bác khuyên, giọng ân cần:
    - Nhưng dù sao cũng đừng để bọn con gái hớp mất hồn con ạ. Đời con còn bao nhiêu việc phải làm.
    Tôi lại "dạ", và không biết nói gì thêm.
    Khuya đó, tôi cặm cụi làm cho xong bài thơ và sáng hôm sau gửi cho một tờ báo ở Sài Gòn: tuần báo Bạn Trẻ.
    

Xem Tiếp Chương 4Xem Tiếp Chương 15 (Kết Thúc)

Những Cô Em Gái
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Đang Xem Tập 3
  » Xem Tiếp Tập 4
  » Xem Tiếp Tập 5
  » Xem Tiếp Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
  » Xem Tiếp Tập 15
 
Những Truyện Dài Học Trò Khác
» Ngôi Trường Mọi Khi
» Góp Nhặt Cát Đá ( Thạch Sa Tập )
» Hai Vạn Dặm Dưới Biển
» Harry Potter và thanh gươm Gryffindor
» Con Thúy
» Hạ Đỏ
» Phượng Vĩ
» Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa
» Thằng Quỷ Nhỏ
» Pippi Tất Dài
» Harry Potter Và Mật Lệnh Phượng Hoàng
» Thằng Người Gỗ
» Còn Chút Gì Để Nhớ
» Ngoài Song Mưa Bay