Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Quỳnh Dao » Hoàn Châu Cát Cát Tác Giả: Quỳnh Dao    
    Ngày Tiểu Yến Tử và Tử Vy quay về Thấu Phương Trai, không khí nơi đây như ngày hội lớn. Người mừng nhất là Kim Tỏa vì được đoàn tụ với Tử Vy. Có bao nhiêu chuyện nói mãi không hết. Rồi thêm cái tích thích khoác lác ba hoa của Tiểu Yến Tử. Khiến chuyện càng sôi nổi, đậm đà, sôi nổi nhất là màn “Tử Vy cứu Hoàng thượng" được vẽ vời thêm hương sắc, đến độ gần như thành thần thoại. Ví dụ như con dao chỉ đâm vào ngực lại biến thành lưỡi kiếm đâm lút cán, rồi máu chảy thành suối mà không cạn. Đám Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử há hốc cả mồm nín thở ngồi nghe khâm phục.
    Kim Tỏa vừa khóc vừa nói:
    - Trách gì ở nhà, mắt tôi cứ giật, lòng tôi cứ lo như có chuyện gì không hay xảy ra... Nhưng mà tiểu thơ tôi cũng lạ, tại sao không lo gìn giữ bổn mệnh của mình để bị trọng thương như thế?
    Rồi quay qua Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa trách:
    - Tiểu Yến Tử tỉ tỉ, tỉ tỉ quên lời hứa của mình rồi ư? Sao để tiểu thư bị nặng vậy.
    Tiểu Yến Tử vội đưa tay ra:
    - Đúng là ta chẳng nên thân. Đây này, ngươi muốn phạt bao nhiêu cũng được!
    Trong khi đám Minh Nguyệt đang mải mê câu chuyện nên hỏi tới:
    - Rồi sau đó thì thế nào? Thế nào? Kể tiếp đi!
    Tử Vy không kiên nhẫn, đứng dậy nói:
    - Thôi được rồi, đủ rồi, chuyện đến đó đã kết thúc. Các người ngồi nghe tỉ tỉ ấy nói thì ta trở thành thần mất. Chuyện đã được phóng đại chớ làm gì có. Chẳng tin bọn ngươi xem này, ta vẫn bằng xương bằng thịt. Nếu lưỡi gươm mà dài như Tiểu Yến Tử nói thì ta đã chết chớ làm gì còn đứng ở đây?
    Rồi để thay đổi đề tài câu chuyện, Tử Vy hỏi:
    - Các ngươi ở nhà đã làm được gì nào? Hoàng hậu có sang đây quấy rầy gì không?
    - Dạ bà ấy có đến mấy lượt, nhưng nhìn đông nhìn tây một lúc là bỏ đi. Không có cô và Hoàn Châu cát cát ở nhà, bà ấy đâu thèm để ý đến bọn tôi làm gì?
    Rồi nhìn Tử Vy tò mò, Minh Nguyệt hỏi:
    - Vết thương của tỉ tỉ nặng lắm không?
    - Yên tâm đi, sống quay về là quá tốt rồi.
    Tiểu Trác Tử và Tiểu Đặng Tử hiếu kỳ muốn biết thêm thích khách mặt mày thế nào, nhưng Tiểu Yến Tử đã xua tay.
    - Thôi được rồi, được rồi. Chuyện mai sẽ kể tiếp, ai muốn nghe mai tựu lại đây nghe. Tóm lại Tử Vy không chết, tức là đám bảy người chúng ta đoàn tụ đầy đủ. Vậy chờ gì mà các ngươi không bày rượu tiệc ra để ăn mừng đi?
    Nhưng đâu cần Tử Vy nhắc, ngay lúc đó Kim Tỏa đứng dậy, vòng tay:
    - Xin mời cát cát và tiểu thư vào trong dùng cơm.
    Thì ra, vừa về đến nơi, ông Phước Luân đã vào cung báo tin trước và bọn đầu bếp cũng chuẩn bị xong đại yến Thấu Phương Trai cũng có phần.
    Tiệc đã sẵn sàng, hôm nay thật vui vì ngoài mừng đoàn tụ, còn có cái mừng “Tử Vy thoát chết". Thấu Phương Trai từ lâu có tiếng là cái “Vô nguyên tắc" hôm nay càng vô nguyên tắc hơn. Vào tiệc là không còn phân biệt chủ tớ. Mọi người cùng nâng ly, Tiểu Yến Tử nói:
    - Chúc tất cả "trường thọ trăm tuổi, đầu bền trên cổ”.
    Mọi người hưởng ứng:
    - Tất cả "trường thọ trăm tuổi, đầu bền trên cổ”.
    Khi mọi người đang vui vẻ bên tiệc rượu, chợt bên ngoài có tiếng bọn thái giám hô to:
    - Hoàng thượng có thưởng!
    Cả đám giật mình, vội vàng sửa sang lại mũ áo, quỳ xuống đất. Tiểu Đặng Tử đẩy mạnh cửa. Chỉ thấy bên ngoài đèn đuốc sáng choang, rồi hai cung nữ tay nâng mâm “Thịt gà nướng bùn" bước vào tâu.
    - Hoàng thượng ban cặp gà "tại thiên nguyên tác tỷ dực điểu" (chắp cánh bay cao) cho Hoàn Châu cát cát cùng Tử Vy cô nương để tăng thêm hương vị.
    Tử Vy và Tiểu Yến Tử nhìn nhau thích thú. Hai cung nữ đặt hai mâm gà lên bàn xong, kế tiếp là mâm thứ hai.
    - Hoàng thượng ban thêm “Hồng chủy lục anh ca" (Anh Vũ mỏ đỏ).
    - Món thứ ba “Yên thảo như bích ty" (Yến thảo tợ tơ trời).
    - Món thứ tư “Tầng tang đê lục chi" (Dâu tằm xanh ngát).
    - Món thứ năm “Mạc mạc thủy điền phi bạch hạc" (Cò trắng trên cánh đồng).
    - Món thứ sáu “Âm âm hạ mộc chuyển hoàng ly" (Hoàng hạc dưới tán cây hè).
    - Món thứ bảy " Phượng hoàng đài phượng hoàng du" ( Phụng hoàng ngao du).
    Toàn là những món mà Yến Tử và Tử Vy đã thưởng thức giữa trời lúc ngao du. Sau đó thái giám còn bước tới tâu:
    - Hoàng thượng còn có chỉ. Tối nay Thấu Phương Trai được quyền phá lệ, không phải giữ gìn trật tự kỷ cương gì cả cứ mặc tình ca hát, uống rượu.
    Tiểu Yến Tử vừa nghe tấu, mừng quá nhảy dựng lên rồi nói:
    - Hoàn Châu cát cát cùng Tử Vy, tạ ơn Hoàng thượng.
    Khi bọn thái giám cùng cung nữ rút lui xong, Tiểu Yến Tử chụp lấy tay Tử Vy thích chí nói.
    - Vậy là bữa nay chúng ta có thể ăn uống thả cửa, say thả cửa mà chẳng sợ ai quấy rầy cả.
    Kim Tỏa từ trong chạy ra, xúc động nắm lấy tay Tử Vy hỏi:
    - Tiểu thơ với Tiểu Yến Tử như vậy là "bình đắng" rồi ư? Hoàng thượng đã biết được sự thật rồi à?
    Tử Vy lắc đầu:
    - Chưa biết, nhưng chuyện cũng đã sắp "rõ ràng".
    Tiểu Yến Tử hối thúc mọi người:
    - Nào yến tiệc đã sẵn sàng. Chúng ta nhập tiệc đi. Đây là lần đầu tiên ta dùng tiệc trong "phép tắc" đấy nhé!
    Và rồi mọi người bắt đầu nhập tiệc.
    Tử Vy nhìn những thức ăn trên bàn, nghĩ đến việc vua còn ghi nhớ tên từng món ăn mà mình đặt ra, vô cùng cảm động. Tình cảm phụ tử dâng trào, cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
    Tối hôm ấy, sau bao ngày xa cách, vua và Lệnh Phi lại trùng phùng. Tình cảm đầy nỗi nhớ nhung. Lệnh Phi vừa cởi áo ngoài cho vua, vừa nói:
    - Sao lại để gặp thích khách? Thần thiếp vừa nghe tinh hồn bất phụ thể. Cũng may là bệ hạ có Tử Vy bất chấp hiểm nguy liều mình cứu giá, nếu không hậu quả sẽ ghê gớm biết chừng nào. Thần thiếp chỉ nghĩ đến chuyện ấy đã rùng mình. Thôi thì... Hoàng thượng à, từ đây về sau đừng có đi tuần du nữa nhé!
    Vua nắm lấy tay Lệnh Phi, chợt nói:
    - Lệnh Phi này. Sau khi Tử Vy vì trẫm mà xả thân thì trẫm nghĩ rằng, mình không nên xem cô ấy chỉ như một a đầu nữa, mà cần cư xử khác đi!
    Lệnh Phi nghe nói giật mình:
    - Hoàng thượng... Hoàng thượng, có nghĩa là Hoàng thượng đã cùng nó... cùng nó...
    - Ồ! Lệnh Phi đừng nghi bậy. Tử Vy khi nào cũng quấn quýt bên Tiểu Yến Tử như hai tỉ muội ruột thịt. Trẫm mà có muốn làm gì, thì cũng phải hỏi ý kiến cả hai đứa nữa chứ?
    Rồi vua lại nghĩ ngợi, nói thêm:
    - Con bé chẳng đơn giản như Phi tưởng đâu. Cô ta có cách nghĩ riêng của mình.
    Lệnh Phi vẫn nghi ngờ:
    - Nếu được Hoàng thượng để mắt xanh đến, thì đã là phúc đức mấy đời, con bé làm sao dám nghĩ ngợi gì khác? Thế nào? Hoàng thượng có muốn thiếp tiếp sức trong việc này không?
    - Không, không cần. Chuyện đó để mình ta tính toán.
    Vua nói và lại rơi vào cõi trầm tư. Lệnh Phi nhìn vua, thăm dò:
    - Hoàng thượng... Hình như con bé Tử Vy đó đã khiến Hoàng thượng động lòng?
    Vua yên lặng một lúc, nói:
    - Không phải động lòng... mà là tội nghiệp... Một thứ tình cảm chưa từng có bao giờ. Ta cũng chẳng hiểu ra làm sao nữa.
    Lệnh Phi xúc động:
    - Nếu giúp được việc cho bệ hạ thiếp rất sẵn sàng, mặc dù có phần ganh tị. Có nghĩa là bệ hạ định cho cô ấy nhập cung với chức danh quý nhân chăng?
    Vua Càn Long nghĩ ngợi:
    - Điều đó... Ta chưa nghĩ đến, nhưng trước mắt không nên nói gì cả. Đợi chuyện vua Tây Tạng đến đây xong sẽ định liệu sau.
    Cái hôm mà vua Ba Lạc Bình đưa cát cát Trại Á đến Bắc Kinh. Không khí kinh đô gần như là lễ hội. Vua Ba Lạc và cát cát, người ngồi trên một kiệu hoa lớn. Phía trước là dàn nhạc công Tây Tạng với sắc phục sặ sỡ, kèn trống dẫn đầu. Đặc biệt nhất là đoàn vũ công mang mặt nạ quỷ, vừa đi vừa múa những vũ điệu lạ mắt.
    Vua Càn Long, các hoàng tử và cận thần đứng trước điện Thái Hòa nghênh đón.
    Đoàn vũ công đến trước mặt vua lại nhảy múa vồn vã như chào đón. Xong hai chiếc kiệu lớn mới đi vào. Kiệu vừa đặt xuống, vua Tây Tạng bước ra đỡ cát cát xuống rồi cùng toàn thể đám tùy tùng dân tộc Tạng quỳ mọp trước mặt vua Càn Long tung hô.
    - Ba Lạc Bình và Trại Á xin tham kiến Hoàng thượng. Kính chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
    Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa, thì núp sau một chiếc cột ở xa xa nhìn trộm. Xem một lúc, Tử Vy nói:
    - Thôi đủ rồi vào trong đi, kẻo bị phát hiện bây giờ. Ta không nên quấy rầy khi Hoàng thượng tiếp khách.
    Nhưng Tiểu Yến Tử lại không chịu:
    - Múa hát vui thế này, có mang cả mặt nạ nữa, không xem quá uổng, mà những tay trai tráng Tây Tạng trông vạm vỡ quá hở?
    Kim Tỏa cũng góp ý:
    - Nhưng mà sao cô cát cát lại nhỏ nhắn thế cơ, đều mặc áo màu đỏ trông cũng đẹp.
    Tiểu Yến Tử thò đầu ra xa, để nhìn kỹ hơn.
    - Hoàng A Ma thật chẳng tế nhị chút nào. Người ta đến mang theo cả cát cát thì mình phải mang cát cát ra tiếp chứ, sao lại để ta phải núp lén lút thế này? Đúng ra ta phải được đàng hoàng trước mặt mọi người mới phải.
    Tử Vy giật mạnh gấu áo Tiểu Yến Tử:
    - Tỉ tỉ làm gì vậy? Cứ mãi đút đầu ra ngoài? Thôi về đi, để không bị người ta phát hiện bây giờ.
    Tiểu Yến Tư vẫn mê mẩn nhìn:
    - Để ta xem thêm một chút mà có sao đâu?
    Lúc đó, vua và Ba Lạc Bình thi lễ hoàn tất. Ba Lạc Bình với giọng chuẩn trung văn nói:
    - Suốt quãng đường đến Trung Nguyên, thần thấy cảnh trí Trung Quốc rất đẹp, phong thổ hoàn toàn khác hẳn đất Tây Tạng.
    Vua Càn Long cười tươi:
    - Được lãnh tụ đất Tây Tạng xa xôi đến thăm Bắc Kinh, trẫm rất vui, nào mời vào cung, tiệc rượu đang chờ mọi người đấy.
    Ba Lạc Bình cầm tay cát cát Trại Á nói:
    - Thần xin giới thiệu, đây là đứa con gái út của thần!
    Vua Càn Long cũng vội bảo Vĩnh Kỳ và đám con trai khác của mình bước ra.
    - Đây là những đứa con trai của trẫm.
    Ba Lạc Bình như ngạc nhiên:
    - Hoàng thượng chẳng có con gái ư?
    - Đương nhiên là có, tất cả đến tám đứa lận.
    - Thế tại sao chẳng thấy đứng đây?
    Vua đáp:
    - Theo quy luật Đại Thanh chúng tôi, con gái không được ra đón khách phương xa...
    Ba Lạc Bình có vẻ ngạc nhiên, nhưng nói:
    - Con gái cũng quý như con trai thôi, vì nếu không có con gái thì làm gì có con trai chứ?
    Lối lý luận của Ba Lạc Bình, khiến vua Càn Long cũng ngạc nhiên không kém, sau đó hai đàng cùng đi cùng nói chuyện. Tử Vy và Kim Tỏa thấy đoàn người sắp đến gần, vội vã bỏ chạy vào trong chỉ có Tiểu Yến Tử là cố nán lại nhìn. Nên lúc đoàn người đến gần, là bỏ chạy không kịp nữa, loạng choạng thế nào để trợt chân té ngã soài ra trước mặt mọi người.
    Rõ là xui vì lúc đó đoàn khách cũng vừa tới nơi. Vua và mọi người vô cùng bối rối. Lúc Tiểu Yến Tử lồm cồm đứng dậy định chạy, thì nghe vua quát:
    - Tiểu Yến Tử!
    Tiểu Yến Tử vội vàng quỳ xuống:
    - Hoàng A Ma kiết tường!
    Vua quay qua nói với Ba Lạc Bình:
    - Đây là một trong các cát cát của trẫm - Hoàn Châu cát cát.
    Tiểu Yến Tử nhìn lên, Trại Á rất nhanh bước tới, tò mò nhìn Tiểu Yến Tử, rồi tiếp đó dùng tiếng Tạng nói một tràng với Ba Lạc Bình. Không ngờ Ba Lạc Bình lại dùng Trung Văn nói lại.
    - Con đã học tiếng Hoa rồi, sao không sử dụng tiếng Hoa.
    Trại Á bây giờ mới sử dụng tiếng Hoa:
    - Cái cô Hoàn Châu cát cát này, sao lại ngã ở đây? Nói chuyện còn phải quỳ nữa, phải chăng vì lùn hơn mọi người?
    Tiểu Yến Tử nghe vậy, tức khí:
    - Chưa hẳn là ngươi cao hơn ta, muốn đo thử không?
    Vua Càn Long lắc đầu, trừng mắt với Tiểu Yến Tử:
    - Tiểu Yến Tử, hãy lui ra, không được vô lễ.
    Và quay qua Ba Lạc Bình nói:
    - Nào đi thôi, mời đi theo hướng này.
    Và cả đoàn người tiếp tục đi vào cung, chỉ có Tiểu Yến Tử vẫn bất bình đứng đó, nhìn theo.
    Từ khi đoàn Tây Tạng sang mọi người đều bận rộn, vua ít đến Thấu Phương Trai, mà cả Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái đều ít khi rỗi rảnh. Lúc này Tiểu Yến Tử rất buồn, cứ ngồi nhớ lại những ngày “Cải trang tuần du" đầy kỷ niệm.
    Riêng về cô nàng Trại Á, có nhiều nhận xét khác nhau. Tiểu Yến Tử khó chịu nhất:
    - Cái con bé Trại Á cát cát đấy, tướng thì nhỏ xíu mà cứ tưởng mình to tát lắm. Ngồi trên kiệu hoa phải tám người khiêng, hách dịch chẳng coi ai ra gì. Thấy Hoàng thượng lại không quỳ, rồi gặp mặt ta cũng vác hất, còn bày đặt xí xô xí xào bằng tiếng Tạng nữa chứ? Thấy mà phát ghét.
    Tiểu Đặng Tử nghe thế trợn mắt:
    - Hay là cô ta niệm thần chú để đánh bùa mê đấy!
    Tiểu Trác Tử thắc mắc:
    - Thế cô ta nói xí xô xí xào tung lung xèng gì vậy? Cát cát hiểu không?
    - Đâu biết. Nhưng hẳn không phải là niệm thần chú, mà nói tiếng Tạng, ý chê bai chuyện ta quỳ chứ không dám đứng. Sự việc đó làm ta xấu hổ chết được cũng đồng là cát cát, mà người ta oai phong lẫm liệt, còn ta lại "lép vế" càng nghĩ mà càng tức được.
    Ngay lúc đó, Nhĩ Thái từ ngoài vào với thông tin mới.
    - Ta đến báo cho mọi người biết. Bọn Tây Tạng sang đây có mang theo tám võ sĩ. Họ định thử tài bọn ta, vì vậy ngày mai sẽ có một cuộc tỉ thí lớn. Tôi, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang sẽ bận rộn vô cùng. Hoàng thượng còn nói, những cuộc tỉ thí thế này, chắc chắn là Tiểu Yến Tử cũng thích xem. Nên chừa cho ba chiếc ghế trống cho Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa cùng dự.
    Kim Tỏa nghe vậy sung sướng ra mặt:
    - Cả tôi cũng được xem nữa à?
    Tiểu Yến Tử thì thích chí ném khăn tay lên cao, mồm bắt chước cô gái Tây Tạng nói tiếng Tạng:
    - Ha ha! Ha ha! Ma mi ma mi cu lu cu lu lung tung xèng!
    Nhĩ Thái ngạc nhiên:
    - Cô nói gì tôi chẳng hiểu?
    - Tiếng Tây Tạng đấy, có nghĩa là ngày mai này các ngươi sẽ bị đòn trầy da tróc vảy hết trơn!
    Hôm tỉ thí xảy ra, khung cảnh võ trường vô cùng náo nhiệt. Người đến xem đông nghẹt cả.
    Vua Càn Long, Hoàng hậu, Lệnh Phi, các Phi tần và đại thần đều có mặt để chứng kiến trận đấu. Dĩ nhiên trong đám khách dự có cả Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái có điều họ phải ngồi xa vua, Ba Lạc Bình và Trại Á hơn. Điều đó làm Tiểu Yến Tử bất bình ganh tị.
    Cát cát Trại Á vừa lanh lợi hồn nhiên ngồi phía dưới mà cứ hét động viên phe Tây Tạng.
    - Lô Ka... Tặng hắn một quả đấm! Đạp mạnh đó! Ha ly ha la ma mi mi da! Nhanh lên!
    Trong võ trường, lúc đó Trại Oai và gã có tên Kô La đang giao đấu, Trại Oai sử dụng sợi dây xích sắt dài, còn Kô La dùng quả trùy lớn nối dây xích cầm tay.
    Quả trùy có sức tung rất lớn, mỗi lần chạm vào sợi dây của Trại Oai là nhá lửa... sức bật cũng cao. Tiểu Yến Tử thấy Trại Á cổ động đội nhà nhiệt tình như vậy, cũng nóng mũi, nên đứng bật dậy hét:
    - Trại Oai! Hãy cố lên! Cố lên! Ngươi là cao thủ nội cung. Dũng mãnh vô địch, đừng để thua hắn, cố lên! Nhắm thẳng vào đầu xích quả trùy mà đánh, giật mạnh! Cẩn thận đấy!
    Trại Á thấy Tiểu Yến Tử to mồm, cũng đứng dậy động viên đội nhà:
    - Lô Ka! Quyết tâm chiến thắng! Chiến thắng! Ha ly ha la ma mi da!
    Tiểu Yến Tử bắt loa bằng tay, bắt chước:
    - Trại Oai! Ha li ha la ma mi da! Hãy đánh hắn cho tơi tả. Đừng lịch sự khách sáo gì hết! Để tụi nó biết tay!
    Vua, Hoàng hậu và chúng thần thấy hai cô cát cát hai nước cổ vũ đội nhà một cách cuồng nhiệt như vậy, phải lắc đầu, lo theo dõi tiếng động viên, mà quên cả xem thi đấu.
    Trại Á chẳng bao giờ chịu kém, nhại lại cả câu cổ động của Tiểu Yến Tử:
    - Lô Ka! Đánh cho hắn tơi tả đi! Đừng khách sáo!
    Tiểu Yến Tử không vừa nhại lại giọng Tạng:
    - Trại Oai! Ha li ha la ma mi da! Ha li ha la ma mi da!
    Rồi không hẹn mà gặp, Tiểu Yến Tử và Trại Á quay lại quắc mắt nhìn nhau, xong tiếp tục quay qua cổ động gà mình:
    - Lô Ka! Dũng sĩ hạng nhất! Đánh đâu thắng đó. Vô địch!
    - Trại Oai! Dũng sĩ thượng hạng! Không địch thủ!
    Giữa lúc cả hai cố gắng cổ động, thì không may một phút sơ sót. Trại Oai bị sút tay, bay mất vũ khí. Trại Á thấy vậy, mừng rờ giậm chân hét to.
    - Ô! Vậy là chúng ta thắng rồi! Thắng rồi!
    Tiểu Yến Tử thất vọng vô cùng, may là lúc đó, cuộc chiến tạm dừng. Trại Oai và Kô La được thay thế bởi hai võ sĩ khác. Trại Quảng và một võ sĩ Tạng, trận này đấu vật.
    Tiểu Yến Tử quên ngay nỗi cụt hứng ban nãy, lại lớn tiếng động viên:
    - Trại Quảng, cố lên! Vật ngã hắn ngay cú đầu đi, đừng khoan nhượng gì cả! Phải giữ sỉ diện cho nhà!
    Trại Á nào chịu thua, dùng tiếng Tạng lẫn tiếng Hán:
    - Quá Biên Soái! Đừng khách khí, nỗ lực lên, nỗ lực. Ha li ha la!
    - Trại Quảng! Phải nhanh nhẹn lên, sử dụng cả khinh công để hạ gục hắn sớm!
    Trại Quảng nghe nhắc, sực nhớ ra, vội trổ khinh công vờn quanh địch thủ. Gã đô vật người Tạng chụp mấy lần chỉ chộp khoảng không, loạng choạng suýt ngã. Tiểu Yến Tử đắc ý:
    - Đúng đấy! Trại Quảng! Phải vờn hắn mệt rồi ra tay. Ngươi thật vĩ đại!
    Trại Á tức lý, vừa giậm chân vừa động viên:
    - Võ sĩ Tây Tạng vô địch!
    - Võ sĩ người Mãn mới vô địch chứ?
    Hai người gần như cãi nhau. Lúc đó dưới võ trường Trại Quảng đã chụp được đối phương nâng lên ném xuống, võ sĩ Tây Tạng nằm bẹp luôn, vậy là Trại Quảng đã thắng.
    Tiểu Yến Tử đắc chí quay qua Trại Á:
    - Các ngươi thua rồi! Thua rồi!
    Trại Á sa sầm nét mặt, quay lại hét:
    - Lang kha!
    Anh chàng tên Lang Kha nhảy ngay vào đấu trường, tay không tấc sắt. Bên Đại Thanh có cao thủ Cao Viễn nhảy ra ứng chiến, Tiểu Yến Tử và Trại Á tiếp tục cổ võ. Nhưng không ngờ tay Lang Kha này võ công quá cao cường, Cao Viễn không phải là địch thủ chỉ mấy hiệp là bị loại ngay ra khỏi trận. Một cao thủ Đại Thanh khác vào thay, nhưng không ngờ cũng không phải là địch thủ của Lang Kha nên chẳng mấy chốc cũng bị loại, điều đó làm vua Càn Long không vui, trong khi Trại Á lại nhảy lên, liên tục hét:
    - Lang Kha vạn tuế! Lang Kha chiến thắng! Lang Kha Ha ly ha la!
    Tiểu Yến Tử giận run, hét toáng lên:
    - Cao thủ người Mãn đâu? Còn chờ gì mà không ra đấu nữa chứ?
    Có một người trên khán đài bay xuống, mọi người nhìn kỹ reo hò. Thì ra là Nhĩ Khang. Tiểu Yến Tử hét to nhất.
    - Nhĩ Khang vĩ đại! Nhĩ Khang vô địch, biểu diễn tài nghệ cho họ lé mắt chơi.
    Nhĩ Khang và Lang Kha đã xáp vào nhau. Hai người đều có võ công cao cường nên trận đấu diễn ra vô cùng sôi nổi. Khiến mọi người căng thẳng theo dõi.
    Nhĩ Khang kết hợp khinh công và võ thuật, lúc dùng quyền, lúc phi thân, vì vậy khi xuất hiện trước mặt đối thủ, khi xuất hiện phía sau lưng tung quyền. Vì vậy Lang Kha phải xoay chuyển thật linh hoạt mới né được đòn. Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa là người cổ vũ cho Khang mạnh nhất!
    - Nhĩ Khang cố lên!
    - Nhĩ Khang thiếu gia, phải chiến thắng nhé!
    Tiểu Yến Tử thì "nhắc bài":
    - Nhĩ Khang, sử dụng liên hoàn cước đi, phát huy tài nghệ của huynh để họ thấy chứ?
    Trại Á quýnh lên, dùng tiếng Tạng nhắc Lang Kha liên tục. Nhưng cuối cùng rồi Lang Kha cũng bị bại dưới tay Nhĩ Khang.
    Tiểu Yến Tử sướng muốn phát điên lên, đưa hai tay lên trời, hét:
    - Vậy mới phải chứ, thế mới gọi là cao thủ chứ?
    Trại Á nghe vậy đỏ mặt, quay đầu lại hét:
    - Ban Cửu đâu!
    Anh chàng có tên Ban Cửu dạ một tiếng rồi nhảy ra. Địch thủ của hắn vẫn là Nhĩ Khang. Tưởng đây là một cao thủ vượt trội, nhưng chỉ trao đổi mấy chiêu, Nhĩ Khang đã tìm được yếu điểm của đối thủ, nhờ vậy chỉ mấy hiệp, Nhĩ Khang cũng đánh bại được.
    Võ công của các võ sĩ người Tạng chiêu quyền gần như giống nhau. Vì vậy sau khi giao đấu với hai ba người Nhĩ Khang đã có thể tự tin xuất quyền. Phải nói Nhĩ Khang cao thủ lại thông minh, nên lần lượt chế ngự được hết. Vua và chúng thần thấy vậy rất hả dạ. Ba Lạc Bình và Trại Á cát cát đương nhiên không vui khi Nhĩ Khang hạ đến tay võ sĩ Tạng cuối cùng. Ba Lạc Bình đã đứng dậy cười gượng nói.
    - Hay lắm! Cao thủ đại nội của Hoàng thượng quả là siêu quần! Bọn thần xin chịu thua! Xin bái phục.
    Nhưng Trại Á không chịu:
    - Không được! Chúng ta còn người chưa đấu cơ mà!
    Rồi chẳng nói thêm, phi thân xuống ngay đấu trường. Sự xuất hiện của Trại Á khiến mọi người ngạc nhiên, kể cả vua. Tiểu Yến Tử thấy vậy cũng nóng mũi đứng dậy, định tham gia nếu không có Nhĩ Thái ngồi gần đó ngăn lại, thì cũng đã có mặt ở đấu trường.
    - Nào ngồi lại đi Yến Tử. Gấp gì, hãy bình tĩnh xem xem quyền cước của Trại Á thế nào hãy tính.
    Nhĩ Khang khi thấy Trại Á phóng xuống, lịch sự chùng tay. Bởi vì dù gì đối phương cũng là cát cát, lại là con gái nên vòng tay lại nói:
    - Thần Phước Nhĩ Khang, không dám cùng cát cát thi đấu. Vì vậy xem như cuộc đấu quyền kết thúc tại đây nhé.
    Nhưng Nhĩ Khang chưa dứt lời, thì Trại Á đã lấy trong người ra một ngọn roi bằng vàng và nhanh chóng bổ mạnh về phía Nhĩ Khang.
    Nhĩ Khang giật mình nhún người định né, nhưng đường roi nhanh quá, nên tránh không kịp, thế là bị đuôi roi quét một đường trên mặt rướm máu.
    Tử Vy, Kim Tỏa, Tiểu Yến Tử kêu lên. Nhưng Nhĩ Khang chưa kịp đứng vững, thì những đường roi tiếp theo của Trại Á đã quét đến, Nhĩ Thái thấy vậy hét:
    - Đừng khách khí nữa, phải trổ tài thôi. Bằng không no đòn đấy!
    Tiểu Yến Tử cũng hét:
    - Nhĩ Khang, huynh làm sao vậy? Thấy gái đẹp là sợ không dám đụng đến ư? Nịnh vừa phải thôi huynh à.
    Bấy giờ Nhĩ Khang trúng đòn cũng bắt đầu nổi nóng, lại bị mọi người ngồi quanh đấu trường la hét, nên không nể tình nữa, trổ tài nhập thân ý muốn đoạt lấy ngọn roi thôi. Nhưng chuyện đó đâu có dễ dàng. Võ nghệ Trại Á cũng cao cường, múa roi như lụa gió cũng khó lọt.
    Vậy là hai người quần nhau, chẳng ai chịu thua ai. Cuộc chiến là những màn phô diễn võ thuật cao độ lạ mắt, khiến người người hết lòng khen ngợi.
    Tử Vy, Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, vua, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ lúc đó mới giật mình, không ngờ cô gái ốm yếu kia lại múa roi giỏi và đẹp như vậy.
    Nhưng rồi cuộc chiến cũng đến lúc kết thúc. Lợi dụng một phút sơ sót của Trại Á, Nhĩ Khang đoạt được roi:
    - Được cát cát nhân nhượng, nên thần mới thắng, xin khâm phục võ công của cát cát.
    Không ngờ ngay lúc đó, Trại Á phóng một cước vào mặt Nhĩ Khang hét:
    - Cái gì mà nhân nhượng? Ta nghe chẳng hiểu gì cả. Ha li u la!
    Nhĩ Khang nhờ có đề phòng trước, nên ngã người ra sau né được đòn. Nhưng hành vi của Trại Á đã khiến Nhĩ Khang bất bình thế là sẵn thế chàng phóng roi ra. "Phất!” Ngọn roi đi thẳng về phía đầu cát cát, đánh rơi chiếc mũ trên đầu Trại Á.
    Nhưng Trại Á vẫn không chịu thua, xuất quyền xuất cước đánh liên tục về phía Nhĩ Khang, Nhĩ Khang phải phóng tiếp roi giật mất hoa tai bên phải, rồi bên trái của cát cát Tây Tạng. Ba Lạc Bình có vẻ khâm phục Nhĩ Khang, quay qua hỏi vua:
    - Dũng sĩ kia là ai vậy?
    - À, đấy là Phước Nhĩ Khang, là Ngự tiền hộ vệ của trẫm đấy. Con trai lớn của Phước Luân đại học sĩ.
    - Hay lắm! Hay lắm! Võ công thật cao cường.
    Cùng lúc đó, nữ trang đeo trên cổ của Trại Á đã bị ngọn roi của Nhĩ Khang giật bay gần hết có cái bay lên trời. Bằng thái độ nhẹ nhàng, Nhĩ Khang bay lên chụp lấy, rồi khiêm tốn đưa trả Trại Á hỏi:
    - Chúng ta dừng đấu được chưa?
    Trại Á đỡ lấy nữ trang cả roi, chắp tay cười, nói:
    - Xin chịu thua. Trại Á này xin bái phục dũng sĩ.
    Rồi phi thân trở lại khán đài, nói một tràng tiếng Tạng với Ba Lạc Bình. Không biết nói gì, mà Ba Lạc Bình ngửa người ra sau cười lớn:
    - Ha ha ha! Lần này Trại Á con tôi đã có được một địch thủ ngang tay. Võ công của người Mãn quả là danh bất hư truyền! Không sai! Không sai!
    Vua Càn Long nghe vậy thích chí, cũng cười lớn:
    - Ha ha! Võ công của người Tây Tạng các người cũng đâu tầm thường, ngay cả một cát cát nhỏ mà cũng khiến người khiếp sợ.
    Thế là cả hai vị vua đều có vẻ thỏa mãn.

Xem Tiếp Chương 30Xem Tiếp Chương 34 (Kết Thúc)

Hoàn Châu Cát Cát
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Xem Tập 18
  » Xem Tập 19
  » Xem Tập 20
  » Xem Tập 21
  » Xem Tập 22
  » Xem Tập 23
  » Xem Tập 24
  » Xem Tập 25
  » Xem Tập 26
  » Xem Tập 27
  » Xem Tập 28
  » Đang Xem Tập 29
  » Xem Tiếp Tập 30
  » Xem Tiếp Tập 31
  » Xem Tiếp Tập 32
  » Xem Tiếp Tập 33
  » Xem Tiếp Tập 34
 
Những Truyện Quỳnh Dao Khác