- Duy về! Duy về! - Con sáo đen cuống quýt nói khi nghe thấy tiếng giày quen thuộc. Nó cố thò cái đầu bé tí xíu ra ngoài song nan làm cái lồng đung đưa. Như thường lệ, nhà vắng tanh, Duy về phòng mình nằm gác chân lên bàn nghĩ miên man. Ánh nắng tàn chạy giật lùi trên sàn đá làm Duy bất giác nhớ đến chuyện hồi chiều. Ở trường về, Duy cùng mấy đứa qua nhà Hà chơi. Có con mèo chết ai đó vứt chèo queo bên gốc cây trước ngõ. Tụi nó khóc mùi mẫn. Cái Thanh kêu sao giống con Liu nhà nó thế, chỉ tội con Liu béo gấp đôi con này. Rồi cả bọn kéo nhau lên phòng sụt sịt. Duy đi sau cùng nhìn con mèo cứng đơ mà không biết lòng mình vậy có đúng không? Mặt lạnh tanh, Duy ngồi yên trên ghế. Chúng nó túm tụm trên giường kể lể. Môi khẽ nhếch lên. Duy nhún vai rồi miễn cưỡng quay mặt đi.
- Em có biết sao họ khóc nhiều thế không?
- Họ dư thừa cảm xúc.
- Chỉ có thế thôi ư?
- Không đâu - Duy bật cười mai mĩa. Cô quay lại nhìn thẳng vào mặt Minh - anh trai Hà... Nhưng lại thiếu hành động. Một bầy gà đau khổ vì con gà con bị đói.
Minh không nói gì. Anh im lặng nhìn các cô gái. Lát sau, họ lẳng lặng xuống gác. Bên gốc cây, xác con mèo đã bị bọn nhóc ném vào bao nhiêu là sỏi đá. Hai người đào hố, cẩn thận cuốn xác con mèo xấu số vào một miếng bao tải rồi chôn ngay dưới gốc cây. Xong xuôi, Duy bỏ lên phòng ngồi hướng mặt ra phía cửa sổ. Lũ bạn thấy vậy phản đối ầm ĩ. Duy lặng lẽ quay lại và ngồi yên như vậy cả buổi. Ngồi mãi, mắt đăm đăm nhìn vào một cái hõm sâu trên bức tường trước mặt.
|
|
|