Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Dài » Bâng Khuâng Tơ Trời Tác Giả: Việt Thi    
    Bình thường, Lãm Vân vốn lười mà lại kém suy nghĩ nên dạy cho Lãm Vân rất mệt, mỗi khi có sự xuất hiện của Diệp Quỳnh, bản chất con nhà giàu lại càng bộc lộ rõ rệt nhất. Ðã lỡ nhận lời dạy rồi, Hải Quì chỉ biết cố gắng chớ chẳng biết phải làm gì khác, chẳng lẽ làm luôn cả việc rèn luyện đạo đức cho Lãm Vân - Ðó không phải là chức năng của Hải Quì.
    Nghe đâu ông anh lớn của Lãm Vân sắp học xong và trở về nước nên Diệp Quỳnh thường xuyên đến chơi, cô gái nhà giàu này vốn là người yêu của Ðông Khang.
    Lãm Vân hay kể cho Hải Quì biết những sinh hoạt sang giàu của gia đình cô bé.
    - Anh Khang ra trường xong phải đi học ở nước ngoài hai năm - Chị Quỳnh lúc đó không chịu để cho anh Khang đi - Chỉ sợ mất anh Khang ấy mà !
    Hải Quì cười nói :
    - Cô Quỳnh như vậy mà sợ mất người yêu ư ? Tôi nghĩ cô ấy chắc có nhiều người theo lắm.
    Lãm Vân được dịp ca tụng Diệp Quỳnh :
    - Chuyện đó khỏi phải nói, người theo chị ấy hàng... xếp đó... Nhưng chị lại chọn anh Khang, anh Khang không hào phóng như anh Ðông Trần đâu. Anh khó tính lắm.
    Mặc kệ họ, Hải Quì không hề để ý đến, vậy mà mỗi lần dạy cho Lãm Vân học, cô bé đều đem Diệp Quỳnh ra làm đề tài để nói chuyện, nhiều lần Hải Quì nhắc nhở :
    - Em nên tâp trung để học tập Vân ạ ! Ðừng để đầu óc phân tán vì những chuyện vớ vẩn.
    Nghe thế, Lãm Vân xịu mặt, có lẽ cô bé buồn khi Hải Quì không đồng tình nghe chuyện của Diệp Quỳnh. Cứ nghĩ đến gương mặt khinh khỉnh của Diệp Quỳnh, Hải Quì cảm thấy khó chịu vô cùng, chẳng hiểu sao nữa.
    Hải Quì vừa làm bài vừa nghĩ ngợi vu vơ, có tiếng dì Hiền Lương nói trước cửa phòng.
    - Hải Quì ơi ! Sao thức khuya quá vậy cháu ?
    - Dì cũng chưa ngủ sao ? - Hải Quì bước ra cửa nói.
    Dì Hiền Lương kéo tay Hải Quì nói :
    - Hải Quì có đói bụng không dì nấu cho tô mì ăn rồi học, cháu học hay viết bài vậy ?
    - Dạ, cháu làm bài dì ạ.
    - Vậy hả ? Bữa nay có trăng đẹp ghê Quì ơi !
    - Ở đây làm sao thấy được trăng sáng đẹp hở dì ?
    - Cháu ra ngoài này mà xem !
    Nhà Hải Quì nhỏ, nhưng lại ở căn bìa và có gác, phía trước có khoảng hành lang nhỏ. Từ ngày có dì, có kê thêm chiếc băng làm bằng tre, tối tối thỉnh thoảng Hải Quì cùng dì trò chuyện ngắm trăng. Dì Hiền Lương vốn lãng mạn và đa sầu, đa cảm nên dì thích có người để tâm sự, có lẽ dì chọn Hải Quì trong số những đứa cháu của mình nên dì quyết định vào Sài Gòn sống.
    Dì Hiền Lương dợm bước đi, Hải Quì ngăn lại :
    - Cháu không đói dì ạ !
    - Không được, cháu thức đêm nhiều quá phải ăn uống cho đừng mất sức chứ ! Ðừng cãi, để dì nấu.
    Ý dì đã quyết thì đừng hòng theo ý mịnh, Hải Quì gật đầu nói :
    - Nhưng dì cũng phải ăn cháu mới chịu.
    - Ừ! Ăn thì ăn.
    - Nấu mì gói nhỏ nha dì, cháu ko ăn hết đâu.
    Chắc dì Hiền Lương muốn tấm sự chi đây nên đêm nay lại ko ngủ được & cần người để trút "bầu" tâm sự - Hải Quì với dì còn thân hơn cả với mẹ bởi dì thường tỏ ra "kinh nghiệm" trong tinh yêu & nhất là... dì luôn quan tâm đến chuyện tình cảm nên thỉnh thoảng cứ hỏi.
    Bưng 2 tô mì lên gác, dì đặt trên chiêc ghế cạnh chiếc băng rồi nói:
    - Dì có làm ảnh hưởng đến việc làm bài của Hải Quì ko?
    Hải Quì nói:
    - Dạ ko có dì ạ!... Cháu định đi ngủ nhưng thấy ko buồn ngủ nên đem bài ra làm.
    - Ðã làm xong chưa?
    - Mới làm thôi!... Bài nầy phải nghiên cứu tư liệu...làm xong chắc khoảng 1 tuần.
    Dì Hiền Lương cười:
    - Hồi đó dì đi học trường văn khoa... bọn sinh viên văn khoa nhàn nhã hơn "bọn" sinh viên khác, chúng nó ganh tị lắm.
    - Hồi đó dì đi học chắc vui lắm hả dì?
    - Eo ui vui phải biết.
    - Dì là... hoa khôi của lớp phải ko?
    - Mô có đâu nè!
    - Còn phải nói nữa - Hồi đó chắc nhiều người theo dì lắm nhỉ?
    Ðôi mắt dì dường như trở về miền quá khứ xa xăm, dì nói:
    - Ừ! Thì đi học, đứa con gái nào mà chẳng có ngừời theo.
    - Có chứ dì...
    - Dì cam đoan đứa nào cũng có ít nhất 1 người theo.
    Hải Quì cười:
    - Còn dì... "chàng" theo xếp thành "hàng" phải ko?
    - Như rứa khổ lắm đó mi?
    Ðôi mắt dì lại mơ màng, xa vắng.
    - Bỗng dưng dì nhớ thưở còn ở nơi quê nhà ghê! Nhớ dòng sông thân yêu & chiếc cầu mang tên mình...
    Hải Quì chọc quê dì:
    - Dì mang tên chiếc cầu quê hương chớ chiếc cầu nào biết tên dì mà theo.
    - Ừ! Thì mình cứ nghĩ như rứa đi, hồi ấy trong lớp cứ trêu dì mãi, chúng còn đọc cã
    thơ nữa đó, dì nhớ mãi mây câu thơ:
    "Nước buồn lăng lẽ lửng lờ trôi
    Cầu đứng chơ vơ nghẹn cuộc đời
    Ngắm cảnh đau lòng sông Bến Hải
    Vì ai nên nỗi đất chia phôi..."
    - Dì nhớ dai ghê!
    - Trời đất! Có mấy câu mà ko nhớ chắc... bì đòn quá!
    - Ai dám đánh đòn dì chứ!...
    - Thì tự mình đánh mình.
    - Dì ơi!... Tại sao dì... lại...
    - Ko lấy chồng phải ko? Dì biết ngay là cháu sẽ hỏi đi câu nầy.
    - Dì tài ghê!
    - Có gì mà tài, ko có nịnh kiểu đó đấy nhé!
    Hải Quì cười đưa hàm răng trắng có chiếc răng khểnh thật duyên dáng.
    - Nếu đúng thế thì dì ko nên phủ nhận sự thật.
    - Sự thật gì?
    - Dì rất đẹp & 1 thời hoa... mộng.
    Hai dì cháu cùng cười.
    - Dì già rồi nói chi ba "cái" chuyện ấy chớ. Nói chuyên của cháu đi - Dì thắc mắc về 1 anh chàng... nào bữa nọ đưa cháu về đó.
    Hải Quì cười & nói:
    - Trời đất!... Dì tưởng cháu với anh chàng à!
    - Biết đâu?
    Hải Quì lắc đầu:
    - Ko có chuyện đó đâu dì. Ðó là anh của 1 cô bé mà cháu phải dạy kèm.
    - Anh của ai thì kệ hắn chứ! Có điều... lý do hắn đưa cháu về là có vấn đè đấy cô
    bé.
    - Ko có đâu dì.
    - Ðừng vội nói thế... Mọi việc từ từ "hạ hồi phân giải".
    Hải Quì khẳng định:
    - Cháu ghét bọn nhà giàu lắm! Thật phiền phức.
    Hải Quì kể cho dì Hiền Lương nghe về thái độ khinh người của Diệp Quỳnh. Một cô gái chẳng có dính líu gì đối với Hải Quì, vậy mà sao Hải Quì cảm thấy ghét cay, ghét đắng cô ta đến thế, dì Hiền Lương cười:
    - Ở đời vậy đó cháu à! Bởi vậy ông bà mình mới nói "cây muống lặng mà gió chẳng ngừng".
    - Nhưng mà giữa cháu với Diệp Quỳnh đâu có quan hệ gì mà sao cô ấy lại có vẻ ghét cháu đến thế.
    - Ðơn giản thôi vì cô ta giàu, còn cháu thì ko... nhưng cháu lại có cái gì đó hơn cô ta.
    - Cháu làm sao hơn được cô ta.
    - Biết đâu... Ðó là điều mà cô ta cảm thấy phải cao ngạo với tất cả mọi người đó.
    - Cháu ko hiểu dì nói gì?
    - Thôi đừng để ý đến người khác khi họ ko liên quan đến mình.
    - Ðó là bí quyết cho sự trẻ mãi phải ko dì.
    - Cái đó dì ko biết.
    - Dì ơi!... Dì hò giọng Quảng cho cháu nghe đi.
    Dì Hiền Lương cười:
    - Nhỏ nầy... giờ nầy mà hát hò chắc khiến cho mọi người thức giấc & họ sẽ rủa dì cháu mình bị bệnh quá!
    Hải Quì cười:
    - Biết đâu họ lại còn ngủ ngon giấc hơn nữa.
    Hai dì cháu nói chuyện vu vơ 1 lúc, dì Hiền Lương lại lên tiếng:
    - Nhỏ xem kìa... trăng lặn khuất dần dần rồi.
    - Ở quê mình giờ này dì có dám ngồi ngoài bến sông để ngắm cảnh ko?
    - Sao lại ko dám chứ!
    - Dì vẫn còn lãng mạn thế sao?
    - Lãng mạn cho cuộc đời tươi đẹp hơn càng thú vị chớ sao đâu nè - Thôi cháu vào làm bài đi, dì cũng đi ngủ đây.
    - Cháu ngồi chơi với dì 1 chút.
    - Sáng mai rồi lại gục ở giảng đường.
    - Cháu chẳng thế bao giờ.
    - Ai mà dám tin cô.
    Hải Quì bỗng nói:
    - Có dì ở đây, ko khí trong nhà vui hơn.
    - Có thật ko đó.
    - Dì còn phải hỏi... À! Dì ơi! Khi nào cháu thi tốt nghiệp đại học xong mình về quê nha dì. Nhớ dòng Bến Hải & cầu Hiền Lương ghê! Nhớ những món ăn thật cay ở xứ Quảng quê mình...
    - Ðược rồi, cứ lo học thi cho tốt nghe. Dì sẽ đưa cháu về quê.
    - Cháu nôn nao ghê!
    - Làm như chưa bao giờ về quê ko bằng.
    - Vâng! Thật lâu rồi đó dì.
    - Ừ!... Nhắc đến dòng sông quê hương là nghe nao nao trong lòng.
    Hai dì cháu cứ mỗi người 1 câu khiến cho câu chuyện cứ rôm rả mãi ko sao rứt ra được.
    Ðêm ấy, Hải Quì lại sang ngủ với dì Hiền Lương để nghe dì kể thật nhiều chuyện về 1 vùng quê đầy thú vị... Vẫn theo trình tự 1 cách đều đặn,sáng, trưa, chiều với những công việc tưởng chừng như ko có gì, vậy mà cứ lặp đi lặp lại, bỗng dưng Hải Quì ngao ngán khi đến dạy cho Lâm Vân.
    Lãm Vân :
    - Em cố gắng phát huy kỹ năng làm bài văn nhé ! Chương trình thi nặng lắm đó !
    Diệp Quỳnh xen vào :
    - Thì phiền chị làm dùm cho Lãm Vân, chừng nào thi nó học thuộc những bài mẫu đó.
    Hải Quì buồn bã ra về, ra đến cổng cô còn đụng đầu phải bạn bè của Ðông Trần nữa chứ ! Anh chàng rõ ràng lắm bạn nhiều bè, khi thấy cô này, khi lại cô khác.
    Thấy Hải Quì, cô gái lại cười tươi hỏi :
    - Có anh Ðông Trần ở nhà không chị ?
    Hải Quì lắc đầu rồi biến nhanh, cô chỉ muốn rời khỏi ngôi biệt thự này mà thôi

Xem Tiếp Chương 3Xem Tiếp Chương 14 (Kết Thúc)

Bâng Khuâng Tơ Trời
  » Xem Tập 1
  » Đang Xem Tập 2
  » Xem Tiếp Tập 3
  » Xem Tiếp Tập 4
  » Xem Tiếp Tập 5
  » Xem Tiếp Tập 6
  » Xem Tiếp Tập 7
  » Xem Tiếp Tập 8
  » Xem Tiếp Tập 9
  » Xem Tiếp Tập 10
  » Xem Tiếp Tập 11
  » Xem Tiếp Tập 12
  » Xem Tiếp Tập 13
  » Xem Tiếp Tập 14
 
Những Truyện Dài Khác
» Liêu Trai Chí Dị
» Pie Đệ Nhất
» Thiên Thần Và Ác Quỷ
» Tuyết Bỏng
» Cuộc Đời Của Pi ( Phần II )
» Mao: The Unknown Story
» Con Lừa Và Tôi
» Trái Tim Không Cần Lý Lẽ
» Tình Ca Giáo Viên Miền Núi
» Cuốn Sổ Lớn
» Chuyện Tình New York
» Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết
» Đau Thương Đến Chết ( Phần I )
» Hai Chị Em
» Giữa Cơn Gió Lốc