Bí Danh:
Mật Mã:
Đăng Ký / Register
Tên Truyện   Tác Giả   Truyện hay Tác Giả
VietSingle - Tìm Bạn Chat - Trò Chuyện Hát Karaoke Xem Phim Video Nghe Nhạc Music Nấu Ăn Truyện & Thơ Từ Điển
Mục Lục
Nghe Truyện Ngắn Audio
Nghe Truyện Dài Audio
Nghe Truyện Ma Audio
Truyện Cổ Tích Video
Học Sinh Cười
Truyện Cổ Tích
Truyện Cười
Truyện Dài
Truyện Học Trò
Truyện Kiếm Hiệp
Truyện Ma (Kinh Dị)
Truyện Ngắn
Truyện Quỳnh Dao
Tất Cả Thi Sĩ
 
Truyện Quỳnh Dao » Vội Vã Tác Giả: Quỳnh Dao    
    Ngày 24 tháng 7 qua, Hàn Thanh và Đà Đà quen biết nhau tròn hai mươi mốt tháng.
    Ngày 24 tháng 8, họ quen biết nhau tròn hai mươi hai tháng.
    Ngày 26 tháng 8, Hàn Thanh có mặt ở nơi quân trường. Sau một tháng huấn luyện chịu mọi gian khổ ở căn cứ miền Bắc, lại được phân đến miền Trung để chính thức làm quân nhân. Thời kỳ này, chàng không có dịp gặp Đà Đà, dù cho nghỉ, cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ, mà không biết thời gian nghỉ là lúc nào liên hệ càng thêm khó khăn. Tương tư, tương tư, lúc đó mới hiểu thế nào gọi là tương tư.
    Hàn Thanh bắt đầu đi quân dịch một năm lẻ mười tháng của chàng.
    Đà Đà bước vào đời sống xã hội, nàng vào công ty của cha, làm việc nghiêm chỉnh. Sự nhiệt tình, giỏi giang của nàng, tài hoa của nàng bỗng nhiên hoàn toàn biểu hiện rõ trong công tác, từ nghiệp vụ đến ngoại giao, nàng lại thành cánh tay đắc lực của cha, thành đối tượng được mọi người chú ý trong công ty.
    Còn Hàn Thanh vác súng, đang lăn lê bò xoài trên đồng hoang.
    Đà Đà cầm bút viết từng chút một niềm mong nhớ đối với Hàn Thanh, ngàn ngàn vạn vạn ý nghĩ của nàng. Thời kỳ này, thư thành nhịp cầu lớn nhất giữa hai người họ, cũng chỉ có từ trong những bức thư, mới có thể đọc ra thế giới nội tâm của Đà Đà.
    Ngày 24 tháng 10, là ngày kỷ niệm hai năm họ quen biết nhau, nàng gửi đến một bức thư dài bốn trang, từ biết nhau, đến yêu nhau, nàng từ đầu đếm kỹ, từ đầu kể kỹ, chàng vừa xem vừa nhớ lại, vừa xem vừa rơi nước mắt. Ai dám nói con trai không nên rơi nước mắt? Ai dám nói đeo lên một khẩu súng thì sẽ không “nhi nữ tình trường” nữa? Bức thư này tình cảm và lời văn đều hay đẹp, cái khiến chàng cảm động sâu nhất là một đoạn sau cùng:
    Em cuối cùng hiểu em không thể không có anh, bởi vì không có người nào giống như anh. Không có người nào giống như anh, đưa em lên trên đỉnh đầu cung phụng. Không có người nào giống như anh, khi em đau bệnh săn sóc tận tâm, dặn dò cặn kẽ. Không có người nào giống như anh, thích viết bức thư nhỏ đầy chất thơ cho em, đích thân làm đồ trang sức cho em. Không có người nào giống như anh, có thể chịu đựng sự bướng bỉnh và tính khí thất thường của em. Không có người nào giống như anh, không tiếc bất kỳ phương pháp nào, để em ăn nhiều hơn một chút, mập hơn một chút. Không có người nào giống như anh, lĩnh hội được từng ý nghĩ một ở chỗ sâu trong lòng em. Không có người nào giống như anh, hoàn toàn tiếp nạp bao dung em, ca ngợi em, khiến em tự thấy mình là một người con gái đáng yêu mê người, khiến em tự nhận là hóa thân của hoàn mỹ. Em hoàn toàn vui sướng, hài lòng đến giống như một con chim sơn ca. Mà tất cả của tất cả đó, đều là anh mang lại cho, em không thể không có anh, bởi vì anh là người con trai duy nhất của em.
    Xem đường hôn nhân trong lòng bàn tay, em và anh đều vừa sâu vừa dài. Em vững tin như thế. Thanh, thừa lúc chúng ta còn trẻ, để chúng ta yêu nhau thắm thiết, cho đến vĩnh viễn vĩnh viễn, khi có một ngày, con cháu chúng ta quây quần trước mắt, quấn lấy hỏi tình cảnh hồi chúng ta quen nhau, để chúng ta đắc ý nói với chúng, chúng ta từng quen nhau, biết nhau và yêu nhau như thế nào.
    Đà Đà viết dịp kỷ niệm hai năm ngày quen biết nhau.
    Đó là nguồn suối của sức mạnh, đó là nguyên động lực của sinh mệnh, đó là sức sống của chàng, hy vọng của chàng, tất cả của chàng. Thao luyện không khổ, hành quân không khổ, vác súng không khổ, dã chiến không khổ... Rèn luyện đi! luyện thành thân để giống như thép, ý chí giống như thép, sau đó cùng người con gái chàng yêu, cùng dắt tay đi sáng tạo tiền đồ đẹp đẽ nhất. Trong những ngày thao luyện, hành quân, đọc nhẩm thư của nàng mãi đến khi mỗi chữ mỗi dòng mỗi dấu chấm phẩy, đều có thể đọc thuộc lòng như nước chảy.
    Ngày 24 tháng 11, là ngày kỷ niệm 25 tháng họ quen biết nhau.
    Hàn Thanh tham gia thi nhảy qua sông, làm da tay trầy rách, giành danh hiệu nhất cho đội. Chàng tham gia các thứ hoạt động, tích cực biết bao, gắng sức biết bao, cuối cùng chàng tranh thủ được một ngày rưỡi nghỉ phép.
    Bay vọt lên! Để linh hồn bay vọt lên, để linh hồn bay vọt lên! Đà Đà, em khiến anh nhảy nhót như chim sẻ. Người sinh anh, là cha mẹ, người biết anh, là Đà Đà, chỉ mình em mà thôi, chỉ mình em mà thôi. Đi ra khỏi khu doanh trại, đã là lúc hoàng hôn. Lập tức gọi điện thoại đường dài đến Đài Bắc, không có cách nào kinh qua Tiểu Phương chuyển đạt, chàng trực tiếp gọi điện thoại đến công ty đồ chơi của nàng làm việc. Trải qua nhân viên trực điện thoại, trải qua rất nhiều người không có liên can, khó khăn lắm mới gọi được cho Đà Đà, chàng mới nói một câu:
    - Đà Đà! Đợi anh, anh đáp chuyến xe lửa đêm nay tới Đài Bắc...
    Cạch một tiếng, đường dây đứt. Chàng tìm đồng xu, lại gọi điện thoại đường dài, lần này Đà Đà nghe điện thoại, chắc là nàng đứng ở bên cạnh máy điện thoại đợi nghe! Chàng không dám nói quá nhiều, chỉ giản đơn nói cho nàng biết:
    - Anh tám giờ sáng mai đến Đài Bắc. Em đến ga xe lửa đón anh, được không? Anh buổi chiều lại phải đáp xe trở về doanh trại, cho nên chúng ta chỉ có năm tiếng đồng hồ ở bên nhau! Vẫn cứ tốt hơn không, đúng không? Gặp mặt sẽ nói chuyện! Anh yêu em!
    Sau đó, họ gặp mặt. Ở ga xe lửa, nàng lao như bay về phía chàng, bất kể có người nhìn thấy hay không. Nàng mặc chiếc áo len màu đen vát hoa vàng kim, một chiếc quần bò, vừa thanh thoát, vừa nhã nhặn, vừa hoa lệ, vừa cao quý... Chàng ôm chặt nàng, ôm thế giới thuộc về chàng. Nàng cũng nép vào chàng, mắt ươn ướt. Họ cứ nhìn nhau, đánh giá đối phương mập hay là gầy, đen hay là trắng. Trời, cứ nhìn nhau, ánh mắt hai người giải tỏa hết nỗi tương tư từ bấy đến nay. Chàng quả thật muốn tìm chỗ hôn nàng, hôn để hóa giải nỗi tương tư mấy tháng nay.
    Bởi vì chỉ có năm tiếng đồng hồ, họ không có thể đến nơi nào, căn nhà nhỏ trước đây cũng đã có người khác thuê rồi. Sau cùng, họ chỉ có thể tìm quán cà phê, ngồi xuống, tay nắm tay, ánh mắt nhìn ánh mắt, tâm linh gặp tâm linh.
    Thời gian trôi nhanh, quả thật trôi nhanh. Ngồi chưa bao lâu, nàng đưa cho chàng một mảnh giấy, còn mình đi vào gian rửa mặt. Chàng mở ra, dưới ánh đèn u ám của quán cà phê, xem thấy nàng dùng bút chì nhàn nhạt viết:
    Thanh, Thanh, Thanh,
    Cẩn thận đừng để người khác xem được (cho nên em mới dùng bút chì viết).
    Khi anh gọi điện thoại lần thứ nhất xong, em đợi ở bên máy điện thoại rất lâu, em cho rằng anh nhất định sẽ không gọi tiếp nữa, em khổ tâm đến nỗi nước mắt cơ hồ vọt trào ra, em đột nhiên nhận thấy nếu em không có cách nào gặp được anh, em sẽ khổ tâm đến chết mất, bởi vì cú điện thoại của anh hoàn toàn quấy rối luồng suy nghĩ của em, em đúng là không có cách nào tiếp tục đi làm.
    Hiện giờ là không giờ lẻ hai phút, tai rất ngứa, sẽ là anh ư? Nhất định phải. Em rất nhớ anh, anh biết không? Đặc biệt là khi tình cảm sa sút, nước mắt vẫn cứ kèm theo nỗi nhớ nhung rỏ xuống bên gối.
    Lại qua tám tiếng đồng hồ liền có thể nhìn thấy anh, em sẽ rất vui. Nhưng lại qua mấy tiếng đồng hồ, anh lại phải đi! Trời! Em nhất định sẽ khổ tâm đến chết, em nghi ngờ rằng em còm có thể về văn phòng làm việc được hay không. Nhận lời em đi, nếu anh xem thời gian đã gần hết, anh quay ngoắt đầu liền đi, đừng nói lời từ biệt với em nữa, đừng để em ở trước mặt người khác rơi nước mắt. Được không?
    Đà Đà, tảng sáng ngày 24 tháng 11 năm 1979.
    Đợi Đà Đà từ gian rửa tay ra, Hàn Thanh không nói một câu, kéo tay nàng đi ra phía ngoài quán cà phê.
    - Anh dẫn em đi đâu? - Nàng kinh ngạc hỏi.
    Chàng gọi một chiếc xe tắc-xi, chạy thẳng ra bờ biển.
    - Anh sẽ không kịp về doanh trại - Đà Đà lo lắng - Anh sẽ bị xử phạt! Anh sẽ bị nhốt lại!
    - Đáng, Đà Đà, đáng!
    Họ cuối cùng lại đến bờ biển. Trước đây, Đà Đà trong lòng không tự vui, nhất định đòi đi xem biển, bây giờ họ lại ở bờ biển. Cuối tháng mười một, khí trời đã lạnh, bờ biển trống vắng không một bóng người. Chàng cuối cùng ôm nàng vào lòng, hôn nàng, lại hôn nàng: hôn hóa giải nỗi tương tư mấy tháng, hôn đoạn tuyệt nỗi tương tư mấy tháng, hôn vùi lấp nỗi tương tư mấy tháng. Nhưng lại hôn trước cho nỗi tương tư tương lai, nỗi tương tư sống động, giày vò người, xuẩn động, sắp sửa tới.
    Năm tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
    Lại trở về những ngày đợi thư, xem thư, viết thư, đọc thuộc lòng thư, gửi thư... Hàn Thanh có khi nghĩ đến người thời xưa, lúc đó không có bưu chính, không có điện thoại, một khi ly biệt, là ba năm năm năm, không biết khi người xưa tương tư sẽ làm những gì? Nếu không có thư, không có điện thoại để gọi, thứ nhớ nhung khắc cốt ghi tâm ấy, há sẽ không đem người xay thành bột, nghiền thành tro ư?
    Lúc năm thứ hai (1980) đến, trong thư của Đà Đà bắt đầu tràn đầy sự bất an. Nàng thường thường trên phong bì thư viết SOS rất lớn, trong thư lại không có việc gì quan trọng. Nàng oán trách cuộc sống ban ngày đi làm, buổi tối đi học quá khổ. Lại tiếp một bức thư nữa nói bận rộn khiến nàng vui sướng, khiến nàng thấy được coi trọng. Nàng sẽ một hơi đồng thời gửi ba bức thư đến: một bức nói nàng rất vui sướng, chuẩn bị dành dụm một số tiền, để tiện chi dùng kết hôn, một bức nói nàng rất ưu uất, muốn khóc to một hồi, một bức khác nói nàng là một đứa trẻ xấu “làm mình làm mẩy” “được chiều sinh hư”. Đòi chàng... nghĩ rộng ra, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ.
    Nhưng, chàng đúng là bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ. Đà Đà ơi, cầu nguyện em vui sướng, em an lành, em vô tai vô bệnh, cầu nguyện em mọi việc đều như ý em, chớ có... chớ có bị quyến rũ, chớ có bị mê hoặc!
    Chàng gửi đi vô số thư, hẹn giờ chuyển đến. Bưu tá những ngày này nhất định bận rộn đến lừ người, bởi vì trên thế giới có hai người ngốc như thế, phải gửi nhiều thư như thế!
    Nhưng Đà Đà tuy có phần không ổn định, nàng vẫn sẽ vào ngày 24 mỗi tháng, gửi đến một bức thư dịu ngọt, hoặc gửi đến một tấm carte postale hỏi thăm, hoặc là một bài thơ nhỏ. Trong số đó, vào ngày kỷ niệm tháng thứ 29, thư nàng gửi đến thật đặc sắc, thật lạ lùng độc đáo, nàng dùng hai tờ giấy viết thư, chia gấp riêng ra. Tờ thứ nhất là một “bài văn” nửa văn ngôn nửa bạch thoại, viết như sau:
    ... Lúc sáng dậy, thấy ánh mặt trời tỏa khắp, nhớ đến cũng ánh mặt trời như thế này, chiếu trên người hai ta, lòng em không ngăn nổi vui mừng. Gió nam thổi từng trận, không biết có bao nhiêu tin tức của chàng? Em ngẩng đầu khẽ hỏi mây trôi, có chở giùm muôn nỗi nhớ đến cho tình lang phương xa, muôn chim nghe được tiếng khóc cười to ở gần bên, em thẹn đỏ mặt nấp vào lùm hoa... càng nghe được tiếng nhạc vang lên, tình sao kham nổi?
    Ngẩng đầu nhìn thấy trăng sáng trên cao, em không ngăn nổi nhìn đăm đăm, chắp tay cầu nguyện: nguyện chàng là trăng sáng em là sao lạnh sát kề, sớm sớm chiều chiều, chiều chiều sớm sớm. Bỗng thấy nước hồ xao động, bóng trăng trong nước như hư như thực, đụng tay là tới, không ngăn nổi tỉnh ra, chính là “vô nhất tàng trung vô nhất vật, hữu hoa hữu nguyệt hữu lâu đài” (trong cái “không một” chứa đựng vật “không một”, có hoa, có trăng, có lâu đài).
    Theo với bài văn ngắn đó, một bức thư khác của nàng, lại là lời hết sức khen ngợi ca tụng bài văn trên, nhất nhất dẫn chứng “khai thừa chuyển hợp” của toàn văn hay đẹp biết bao, động lòng người biết bao. Khuyết điểm duy nhất là “nửa văn ngôn nửa bạch thoại, tựa như thông mà không thông”. Nhưng đem “tương tư” “nhớ người” “nhìn vật” các thứ tình ý chuyển vào “thiền” học “vô nhất tàng trung vô nhất vật, hữu hoa hữu nguyệt hữu lâu đài”, dứt khoát là “tác phẩm thiên tài”!
    Hàn Thanh đem bức thư kỳ quái ấy, đọc nghiên cứu kỹ càng hai ba lần. Chàng không thể không khâm phục tài năng của Đà Đà, không thể không khâm phục chất “uy-mua” tự khoe tự khen của nàng. Nhưng mấy câu cuối cùng của bài văn ấy, không biết sao liền khiến chàng sợ đến ghê người, cực kỳ bất an. Bóng trăng trong nước, đụng tay là tới. Đà Đà ơi, em rốt cuộc muốn nói gì? Chàng lắc đầu quầy quậy, nhưng lắc cũng không hết nổi bóng đen ở trong lòng. Đà Đà ơi, mong sao anh ở bên cạnh em, mong sao cái em đụng tay là tới không phải là trăng trong nước, mà là Hàn Thanh trong hiện thực!
    Ngày 24 tháng năm, là ngày kỷ niệm ba mươi mốt tháng quen biết nhau. Thư Đà Đà gửi tới rất ngắn:
    Thanh!
    Nhớ anh trong tương tư vô tận. Gọi điện thoại cho anh, vẫn cứ là đường dây bận. Điện thoại viên ơi, anh có biết tôi mong muốn biết bao nghe được tiếng người khiến tôi nhớ nhung như vậy? Anh có biết cú điện thoại này đối với tôi quan trọng biết bao nhiêu không? Nó duy trì mối liên hệ từ một đầu này đến một đầu kia, từ trái tim này đến trái tim kia.
    Thanh, có thể gửi cho em một lá thư nữa không? Nói cho em biết anh yêu em, nói cho em biết anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi niềm yêu này. Thanh, lòng em rất rối loạn. Cũng có thể hôm nay em sẽ ra ngoài bờ biển tản bộ, sau khi trở về là không có chuyện gì. Thông cảm cho em tâm tình không ổn định.
    Người yêu anh, Đà Đà, ngày 24 tháng 5 năm 1980.
    Có chuyện gì không bình thường? Có chuyện gì xảy ra? Hàn Thanh biết, mỗi một tế bào của Hàn Thanh đều biết. Cùng Đà Đà biết nhau, yêu nhau đã ba mươi mốt tháng, mỗi thớ sợi của ý nghĩ nàng, mỗi chuyển biến của tình tự nàng, chàng làm sao không hiểu, chàng làm sao không biết. Lúc nàng cần “cam đoan” là lúc nàng yếu đuối nhất. Lúc nàng yếu đuối nhất, là lúc có người thứ ba xâm nhập vào.. Trời đất! Chàng ngẩng đầu nhìn trời, đừng quá không công bằng, đừng nên xảy ra vào lúc này! Chàng không sợ thử thách, không sợ khiêu chiến, không sợ cạnh tranh. Nhưng, phải cho chàng cơ hội công bằng, phải để chàng ở bên cạnh nàng!
    Chàng gửi liền năm bức thư cho nàng: cam đoan, cam đoan, cam đoan. Cam đoan rồi lại cam đoan. Cam đoan không đủ, chàng lại thử gọi điện thoại cho nàng. Trong khu doanh trại gọi điện thoại đường dài hết sức khó khăn, chàng thử hết lần này đến lần khác, cuối cùng gọi được. Chung quanh vây đầy những người, lời chàng muốn nói với nàng, một câu cũng không nói ra được. Chỗ nàng nhất định cũng toàn là người, bởi vì trong văn phòng tiếng người ồn ào. Cuối cùng chàng chỉ kêu lên trong điện thoại một câu:
    - Đà Đà! Em biết chim sẻ bay như thế nào không?
    Đà Đà đang khóc. Đầu dây điện thoại bên kia có tiếng tấm tức.
    - Đà Đà! - Chàng lại kêu, tràn đầy kiên định, không lay chuyển - Anh nghĩ, anh lại ở vào trạng thái bay thấp! Nhưng, anh không nhụt chí, vĩnh viễn không nhụt chí. Lúc anh lại rướn cánh bay cao, anh nhất định sẽ mang theo em cùng bay!
    Mười ngày sau, trong thư Đà Đà gửi đến có một đoạn thế này:
    Cảm tạ trời khiến em quen biết anh, anh khiến đời sống tình cảm của em từ đây chuyển biến.
    Anh hiểu em như vậy, em so với bất kỳ một thiếu nữ nào đều hay thay đổi, từ nhỏ đã có cá tính khó mà nắm bắt được, càng có cái tật thích mới chán cũ! Nếu không gặp được anh, tình cảm của em không biết còn lang thang ở phương nào?
    Anh đã đến, giống như một nhân vật từ trong điện ảnh tiểu thuyết đi ra, mang theo tình yêu nồng nhiệt và chấp trước đầy thân tâm. Em không lang thang nữa, bạn bầu với anh, em sẽ theo anh bay đến chỗ sâu của biển trời!
    Chàng áp bức thư lên trước ngực, dán sát trái tim. Đà Đà ơi! Phải mang cho anh nhiều thử thách như thế ư? Phải mang cho anh nhiều gian khó như thế ư? Nhưng chỉ cần có một ngày chắp cánh cùng bay, cái gì anh cũng nhận chịu! Cái gì cũng nhận chịu!

Xem Tiếp Chương 19Xem Tiếp Chương 25 (Kết Thúc)

Vội Vã
  » Xem Tập 1
  » Xem Tập 2
  » Xem Tập 3
  » Xem Tập 4
  » Xem Tập 5
  » Xem Tập 6
  » Xem Tập 7
  » Xem Tập 8
  » Xem Tập 9
  » Xem Tập 10
  » Xem Tập 11
  » Xem Tập 12
  » Xem Tập 13
  » Xem Tập 14
  » Xem Tập 15
  » Xem Tập 16
  » Xem Tập 17
  » Đang Xem Tập 18
  » Xem Tiếp Tập 19
  » Xem Tiếp Tập 20
  » Xem Tiếp Tập 21
  » Xem Tiếp Tập 22
  » Xem Tiếp Tập 23
  » Xem Tiếp Tập 24
  » Xem Tiếp Tập 25
 
Những Truyện Quỳnh Dao Khác
» Đừng Quên Đêm Nay
» Song Ngoại
» Hậu Hoàn Châu Cát Cát
» Vội Vã